Chuyển ngữ: Mic
Phương hướng của lời đồn nói đổi là đổi, hiện tại trong thành đã bắt đầu đồn đãi ầm ĩ rằng thành chủ tạm thời vì bảo vệ địa vị của mình mà phát tán lời đồn, muốn đuổi Thái thường thiếu khanh “tốt bụng thiện lương” ra khỏi thành.
Người của tộc Tức Mặc cũng nghe được chuyện này, vốn dĩ hãy còn đưa qua đẩy lại với Sư Vũ, sau chuyện này thật sự không có ý định qua lại nữa.
Mặc thành giữa mùa hạ, sau khi trời tối thì thời tiết vẫn như cũ, gió to trời mát. Đèn đóm trong thư phòng phủ thành chủ sáng rực, Sư Vũ lệnh cho Túc Diên canh cửa, bí mật gặp một vài thuộc hạ tâm phúc.
“Tức Mặc Vô Bạch là nhân tài hiếm có, nếu có thể ra sức vì ta thì không gì bằng.” Sư Vũ ra hiệu cho các quan viên ngồi xuống, ý cười ấm áp: “Không biết chư vị đối với chuyện này thấy thế nào?”
Mấy người ngồi dưới đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Trưởng sử chắp tay nói: “Thành chủ, chúng hạ quan từng thử thăm dò, Thái thường thiếu khanh mềm cứng đều không vào.”
Ý cười trên mặt Sư Vũ vụt tắt.
Nghĩ tới người như Tức Mặc Vô Bạch, cảm thấy toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều là khuyết điểm, nhưng thật sự nghiên cứu tỉ mỉ thì lại không có bất cứ điểm yếu nào. Không tham tài, không hám sắc, không có chỗ để hạ thủ.
Tư pháp ngồi cạnh Trưởng sử chắp tay nói: “Theo hạ quan thấy, kẻ này nhất định là dạng trọng danh trục lợi, bằng không sao có thể cam lòng làm tay sai cho hoàng đế?”
Sư Vũ trầm tư, quay qua hỏi Cát Bôn: “Chuyện ta bảo ngươi đi tra thế nào rồi?”
Cát Bôn chắp tay: “Hồi bẩm thành chủ, thuộc hạ phái người tới Trường An, Nhuận Châu thăm dò, nhưng đều nói rằng Tức Mặc Vô Bạch xem nhẹ danh lợi, lòng ở chốn núi non sông nước, vì vậy mới từ quan ở ẩn.”
Sư Vũ nhíu mày: “Tư pháp nhầm rồi, hắn hoàn toàn là một kẻ xem nhẹ danh lợi.”
Tư pháp xấu hổ: “Thành chủ anh minh.”
“Thành chủ.”
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của Túc Diên, Sư Vũ ra hiệu cho mọi người im lặng, bảo nàng ấy vào.
“Sao vậy?”
“Thái thường thiếu khanh phái người đến mời người, nói hiện tại muốn đi thẩm vấn hòa thượng giả kia.”
Cát Bôn lập tức nổi giận: “Tên này thật sự cắn chặt không buông mà!”
Sư Vũ nghe vậy thì trong lòng lập tức suy tính.
Theo lý mà nói, Tức Mặc Vô Bạch nếu đã là người xem nhẹ danh lợi, như vậy có lẽ sẽ xử lý qua loa đại khái chuyện của Mặc thành rồi đùn đẩy cho kẻ khác, không quan tâm không màng đến, tiếp tục làm lang quân với non xanh nước biếc. Với giao tình của hắn và hoàng đế, hoàng đế cũng sẽ không buộc hắn phải thế nào. Nhưng vì sao hắn lại làm tất cả mọi việc để loại trừ nàng?
Tận tâm tận lực như thế, thật sự chỉ vì phụng mệnh hành sự?
Nàng trấn tĩnh, nói với mấy người đang ngồi đó: “Chư vị về trước đi, những lời tối nay đều bỏ qua một bên, không được truyền ra ngoài.”
Mấy người họ đáp vâng, đứng dậy cáo từ.
Cát Bôn dừng chân, nhỏ giọng nói với Sư Vũ: “Thành chủ, nếu như lôi kéo không được, sao không…” Hắn chậm rãi nhấc tay, vạch ngang một đường.
Sư Vũ cụp mắt chuyên chú khép lại áo choàng, tựa như thuận miệng nói: “Bất luận lúc nào thì giết người đều là hạ sách trong hạ sách, bằng không sao Gia Hi đế lại không thẳng tay trừ khử ta?”
Đêm khuya yên tĩnh, đại lao Mặc thành bỗng trở nên bận rộn, toàn bộ cai ngục đều xách đèn canh giữ trước cửa đại lao.
“Lão đầu, ai sắp tới vậy?” Một cai ngục nhỏ tiếng hỏi người đứng đầu.
“Nghe nói là Thái thường thiếu khanh muốn tới thẩm vấn phạm nhân.” Lão đầu vừa cầm đèn quan sát, vừa nhỏ giọng trả lời hắn.
Tiếng bước chân đều nhịp từ xa truyền đến, hai hàng thị vệ tới trước, tiếp theo mới là nhân vật chính đi đến cùng với quan viên chủ quản đại lao.
Từ sau chuyện cao tăng giả, Thái thường thiếu khanh lần đầu tiên cùng xuất hiện với thành chủ tạm thời.
“Đều ở lại đây đi, ta và Thái thường thiếu khanh đại nhân vào trong là được.” Sư Vũ phân phó một câu, dẫn đầu bước vào trong.
Trong ngục đã được chuẩn bị sẵn sàng, lối đi nhỏ hẹp, may nhờ khí hậu nên không hề ẩm thấp. Để tránh quấy nhiễu hai người, phạm nhân trong nhà ngục hai bên đều được chuyển đi, dọc lối đi cũng có ánh lửa chiếu rọi sáng bừng.
Hai người một trước một sau đi vào trong, không hề nói chuyện với nhau.
Rất nhanh đã trông thấy gian nhà lao sâu nhất bên trong, hòa thượng giả cuộn mình trong góc, đỉnh đầu bóng lưỡng, thật sự rất khó phân biệt thật giả.
“Hiện tại hắn không còn mặt mày hiền từ nữa rồi nhỉ.” Tức Mặc Vô Bạch cười lạnh một tiếng, định vượt qua Sư Vũ đi trước, nhưng đã bị Sư Vũ giữ cánh tay lại.
Tức Mặc Vô Bạch thấy khó hiểu, xoay người, Sư Vũ đã áp sát tới trước ngực hắn. Hắn giật mình muốn đưa tay ngăn cản, nhưng Sư Vũ đã tiến gần hơn một bước. Nam nữ thụ thụ bất thân, hắn chỉ có thể nghiêng mặt tránh đi, gần như cả cơ thể Sư Vũ đều dán sát vào người hắn, mãi tới khi lưng hắn bị ép sát vào tường.
“Sớm nghe nói Thái thường thiếu khanh văn võ song toàn, quả nhiên là từng tập luyện, không hổ là người của nhà Tức Mặc.”
Gần như chỉ một cử động thôi sẽ áp sát vào nhau, Tức Mặc Vô Bạch chỉ có thể ngước cằm cụp mắt, cơ thể có chút cứng đờ: “Sao vậy, Sư cô nương muốn ở đây thử võ nghệ của ta à?”
Bên cạnh là bó đuốc cháy lách ta lách tách, ánh lửa hắt vào trong mắt Sư Vũ, lấp lánh sáng rực: “Nhưng ta không biết võ.”
Cổ tay nàng khẽ nâng lên, tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn. Ngón tay dọc theo cổ áo trước ngực Tức Mặc Vô Bạch vạch vẽ mấy đường rồi bất ngờ thăm dò vào trong, lướt tới eo hắn, lúc lông mày Tức Mặc Vô Bạch nhíu lại thì nhanh chóng rút tay về, miệng phát ra tiếng cười trong trẻo.
“Hiền chất không cần hoảng hốt, chẳng qua cô cô dùng cách này lấy chút đồ trên người ngươi mà thôi.”
Nàng đứng thẳng dậy, cầm chủy thủ trong tay huơ huơ: “Hiền chất mang theo thứ này là định giết người diệt khẩu ư? Nói vậy thì ngươi thật sự vừa ăn cướp vừa la làng?”
“Chẳng qua là đồ phòng thân mà thôi, có lẽ còn có thể dùng để ngăn ngừa hắn bị diệt khẩu.” Tức Mặc Vô Bạch nhấn mạnh từ “bị”, chỉnh lại y phục, khôi phục thái độ như thường: “Ngay cả trên người ta mang vật gì cô đều biết, tai mắt thật sự không ít nhỉ.”
Sư Vũ thực sự nắm rất rõ ràng, bình thường có thể nhắm một mắt khép một mắt, nhưng hiện tại không có thị vệ bên cạnh, hai người lại nảy sinh hiềm khích, đương nhiên phải đề phòng một chút.
Nàng cất chủy thủ vào tay áo, nhấc tay mời hắn đi trước, môi nở nụ cười: “Ngươi ở chỗ trưởng bối làm khách, tóm lại phải tuân theo quy tắc của trưởng bối.”
Tức Mặc Vô Bạch đưa tay khép chặt cổ áo, ánh mắt ám muội: “Thì ra quy tắc của trưởng bối chính là như vậy! Không phải ngay cả áo trong vãn bối mặc gì cũng biết rõ đấy chứ?”
Sư Vũ nở nụ cười một cách quyến rũ, không chối không tránh, ngược lại còn tiến gần thêm một bước: “Biết rõ, tiếc rằng đây không phải nơi cô cháu chúng ta thảo luận chuyện này, bằng không truyền ra ngoài thì không hay cho lắm.”
Dung mạo nàng tuyệt mỹ, gần ngay trước mắt. Tức Mặc Vô Bạch giật mình, kế đó bật cười, vừa đi về trước vừa lắc đầu nói: “May mà cô không phải nam tử.” (Mic: trong đầu hủ tui liền bật lên suy nghĩ “là nam thì đồng chí hốt liền à???”)
Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng ken két khi cửa phòng giam mở ra vang lên rất lớn, hòa thượng giả vẫn như cũ không chút động đậy, rúc mình ngồi trong góc hệt như tượng đất.
Sư Vũ bước tới trước mặt hắn, hỏi thẳng: “Quan viên thủ hạ của ta điều tra được mấy ngày trước ngươi từ Tây vực đi theo thương đoàn tới đây, ở lại Ngưỡng Quang tự, sau đó thì cả ngày đi lại trong thành phát tán lời đồn. Trong thời gian đó không hề nán lại nơi khác, cũng chưa từng tiếp xúc với ai khác trong Mặc thành, xem ra mục đích từ khi ngươi tới đây chính là việc này. Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai? Từ đâu tới?”
Hòa thượng giả hừ một tiếng, ngả người xuống đất, quay lưng về phía nàng.
Sư Vũ liếc nhìn Tức Mặc Vô Bạch: “Hắn không khách khí với ta như vậy, chắc hẳn sẽ vâng lời ngươi.”
Tức Mặc Vô Bạch nhận ra ý ám chỉ của nàng thì cũng không hề phân trần, rảo bước đi qua, nào ngờ hắn còn chưa lên tiếng thì hòa thượng giả đã bò dậy tránh tới góc phòng xa nhất, vẫn như cũ quay lưng về phía hai người, đại khái chính là thái độ có chết cũng không mở miệng.
Tức Mặc Vô Bạch khoanh tay cười: “May mà vừa rồi cô không ném chủy thủ đi.”
Sư Vũ cho tay vào tay áo: “Vậy được, thế để ta đích thân động thủ rạch hắn mấy chục nhát, tránh lại bị hoài nghi ta và hắn có liên quan.”
Hòa thượng giả nghe thế thì cử động, bỗng ngồi dậy nói: “Kẻ muốn hành hình bức cung, khó tránh vu oan giá họa.”
“Ái chà, không phải mở miệng rồi à.” Tức Mặc Vô Bạch sải bước đi qua, túm cổ áo hòa thượng giả lôi hắn tới cửa phòng giam.
Ánh lửa bên ngoài phản chiếu lên mặt hòa thượng giả, mồ hôi đầm đìa, đều là vết bẩn đen sì. Hắn dùng ngón tay quẹt mạnh một cái, trên mặt hòa thượng giả liền lộ ra làn da trắng bóc.
“Thì ra ngay cả mặt cũng bôi trét, nhìn dáng vẻ ngươi chắc là người Trung Nguyên. Nói mau, rốt cuộc tên họ là gì, nghe mệnh lệnh của ai?”
Sư Vũ cũng đi qua, dựa vào cửa phòng giam quan sát cả hai.
Hòa thượng giả dùng tay áo qua loa lau mặt, quả nhiên lộ ra đường nét ngũ quan của người Trung Nguyên, còn khá tuấn tú. Đại khái là vì ghét bộ tăng bào lết tha lết thết, hắn cuộn vạt áo nhét bên hông, ngồi thẳng người dậy: “Tại hạ họ Hình tên Việt, người phủ Hưng Nguyên.”
Lúc này, ý cười của Tức Mặc Vô Bạch hoàn toàn biến mất.
Chờ cả nửa ngày cũng không thấy câu tiếp theo, Sư Vũ không nhịn được nói: “Sau đó thì sao?”
Tức Mặc Vô Bạch thở dài: “Không có sau đó.”
“Tại sao?”
“Bởi vì Hình Việt phủ Hưng Nguyên là kẻ lừa đảo nổi danh thiên hạ, chỉ cần trả tiền, hắn sẽ thay người khác đi lừa đảo.”
Sư Vũ không hiểu: “Thế thì phải hỏi cho ra kẻ trả tiền hắn là ai chứ.”
Tức Mặc Vô Bạch lắc đầu: “Hình Việt chỉ có sở trường giả trang, nhưng không tính là khôn khéo nên nhận tiền đều là thê tử của hắn. Hắn chỉ cần chiếu theo ý của thê tử đi lừa người khác là được, cho nên hắn căn bản không biết được người giao dịch là ai.”
Mặc thành xem như là nơi tập trung đủ chuyện kỳ lạ, nhưng lần đầu tiên Sư Vũ nghe nói trên đời có kiểu phu thê như vậy.
“………Lẽ nào chúng ta còn phải đi bắt thê tử của hắn?”
Hình Việt xòe tay: “Nếu có thể bắt được nàng ấy, cảm phiền hai vị báo cho ta một tiếng với, ta cũng đang tìm nàng ấy đây.”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn xuống hắn từ trên cao: “Hình tiên sinh cũng là người đọc nhiều thi thư, nhưng hiện tại lại dùng kỹ năng lừa đảo để nổi danh thiên hạ, đây lẽ nào là chuyện mà đại trượng phu nên làm?”
Hình Việt nhếch mép cười: “Chẳng qua vài lời nói đầu môi mà thôi, không ảnh hưởng toàn cục, nếu thật sự vì thế mà định tội ta thì Thiếu khanh đại nhân và quyền thành chủ khó tránh khỏi quá không độ lượng rồi nhỉ.”
Sư Vũ cười thành tiếng, giọng nói ôn nhu dễ nghe: “Ta là nữ nhi, thật sự không độ lượng cho lắm, nếu ngươi đã tái phạm thì đừng mong được ra ngoài.”
Nét mặt Hình Việt suy sụp.
Sư Vũ phớt lờ, liếc nhìn Tức Mặc Vô Bạch rồi ra khỏi phòng giam.
Tức Mặc Vô Bạch cũng đi theo, nàng cười tủm tỉm châm chọc: “Giỏi thật đấy, hành sự đủ sạch sẽ, hỏi cũng hỏi không ra, chuyến này xem như công cốc rồi. Cô cô ta đây thậm chí ngay cả Hình Việt là ai cũng không biết, đúng là vu oan giá họa.”
Cả đoạn đường Tức Mặc Vô Bạch đều trầm tư, im lặng không nói. Sư Vũ chỉ cho rằng hắn hết đường chối cãi, trong lòng hớn hở.
Hôm sau, chính vụ Mặc thành bận rộn, Sư Vũ không có tâm trí để ý, mãi tới buổi trưa nghe Túc Diên nói mới biết Tức Mặc Vô Bạch dẫn Hình Việt ra phố đi dạo.
“Sao cơ, hắn đây là muốn bách tính toàn bộ Mặc thành biết được hắn không dễ chọc à?” Sư Vũ bưng chén trà, mỉm cười đầy hứng thú.
Túc Diên nói: “Đại khái là vậy, có nam tử nào không muốn thể diện đâu chứ, huống chi còn là kiểu quan viên đến từ đô thành như Thiếu khanh đại nhân.”
Sư Vũ nhếch môi, không nói đúng cũng chẳng bảo sai.
“Báo cáo thành chủ!” Vừa dứt lời, ngoài cửa có một thị vệ đi vào, quỳ dưới đất chắp tay, nét mặt gấp gáp: “Thiếu khanh đại nhân không màng can ngăn, đã thả phạm nhân ra khỏi thành rồi.”
“Cái gì? Không phải nói là muốn dạo phố sao?”
“Vốn là nói muốn dạo phố, nhưng không biết vì sao Thiếu khanh đại nhân bỗng thay đổi chủ ý, trên đường đã thả cho hắn chạy.”
Sư Vũ đặt mạnh chén trà xuống bàn. Hôm qua vừa mới ở trước mặt hắn từng nói sẽ không thả Hình Việt, hôm nay lại bị hắn giả điếc, sao nàng có thể không tức giận!
Túc Diên không dám lên tiếng, thị vệ cũng không dám động đậy.
Im lặng hồi lâu, ánh mắt Sư Vũ bỗng khẽ chuyển, phân phó thị vệ: “Truyền lệnh cho Thứ sử, bảo hắn lập tức dẫn người đi bắt Tức Mặc Vô Bạch!”
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, nàng lại phân phó Túc Diên thay y phục cho mình, lập tức định ra ngoài.
Túc Diên nghi hoặc nói: “Thành chủ định đi đâu?”
“Đi tìm đại chất tử của ta đó.”
“Không phải người đã phái Thứ sử đi bắt người rồi sao?”
Sư Vũ cười nhận lấy mạng che mặt nàng ấy đưa sang: “Ta đi cứu hắn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...