Nắng sớm kéo dài chiếu qua song cửa, hai thân thể trên giường bị thoa lên một tầng ánh sáng trắng loáng. Triệu Thâm lông mi run run, rốt cục không tình không nguyện mở mắt. Khi vừa mở mắt, đầu của hắn vì say rượu đau đớn vù một cái liền lập tức tỉnh táo. Chu Duật Minh trầm tĩnh ngủ trước mắt hắn, cách nhau không tới một gang tay.
Tình cảnh này, như giấc mộng cát vàng vạn dặm mờ ảo, như vườn địa đàng có bụi gai quấn quanh cây táo. Không giống như là thật, không nên là thật, không dám trở thành sự thật.
Móng tay Triệu Thâm bấu vào trong thịt, cuống họng như bị bóp nghẹt một lời cũng khó nói ra. Ngày tốt mỹ cảnh hắn lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liều mạng hồi tưởng, hắn đến cùng làm cái gì? Có phải vì một lần sai lầm không thể cứu vãn? Đang lúc hắn bị băng hỏa giao tranh thì người ngủ trên giường cùng hắn than nhẹ một tiếng, quay về phía của hắn cọ cọ, sau đó ngáp dài tỉnh lại.
Một giây này là giờ tận thế thẩm phán, phía trước là sung sướng cùng sa đọa, về sau là những ngày vĩnh hằng chịu khổ.
Thần sắc Chu Duật Minh lại thản nhiên như lúc ban đầu, giống như buổi sáng bình thường không phải từ trên giường của ai đó tỉnh lại.
“Sao anh lại thức sớm như vậy? Có mệt không?” Cậu nhu nhu đôi mắt đỏ hoe, ngồi dậy tùy ý để lộ lồng ngực bằng phẳng. Triệu Thâm cũng không dám nhìn về phía người đang đối diện mình.
“Chúng ta ngày hôm qua… Có phải là, có phải là…” Triệu Thâm ngoài miệng lắp ba lắp bắp, tim trong lồng ngực đập như nổi trống.
Chu Duật Minh nhìn hắn thật sâu, đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng nói: “Đúng.”
Cậu nói xong cũng nghiêng đầu sang chỗ khác, Triệu Thâm lại nhìn thấy tai của cậu đỏ chót. Thì ra cậu cũng không phải thật bình tĩnh như vậy. Triệu Thâm nghĩ như vậy, trong lòng cũng vô cùng hồi hộp.
“Anh…..” Qua đến nửa ngày điều duy nhất hẳn có thể làm là thống khổ nhu nhu huyệt thái dương của mình, nói: “Anh không có gì có thể biện giải.”
“Nếu như em thật chán ghét anh như vậy, anh xin lỗi.” Hai mắt hắn nhìn vào khoảng không ngẩn người: “Em muốn làm cái gì cũng có thể.”
Ngoài miệng nói thẳng thắn dứt khoát, tâm lại đau đến mãnh liệt. Triệu Thâm cảm thấy mình cũng bị hai loại cảm xúc tuyệt nhiên bất đồng lôi kéo thành hai nửa, một nửa là điên cuồng ước ao cùng khát vọng, một nửa tự ghét cùng tự ti. Ánh sáng quá nóng và đêm tối vặn vẹo đều mang độc, cũng có thể giết người.
Thế nhưng Chu Duật Minh nở nụ cười.
Tiếng cười của cậu như gió mát, như kỳ tích thổi đi lệ khí và tuyệt vọng quanh quẩn bên người Triệu Thâm. Cậu nói: “Em đương nhiên biết, ngày hôm qua uống say là anh không phải em, em rất tỉnh táo, nơi nào cần thiết tới tìm anh hưng binh vấn tội.”
Triệu Thâm bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời như lửa. Hắn há miệng phát hiện cổ họng khô khốc giống như một người lữ hành trong sa mạc bôn ba đến cùng đường mạt lộ.
“Đều là người trưởng thành rồi, có một số việc cần phải tự hiểu không cần phải nói đến rõ ràng.” Chu Duật Minh lười nhác cười, lúc lắc đầu ánh mắt vô tình hay cố ý quét tới: “Anh… thật sự là chỉ coi em là bạn bè bình thường?”
Cơ hội hiếm có đột nhiên giáng lâm, Triệu Thâm vẫn còn đang chậm rãi nghiền ngẫm những lời Chu Duật Minh vừa nói.
“Anh biết rõ ràng” hắn qua rất lâu mới mở miệng, tiếng nói có vẻ run rẩy: “Anh vẫn luôn yêu em. Anh không có cách nào không yêu em.”
Trần ai lạc định. Chu Duật Minh nghe được đáp án mà mình sớm có dự cảm, nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói: “Em không có cự tuyệt khi anh yêu em.”
Gió thổi qua lại giữa hai người tạo ra âm thanh như là thiên sứ đập cánh bay. Triệu Thâm chậm rãi đến gần, đôi môi phun ra khí tức rơi xuống đôi môi của Chu Duật Minh, sau đó mới mở miệng: “Không từ chối anh, anh sẽ được voi đòi tiên.”
Chu Duật Minh trả lời bằng cách ngẩng đầu lên, hơi mở miệng, ngăn lại đôi môi vẫn trù trừ khiếp sợ.
Sau một lúc lâu triền miên bọn họ mới lưu luyến không rời mà tách ra. Triệu Thâm đem đầu để trên trán Chu Duật Minh, vô lực lẩm bẩm nói: “Đến bây giờ anh còn tưởng mình đang nằm mơ, không nghĩ tới anh thật có thể chờ tới được hôm nay…”
“Anh yêu em, anh yêu em…”
Triệu Thâm cả ngày đều đắm chìm trong vui sướng không thể tin tưởng, buổi sáng phế ở trên giường ôm lấy Chu Duật Minh, mãi tận khi đến nhà bếp bởi vì quấy nhiễu cậu làm cơm mà bị nữa dụ nữa oán đuổi ra.
Hắn cũng không để ý gì hết ngậm cười bước đi thong thả đến phòng khách, vô ý thoáng nhìn, từ cửa sổ sát đất thấy thân hình của mình được phản chiếu. Đường nét thân thể co giãn như báo đen chạy trên thảo nguyên, cơ bụng được người hâm mộ bị hai đường nhân ngư tuyến hoàn mỹ kiềm chế. Hắn hài lòng cười cười, vì vậy khuôn mặt trong gương chợt thay đổi khiến hắn có mấy phần xa lạ. Bao nhiêu năm hắn đã không cười như vậy? Lúc hắn cười như vậy là tất cả mọi chuyện vẫn chưa phát sinh khi còn là một thiếu niên hăng hái.
Hắn bỏ một ngày làm việc sa vào bể tình, mãi đến khi người cùng hắn đoạn tuyệt liên hệ máu mủ gọi điện thoại tới, roẹt một tiếng đem hắn kéo về hiện thực vô vị.
“Mày thật sẽ nhìn em mày… thấy chết mà không cứu sao?” Thanh âm trong điện thoại nhất định có mấy phần không chuẩn, không phải do già yếu vô lực như thế?
“Con rõ ràng ý của cha, nhưng không phải ngày hôm nay. Hôm nay không đúng lúc, chớ quấy rầy con. Chuyện này, sau này hãy nói.” Hắn nói chuyện qua loa… cây ngay không sợ chết đứng, như chưa bao giờ thẳng thắn dứt khoát, tuyệt không nửa phần giả tạo.
Không có gì sau đó. Người có tội thì không có sau đó.
Vẻn vẹn một ngày đã trôi qua, một ngày mỹ diệu như kỳ tích, hắn cứ như một học sinh mới lớn. Cái người kia như bức tường cao chắn tuổi ấu thơ và thiếu niên của hắn, bức hắn ngẩng mặt lên cao nhưng cũng không thể vượt qua, đè ép cuộc đời hắn, quá trình lột xác không biết khi nào phát sinh. Hiện tại hắn quay đầu lại nhìn lại, chỉ có thể trông thấy một đoạn ngói tàn, ngay cả lòng cũng chỉ thoải mái nhàn nhạt, chỉ cảm thấy hoang đường. Lúc trước tại sao hắn lại mềm yếu như vậy? Tại sao lại sợ hãi một người cha đê hèn như vậy?
Buổi tối hôm đó, hai tòa biệt thự giấu đầu hở đuôi sẽ chính thức nối liền một thể. Phòng ngủ trống trải nhỏ bé cùng chiếc giường nước khổng lồ của Triệu Thâm rốt cục phát huy được tác dụng.
Hắn thổi xong tóc tai, đạp thảm nhung trải sàn một đường vào phòng, trong một giây là có thể nhìn thấy thân ảnh của Chu Duật Minh đứng trên sân thượng hóng gió. Thân hình ưu mỹ phá tan ánh trăng khiến người nhìn chằm chằm không chớp mắt. Tâm Triệu Thâm bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, hình ảnh này đã từng là khát vọng sâu sắc của hắn, bây giờ rốt cục theo ánh trăng trôi dạt đến bên mình.
“Cảm giác tốt khó mà tin nổi, trực tiếp nhảy vọt qua giai đoạn nói chuyện yêu đương lập tức như một đôi vợ chồng già ở chung.” Triệu Thâm một bên ăn cháo, một bên cảm thán. Cháo này là Chu Duật Minh bảo người nấu giành riêng cho hắn bổ thân. Cho dù không hợp với khẩu vị xoi mói của hắn nhưng hắn vẫn nỗ lực nuốt từng miếng trong cổ họng ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Chu Duật Minh mở đèn đầu giường, cầm quyển sách trên tay nghe vậy chỉ cười cười: “Đã biết nhau nhiều năm như vậy còn phải đi theo thứ tự làm gì. Nếu anh nhất định muốn thì ngày mai tìm một chỗ hẹn hò đi.”
Triệu Thâm không nghĩ tới một ngày mình húp cháo cũng bị sặc. Vui sướng từ đáy lòng bổ trúng hắn, quả bom màu hồng ở trong đầu rầm một tiếng nổ tung. Hắn ho khan nói: “Vậy ngày mai anh lại nghỉ việc. Đã trễ thế này mà thay đổi lịch trình, bọn người tiểu Thôi sẽ hận chết anh rồi.”
Hẹn hò và kết bạn du lịch điểm khác biệt lớn nhất là ở chỗ ánh mắt nhìn. Lúc du ngoạn đôi mắt dùng để nhìn mỹ cảnh, lúc hẹn hò tầm nhìn chỉ có thể dùng để ngắm mỹ nhân. Bọn họ dắt tay đi con đường du lịch không khác lúc trước, dọc theo đường đi kiến trúc tinh xảo, lâm viên tinh mỹ, hết thảy phong cảnh tranh kỳ đấu diễm hai người đều như cưỡi ngựa xem hoa không để vào trong mắt. Trong mắt, trong lòng, bên trong thế giới đều chỉ có hai người bọn họ, lần lượt lần lượt vì hạnh phúc mà bôn ba.
Trên đường tiếng chuông điện thoại reo không ngừng, Triệu Thâm không thể làm gì khác hơn là làm ra vẻ mặt đau khổ khóa máy, hắn cảm thấy mình giống một học sinh trốn học xui xẻo bị tóm được. Chu Duật Minh chọn cảnh đẹp cầm máy ảnh SLR muốn kéo hắn làm người mẫu. Triệu Thâm chuẩn bị xong tư thế, quay đầu lại nhìn thấy Chu Duật Minh chuyên chú nâng camera, không hề chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm, chợt nhớ tới trước đây không lâu hắn vắt hết óc sáng tạo cơ hội mời Chu Duật Minh đi ra ngoài chơi, khi đó cậu cũng chụp ảnh, nhưng chỉ chụp phong cảnh, trong đó không có một tấm hình nào chụp cho hắn.
“Em rốt cục cam lòng chụp ảnh cho anh.” Triệu Thâm nheo mắt lại, nhìn cậu vui vẻ nở nụ cười.
“Sau này đều chỉ chụp cho một mình anh.” Chu Duật Minh nở nụ cười mà mình cũng chưa phát hiện, đón lấy ánh sáng mãnh liệt nhẹ nhàng mà ấn nút chụp ảnh.
Mỗi ngày cứ như vậy trôi qua như khí trời qua đông đi vào hạ, mỗi ngày một khá hơn.
Du ký của Chu Duật Minh tích lũy dày đặc một xấp, Hải Sâm thuyết phục cậu ra sách, lập tức cho lưu hành một quyển sách nhiếp ảnh thiết kế tinh mỹ. Triệu Thâm mua chỉnh chỉnh hai hòm, phân phát cho nhân viên trong công ty. Nếu như không phải Chu Duật Minh đúng lúc nhìn thấy ngăn hắn, chỉ sợ hắn vẫn tiếp tục dùng khí phách nhà giàu mới nổi vung tiền như rác không hề tiết chế mà mua hết, mãi đến khi tất cả người trong tập đoàn đều có một quyển, trở thành một quyển sách ăn khách một thời.
Chu Ảnh Lộ tại nước Mỹ tốt nghiệp. Cô mời anh trai đến tham gia lễ tốt nghiệp, trong điện thoại bất ngờ đánh giá sinh hoạt gia đình của anh mình. Cô nói: “Dẫn hắn đến cũng được”.”Bạn trai em muốn gặp gia đình của em một lần…”
Trên sân cỏ của một trường đại học danh tiếng cậu thấy tận mắt em gái đội mũ tốt nghiệp, có một người đàn ông cao lớn khôi ngô tóc vàng nắm tay cô. Cô em gái đã không thể dùng hai chữ trẻ con để xưng hô, nhưng bên cạnh vẻ thành thục khéo léo không mất đi nụ cười rực rỡ.
Chuyện của Triệu Khuyết cuối cùng vẫn là huyên náo sôi sùng sục, trở thành chuyện bê bối ai ai cũng biết. Y cả đời ra vẻ đạo mạo, một chút dơ bẩn xấu xa cũng không bao giờ để lộ ra bên ngoài làm cho cha y chịu đả kích trước nay chưa từng có. Lúc thiếu niên gia cảnh sa sút, không chừa thủ đoạn nào cắn răng phấn khởi; lúc thanh niên nóng vội kinh doanh, phú quý danh lợi đều dùng thủ đoạn mà có; cuối cùng vẫn thua ở trong tay người y bình sinh sợ nhìn thấy nhất. Vấn đề tác phong cùng với những hoạt động trong lòng đất bị nhổ tận gốc, quyền cao chức trọng cũng chỉ có thể lui về phía sau dưỡng lão. Triệu Thâm thừa cơ thật cao hứng mà tiếp thu sản nghiệp Triệu gia, góp thêm một viên gạch vào sự nghiệp của mình. Mấy ngày đó ở bề ngoài hắn bất động thanh sắc, Chu Duật Minh lại biết hắn bước đi đều sắp bay lên.
Triệu Thâm bây giờ là nóng bỏng tay, lừng lẫy nhất thời. Hắn tự nhận mình là một nhân sĩ thành công, sự nghiệp ái tình một khi được mùa liền không nhịn được muốn phơi bày ra. Dù sao hiện tại không ai trị được hắn, bộc lộ kế hoạch cũng là thuận lý thành chương. Nghe thì có vẻ ly kinh bạn đạo, có thể bị cho rằng vừa có tiền liền làm xằng làm bậy, so với những người chung quanh giả bộ đàng hoàng gieo vạ cho thiếu niên thiếu nữ hắn cảm thấy được mình quả thực không có cách nào càng chánh nhân quân tử. Hắn bày một bữa tiệc tối, mời tất cả thân bằng hảo hữu, cùng Chu Duật Minh đứng ở vị trí chủ tiệc. Đến dự tiệc quá nửa là người thông minh thấy tình cảnh này lập hiểu rõ, cho dù có không ít người trì độn, nghe người ta nói tới nói lui dồn dập cũng sáng tỏ chân tướng, ai cũng ngạc nhiên. Coi như là người tinh ý nhìn thấy đương gia của Triệu gia công khai cùng một thanh niên ân ân ái ái cũng tránh không được kinh sợ tư duy dại ra. Trong đó có vài người biết chuyện năm đó của bọn họ như anh chàng thiếu gia Lâm Vũ chẳng hạn, đối với việc này ngạc nhiên hoảng hốt hết một buổi tối, đến ngày thứ hai vẫn còn không thở được.
Người khác nghị luận cuồn cuộn, bọn họ chỉ nhìn nhau cười.
“Không giống như một buổi tiệc cưới a?” Triệu Thâm lén lút ở trong bóng tối hành lang nói vào lỗ tai Chu Duật Minh.
Chu Duật Minh chỉ nhấp đôi môi, nhẹ nhàng cười. Trên má nổi lên đỏ ửng, trong đêm tối vẫn mơ hồ nhìn thấy.
Bọn họ ở quê nhà cũng mua một căn nhà mới, so với nhà ở T thành nhỏ hơn rất nhiều, mà hai người ở vừa vặn là được rồi. Xa hoa là một sự hưởng thụ, ấm áp cũng là một sự hưởng thụ. Lần này hai người trở lại nơi này là vì chuyện của cô nhi viện. Triệu Thâm tiếp nhận cô nhi viện Ái Tâm từ người nhà họ Thư.
Ký túc xá đã sửa chữa xong, tường hồng ngói trắng, gạch men trong vắt không để lại tro bụi. Rõ ràng bố cục quá khứ chỉ còn lại cái bóng, nhưng tất cả đưa tay là có thể chạm tới, giương mắt là có thể thấy được mọi nơi đều rực rỡ hẳn lên. Lúc Triệu Thâm dẫn Chu Duật Minh tham quan cậu không nhịn được dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt tường trơn nhẵn, trong lúc thất thần tưởng như chạm được những chỗ lồi lõm trên bức tường nhiều năm về trước, mặt đất loang loang lổ lổ, từng trận ướt lạnh mùi mốc ở chóp mũi xoay quanh. Nhưng có Triệu Thâm dắt tay cậu vì vậy tất cả ác mộng đen tối được ánh bình minh soi sáng từ từ biến mất.
“Thật đều đã qua.” Cậu dựa vào góc tường nhìn Triệu Thâm mỏi mệt cười cười.
Triệu Thâm lại không cười, khuôn mặt của hắn mang theo vẻ trầm tư, kỳ dị.
“Thật hy vọng chúng ta có thể một lần nữa nhận thức, lập tức ở đây làm lại từ đầu …”
“Vậy thì làm lại!” Chu Duật Minh lười biếng dựa vào tường, nhìn hắn mở hai tay ra, cười như một thiếu niên ở độ thanh xuân. Không, cho dù cậu thật sự ở thời thiếu niên cũng không cười được như thế. Khi đó trong nhà cậu mới vừa trải qua thảm kịch, là đứa trẻ tối tăm và cô độc.
Triệu Thâm nhìn cậu, thật giống như một lần nữa trông thấy cậu bé cô đơn năm đó. Trong lòng đột nhiên đau đớn nhăn đôi lông mày, đôi chân dài như chùn xuống.
Hắn quỳ một chân trên đất, dùng đôi tay run rẩy lấy ra một cái hộp nhung nho nhỏ. Lúc chiếc hộp được mở ra hai người đều cảm thấy cánh cửa trong lòng mình cũng nhẹ nhàng mở ra.
Hai viên kim cương trên chiếc nhẫn cùng tỏa sáng, chỉ là ánh sáng của ngôi sao nhỏ nhưng không kém ánh tà dương đầy trời. Đám mây màu đỏ như máu phảng phất như nghiệp hỏa diệt thế trông giống đám mây lúc cha mẹ cậu qua đời như đúc. Nhưng cho dù tà dương rộng thế nào thì chung quy cũng chìm xuống đỉnh núi phía tây, còn ánh sáng của kim cương tuy nhỏ bé nhưng vĩnh hằng.
Ái tình vĩnh hằng bất hủ ở nơi đó tỏa sáng, xé tan nghiệp hỏa, phá tan lầy lội.
“Anh yêu em, em nguyện ý cùng anh ở cùng một chỗ không?” Triệu Thâm thấp thỏm bất an ngẩng đầu nhìn cậu, trong ánh mắt sáng quắc tràn đầy ước ao, thành kính.
“… Đương nhiên.”
Chu Duật Minh cầm nhẫn đeo vào tay mình. Cậu cũng không biết tại sao hành động của mình lại thô bạo như vậy. Mãi đến khi Triệu Thâm mừng rỡ như điên đứng lên ôm cậu, hôn lên gương mặt ướt át, cậu mới phát hiện mình đã khóc.
“Đừng khóc.. Sau này anh cũng sẽ không cho em khóc…” Âm thanh của Triệu Thâm trầm thấp nói vào lỗ tai cậu, cảm giác tê tê dại dại lay động trái tim cậu, cuối cùng làm cậu bình tĩnh lại. Ngón tay hai người cùng đeo đôi nhẫn sít sao quấn lấy nhau, xuyên qua ánh sáng phảng phất như hai hợp lại làm một.
Hạnh phúc là như vậy, ở lúc không xác định lặng yên mà đến, sau đó quấn quýt si mê, không muốn xa rời, không bao giờ chịu rời đi. CHÍNH VĂN HOÀN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...