Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Ý tưởng này vừa nhảy ra, Võ Tu Hoàng lập tức sa sầm mặt, bởi vì ông nhớ tới mấy lời quỷ quái mà Lạc Tử Dạ nói lúc trước

Cái gì mà ông đây già rồi, sắp đi đời nhà ma rồi, cho nên mới phải tìm đồ đệ truyền dạy võ công! Võ thần đại nhân tức điên người

Ngược lại, Lạc Tử lại rất bình tĩnh, không thèm để ý tới cơn giận của ông ta một chút nào

Nàng xoay người, nhắm mắt, định đi ngủ


Dù sao bây giờ mặt trời đã lặn, nàng cũng có thể ngủ được! Võ Tu Hoàng giận đến nỗi thở phì phò, nhưng Lạc Tử Dạ nghe nhịp hô hấp không ổn định ấy, hơi thở2lại trở nên nhịp nhàng hơn, hai mắt dần khép lại, cuối cùng lên tiếng: “Đừng mà! Ông không định xuống núi gặp bạn, sau đó hai người cùng uống chút rượu gì gì đó thật à? Nếu ông còn tiếp tục lề mề trên núi, người ta đi mất thì biết phải làm sao?” Lạc Tử Dạ tiếp tục xúi giục Võ Tu Hoàng xuống núi, bởi vì nàng có thể nhận ra từ lúc ông ta nghe nói người kia tới, tâm tình phấn khởi hẳn ra, mặc dù bị nàng chọc tức cả buổi nhưng vẫn không thật sự nổi điên.

Nghe nàng nói vậy, không biết có phải Võ Tu Hoàng cảm thấy hả hê hay không mà ông khẽ9ngả người trên mặt đất, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo: “Ngươi không biết đâu nhỉ? Người kia không phải là bạn của ông đây đâu, mà là để tổn của ông đây đỏ! Hắn xấp xỉ tuổi ngươi, lần này tới đây là để bái kiến ông đây, tức là sư tổ của hắn

Hắn còn chưa ba quỳ chín lạy, cũng chưa quỳ xuống dâng trà cho ông đây thì hắn đi thế nào được?”

Lúc nói những lời này, lỗ mũi ông ta sắp hếch lên trời luôn

Lạc Tử Dạ nghe xong chỉ liếc nhìn ông ta, không hé răng nói gì

Đột nhiên có một loạt tiếng bước chân truyền tới từ hướng lên núi

Đối phương lao đi với tốc độ cực6nhanh

Sau khi đối phương tới gần, Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn sang thì thấy vẫn là cô gái kia.

Lúc này cô nàng trông có vẻ cực kỳ mất mát, quỳ xuống báo cáo: “Bẩm Hoàng thượng, người kia đi rồi ạ!” “Đi rồi?” Võ Tu Hoàng lại ngồi phắt dậy như cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, sau đó nghiêng đầu nhìn chòng chọc vào cô nàng kia, cảm thấy mùi vị của cỏ đuôi chó trong miệng chẳng ra sao cả! Nhất là ông để ý thấy sau khi thuộc hạ bẩm báo xong, Lạc Tử Dạ liếc nhìn mình bằng ánh mắt chế giễu như cười như không


Cô nàng kia đáp: “Vâng ạ! Thuộc hạ bảo hắn chờ hai0ngày, vậy mà hắn chẳng nói chẳng rằng, ngồi đó ăn cơm xong rồi xách kiếm đi thẳng ạ!” “Ở hay, cái anh chàng này! Hắn còn chưa ba quỳ chín lạy để thỏa mãn chứng hoang tưởng của sư tổ cơ mà, sao lại bỏ đi như thể: Hắn còn chưa chào hỏi một câu đâu đấy!” Lạc Tử Dạ cổ tình nói như thế, xấu xa cười nhạo Võ Tu Hoàng

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Võ Tu Hoàng lập tức càng thêm khó coi.

Võ thần đại nhân cũng là một người sĩ diện, vì vậy vội vàng hỏi ngay: “Hắn tức giận à? Có nói lúc nào quay lại không? Hay là hắn có chuyện gì gấp?”

“Hắn không tức giận7ạ!” Cô nàng kia dứt khoát lắc đầu, sau đó nói tiếp: “Dáng vẻ hắn rất lạnh nhạt, giống như không hề có cảm xúc

Vì vậy, hẳn là hắn không tức giận, cũng không có việc gấp

Thuộc hạ đuổi theo hắn ra ngoài, hỏi rất nhiều, nhưng hắn không mấy để tâm, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng ừ, hoặc là không kừ hừ gì luôn


Cuối cùng, thuộc hạ hỏi hẳn khi nào trở lại, hắn bảo là sẽ không có lần sau.” “Ha ha..” Lạc Tử Dạ phì cười

Rõ ràng đây là thái độ: ta đến thăm ông, ông nên lập tức tới gặp ta mới phải, vậy mà ông lại bắt ta chờ ông? Vậy thì hẹn gặp lại nhé, à không, thân ái và không hẹn ngày gặp lại! Ôi chao, thái độ kiêu ngạo này..

Nàng nhìn Võ Tu Hoàng, thấy sắc mặt ông ta thoáng chốc đã xanh mét, không biết là đang tức giận hay bị làm sao nữa

“Thằng nhóc chết tiệt! Đám trẻ bây giờ đều như thế sao?” Võ Tu Hoàng hùng hổ mắng mỏ, cuối cùng trong lòng đã hiểu ra

Thảo nào Lãnh Tử Hàn nói rằng với tính cách của thằng nhóc Bách Lý Cẩn Thần kia, nếu hắn cảm thấy mình mạo phạm hằn thì rất có khả năng hắn sẽ rút kiếm đối phó với mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui