Truyện chỉ đăng tải trên watt.pad asheniee
-
Thời gian cứ chậm rãi mà trôi qua, mới đó Bạch Cẩn đã ngốc ở Niên phủ thêm một tháng.
Quan hệ giữa y với Niên Cẩm Huyên vẫn cứ bình bình đạm đạm.
Hắn luôn bá đạo như cũ.
Hôm nào không đi làm ăn thì ở nhà bồi y suốt cả một ngày.
Hắn sẽ cùng y đọc sách, uống trà sau đó lại cùng nhau ăn cơm.
Có vẻ như việc chia phòng ngủ cũng không có tác dụng gì với hắn.
Bạch Cẩn đã kháng nghị nhiều lần nhưng không lần nào thành công.
Bây giờ thì hắn còn dọn hẳn qua phòng y, làm y tức đến mặt mũi trắng bệch.
Thời tiết đã sắp sang thu, mát mẻ và không oi bức.
Bạch Cẩn ngồi dưới tán cây hoa đào ở giữa sân, vừa phe phẩy quạt vừa đọc sách.
Cây rất to, thân phải 2, 3 người ôm mới hết.
Hoa đào đã sắp tàn hết, chỉ còn lác đác vào chùm hoa màu hồng nhạt, còn lại là cành lá xum xuê.
Bạch Cẩn đánh ngáp một cái, bỏ sách xuống rồi nằm lên chiếc ghế quý phi mà Niên Cẩm Huyên vừa mua cho y vào mấy hôm trước.
Không hiểu sao dạo này y rất hay buồn ngủ, dù là ban ngày hay ban đêm, thậm chí chỉ vừa mới ngủ dậy mấy canh giờ cũng có thể buồn ngủ tiếp.
Y nằm đó phơi nắng, ngước lên ngắm nhìn ánh sáng xuyên qua tán cây.
Đương sắp đi vào giấc ngủ thì ngoài phủ có tiếng gì đó, không lâu sau Mục Vân đi vào, tiến đến chỗ Bạch Cẩn nhẹ giọng nói.
"Công tử, phủ ta sắp có khách, công tử trong người còn chưa khỏe, mời người vào trong nghỉ ngơi, tránh bị chúng hạ nhân làm phiền."
Bạch Cẩn ngồi dậy, bỗng chốc thấy hơi choáng váng.
"Là khách nào đó? Niên Cẩm Huyên không ở đây, ta cùng cô cũng nên ra tiếp cho phải phép."
Mục Vân có vẻ khó xử.
"Không phải, công tử.."
Đương lúc hai người còn nói chuyện, một nữ nhân đẩy cửa bước vào, giọng vang vang.
"Con hồ ly tinh đó đâu?"
Hạ nhân một mực ngăn cản nhưng nàng ta vẫn xông vào, khí thế ngút trời.
Bạch Cẩn thấy người nọ thì nhíu mày, hỏi.
"Này kia là vị nào? Sao lại vào phủ náo loạn như vậy?"
Mục Vân muốn nói lại thôi nhưng nhìn đến sắc mặt Bạch Cẩn không được tốt nên chậm rãi giải thích.
"Đó là một vị phu nhân cũ của Nhị gia, họ Đỗ.
Dù đã được Nhị gia hưu thê, trả về nhà mẫu thân nhưng nàng ta vẫn ngày đêm ôm mộng được trở về với ngài ấy.
Cứ dăm ba tháng lại tới đây một lần, nhưng chưa lần nào Nhị gia ra gặp mặt."
"Niên Cẩm Huyên đâu rồi?"
"Ngài ấy sáng sớm đã ra ngoài, nói là tối muộn mới trở về ạ."
Hai người mới nói đến đoạn đó, Đỗ Thị kia liền xống tới, chỉ vào mặt Bạch Cẩn.
"Thì ra con hồ ly tinh chính là ngươi, người đã mê hoặc Nhị gia."
Không biết do bị quấy rầy hay nguyên nhân gì khác mà giờ phút này Bạch Cẩn thấy vô cùng chóng mặt.
Y để Mục Vân đỡ lấy tay, sau đó hướng về Đỗ Thị, lên tiếng.
"Đỗ tiểu thư, hai ta chưa từng gặp mặt, nguyên lai gì cô lại có vẻ căm hận ta như vậy? Nhưng cho dù cô đến đây với mục đích gì cũng xin cô về cho, Niên phủ không hoang nghênh cô."
"Ngươi nghĩ mình là chủ ở đây hay sao mà lộng quyền như vậy? Ngay đến cái danh phận nhị gia còn không cho ngươi, đừng nghĩ đứng đây nói chuyện ngang hàng với ta.
Ngươi có biết ta là ai không? ta đã từng là thê tử của ngài ấy, còn ngươi chỉ là một kỹ nam, được ngài ấy chuộc ra từ kỹ viện mà thôi."
Bạch Cẩn âm thầm siết chặt tay, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Đỗ tiểu thư, cô nói hơi nặng lời rồi.
Ta chỉ là đại điện cho gia nô của Niên phủ lên tiếng.
Ta và Nhị gia cũng không phải loại quan hệ như cô nghĩ, càng không cần cái danh phận gì đó như cô nói."
Đỗ Thị đánh giá Bạch Cẩn từ trên xuống.
Toàn thân y vận một bộ bạch y, da trắng như tuyết, tóc đen dài được vấn tùy ý sau gáy.
Nốt ruồi lệ bên mắt đặc biệt nổi bật, làm khuôn mặt y trông càng yêu mị, rực rỡ.
Ả tuy xinh đẹp nhưng rõ ràng không bằng được Bạch Cẩn, tuổi tác cũng hơn đến 4, 5 tuổi.
Đuôi mắt ả đã xuất hiện vết chân chim, níu kéo thế nào cũng vô dụng.
Ả bắt đầu ghen ghét Bạch Cẩn hơn bao giờ hết, lời nói ra càng ngày càng cay độc.
"Chẳng qua chỉ là một cái Lân nhi mà cũng có tư cách nói chuyện với ta? Ta nghe nói Lân nhi mặc dù là nam tử nhưng có thể sinh con phải không? Ha, hèn gì bộ dáng của ngươi lại tự tin như vậy.
Có phải ngươi nghĩ sẽ dùng hài tử để bám lấy Nhị gia không? Ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa!"
Bạch Cẩn đứng nãy giờ tinh thần đã rất mệt mỏi, đầu càng ngày càng choáng, y quay đi, chỉ nói với Mục Vân một câu.
"Mục Vân, đã không còn sớm nữa, tiễn khách thôi."
Mục Vân khom người.
"Dạ."
Bạch Cẩn chỉ vừa nhấc chân đi được hai bước, nữ nhân phía sau liền cao giọng.
"Ngươi suốt đời này cũng đừng mong sinh con cho Nhị gia.
Ngươi có biết tại sao ngài ấy lại hưu thê ta không? Đó là bởi vì ta mang thai con ngài ấy.
Ngài ấy biết chuyện liền nổi giận, tàn nhẫn ép ta uống thuốc phá thai sau đó liền tống ta về nhà mẹ đẻ.
Bạch Cẩn kia, ta cho ngươi hay, ngươi còn không mau cuốn gói khỏi Niên phủ.
Nhị gia không cho ngươi danh phận gì, sau khi ngươi mang thai lại càng không, không khéo ngài ấy còn bóp chết cả ngươi kìa.
Suốt đời này số phận ngươi định sẵn chỉ là một tên kỹ nam thấp hèn sống bám trong Niên phủ mà thôi."
Nói rồi ả ta cười như điên dại.
Bạch Cẩn nghe rõ từng lời một, y cắn môi đến bật máu, vừa bước lên một bậc thang bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó ngã xuống bất tỉnh.
- -
Bạch Cẩn tỉnh dậy, đầu vẫn hơi choáng, bụng thì đau âm ỉ.
Vương Sùng đang ngồi kế giường, còn Mục Vân thì lo lắng đứng một bên.
Y đưa tay day ấn nhân trung, hỏi.
"Vương thái y, ta làm sao vậy?"
Vốn dĩ y chỉ nghĩ là bệnh cũ đang hoành hành, nhưng đợi một lúc lâu không nghe Vương Sùng đáp lời, y nghiêng đầu sang nhìn thì thấy một vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Bạch Cẩn lên tiếng.
"Mục Vân, cô ra ngoài trước đi."
Sau khi Mục Vân ra ngoài, Vương Sùng mới thở dài nhìn y.
"Ngươi không bị làm sao hết, chỉ là mang thai thôi."
Bạch Cẩn mất một lúc mới tiêu hóa được hai từ "mang thai".
Y không thể tin mà ngồi dậy, tóc dài xõa trên lưng, giọng như lạc đi.
"Ngươi..ngươi nói sao?"
Vương Sùng đáp.
"Không nhầm đâu, ngươi đã mang thai được độ một tháng.
Do thể chất yếu và xúc động quá đột ngột nên mới động thai khí mà ngất xỉu.
Ta đã kê đơn bổ máu cho ngươi, tạm thời chỉ nên uống thuốc này thôi, phải ngưng thuốc trị viêm phổi một thời gian."
Vốn dĩ sắc mặt Bạch Cẩn đã không được tốt, sau khi nghe xong thì trắng bệch ra.
"Vương thái y, ngươi có biết một vị thê tử cũ của Nhị gia, họ Đỗ hay không?"
Vương Sùng ngẫm nghĩ một lúc rồi bừng tỉnh.
"À, ta nhớ ra rồi.
Làm sao ngươi biết người này?"
"Đỗ Thị lúc sáng có đến Niên phủ, nàng ta nói rằng vì mang thai con của Nhị gia mà bị hắn hưu thê, còn bị đuổi ra khỏi phủ."
Vương Sùng vẫn chưa nhận ra điều bất thường gì ở Bạch Cẩn, miệng luyên thuyên.
"Chuyện đó cũng xảy ra khá lâu rồi.
Lúc trước, Niên Cẩm Huyên có tiếng là luôn lạnh nhạt với các phu nhân của mình.
Nhưng vào một ngày nọ, Đỗ Thị được chuẩn đoán rằng có thai.
Mọi người còn tưởng tình cảm phu thê họ cuối cùng cũng được hàn gắn, không ngờ Niên Cẩm Huyên vừa nghe xong, sắc mặt liền âm trầm, còn lập tức viết giấy hưu thê, rồi đuổi Đỗ Thị ra khỏi phủ."
Vương Sùng ngừng lại uống một hớp trà, vừa ngẩng đầu liền thấy được Bạch Cẩn tái mét.
Y đi đến.
"Sắc mặt ngươi làm sao lại xấu như vậy? Ngươi sợ những gì của Đỗ Thị sẽ ứng lên người ngươi sao? Yên tâm đi, ta thấy ánh mắt Niên Cẩm Huyên nhìn ngươi rất khác, hắn luôn dành sự đối xử đặc biệt cho ngươi.
Ta tin rằng, khi biết tin ngươi mang con của hắn, chắc chắn hắn sẽ rất vui."
Bạch Cẩn cố gắng trấn tỉnh, gượng cười.
"Đa tạ Vương thái y.
Ngươi về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi."
Vương Sùng vỗ vai y, nói.
"Được, vậy cáo từ.
Sáng sớm mai ta lại đến bắt mạch cho ngươi."
Bạch Cẩn không đáp, đợi Vương Sùng đi xa mới bước ra ngoài, gọi.
"Mục Vân, giúp ta chuẩn bị xe ngựa, ta muốn xuống phố mua ít đồ."
- -
Xe ngựa ngừng lại trước một y quán đơn sơ.
Bạch Cẩn ôm tay nải, sắc mặt trắng bệch, mất một lúc lâu mới xuống được khỏi xe ngựa.
Lúc y vào có một lão đại phu đang sắc thuốc.
Lão ngước mắt.
"Đến xem bệnh hay bóc thuốc?"
Bạch Cẩn cắn môi, chần chừ đáp.
"Xin hỏi...đại phu có thuốc phá thai hay không?"
Lão đại phu nhíu mày, đi đến bàn, vẫy tay gọi y qua.
Bạch Cẩn ngồi xuống, đưa tay cho đại phu bắt mạch.
Lão bắt xong thì nói.
"Ngươi thân là nam tử nhưng lại là Lân nhi đúng không? Mạch tượng cho thấy ngươi đã hoài thai được một tháng, thai nhi khỏe mạnh, chỉ có điều cơ thể có vẻ khá suy yếu, thân còn mang bệnh lâu năm, nhưng vẫn đủ sức sinh hài tử.
Vậy nguyên lai ngươi muốn phá thai là gì?"
Bạch Cẩn rũ mắt, một tay đặt lên bụng siết lại.
"Hài tử này, không thể giữ lại."
Lão lại hỏi.
"Cha đứa bé đâu?"
Lần này y không đáp, lão đại phụ nhìn sơ, đoán tám chín phần là Lân nhi này bị người ta dụ dỗ chơi đùa rồi vứt bỏ rồi, thật là đáng thương.
Lão thở dài.
"Chỗ ta không điều chế thuốc phá thai, nhưng nếu muốn bỏ đứa bé, ta vẫn có thể kê đơn thuốc gồm những thứ đại kị trong thai kì cho ngươi uống.
Chỉ cần uống xong, độ chừng một canh giờ là tự khắc liền đau bụng quằn quại, phôi thai sẽ trở thành máu thịt mà trôi ra ngoài."
Bạch Cẩn vốn dĩ sắc mặt đã vô cùng tệ, sau khi nghe xong thì triệt để trắng bệch.
Không biết có phải hài tử có linh tính hay không, ở trong bụng liền kháng nghị, y cảm thấy tâm can đều đau đớn không thôi.
"Đại phu, nếu..nếu phá thai, thì lần sau ta còn có thể hoài thai không?.."
Nói đến đây, y như bừng tỉnh.
Bạch Cẩn nhíu chặt mày, ôm siết lấy bụng dưới.
Buồn cười thay, đến giờ phút này y còn có thể lo lắng sau này liệu có mang thai con của Niên Cẩm Huyên nữa hay không? Hắn cần sao?
Đại phu nghĩ y sợ sau này muốn thành thân với người khác mà không sinh được con sẽ bị khi dễ, liền an ủi.
"Cũng may cho ngươi, thai chưa đủ tháng, cũng chưa thành hình, bây giờ phá hậu quả sẽ không đáng kể, ngươi vẫn có thể hoài thai.
Chỉ là, ngươi đã chắc chắn hay chưa? Ai, dù gì đây cũng là một mạng người, sau này lớn lên có thể sẽ trở thành một nam nhân đĩnh đạt."
Bạch Cẩn nhắm mặt lại, hạ quyết tâm.
"Không cần, đại phu cứ kê đơn cho ta đi."
Đại phu cũng không nhiều lời nữa, lão đứng lên nói.
"Vậy được rồi, ta sẽ kê cho ngươi, về nhà mà.."
"Không." Bạch Cẩn ngắt lời lão.
"Phiền ông hãy sắc thuốc giúp ta, ta muốn uống ở đây."
Đại phu nhìn y bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ nghĩ thôi được, lỡ y uống xong có mệnh hệ gì, lão còn kịp thời cứu chữa.
Bụng Bạch Cẩn co rút khó chịu, trán y lấm tấm mồ hôi, tóc mai dính hết vào thái dương.
Y đau đớn ôm bụng gập người, tay vuốt lên bụng như trấn an hài tử.
Con của ta, là phụ thân vô dụng không thể giữ ngươi lại.
Kiếp sau đầu thai, ngươi hãy vào nhà nào thật đầm ấm, vui vẻ, phụ mẫu đều yêu thương lẫn nhau, có như vậy họ mới cho ngươi một cuộc sống hạnh phúc.
Tất cả đều là lỗi của phụ thân, bây giờ phụ thân chỉ có thể ích kỷ hy sinh ngươi để bảo vệ mình, ta sẽ mang theo tội lỗi này sống hết một đời, thời thời khắc khắc đều ghi nhớ.
-
Chào mọi người, sau một thời gian dài tui đã trở lại đây.
Trước mắt thì lịch đăng truyện chưa thể ổn định nha, vì tui dự định sẽ lấp hố một tác phẩm khác (yên tâm là sắp rồi), sau đó mới có thể tập trung viết tiếp được.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...