Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Qua một hồi lâu, gần như nàng đã khôi phục lại sức lực trong người mà trời cũng sắp sáng rồi, nàng bèn lên tiếng: “Chúng ta nên về thôi?”

Lúc này, hắn cũng điều tức xong nội lực

Hắn lia mắt nhìn nàng, bởi vì hôm nay nhận được sự hồi đáp thẳng thắn của nàng nên tâm trạng hắn không tệ

Bây giờ nàng muốn về, hắn cũng không có ý định làm khó nên lập tức buông tay để nàng đứng lên

Khi hai người lên đến bờ, hắn hơi nheo mắt lại, hơi thở ma mị xẹt qua, nội lực làm khô quần áo ẩm ướt trong nháy mắt

Hắn vươn tay, quần áo của Lạc Tử Dạ cũng được nội lực hong khổ! Chỉ chốc lát sau, cả hai2người đều khô ráo và thoải mái.

Lúc này, đôi mắt của Nhiếp chính vương điện hạ lướt qua chiếc hoa bào bị Lạc Tử Dạ lau nước mũi lên

Đổi mày rậm của hắn nhíu lại, khuôn mặt tuấn mỹ có thể so với thần ma kia hiện lên sự chán ghét một cách rõ ràng.

Hiển nhiên, hắn không thèm chiếc cẩm bào này nữa


Lạc Tử Dạ ngoái nhìn, nàng nhìn khuôn mặt ghét bỏ kia của hắn, sau đó lại nhìn chằm chằm bộ cảm bào

Nàng bắt đầu giở trò bịp bợm: “Tiểu Thối Thối, không phải người thích gia sao? Cẩm bào dính nước mũi của gia chất chứa rất nhiều giá trị sưu tập và vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm đấy, ngươi còn không chịu7tranh thủ nhặt về ôm ấp trong lòng! Gia cho ngươi cơ hội hối cải để làm lại từ đầu, mau đi nhặt đi!”

Những lời nói để tiện kia vừa dứt, đột nhiên hắn tiến lên một bước, sau đó cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú kia kề sát mặt nàng

Đó chính là tín hiệu của sự nguy hiểm, hơn nữa còn có sự thâm độc và cay nghiệt: “Lạc Tử Dạ, ngươi lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa xem!”

Cái gì mà cho hắn cơ hội hối cải để làm lại từ đầu? Có phải hắn đã quá dung túng nàng rồi không?

Dáng vẻ và những lời này của hắn làm cho trái tim nhỏ bé của Lạc Tử Dạ đập nhanh như muốn vọt ra9khỏi lồng ngực, nàng lập tức nghiêng đầu chạy sang chỗ khác!

“Ha ha, gia chỉ đùa chút thôi mà, gia về trước đây...”

Nhìn từ phía sau, hắn thấy bộ dáng bỏ chạy của nàng trông giống như bị lửa đốt đến mông vậy

Hắn thu hồi sự tức giận trong đôi mắt rồi quay đầu nhìn chằm chằm chiếc cẩm bào kia


Sau một hồi suy nghĩ, hắn thật sự khó mà nhìn ra giá trị sưu tập và ý nghĩa kỷ niệm trên chiếc áo này

Thể là hắn không nhìn tiếp nữa mà chắp tay rời đi.

***

Lạc Tử Dạ chạy ra khỏi rừng rậm, nàng cũng không cân nhắc đến chuyện có nên để Phượng Vô Trù công về phủ Thái tử hay không

Lúc này trời đã sáng, nếu để5đám người trên đường nhìn thấy cảnh đó thì có vẻ không hay lắm

Vậy nên, nàng chỉ đành bỏ qua vấn đề của mình mà đi bộ về phủ.

Sau khi Nhiếp chính vượng điện hạ đi ra khỏi rừng rậm, hắn dõi theo bóng lưng của nàng một lúc lâu

Hắn lựa chọn về Nhiếp chính vương phủ, đồng thời mở miệng nói với giọng lạnh lùng và bình tĩnh: “Đi điều tra tung tích của Võ Tu Hoàng cho Cô, thuận tiện tạo chút rắc rối cho Long Chiếu luôn!” Hắn vừa dứt lời thì sát khí cũng lưu chuyển quanh người.

Điều này khiến cho Võ thần đại nhân ở rất xa nơi này cũng bất giác rùng mình một cái.

“Vâng! Thuộc hạ lập tức đi làm ngay! Vậy3chuyện Thái tử bị ám sát và chuyện Thất hoàng tử điện hạ.” Có cần phải điều tra xem rốt cuộc người giật dây phía sau là ai không?

Hắn ta vừa dứt lời, đôi chân mày Nhiếp chính vương điện hạ hiện lên vẻ khinh miệt

Giọng nói của hắn ma mị và ngạo mạn, bên cạnh đó còn có sự xem thường, giống như không để đám người kia vào mắt vậy: “Không cần! Lạc Tử Dạ tự có kết luận trong lòng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui