Thao Châu là đất biên giới, dân cư chủ yếu là nông dân và thương nhân, hoặc người nước ngoài, đa phần còn lại đều là quân đội. Địa bàn được chia ra thành bốn khu vực tương tự ở Kinh Thành, lần lượt gọi là các trấn: Đông, Tây, Nam, Bắc.
Trấn Tây là khu vực quân sự trọng yếu.
Trấn Nam giáp biển, tụ hội rất đông thương nhân và ngoại khách, chỗ bến tàu lúc nào cũng rất đông đúc tấp nập, là chỗ kiếm ra tiền nhất.
Trấn Bắc là khu vực hành chính, Phủ Thành Thủ cùng vài phủ quan đều tập trung ở đấy.
Còn lại, chính là trấn Đông, tập trung phần lớn là nông dân và ruộng đất.
Theo ý của Trương Tuyết, thì trấn Đông chính là chỗ tối chưa được văn minh khai sáng, bởi vì chỗ ở của các nàng hiện tại chính là ở trấn Đông, cái chỗ khỉ không đu – chim không đậu – gà không đẻ mà thằn lằn cũng không thèm kêu. Vì thế, Trương Đàm quả thật đã bỏ ra số tiền cỏn con mà lại mua được cả mấy mẩu đất lớn, cho người dựng tường rào bao bọc thành một lâm viện yên tĩnh mát mẻ.
Trương Tuyết cùng hai bạn nha hoàn dạo một vòng, cuối cùng trở lại trong cái tửu quán tồi tàn của mình. Theo quan sát của nàng, con phố này trước kia có lẽ cũng không đến nỗi nào, nhưng hôm nay những hộ dân chịu sống gần quanh đây đều là những hộ nông gia, nghèo thì không nghèo, nhưng phần lớn đều đã trung niên đến lão niên, mười phần thì hết tám là người thuê ruộng đất của Trương Đàm.
Trong tửu quán mang tên Hồng Hi Quán này, rượu thì nhạt như nước, trà còn trong hơn cả nước mưa, thức ăn… không tìm được chỗ nào để khen. Mà những người được Trương Đàm thu về trông coi quán thì… thật sự rất đặc biệt.
Nói đến quản sự, ừm, quản sự ở Hồng Hi Quán bao gồm bốn người, đều là người được Trương Đàm ‘trăm tuyển ngàn chọn’. Tính từ tuổi tác, cao tuổi nhất là một lão già râu tóc trắng muối gọi lão Phúc, xuất thân là thủ lĩnh của đám ăn mày trong ngôi miếu rách ở Sài Kinh.
Nghe Trương Đàm hàm hồ kể lại thì, món gà ăn mày của lão già này là con gà tuyệt vời nhất mà hắn từng được ăn. Lão Phúc chính là bếp trưởng, đáng tiếc, như đã nói từ trước: ngoại trừ gà ăn mày, những thứ còn lại lão làm ra đều không phải là thức ăn dành cho người.
Người thứ hai là Hùm Thúc, một trung niên râu ria rậm rạp, mặt mày hung ác, cao lớn đồ sộ, nhìn cứ như một con gấu đen. Người này thân phận không rõ, nhưng chỉ cần nhìn thanh đao khổng lồ thực dọa người kia, Trương Tuyết tự trấn an mình, có lẽ vị Hùm Thúc này sẽ có ích lợi ở một mặt nào đó, ví dụ như bảo kê chẳng hạn.
Còn có một hòa thượng tự là Viễn Tu, nghe đồn chính là sư đệ của Doãn Niên Phương Trượng ở Trấn Quốc Tự, người được xếp vào hàng ngũ võ lâm quái kiệt, đức cao vọng trọng, và nổi tiếng… keo kiệt.
Cuối cùng là Thập Nương, là một thạch phụ bị nhà chồng hưu nhà mẹ từ bỏ, nổi tiếng Thao Châu là người vừa đanh đá vừa hung dữ vừa bà tám. Vị này phụ trách đón và tiếp khách, ờm, nếu không muốn nói là đuổi khách.
Cả bốn người ấy, tầm thường một cách không tầm thường, đều không rõ nguyên cớ làm sao mà lại rơi vào tay hỗn thế ma vương Trương Đàm. Còn may là bình thường chẳng có ma nào ghé vào, nếu không, Hồng Hi Quán này chắc sẽ trở thành một cái đại hội võ lâm mất.
Trương Tuyết ngồi bên thềm cửa, ghé mắt nhìn ra đường. Buổi trưa vắng, gió hiu hiu thổi làm tấm vải đề mấy chữ Vong Nhân Y Quán ở đối diện cứ phất phơ như gọi hồn. So với Hồng Hi Quán, thì cái y quán ở bên kia đường xem chừng còn thảm hại hơn nhiều, nhìn mà xem, trong quán nhà nàng ít ra còn có ruồi muỗi ve vãn, còn cái y quán bên ấy, đến cả chim cũng không thèm ị nữa là.
Cát Tường mang trà bánh đặt lên bàn, theo tầm mắt đờ đẫn của Trương Tuyết nhìn sang, ngờ ngợ hỏi, “Thiếu gia, người đang nhìn gì vậy?”
Trương Tuyết phe phẩy quạt, chỉ chỉ cánh cửa vẫn đóng kín suốt mấy ngày qua ở đối diện, hỏi, “Cát Tường, ta nói cái ổ lang băm bên đó có phải đã bị niêm phong rồi không? Mấy ngày nay không thấy người nào ra vào.”
Cát Tường quả không hổ là cái radio tin tức nhạy bén, vừa nghe hỏi liền mở đài, “À, là Vong Nhân Y Quán. Hai ngày trước em theo Thập Nương lên chợ mua sắm, đã hỏi qua vài người trên chợ, thái độ rất là kì quái. Bọn họ nói, vị thầy thuốc đã dở miếu Thổ Địa lập thành y quán đó họ Mạc, tên Uẩn. Tuổi chừng hai mấy, tính khí thất thường, vui không chữa, buồn không chữa, không vui không buồn cũng không chữa, nhưng một khi đã chữa thì diêm vương cũng không thể bắt người. Họ Mạc đó, ở Thao Châu này rất nổi tiếng nha, biệt danh là ‘Diêm Vương Buồn’ đó.”
Trương Tuyết phe phẩy quạt giấy, híp mắt bĩu môi, “Vui không chữa, buồn không chữa, không vui không buồn cũng không chữa… Chớ không phải là tự PR bản thân mình đi? Ta thấy lang băm cũng chỉ là lang băm, chỉ khác ở chỗ có biết quảng cáo chào hàng không mà thôi.”
Cát Tường che miệng cười trộm, hai má phúng phính, cặp mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, “Hí hí, thiếu gia, người phân tích thật hay nha! Thập Nương nói với em, cái họ Mạc lang băm đó đã lên núi hái thuốc rồi, phải dăm bữa nửa tháng mới về tới, hơn nữa, họ Mạc đó là khách quen của Hồng Hi Quán chúng ta, cứ đợi hắn về tới là sẽ tự mò qua kiếm ăn thôi mà!”
Trương Tuyết vểnh môi. Không phải nàng tò mò y quán kia, mà là đang buồn muốn chết đây. Dạo phố Thao Châu cũng dạo rồi, mua sắm cũng mua rồi, nhìn người ngoại quốc cũng nhìn thấy rồi, có còn gì chơi nữa đâu? Trương Đàm thì mấy ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu, hẳn lại đang âm mưu quỷ quái gì nữa rồi.
Chợt có tiếng người bên trong hô lên, “Chao ôi! Trên đời lại có người đẹp như thế?”
Trương Tuyết lạnh gáy, cái giọng the thé cao quãng tám này còn không phải của bà dì Thập Nương kia sao? Thật là nhức đầu, chả trách khách vừa nghe đã bỏ chạy, có khác gì công phu sư tử hống đâu?
“Lại có chuyện gì thế?” Trương Tuyết vẫn nhàn nhạt uống trà, hồi sau mới nhận thấy thật kì quái, sao con bé Cát Tường lại tắt đài rồi?
Quay đầu liền thấy bạn nhỏ bánh bao đang đứng chết trân như trời chồng. Trương Tuyết tò mò đứng dậy, tay quơ quơ trước mắt Cát Tường, hỏi, “Này, em làm sao vậy?”
“Thiếu, thiếu gia… người… nhéo em một cái, nhéo mạnh vào!” Cát Tường hai mắt trợn to, lắp bắp nói.
“Hử? Sao hôm nay lại muốn ăn đòn thế này?” Trương Tuyết lấy làm kỳ quái, giắt cây quạt vào thắt lưng, giơ hai tay bẹo má Cát Tường.
“Á! Đau quá! Thiếu gia, người đánh thật à?” Cát Tương ôm má hét toáng lên.
Trương Tuyết cười hề hề, “Ngu sao không đánh?”
Cát Tường ôm mặt ai oán, “Thiếu gia ơi là thiếu gia! Người còn đùa được? Không thấy tình hình có biến sao?”
Trương Tuyết lúc này mới ngơ ngác quay đầu nhìn quanh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn, đến nàng cũng bị giật mình.
Dưới ánh nắng, người thanh niên áo xanh vân du, mái tóc đen dài, đôi mắt phượng chớp động, sắc mặt nhợt nhạt lạnh lùng. Trương Tuyết bị ánh mắt ấy làm cho á khẩu, không khí chung quanh như loãng đi. Sống lưng phát lạnh, nàng rùng mình, khó khăn dời tầm mắt. Trong lòng dường như có bươm bướm vờn quanh, lại có chút gì đó trống trải, lạnh lẽo.
Ánh mắt này, rất giống anh, nhưng không phải anh…
Phùng Tuyệt dừng bước, thu lại tất cả biểu tình của nàng vào trong đáy mắt. Cũng may, anh trước kia làm người giả tạo đã quen, khuôn mặt mới này vừa lạnh lùng vừa thanh cao, rất thích hợp giúp anh che đi tình cảm trong lòng. Tất cả những cảm xúc đều được anh đóng chặt, không lộ ra trước mặt nàng.
Khi bọn họ đối diện, những người và vật xung quanh dường như không tồn tại. Nhưng vào đúng lúc này, giọng nói ngả ngớn của Trương Đàm lại cất lên, “Ui chu choa! Bây giờ mới ra hình người đấy, còn là người đẹp như vầy! Tam ca, đệ thấy hay là cứ để Như Ngọc làm chiêu bài câu khách cho chúng ta đi, thế nào?”
“Không được!” Trương Tuyết lập tức phản đối, nói xong chính mình cũng kinh ngạc.
Phùng Tuyệt nhướn mày, ánh mắt thoáng ý cười lướt qua Trương Tuyết.
Trương Đàm bắt được vẻ bối rối khó hiểu chợt thoáng qua kia của Trương Tuyết, liền cười xòa, “Ầy nhưng mà không được. Nhìn bộ dáng ngây ngô như vầy, chắc chắn sẽ bị đám sài lang hổ báo nuốt mất, thôi thì cứ để Úc Dật Thanh đảm nhiệm vai trò này vậy!”
Viễn Tu đại sư đang đứng ngắm người đến đờ đẫn, vừa nghe đến cái tên này liền nhảy dựng kinh ngạc, “Úc Dật Thanh? Ông chủ, có phải là Úc thiếu trang chủ của Úc Kiếm Sơn Trang đứng đầu thất trang, được võ lâm giang hồ tôn là Nhất Kiếm Vương, cái người tính tình bạo hỏa tự cao tự kỷ đó không?”
Trương Đàm vui vẻ gật đầu, “Đúng rồi đó! Viễn Tu huynh miêu tả thật là chuẩn không cần chỉnh! Có phải đã từng gặp qua Dật Thanh nhà chúng ta rồi không?”
Viễn Tu sắc mặt biến xanh biến trắng rồi biến hồng, lại trở về xanh, đầu trọc bóng lưỡng đầy mồ hôi, bộ dạng khó xử vô cùng. Với kinh nghiệm phá hoại lâu năm, Trương Tuyết, Trương Đàm nhìn thấy thái độ có muôn lời muốn nói, vạn điều muốn thưa nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu kia, liền đoán chừng hai vị này hẳn đã đụng mặt nhau rồi, hơn nữa còn là trận chạm trán không mấy gì là vui vẻ nữa kìa.
Trương Đàm tò mò hứng khởi hỏi, “Tu huynh, đừng nói với ta là huynh đã từng lừa phỉnh Dật Thanh ngây thơ tong tắng nhà chúng ta rồi đấy nhá?”
Viễn Tu mặt mày nháy mắt đỏ bừng, cả quả đầu trọc lóc cũng đỏ bừng bốc khói.
Chợt nghe có tiếng gầm từ trên cao vọng lại, “HÒA THƯỢNG THÚI! LẦN NÀY ĐỪNG HÒNG CHẠY!!”
Mọi người cùng ngước cổ nhìn lên trần nhà. Một giây sau đó, liền thấy trần nhà rung lên, sau đó, bị một bóng hồng phấn phá banh. Viễn Tu hét lên, “NGUY HIỂM! MAU CHẠY!!”
Trương Đàm nhanh như cắt chộp lấy Trương Tuyết và Cát Tường, nhún người nhảy bổng ra khỏi chỗ Viễn Tu. Trương Tuyết hồi hồn, mới nhận ra mình đã đứng ngoài đường. Những người khác cũng nhanh chóng đáp xuống, lúc này Trương Tuyết mới biết, thì ra chung quanh mình toàn là cao thủ không thôi.
Trương Đàm thả Cát Tường xuống, cằn nhằn, “Cát Tường, ngươi nên giảm béo đi là vừa, nặng muốn gãy tay luôn hà!”
Cát Tường giậm chân, “Thiếu gia, người ta đây là mũm mĩm! Là mũm mĩm, không phải béo!”
Trương Tuyết cũng không có tâm tình xem hai đứa nhỏ kia cãi nhau, nhìn thấy Viễn Tu một bên che chắn cho Phùng Tuyệt, một bên đọ quyền cước với ‘hồng phấn’, nàng mới sực nhớ, Như Ngọc mặc dù có Vô Công gì đấy, nhưng lại không có ngoại công đập gạch phá nóc như mấy tên quái thai này!
Bên cạnh, Trương Đàm kêu lên, “Ể, là Úc Dật Thanh, thì ra là bọn họ có quen biết từ trước!”
Trương Tuyết cau mày, “Vậy đệ còn không mau bảo bọn họ dừng lại? Đã đánh sụp tiền sảnh rồi, còn đợi họ đánh vào trong hậu viện luôn sao? Muốn tối nay cắm trại ngoài trời à?”
Trương Đàm vội vàng quay sang Hùm Thúc, “Hùm Thúc, thúc mau cản họ lại đi! Không khéo là đánh sụp nhà thật đấy!”
Hùm Thúc gật đầu, tròng mắt lóe lên. Cả bọn chỉ thấy một cơn gió mạnh quật qua, chớp mắt đã thấy Hùm Thúc chen ngang giữa trận đánh không rõ đầu đuôi kia. Một kích quăng ra, liền đem ‘phấn hồng’ đánh bay.
Viễn Tu lúc này mới có cơ hội thở phì phò, “Hù chết ta, hù chết ta rồi! Mô Phật…”
“Mọi người mau xuống ăn cơm đi!” Như Ý cùng lão Phúc từ hậu viện đi lên, nhìn thấy tiền sảnh bị đánh sập, không khỏi ngơ ngác, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trương Tuyết nhác thấy Phùng Tuyệt không có việc gì, mới âm thầm thở phào một hơi, rồi lại giật mình vì sao mình lại để ý nhiều như vậy? Nghĩ nghĩ, cuối cùng bèn quy vào việc đã là người của mình, cũng giống như bọn Cát Tường, Như Ý, lo lắng là chuyện dĩ nhiên. Nghĩ như thế, cả người tự dưng nhẹ nhõm hẳn đi.
Nàng bước qua đống đổ nát, giẫm lên lưng Úc Dật Thanh đang nằm một đống không dậy nổi, đi về phía Như Ý, cười tít mắt, “Không có gì, chỉ là một con chim lớn bay loạn thôi!” rồi dẫn đầu đi về phía phòng ăn.
Như Ý đơ mặt, “Chim? Chim gì mà kinh thế?”
Trương Đàm cười lớn, “Là chim chiêu bài!”
Cát Tường với tố chất nhiều chuyện cường đại, chạy tới chỗ Như Ý cung cấp tin tức, luôn tiện nối gót giẫm lên lưng Úc Dật Thanh mà đi. Chỉ là, lần này trọng lượng của bạn nhỏ bánh bao đã khiến Úc Dật Thanh bị đau mà tỉnh lại, rồi lại đau quá mà tiếp tục bất tỉnh.
Sau cùng, chỉ còn lại Viễn Tu và Úc Dật Thanh nằm trên đống đổ nát. Viễn Tu lò dò tiến tới, chọt chọt Úc Dật Thanh vài cái, thấy người không động đậy, bèn ngồi xổm một bên, chắp hai tay há mồm niệm, “A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai, xin thí chủ hãy…”
Úc Dật Thanh đột ngột ngóc đầu dậy, đập vào quả đầu bóng lưỡng của Viễn Tu một miếng ngói, thét, “Câm miệng! Ta vẫn còn sống đây!”
Có câu ‘trời đánh tránh bữa ăn’, vì thế, trong bữa cơm trưa hôm đó, mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ được diện mạo của người đã làm sập tiền sảnh, chính thức đưa Hồng Hi Quán vào tình trạng ‘thi công sửa chữa’.
Úc Dật Thanh, theo quan sát của Trương Tuyết, và lời miêu tả của Trương Đàm thì là một nam nhân, là nam nhân có thể đánh đổ tầng tầng lớp lớp hoa khôi kim bài ở Di Hồng Viện, Nghênh Xuân Lâu, hay là Bách Hoa Lâu, các vị thiên kim lá ngọc cành vàng, vân vân và mây mây. Lại nói, thói đời ngày nay đối với nam sắc đã không còn kì thị. Hơn nữa, đối với loại chủ quán chỉ nhận tiền không nhận người như Trương Đàm mà nói, nam sắc này cả nam lẫn nữ đều câu, thật sự là dễ kiếm tiền hơn rất nhiều.
Trương Tuyết nhìn Úc Dật Thanh, cẩn thận quan sát dung mạo được chải chuốt tỉ mỉ, mặc dù rất anh tuấn, nhưng khí chất toát ra lại không giống với ‘người của nàng’. Qủa thật không giống. Úc Dật Thanh từ đầu đến chân đều toát ra vẻ cao ngạo, ương bướng như con ngựa hoang. Còn Như Ngọc nhà nàng, lại là một phong thái ung dung tiêu sái, không nhiễm bụi trần, cả người từ đầu đến chân đều toát ra hơi thở lạnh nhạt, thoát tục. Nếu nói Úc Dật Thanh là con ngựa hoang, thì Như Ngọc nhà nàng chính là một cơn gió, ừ, đúng vậy, chính là một cơn gió.
Đang chuyên tâm ngắm người đẹp, bỗng dưng hơi lạnh từ đâu bủa vây, đem áp xuất trong phòng ăn đạp xuống đáy. Trương Tuyết đánh cái rùng mình, tự bản năng đem tầm mắt từ trên người Phấn Hồng thu hồi về. Úc Dật Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn quanh, cũng không phát hiện được sát khí vừa rồi là từ đâu ra, bèn quay sang trừng Viễn Tu.
Hòa thượng đầu cúi gằm, thầm than thở, ôi Phật Tổ chứng giám, ta là vô tội… ai bảo đại gia ngươi không lựa chỗ mà ngồi như thế?
Trương Đàm: đừng nhìn ta, ta không biết gì đâu đấy, hà bá này không phải do ta vớt về đâu à!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...