Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Hắn có thể cho nàng sự tự do và giúp đỡ như vậy.

Nhưng lúc hắn hỏi, trong lòng nàng lại lo lắng và phòng bị.

Hơn nữa, nàng đã bắt đầu nghĩ tới việc có cần phải đổi chỗ ẩn nấp để làm chuyện này hay không

So với hắn lúc này, nàng thực sự hơi nhỏ nhen! Giờ mà nói quá nhiều sẽ trông có vẻ già mồm, vì vậy nàng không nhiều lời, chỉ nói: “Đa tạ!”

Ngỏ ý cảm ơn cũng như chấp nhận ý tốt của hắn.

Dù sao thì nếu hắn đã đồng ý giúp đỡ, chuyện này cũng dễ dàng hơn rất nhiều


Hơn nữa, nàng muốn sớm ngày chế tạo được những vũ khí kia, nguyên nhân là phải2nhờ vào những thứ kia, dùng một cách nào đó để giúp hắn lấy lại Thiên Tử lệnh!

Cho nên nàng không việc gì phải từ chối sự giúp đỡ này.

Nhưng một tiếng “đa tạ” này của nàng lại làm trong lòng hắn dâng lên cảm giác mơ hồ không biết làm sao

Nàng vẫn phân chia ranh giới giữa hai người rất rõ ràng, mặc dù vừa có khoảnh khắc dịu dàng với nhau, mặc dù nàng ở trong lòng hắn, nũng nịu gọi hắn, nhưng nàng vẫn không chịu tin tưởng hắn, thậm chí khi hắn ra tay giúp nàng, nàng còn nói lời cảm ơn! Việc này làm hắn cảm thấy có đôi chút khó chịu

Trong cơn tức giận, hắn9lại cắn vành tai nàng, giọng nói ma mị biểu đạt thẳng thừng tâm trạng của hắn: “Cô không muốn ranh giới giữa hai chúng ta rõ ràng như vậy một chút nào!”

“Rõ ràng chỗ nào?” Lạc Tử Dạ nhìn hắn một cách kỳ quái, nói tiếp: “Cho dù là giữa vợ chồng thì cũng phải có bí mật riêng, không muốn nói cho đối phương biết, ví dụ như thỉnh thoảng giấu tiền để dành đúng không? Vợ chồng sống chung tôn trọng nhau như là khách, nói đôi lời cảm ơn, đây cũng là chuyện bình thường mà?” Huống chi bọn họ cũng không phải vợ chồng! Nhưng sau khi nói xong lời này, sắc mặt nàng lại cứng6đờ

Tại sao nàng lại phải dùng “giữa vợ chồng với nhau” để lấy ví dụ cho mối quan hệ của bọn họ? Từ bao giờ quan hệ giữa hai bọn họ đã tiến hóa” thành như vậy rồi? Nhưng hắn nghe xong lời này, thần thái trong đôi mắt kia lại sáng thêm một chút

Tâm trạng của hắn tốt hơn nhiều, lại còn cười nữa

Hắn nhướng mày nhìn nàng, giọng nói luôn đem lại cảm giác áp bách bức người khác lúc này lại rất dịu dàng: “Ngươi muốn giấu tiền để dành sao? Muốn giấu bao nhiêu?”

“Nếu là tiền để dành, đương nhiên không thể nói cho ngươi biết là bao nhiêu!” Lạc Tử Dạ hung dữ nói

Nàng nói xong0lại “phụt!” một tiếng, suýt nữa phun ra một ngụm máu! Sao chuyện càng lúc càng xa thể nhỉ

Nói một thôi một hồi lại thành vớ vẩn gì rồi, vì sao nói dóc một lúc mà làm như bọn họ đã là vợ chồng rồi vậy!


Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt nàng lập tức tải xanh!

Nhưng Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong lại rất hài lòng, cất giọng cười ha ha khiến người ta không khó dò xét tâm trạng vui vẻ của hắn! Diễm Liệt ngoài cửa nghe được tràng cười này, hắn sờ sờ lỗ mũi, Vương có lúc cũng có tâm trạng tốt như vậy sao, thật muốn nhìn lén quả...

Nhưng hắn không thể.

Bởi vì đối diện7hắn lúc này là một con chim đang đứng, con chim đó nhìn chằm chằm hắn, chỉ cần hẳn buông lỏng một chút là nó sẽ xông vào quấy rối

Đó chính là quả gia với vẻ mặt vừa đau khổ vừa hận thù, nó giơ một cái cánh chỉ vào Diêm Liệt: “Hôm kia là đêm thất tịch, người biết có không? Ngươi có biết không?”

“Biết, thì làm sao?” Chẳng lẽ thời buổi này đến chim cũng có đêm thất tịch?

Quả gia lập tức ngã xuống đất khóc, bởi vì quá bị thương nên sai ngữ pháp cũng nhiều, nó run run nói: “Chim ở trên đường đều là trống mái kết bạn mà bay, Quả gia tại sao tuấn tú, tại sao Quả gia tuấn tú, lại là một quả gia độc thân chó...”

Diêm Liệt rất vui lòng sửa lại: “Ngươi cùng lắm là một con chim độc thân mà thôi! Đừng tưởng rằng người độc thân là có thể tiến hóa thành chủng loại khác.” Quả gia nhìn hắn chằm chằm, cái mỏ chim tung bay trên dưới: “Ngươi để Quả gia đi vào phá rối, hận người show ân ái Quả gia, Quả gia hận người show ân ái...” Diêm Liệt: “...”

Thật ra hắn cũng biết chuyện hôm kia là đêm thất tịch


Hắn còn tưởng chỉ có con người mới hận những kẻ khoe ân ái mà thôi, thì ra chim cũng như vậy! Nhưng dù vậy, hắn vẫn không để nó đi vào...

Còn ở bên trong phòng

Giọng nói không vui của Lạc Tử Dạ nhanh chóng truyền ra: “Cười cái gì mà cười, không cho cười!” “Ừ, Cô không cười!” Nhiếp chính vương điện hạ rất vui mà đáp, lập tức nhịn cười, nhưng ý cười trên mặt mày lại tiết lộ tâm trạng của hắn

Hắn cũng thuận miệng hỏi một câu: “Người đồng ý với Long Ngạo Địch chuyện gì mà hắn lại đồng ý giúp ngươi cứu Vân thừa tướng?” Hắn vừa nói lời này, Lạc Tử Dạ lập tức cảm thấy cơ hội trở mình của mình đã tới

Nàng nháy mắt nhìn hắn, bị cái tên này cười nhạo nửa ngày, cuối cùng cũng đến lúc nàng phản kích rồi đúng không? Nàng cười hì hì: “Ta hứa với hắn, sau khi hắn làm xong chuyện này giúp ta, ta sẽ giúp hắn lấy mạng chó của ngươi!”

Nàng vừa nói xong, sắc mặt hắn lập tức trở nên lạnh lùng

Đôi mắt ma quỷ quét về phía nàng: “Ngươi định lấy thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui