Dọc suốt đường đi gập ghềnh, bóng tối mờ nhạt, không khí từ ẩm thấp dần chuyển sang khô thấp, Trương Đoàn thầm đoán có lẽ bọn họ đang hướng lên trên. Dọc đường đi, Trương tiểu Đàm không ngừng tranh thủ quan sát chung quanh, nếu muốn trốn, nhất định phải nắm rõ địa hình, thực lực của quân địch. Ừm, bàn về thực lực… Trương Tứ Gia dùng nửa con mắt liếc qua đám lính lưng hùm vai gấu to con thô kệch, xì, chẳng đáng tứ gia búng một cái! Thực lực coi như không đáng kể, vậy chỉ còn địa thế. Trương Tứ Gia nhìn bề mặt thô sáp của thạch đá, cảm giác như hang động này không hẳn là nhân tạo, cho nên nói, bọn não tàn này chẳng qua lợi dụng hang động sẵn có trong núi, sau đó đục thêm một chút làm thành hang ổ. Hừm, xem ra cũng không đến mức não toàn diệt.
Trong khi Trương Tứ Gia đang mãi vắt óc suy tính đường chạy, thì Trương Tuyết lại coi như nhàn nhã, không, phải nói là cưỡi ngựa xem hoa, hết nhìn đông lại nhìn tây, sờ chỗ này một chút, chạm chỗ kia một chút. Chậc, nhìn xem, nhòn nhọn chĩa xuống, không phải thạch nhũ thì là gì? Wào, còn có li ti lấp lánh, chớ không phải là đá quý đi? Cái đám vai u thịt bắp này, ngày ngày chui trong đống kho báu mà lại không biết, thật là…
Trương đại tỷ cảm thán một hồi, phỉ báng một hồi, tiếc hận một hồi, đến khi dừng lại trước một cánh cửa đá, mới bắt đầu kinh hãi lo sợ. Cho nên nói, đường cung phản xạ quá dài cũng là một loại tài năng.
Đến cả Trương Tuyết mà còn biết sợ hãi, thì đám trẻ vị thành niên Trương Đàm, Bùi Lãnh, Như Ý, Cát Tường cũng đã muốn mềm nhũn tay chân. Đằng sau cánh cửa đá này là một tên biến thái, một gã độc thủ, một tên chuyên đi đầu độc người khác,… Không phải chưa từng thấy qua kẻ dùng độc giết người, ví dụ như Mạc Uẩn chẳng hạn. Chẳng qua, thái độ làm người của Mạc Uẩn mặc dù không đáng tin tưởng (?) thế nhưng, thế nhưng, chí ít, họ Mạc kia sẽ không bán nước, sẽ không làm tay sai cho giặc, sẽ không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy… có lẽ, ừm, chắc là,… đại loại vậy (?)
(MC: tôi nói này, hai dấu trấm hỏi của các vị rất khả nghi…)
Tiên hạ thủ vi cường!
Trương Tuyết quyết định, cửa vừa mở, bọn họ sẽ xông vào xxoo tên khốn kia, đánh cho cha mẹ hắn nhận không ra, sau đó ném xác hắn xuống sườn núi trừ gian diệt bạo! À không, ném xuống sườn núi thì quá dễ dàng cho hắn, một tên biến thái bức người như vậy, trâu bò như thế, cặn bã không gì bằng, tốt nhất là nên cột giò kéo về Thao Châu giao cho Trương Nhị Gia! Đúng thế, đúng thế!
Trương Đàm không hổ là đồng đảng lâu năm của Trương Tuyết, cửa đá vừa mở ra, Trương tiểu Đàm đã xoay người húc ngã hai tên lính. Bạn nhỏ Bùi Lãnh thật mau tay lẹ mắt, kim châm đánh xuống, hai tên lính to như gấu lập tức im lìm bất tỉnh.
“Ch… chết rồi?” Bạn nhỏ Cát Tường vẫn đứng yên trong tư thế tay cầm bánh bao giơ cao quá đầu. Có vẻ như vừa rồi đang định dùng cái bánh bao đó đập xỉu người ta.
Bùi Lãnh khinh bỉ liếc cái bánh bao nhỏ bé tròn trịa trong tay Cát Tường, xoay người vừa thấy tình cảnh bên trong phòng đá, liền ngu người. Đến cả loại thần kinh vững chắc như Trương tiểu Đàm cùng Trương Tuyết cũng đồng thời giật mình.
Bên trong phòng ngổn ngang bàn ghế gãy đổ, từng nồi thuốc gay mũi bị đập bể nát vung vãi trên đất, kệ thuốc bị đánh sập, chai lọ hũ bình lăn lốc, trên sàn lổm ngổm những độc vật. Nào nhện, nào rắn, nào rít, nào bọ xác, ôi ôi, hầu như đều có đủ hết. Thực rõ ràng, chỗ này vừa trải qua một hồi ẩu đả thảm thiết, mà hung thủ vẫn còn nghênh ngang ở kia.
Trương Tuyết khóe mắt co giật nhìn vị mỹ nhân ăn mặc bán nam bán nữ, hai tay bưng một siêu thuốc đang còn nghi ngút khói giơ cao quá đầu, một cẳng chân thon dài trắng nõn đang giẫm đạp lên một lão già nằm bẹp trên đất. Ánh mắt Trương Tuyết chậm rãi di chuyển từ bản mặt mốc vô cùng khả nghi của lão già bị đạp bẹp dưới đất kia, lên đến cẳng chân trắng nõn triệt lông sáng bóng nọ, chậm chạp bò qua kẽ váy tối om vắt qua bắp đùi thon thả, eo nhỏ nịt thẳng, vạt áo hở ngang, bờ ngực phẳng lì trắng bóc, ực, cần cổ thon dài, tiếp đó là mái tóc ngang vai, môi mọng đỏ au, sóng mũi cao cao, cuối cùng là một đôi mắt phượng hẹp dài, cùng với viên lệ chí cuối đuôi mắt.
Đối phương hiển nhiên phát hiện chỉ trong vòng một nốt nhạc mà bản thân đã trở thành tiêu bản bị người ngắm nhìn, một hơi khí không chỗ phát, siêu thuốc trên tay lập tức dập xuống đầu lão già đánh khinh dưới chân.
Chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng, Trương đại tỷ nhà chúng ta liền bừng tỉnh, vội vàng lau đi nước miếng trên miệng, khụ, sau đó liền trưng ra bộ mặt tươi cười vô cùng thiếu đánh, “Nha, tưởng ai xa lạ, hóa ra là Tuyên Tuyên nhà chúng ta đây mà!!”
Như Ý, Cát Tường sau khi hồi hồn cũng vội vàng phúc thân làm lễ, “Tuyên thiếu.”
Bùi Lãnh có chút ngốc, vẫn còn chưa hoàn hồn lại, chỉ là mắt sắc lập tức nhận thấy trong phòng ngoài vị mỹ nhơn nọ ra, vẫn còn một người nữa, người này còn vô cùng quen thuộc. Vừa thấy rõ người nọ, bạn nhỏ Bùi Lãnh liền không nhịn được mà sống lưng run rẩy một chút, này, vị này rốt cuộc tái xuất?
Trương Tuyết hai mắt lóe sáng bổ nhào vào mỹ nhơn, tay chân triền lên ăn đậu hũ mềm. Chậc, mấy năm không gặp, da dẻ càng ngày càng trắng ni, càng mịn ni, tóc mượt bóng bẩy ni, mắt mũi miệng càng sắc sảo xinh đẹp ni,…
“Nhìn đủ chưa? Tay mò đi đâu vậy, hửm?” giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên bên tai, còn chưa hoàn hồn lại, Trương Tuyết đã thấy bản thân bị người xách lên khỏi mỹ nhơn, ôm vào lồng ngực rộng.
Trương Tuyết ngốc ngốc ngẩng đầu, tầm mắt là tuấn dung lạnh lùng vô cùng quen mắt, mắt đen thâm trầm sâu lắng, rõ ràng là một bộ mặt xinh đẹp hiếm thấy, lại luôn cố tình xị như cá chết. Ánh mắt khi nhìn kẻ khác luôn giống như đang nhìn vật chết mà không nhìn người sống, duy chỉ khi nhìn đến mình, mới lặng lẽ lưu chuyển đào hoa tiếu ý.
Chuyện bị ‘lừa gạt’ lần trước, Trương Tuyết rõ ràng vẫn luôn tức giận, vậy mà khi gặp lại, đối diện với ánh mắt cưng chìu kia, lại không dậy nổi cơn tức. Phát hiện ý cười chợt lóe mà qua trong đôi mắt tĩnh lặng kia, Trương Tuyết bỗng thấy lỗ tai nong nóng, nhịn không được dời tầm mắt. Trước kia, cũng từng có một người vẫn thường nhìn nàng như thế, cho dù trong mắt có lạnh lùng đến đâu, khi dừng lại nơi nàng, vẫn luôn tản mạn hơi ấm…
Trương Tuyết khẽ rũ mi mắt, hai hàng mi dài cong cong run rẩy, lưu quang trong ánh mắt trầm xuống, lại bị mi dài che khuất. Một chút gợn sóng trong lòng, cũng theo đó mà phẳng lặng trở lại.
Trình Tuyệt bắt gặp chút dao động hiếm thấy kia rất nhanh biến mất hầu như không còn sót lại gì, chân mày không nhịn được khẽ nhíu. Anh cảm giác, mặc dù vẫn chưa rõ ràng lắm, thế nhưng, Trương Tuyết đang âm thầm bài xích anh, cho dù cả bản thân nàng vẫn chưa nhận thấy được.
Vốn định đang phát hỏa với Trương Tuyết, mỹ nhơn nọ vừa thấy cảnh này, khóe miệng không nhịn được co rúm mấy lần, sau đó liền hậm hực quay mặt không thèm nhìn. Hừ! Ở đây ân ân ái ái cho ai xem?! Cậu đây mới không hiếm lạ!
Trương Đàm nhìn tỷ tỷ nhà mình tựa như gà con nép vào cánh đại bàng, không khỏi nhức mắt. Ai ai ai, tỷ tỷ đây rõ ràng là chiêu đào hoa, còn tưởng là thoát khỏi cẩu con nhà Diệp gia đâu, chiêu chiêu thế nào lại chiêu tới một cái ‘vạn tuế thụ’ ngàn năm không thấy nở hoa này? Ai ai ai, không biết lại kéo cái tai họa gì đâu. Đương kim Thái Tử, con trai cưng của Hoàng Đế nhà người ta cũng không phải muốn nói từ hôn liền từ hôn dễ vậy đâu à…
Khóe mắt đảo đảo, liền cười hề hề đi tới mỹ nhơn bên người, cọ cọ, “Hì, tiểu Tuyên Tuyên đây là làm sao vậy? Ai chọc giận cưng? Nói nói để gia xử hắn cho cưng?”
‘Tiểu Tuyên Tuyên’ vừa nghe giọng điệu này của Trương tiểu Đàm, một lô khí liền bắn bùm bùm, “Cút! Cậu đây không cần tiểu tặc tử nhà ngươi hiến ân cần!”
Bùi Lãnh nhìn mấy người bọn họ, xem ra là quen biết, cũng không hỏi quan hệ là như thế nào, coi như cũng là cái người thanh tỉnh hiếm hoi trong này. Hiện giờ còn ở trong ổ địch, thế quái nào mấy người này còn tỉnh như ruồi đây? Lại nhìn nhìn một phòng đá, hai mắt bạn nhỏ lóe lóe sáng xanh. Đây đều là cái gì nha? Tuy nói là độc vật, độc dược, nhưng đa phần đều là những thứ hiếm có khó tìm. Trong cái tráp kia còn đang phát hơi lạnh buốt, băng li ti mỏng bám quanh, vừa nhìn đã biết bên trong là du diên Tuyết Sơn, căn cứ vào độ băng tỏa này, phẩm chừng phải bảy mươi năm hơn…
Xuất thân y thư thế gia, mặc dù không phải thần y, nhưng chí ít phụ thân năm xưa cũng là một đời danh y. Bùi Lãnh là duy nhất con trai, lại là lúc ngũ tuần mới có được, Bùi lão gia năm ấy sợ tuổi mình không thọ đến khi con trai trưởng thành, mới đem một bụng y thuật đều nhất nhất truyền thụ cho Bùi Lãnh từ khi hắn vừa mới biết lật. Nói, lão gia tử năm đó một bên vừa bồng con một bên vừa xem mạch bắt bệnh khai đơn thuốc, triệt triệt để để áp dụng biện pháp ‘mưa dầm thấm đất’.
Bùi Lãnh từ nhỏ nghe nhiều, biết nhiều, thiên tư thông minh, nếu không phải năm ấy Bùi gia gặp họa, phải chịu lang bạt, biết đâu bây giờ cũng đã nổi danh thiếu niên tài ba rồi. Những này độc vật, dược vật, kì hoa dị thảo, Bùi Lãnh đều nghe thấm vào máu, học thuộc trong lòng, chỉ là điều kiện không cho phép, cả Bùi lão gia cũng chỉ nghe đến biết đến, chứ chưa từng có cơ hội nhìn thấy sờ thấy bao giờ.
Cho nên, trong thạch phòng này ‘ngẫu ngộ’, đối Bùi Lãnh mà nói là ‘trời ném thịt viên sốt cà’!
Được rồi, xem ra bạn nhỏ Bùi Lãnh cũng không phải là thanh tỉnh nhất trong bọn người, chỉ nhìn cặp kia loe lóe mắt xanh, liên tay liên chân cẩn thận xem xét thu thập, thật sự một chút cũng không có bình thường cao lãnh ngạo kiều đâu.
Như Ý rốt cuộc nhìn đám người thần kinh sóng não không chỉnh này, quyết định không nhịn nữa, liền vội vàng lên tiếng, “Chúng ta trước nên ra khỏi nơi này hẵng nói sau đi. Các vị thiếu gia, nơi này không tiện ở lâu, bên dưới còn nạn nhân bị giam nữa!”
Trình Tuyệt mục tiêu là cứu người, nay người đã cứu được rồi, kế hoạch cũng đã định ra, nét mặt không chút thay đổi buông ra Trương Tuyết, hướng ‘mỹ nhơn’ khẽ gật đầu, sau đó dẫn đầu ra ngoài.
Mỹ nhơn nọ tính tình cũng không dễ chịu gì, không thể phát tác với Trình Tuyệt, chỉ có thể trút giận lên đầu lão già đang nằm bẹp dưới chân. Gót hài giẫm giẫm giẫm lên xương sống kêu răng rắc, khiến người ta nghe mà phát sợ. Trương Đàm một bên hỗ trợ đem lão già kia trói gô lại, một bên hướng Bùi Lãnh gọi, “Đi thôi, đi thôi!”
Trương Đàm lôi kéo Bùi Lãnh, cùng ‘mỹ nhơn’ xách lão già kia theo phía sau, lúc này mới có nghĩ tới giới thiệu với Bùi Lãnh, “Ngươi hẳn chưa biết đi, đây là biểu đệ của chúng ta, gọi tiểu Tuyên Tuyên.”
Tiểu Tuyên Tuyên vừa nghe cái danh xưng này liền phát hỏa, một cốc vào đầu Trương Đàm, hung ác nói, “Cậu có tên, gọi cậu Miên Gia!”
Trương Đàm vẫn cười hì hì đối Bùi Lãnh nói, “Đúng đúng, có thể gọi tiểu Miên Miên đều được.”
Bùi Lãnh chớp mắt hai cái, người này quan hệ với bọn họ xem ra thực thân thiết, cũng từng nghe Cát Tường nhắc qua bọn họ còn có một biểu đệ ở Ca Châu, khẳng là vị này rồi. Bỏ qua vẻ mặt thiếu đánh của Trương Đàm, Bùi Lãnh hướng người nọ cười gật đầu, quyết định dùng xưng hô của hai nha đầu kia, “Tuyên thiếu, ta gọi Bùi Lãnh.”
Tuyên thiếu mắt phượng liếc xéo Trương tiểu Đàm vẻ mặt nịnh nọt cứ dán lên người ta, liễm mắt vi cười đối thiếu niên nọ đáp, “Nhìn ngươi không đến mười bẩy, cứ gọi ta Miên ca là được.”
Bùi Lãnh có chút thở phào, còn tưởng họ hàng với Trương tiểu Đàm, sợ lại là một cái đầu óc thác loạn giống hắn đâu, hóa ra ngoại trừ tính tình nóng nảy chút, xem ra cũng bình thường. Vì thế, bạn nhỏ Bùi Lãnh dưới ánh mắt cực kì ai oán của Trương tiểu Đàm, vui vẻ gọi một tiếng, “Miên ca.”
Người ta nói, ấn tượng ban đầu rất là quan trọng. Bởi vì năm xưa bính kiến, Trương tiểu Đàm đã để lại trong lòng Bùi tiểu Lãnh một ấn tượng đầu quá sức tưởng tượng, cho nên hồi đầu muốn cứu vãn đã muộn. Bởi vì vừa rồi Thụy Miên cho Bùi tiểu Lãnh ấn tượng không tệ, cho nên khi người khác nhìn thấy Thụy Miên vung đao giết người, còn ra sức mắng chửi, cảm thấy vị thiếu niên này không khác gì một cái quỷ đại vương, chỉ có Bùi tiểu Lãnh là cảm thán, cho rằng vị này thể hỏa, một chút tức giận đều có thể hỏa bạo như thế. Chậc, chậc, khiến cho một bên Trương tiểu Đàm căm giận cắn nát khăn tay.
Lại nói, Thụy Miên này cũng là một nhân vật khá là phong vân trên giang hồ, thế nhưng lại quen biết với anh em nhà họ Trương, chẳng những quen biết, mà còn có thể nói là thân mật. Được Như Ý, Cát Tường, gọi ‘Tuyên thiếu’, cũng không khó đoán, Thụy Miên, cũng chính là Đỗ Tuyên hàng thật giá thật.
Trương Tuyết lúc còn đỏ hỏn đã phải nhận dì họ ở mãi Ca Châu làm nghĩa mẫu, dùng tên của anh họ Đỗ Tuyên mà lớn lên như một đứa con trai, thế còn Đỗ Tuyên thật sự thì sao? Ầy, mỗi nhà đều có một cuốn kinh khó niệm, nhà họ Trương như thế, thì nhà họ Đỗ ở Ca Châu cũng thế.
Họ Đỗ ở Ca Châu nổi danh nhờ vào lá trà. Đồi núi xanh biếc một thảm trà, nếu nói về trà gia, họ Đỗ đứng thứ nhì sẽ không có ai dám đứng nhất. Họ Đỗ đời đời độc đinh, đến lượt Đỗ lão gia tử, hay lắm, đón về nàng dâu họ Trương, không biết hợp mệnh hợp số hay hợp phong thủy hay hợp vợ hợp chồng thế nào, mà bánh bao nhỏ cứ lần lượt nhào nặn rồi xếp hàng sinh ra.
Đỗ phu nhân vừa vào cửa vài năm, các cụ trong nhà đều thi nhau bồng cháu, địa vị của Đỗ phu nhân cũng nước lên thì thuyền lên, ngoại trừ việc làm ăn buôn bán, thì toàn bộ Đỗ gia đều do một tay bà quán xuyến. Thế cho nên, mười mấy năm trước, khi Đỗ lão gia tử nơm nớp ôm về một đứa nhỏ còn đỏ hỏn, Đỗ gia thiếu chút nữa là lật thuyền.
Nói, thân phận của Đỗ Tuyên trong Đỗ gia phải nói là nan giải, thân thế của hắn là một hồi bi kịch, mà cuộc sống của hắn cũng là một loại hài kịch, khiến người ta phải dở khóc dở cười không thôi. Đỗ lão gia tử và Đỗ lão phu nhân cũng coi như là một giai thoại, năm xưa có nam tài tuấn nữ xinh đẹp, phải nói là một hồi đám hỏi linh đình giữa hai đại gia tộc ở Đông Gia. Mấy chục năm qua đi, cho dù Đỗ lão phu nhân chỉ sanh được một mụn con trai, tức gia trưởng Đỗ gia hiện thời, Đỗ Chính, nhưng cuộc sống phu thê vẫn mặn mà, Đỗ lão gia tử từng thề “quyết không lập thiếp”. Nội viện trong ngoài phải nói là sạch sành sanh.
Suy ra, Đỗ Tuyên không phải là Đỗ lão phu nhân sanh, Đỗ lão phu nhân dù có lòng cũng bất lực, hơn sáu chục tuổi gần đất xa trời, sanh gì nữa mà sanh?!
Mà, mẹ ruột của Đỗ Tuyên cũng không phải Đỗ phu nhân. Đùa à, cha chồng con dâu, đây cũng không phải Đường Thái Tông!
Mẹ ruột của Đỗ Tuyên là ai không người nào biết rõ, chỉ biết, khi Đỗ lão gia tử mặt xám mày tro ôm trở về đứa nhỏ, lời thề năm xưa ứng nghiệm, lăn đùng ra chết, bỏ lại đứa nhỏ ‘lai lịch bất minh’ cùng với bà vợ già lẻ loi côi cút từ đó.
Đỗ Tuyên là được nuôi dưỡng trong viện của lão phu nhân, đối ngoại thì trên danh nghĩa là ‘con trai của phu nhân’, đối nội, thực rõ ràng là một ‘đứa nhỏ không ai muốn’ trong Đỗ gia.
Đỗ phu nhân là người thẳng thắn sảng khoái, đối với việc này, muốn trách cũng chẳng thể trách đứa nhỏ, mà người đáng trách thì đã sớm ‘thăng’ mất, người có tư cách trách móc là lão phu nhân cũng chỉ có thể im lặng ngậm ngùi, thì phận làm con cháu như bọn họ cũng chẳng thể nào lên tiếng. Đỗ Tuyên từ nhỏ sống trong tiểu trạch viện Đỗ gia, ăn mặc ở đều không thiếu, nhưng người lại như một cái bóng, gia nô trong phủ không đủ thâm niên cũng chẳng hề biết trong tiểu viện nhỏ vẫn còn một tiểu chủ tử, thì đừng nói gì người bên ngoài. Đỗ Tuyên là được một ách nô mớm sữa ẵm bồng đến lớn.
Đỗ phu nhân còn mướn một lão gia sư mắt mũi kèm nhem dạy riêng cho hắn trong tiểu viện, tính toán khi hắn thành nhân, sẽ chia một phần gia sản, nhà cửa, cho hắn ra riêng lập gia lập nghiệp.
Nhưng người tính không bằng trời tính, năm đó, Đỗ phu nhân nhận được thư của Thừa Tướng phu nhân, đắn đo một hồi, mới quyết định đem danh tính của Đỗ Tuyên cho Trương Tuyết ‘mượn tạm’. Dù sao việc ‘mượn’ mệnh cách danh tính này ai biết được sẽ có gì xấu, làm sao dám đem số mạng con mình ra đùa, chỉ có thể đem con người khác ra vậy.
Bởi vì việc này, tâm tư áy náy của vợ chồng Đỗ gia đối với Đỗ Tuyên cũng nhiều thêm một chút. Năm đó, mừng sinh nhật tám tuổi, Đỗ Tuyên cầu được một vé ra đường lần đầu tiên. Dù phải ra bằng cửa sau, về bằng cửa sau, bên người cũng chỉ có thể đem theo một ách nô, bạn nhỏ Đỗ Tuyên cũng vô cùng hưng phấn. Như bao câu chuyện võ hiệp nức tiếng giang hồ khác, bạn nhỏ Đỗ Tuyên nhà chúng ta cũng trong lần ra đường dạo chơi này gặp phải mối tình đầu, à, nhầm, gặp phải yêu nghiệt, à, lại nhầm… nói túm lại, là gặp phải ân sư, nhân vật vĩ đại này đã tạo ra một tên quái nhân, à không, là tạo ra một vị thiếu niên anh hùng nứt giếng, chậc,…
Vị sư phụ này của Đỗ Tuyên, họ Tiêu, tên Tiền, lót Bất, giang hồ đồng loại đều gọi là Tiêu Bất Tiền, là một tên hái hoa tặc nứt giếng xa gần!
Đỗ Tuyên năm đó tám tuổi, phấn điêu ngọc mài, tuy chỉ mới tám tuổi, nhưng vừa xuất hiện đã làm cho cả con phố đều rải đầy tim hồng máu hường.
Tặc hoa gặp tiểu mỹ nhân, mặc dù chưa thể chấm mút gì được, nhưng ghẹo một cái, nựng một chút vẫn là phải làm!
Hái hoa tặc đón đường tiểu mỹ nhơn, lại bởi vì đêm hôm trước túng dục quá độ, tay chân bủn rủn, công lực tiêu hao, bị ách nô đại nhơn một cước đá vào đống rác.
Bạn nhỏ Đỗ Tuyên khi ấy tâm hồn ‘tong tắng’, thấy gia nô nhà mình làm người ta bị thương, người nọ cũng một bộ nhân khuông cẩu dạng, e sợ thế gia vọng tộc. Bản thân trong nhà đã ở vào vị trí khó nói, giờ lại gây ra chuyện khiến người ta tìm đến mắng vốn thì không tốt, cho nên, chủ tớ hai người đành hì hục lôi Tiêu Bất Tiếu qua mấy con ngõ nhỏ chuồn cửa sau vào nhà.
Tiêu Bất Tiền mặt dày mày dạn bản chất M, gặp được đôi chủ tớ double-S này tựa như trời giáng báu vật, dây dưa hoài không chịu biến.
Đỗ Tuyên cũng từ đó bắt đầu theo ‘sư phụ’ đi tường…
Chốn giang hồ đối với Đỗ Tuyên mà nói, chính là nơi hắn có thể danh chính ngôn thuận, sống thực, sống cho mình, vì mình, sống một cách tự do tự tại, sảng sảng khoái khoái. Chọn một cái tên, Thụy Miên, thấy chuyện bất bình sáp thêm một cước, cùng với sư phụ và ách nô nhà hắn trở thành một trong những kẻ chỉ sợ thiên hạ một ngày không loạn, góp phần tạo nên sóng to gió lớn trong giang hồ.
Trương Tuyết đã từng nói, nếu có Mạc quái nhân và Úc Hường ở đây, thì cái động này chẳng khác gì động quái gặp phải Tôn Ngộ Không, sẽ banh chành từ trong ra ngoài. Nay lại thêm một Thụy Miên, chỗ này đã sớm thành chốn không người đối với bọn họ.
Trương tiểu Đàm một bên nhàn nhã vừa đi vừa ngắm nghía khắp ngóc ngách, vừa nhìn Thụy mỹ nhơn chém người như điên ở đằng trước, len lén ngỏng lỗ tai nghe góc tường đại tỷ nhà mình chiêu hoa đào ở đằng sau, thỉnh thoảng vung đao táng bay vài tên ruồi bọ không biết sống chết nhào tới, cảm thấy cuộc sống thực thiếu kích thích.
Thiếu kích thích…
Thiếu… cho tới khi một bóng hường nhấp nhoáng ngoài cửa động phía trước. Đàm tứ gia hai mắt chớp chớp chớp, sau đó, kích thích tới.
Phía sau, Trương Tuyết hiển nhiên cũng thấy bóng hường phấp phới dưới ánh nắng chói chang bên ngoài kia, ánh mắt như đèn pha xe lóe lên nguy hiểm.
Sau đó…
Hai thanh đao từ trong cửa động phóng ra. Lưỡi đao phản chiếu ánh mặt trời sáng đui mắt chóa.
Lại ngay sau đó…
Úc Phấn Hường bi ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...