“Anh Tuyệt, chuyện này… bọn em cảm thấy không ổn…”
“Em cũng nghĩ vậy. Tài sản này vốn là của anh, nay anh đem toàn bộ ủy thác cho bọn em… làm như vậy thật sự không được!”
Người đàn ông vẫn đứng lặng nhìn một màn trời âm u ngoài cửa sổ, gió mang theo cơn mưa rào tí tách rơi trên mặt kính, nhiễu tầm nhìn. Căn phòng nhá nhem tối, tiếng kim đồng hồ chậm rãi gõ nhịp, anh vẫn cứ đứng như vậy, không biết đã qua bao lâu.
“Anh Tuyệt…” một trong hai người phía sau lại khẽ gọi.
Phùng Tuyệt lúc này mới chậm chạp xoay người, ánh mắt u ám, nét mặt mông lung nhìn như không nhìn về phía hai người trợ lý trẻ. Mất một lúc, anh dường như định thần lại, trong ánh mắt lúc này mới có được một chút tiêu cự, nhưng chỉ là một chút.
“Anh Tuyệt, chuyện tụi em vừa nói, anh… có nghe không vậy?” người kia ngờ ngợ hỏi.
Phùng Tuyệt gật đầu, ý cười thoáng qua nhàn nhạt trong mắt, “Nghe được.” giọng khàn khàn, dường như đã một thời gian không nói chuyện, “Nhưng tôi mệt mỏi, không muốn quản nữa. Giao cho các cậu, muốn làm thế nào thì làm.”
“Anh!!” cả hai người cùng bất mãn la lên.
Phùng Tuyệt nhíu nhíu mày, giọng trầm xuống, “Suỵt! Đừng ồn! Tuyết đang ngủ, đừng đánh thức em ấy!”
Căn phòng rơi vào im lặng kinh hãi. Không khí ngột ngạt bao trùm, qua một hồi lâu, một trong hai người nọ mới cất giọng đè nén nặng nề, “Anh Tuyệt, chị Tuyết đi rồi, đi được một tháng rồi…”
Phùng Tuyệt ngồi xuống đầu giường, ôm lấy gối nằm, chầm chậm vỗ về. Đôi mắt vô hồn nhìn về phía bàn trang điểm nho nhỏ, bức hình treo trên tường, dĩa nhạc vẫn còn mở ra bên kệ, tủ quần áo gọn gàng ngăn nắp…
Anh đáp bằng giọng nhạt như nước, “Tôi biết… Các cậu về đi, tôi… mệt mỏi…”
Hai người nọ đứng lặng thinh, có rất nhiều lời muốn nói lại không biết phải nói những gì, cuối cùng lại thôi. Biết phải nói gì, biết làm sao mới cứu được một người đã sớm chìm trong vô vàn đau thương tuyệt vọng? Tâm bệnh không có thuốc, có trời mới cứu được…
Phùng Tuyệt ngồi một mình trong căn phòng tối, lắng nghe tiếng mưa rào bên ngoài. Trời mưa về đêm, căn phòng càng lúc càng lạnh. Trong cái lạnh lẽo vô tình ấy, Phùng Tuyệt có chút ảo tưởng, ảo tưởng rằng… em vẫn còn ở đây. Bàn tay anh mân mê remote, nhớ tới dáng vẻ vừa nghe nhạc vừa thiêm thiếp của cô, tay đảo qua đảo lại remote. Ngón tay vô tình nhấn nút play, tiếng nhạc chầm chậm vang lên trong phòng, lặng lẽ hòa vào với tiếng mưa bên ngoài.
Là bài Biết Tìm Về Đâu…
“Tất cả mọi thứ như thể chỉ mới ngày hôm qua, em vẫn còn bên tôi.
Nhắm mắt, tôi thấy em ngồi bên cửa sổ đầy nắng, nhìn đường chân trời trong đôi mắt, ngân nga hát, hát rằng ‘em yêu anh’…
Mở mắt, chỉ còn mình tôi đứng lặng bên khung cửa, tắm mưa lạnh rơi trên thân mình, mắt không thể nhìn thấy đường chân trời của em, chỉ thấy một màu xám đẫm ưu thương…
Tôi từng gần em trong gang tấc, nhưng vĩnh viễn không chạm được đến trái tim em.
Em xa tôi, xa mãi một đời.
Lời yêu tôi, em vẫn chưa một lần nói.
Tìm em, tôi biết đi đâu về đâu? Tìm về đâu, biết tìm về đâu…”
Điệu nhạc ngân dài rồi rơi vào tĩnh lặng. Phùng Tuyệt ôm gối nằm, vùi mặt hít sâu hương tóc đã sớm phai của người xưa. Đôi mắt anh nhắm chặt, nhưng rốt cuộc lại không ngăn được tiếng nức nở nghẹn ngào.
Phùng Tuyết, anh biết đi đâu tìm em đây? Biết tìm ở nơi nào lời yêu em chưa từng nói…
Anh cứ như thế, rã rời vào cơn mộng mệt nhoài. Trong cơn mơ ấy, anh nhìn thấy một thời Đại Triều thịnh thế tựa như trong những lời kể hoang đường của Phùng Tuyết trước đây. Phùng Tuyệt cảm thấy thật mông lung, nhưng khi nhìn thấy một nhà Trương Thừa Tướng, Trương Duệ, Trương Tĩnh, Trương Đàm, sau đó là… Đỗ Tuyên, trái tim của anh suýt nữa ngừng đập.
Phùng Tuyết từng nói, trong thế giới ấy, cô mang họ Trương, được nuôi lớn dưới lớp vỏ bọc nam nhi của Đỗ Tuyên.
Trong cơn mơ hư ảo, anh phát hiện bản thân mình có thể được nhìn thấy Trương Tuyết. Thấy Trương Tuyết lúc nhỏ, thấy nàng dần dần trưởng thành, làm một nhóc lưu manh ngày ngày gây họa. Thấy cô có thể sinh long hoạt hổ như thế, anh vừa mừng vừa chua xót. Anh có thể cho cô tất cả, nhưng tiền quyền của anh lại không thể cho cô sức khỏe, cho cô cuộc sống đầy màu sắc như thế.
Khi anh nhìn thấy Đỗ Tuyên trở về thân phận Trương Tuyết, giá áo quàng vai lên kiệu hoa gả cho Diệp Trầm, cơn ghen tức chua chát bức anh điên cuồng.
Nhưng anh chỉ là một linh hồn, thậm chí anh cũng không rõ mình có tính là một linh hồn, hay chỉ là ảo giác trong cơn mê man của chính mình. Không có thể xác, không có năng lực che chắn cho cô, Phùng Tuyệt hoàn toàn bất lực nhìn mũi tên kia bay xuyên qua người anh, cắm vào ngực Trương Tuyết.
Cuộc đời Phùng Tuyệt lớn lên trong hận thù, thế mà khi nhìn Trương Tuyết nằm giữa vũng máu, anh mới biết thì ra ngoài Phùng Đức Tài, còn có những người khác có thể làm anh căm hận hơn thế nữa.
Diệp Trầm, Tô Mẫn, Diệp gia, Tô gia, đều vinh hạnh được Phùng Tuyệt liệt vào danh sách đen. Trả thù, anh muốn trả thù. Anh muốn tất cả bọn chúng kéo nhau xuống tử đài, muốn bọn chúng sống không bằng chết, muốn bọn chúng hối hận vì đã sinh ra trên đời này!
Thế nhưng, khốn nạn, anh bây giờ, anh của hiện tại, lại không thể làm được gì. Làm được gì? Anh không làm được gì cho người con gái anh yêu! Nếu sống vô ích như vậy, thì anh sống làm gì?
Phùng Tuyệt trôi lơ lửng bên giường bệnh của Trương Tuyết, đau xót nhìn gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của cô, khe khẽ thở than, “Cuộc sống dài đằng đẵng này, nếu không có em làm đích đến, vậy thì anh biết phải đi hướng nào, biết về nơi đâu?”
Trương Tuyết chìm sâu trong giấc ngủ, mơ màng nghe tiếng ai thở dài, bật khóc trong cơn mộng mị.
Ngày hôm ấy, Phùng Tuyệt thức dậy, đầu nặng trịch như muốn nứt ra. Anh chọn một bộ tây trang màu đen, vừa thắt caravat, vừa nhìn vào trong gương. Gương mặt gầy hóp tái mét, viền mắt đỏ ngầu, môi bạc mím chặt, cằm lún phún râu. Chàng trai trong gương vô cùng tiều tụy, khác hẳn người đàn ông đầy hùng tâm tráng trí trước kia, thế nhưng tinh thần lại rất sảng khoái nhẹ nhõm.
Anh nhìn chính mình trong gương, đạm bạc nở nụ cười.
Phùng Tuyệt tìm đến Phùng Tuyết. Anh ôm hủ cốt của cô vào lòng, ngón tay dài vuốt ve bề mặt lạnh ngắt của gốm trắng. Phùng Tuyết đi rồi. Một thân thể đã từng ấm áp biết bao, mềm mại biết nhường nào trong vòng tay anh, nay chỉ còn là một nắm tro tàn gỏn gọn trong một cái hủ chết.
“Tuyết ngoan, anh đưa em đi xem biển.”
Bên bờ biển lộng gió, bóng dáng người con trai cao lớn, cô quạnh, cứ quật cường đón gió khốc thét gào. Mặc cho gió táp lạnh buốt, Phùng Tuyệt ôm hủ cốt trong lòng, chậm rãi thì thầm như thể thứ mà anh đang ôm là chính Phùng Tuyết.
Anh nói, “Em còn nhớ không? Năm đó khi mẹ mất, anh em mình cũng lần đầu ra biển như vậy. Em đã khóc rất nhiều, rất nhiều. Em có biết, thật ra lúc đó anh cũng muốn khóc, nhưng anh dặn mình không thể… Một ngày nào em chưa thể cười vui vẻ, thì anh vĩnh viễn không thể khóc…”
“Chúng ta đã hứa sẽ trả thù cho mẹ… Em cũng đã hứa, sẽ mãi ở bên anh… nhưng bây giờ, em lại đi rồi, đi xa quá xa… ở nơi anh không nhìn thấy, không nghe thấy…”
“Phùng Tuyết, em nói dối… Em vẫn luôn gạt anh…”
Anh từng bước tiến vào lòng biển lạnh buốt, ánh mắt da diết nhìn về phía đường chân trời xa thăm thẳm.
Từng cơn sóng dữ thét gào, biết đâu là khóc than thương tiếc, là điên cuồng vẫy vùng? Biết đâu lại là hi vọng?
“Em từng hỏi anh muốn gì, thật ra rất đơn giản…”
Nước biển nặng nề quấn quanh thân Phùng Tuyệt, anh ngửa đầu nâng cao hủ gốm, nhìn lên bầu trời lộng sóng u tối, “Điều duy nhất anh muốn, đó là một ngày kia thức dậy, chúng ta trở thành người thân khác họ…”
Anh hôn lên dòng chữ vàng khắc trên hủ gốm lạnh lẽo, ánh mắt nhu hòa mỉm cười khi một đợt sóng hung hãn đánh tới.
Biển tan, gió tàn, chỉ còn lại âm thanh sóng hát rì rào, luân phiên lập lại một lời thổn thức của người đã xa, “Người thân khác họ, không máu mủ ruột rà, nhưng là thân thuộc nhất… cũng là xa lạ nhất…”
“Không… đừng… KHÔNG!!” trong buồng xe chợt vang lên tiếng thét kinh sợ của Trương Tuyết.
“Làm sao? Làm sao vậy?” Trương Đàm xốc lên màn xe xông vào, thắp lên ngọn đèn nhỏ, vẻ mặt khẩn trương.
Như Ý, Cát Tường cũng giật mình, vội vàng trùm thêm chăn, ôm lấy thân mình đang run lẩy bẩy của Trương Tuyết.
Trương Tuyết mở trừng mắt, khó khăn hớp lấy từng hơi thở. Lồng ngực đau thắt, đau đến độ mồ hôi lạnh thấm cả lưng áo. Nàng bụm mặt, che lấy hai mắt nhạt nhòa, cảm giác đau đớn bất lực không cách nào xua tan.
“Thiếu gia, uống chút nước đi!” Như Ý cẩn thận đút nước, lại dịu dàng vuốt lưng cho nàng.
Chút nước vào miệng, Trương Tuyết mới cảm thấy tỉnh táo được một chút. Nàng nhắm mắt, khều khào nói, “Không sao…”
Cát Tường nhỏ giọng hỏi, “Thiếu gia, vừa rồi người gặp ác mộng sao?”
Trương Tuyết tựa vào thành xe, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra màn đêm bên ngoài rèm, lát sau mới mệt mỏi đáp, “Ừm, là ác mộng…”
Cát Tường lại nhao nhao, “Là mơ thấy ma da? Có phải chuyện hồi chiều làm người gặp ác mộng không?”
Như Ý cốc nhẹ lên trán nàng, nhẹ giọng mắng, “Cái miệng thối của ngươi, không im lặng được một chút à?”
Cát Tường giơ hai tay bụm miệng, ánh mắt vừa lo lắng vừa hiếu kỳ nhìn chằm chằm Trương Tuyết. Trương Tuyết bị cái tướng nhiều chuyện của nhóc bánh bao kia chọc cho buồn cười, tâm trạng u ám nặng nề cũng nhẹ bớt một chút.
Nàng nhìn bạn nhỏ bánh bao, cười buồn nói, “Cũng gần như thấy ma da vậy…”
Như Ý vừa nghe liền đảo trắng mắt, lúc nào cũng thích chọc ghẹo người khác.
Cát Tường lập tức trợn tròn cặp mắt, vừa kinh sợ vừa háo hức nói, “Phải không, phải không? Đã nói ma da là rất dễ sợ mà, còn ghê hơn ông kẹ nữa!!”
Trương Đàm thức thời cũng phụ họa vài câu, rồi dẹp chợ. Nhưng lúc chui trở ra ngoài đánh xe, ánh mắt có chút không yên lòng liếc nhìn Trương Tuyết vài cái. Mãi cho đến khi Trương Tuyết gật đầu rùm rụp chắc chắn không có việc gì, anh bợn nhỏ mới yên tâm tiếp tục đánh ngựa.
Như Ý trước lúc thổi tắt đèn, còn không quên lấy thêm chăn cuộn kín người Trương Tuyết lại như cái bánh cuốn, chỉ thiếu điều không lấy dây thừng bó lại là xong. Trương Tuyết nằm yên trong góc xe, hai mắt mở thao láo nhìn trần xe tối om, theo nhịp xe chậm rãi lắc lư mà bồi hồi nhớ lại cơn ác mộng kia.
Trong mộng, nàng nhìn thấy Phùng Tuyệt đưa tang cho mình. Đám tang chỉ vẻn vẹn có mấy người, ngoại trừ Phùng Tuyệt, còn lại đều là y tá bác sĩ, hoặc là những người mà Phùng Tuyết từng quen biết trong bệnh viện. Cũng đúng, Phùng Tuyết lớn lên trong bệnh viện, làm gì có được mấy người bạn.
Trương Tuyết có cảm giác không thực. Nàng đi bên cạnh Phùng Tuyệt, nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, đôi mắt đỏ ngầu đờ đẫn, so với người trong di ảnh mà anh đang ôm thì anh càng giống người chết hơn. Ít ra, Phùng Tuyết trong ảnh đang tươi cười rất đẹp. Trước kia, nàng vốn không biết bản thân mình khi cười lên lại đẹp đến vậy, đẹp đến nỗi dù chỉ là bức ảnh trắng đen, thế nhưng cũng đủ sức lóa mắt người nhìn.
Trương Tuyết chợt nghĩ, muốn biết một người con gái có hạnh phúc hay không, cứ nhìn vào nụ cười của cô ấy. Nụ cười đẹp đến nhường này, đều là Phùng Tuyệt cho nàng. ‘Phùng Tuyết’ đã từng sống thật hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Nhưng còn người đàn ông ấy thì sao?
Trương Tuyết đứng trong căn phòng quen thuộc, lắng nghe những bài hát mình đã từng thích nghe, nhìn người đàn ông ấy ngày lại qua ngày chết dần chết mòn. Nếu linh hồn có nước mắt, nếu giấc mơ này là thật, có lẽ nàng sẽ khóc hết nước mắt cả mấy đời.
Người ấy đã cho nàng tất cả, đem cả linh hồn lẫn sinh mạng nhét vào tay nàng, không hối không tiếc. Mà ‘Phùng Tuyết’ lại vĩnh viễn không thể cho anh tất cả những gì anh mong muốn.
Hỏi nàng có tiếc nuối không, có đau lòng không?
Có chứ. Đời người ngắn ngủi, không biết trăm ngàn kiếp trước nàng đã tu dưỡng bao nhiêu, mới may mắn gặp được một người yêu mình như thế, càng may mắn hơn nữa, là nàng cũng yêu người ấy. Cho nên mới đau, đau muốn chết.
Có lúc đã tự hỏi, nếu trời cho một cơ hội nữa để sống lại làm Phùng Tuyết, nàng sẽ chấp nhận tình cảm của Phùng Tuyệt sao? Sẽ giống như anh, không màng đến luân thường đạo lý, cùng anh làm một đôi thiêu thân lao đầu vào lửa?
Nếu là trước kia, có lẽ nàng sẽ không thể chấp nhận được. Nhưng mà, đã chết một lần rồi, đã bỏ anh lại một lần rồi… Thật sự không thể làm như vậy lần thứ hai, nhìn Phùng Tuyệt sống mà như đã chết, nàng ước gì mình có thể đội mồ sống lại.
Nhưng tất cả vĩnh viễn chỉ là ‘nếu như’…
Cho nên, ‘Phùng Tuyết’ không thể sống lại.
Cho nên, nàng không có cách nào chạm vào Phùng Tuyệt được nữa.
Cho nên, nàng không thể ngăn cản Phùng Tuyệt trầm mình vào bão biển.
Trương Tuyết gào thét vẫy vùng trong làn sóng dữ, nhưng không có cách nào chạm đến Phùng Tuyệt, càng không thể đáp lại lời anh. Từng câu, từng chữ mà anh nói đều như lưỡi dao thẻo đi từng miếng thịt lớp da trên thân thể. Còn có nỗi đau nào đau hơn việc chính mắt nhìn thấy người mình yêu thương nhất, trân quý nhất đi vào đường chết?
Trương Tuyết gác tay che ngang mắt, cổ họng muốn rách ra vì phải nén xuống cơn nghẹn ngào. Giờ thì nàng đã hiểu, khi Phùng Tuyệt ôm nàng trong lòng, nhìn nàng chậm rãi chết đi, đã có bao nhiêu tuyệt vọng, biết bao tang thương, xót xa cùng bất lực.
Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn…
“Tuyệt, nếu có thể… em muốn dùng tất cả những gì em có… để đổi lại những tháng ngày bên anh… Cho dù bệnh tật, cho dù khổ đau, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa…”
Cỗ xe ngựa chậm rãi xuyên qua màn đêm đen đặc, ánh đèn nho nhỏ trước đầu xe nhịp nhàng đong đưa. Trương Tuyết cũng theo tiếng ngáy đều đều của Cát Tường mà chìm vào mê man.
Trong góc buồng xe rộng rãi, người đàn ông được cuộn trong nhiều lớp chăn bất ngờ mở trừng đôi mắt. Hàm răng vẫn luôn cắn chặt khẽ thoát ra một luồng khói xám bạc màu. Đôi con ngươi giãn ra, lơ đãng dao động rồi chậm rãi khép lại, tựa như vừa rồi mở mắt chỉ là ảo giác.
Rèm xe vén lên, một chút ánh sáng yếu ớt rọi vào, Trương Đàm đưa mặt nương theo ánh đèn nhìn vào bên trong. Trương Tuyết cùng hai bạn nha hoàn đều đã ngủ say, còn cái người được chăn nệm cuộn lại vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Cẩn thận dém lại rèm cửa, Trương Đàm tiếp tục đánh xe, lắc đầu lẩm bẩm, “Quái! Lẽ nào buồn ngủ đến mơ màng rồi? Cứ có cảm giác vừa rồi có cái gì luẩn quẩn quanh đây…” rùng mình một cái lại nói, “Ảo giác! Nhất định là ảo giác! Được rồi, mau một chút vào thành ngủ bù vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...