Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



2au khi hỏi câu đó, hắn nghi hoặc nhướng mày, lén nhìn nét mặt chủ tử nhà mình, không phải Vương... gần đây bị tin tức lão vương gia sắp trở về làm cho phát điện, vậy nên mới bắt đầu sinh ra ảo tưởng chứ?

Trong lúc hắn lén nhìn, Phượng Vô Trù cũng vô tình nhìn sang, Diễm Liệt ngẩn ra, không dám tiếp tục nhìn lén nữa, hắn vội cúi đầu, trong lòng càng ngờ vực hơn.


Trong lúc hắn đang ngờ vực, Nhiếp chính vương điện hạ cũng đang trầm tư suy nghĩ, sau một hồi im lặng, con ngươi ma mị quét về phía Diệm Liệt, trầm giọng nói: “Cô chỉ nói nếu như mà thôi!”

Hắn không biết tại sao mình lại không muốn chia2sẻ cho người khác biết về bí mật Lạc Tử Dạ là con gái. Nhất là bí mật này chỉ có hắn và Lạc Tử Dạ biết mà thôi, chuyện này khiến hắn cảm thấy rất kỳ diệu, có vẻ như đây là bí mật chung của hai người họ vậy. Chỉ có hai người biết rõ thôi...

Ngoài ra không còn ai khác. Diễm Liệt lẳng lặng liếc nhìn, mơ hồ nghỉ rằng Vương phát sinh ảo tưởng rồi nhưng thấy Vương hỏi nghiêm túc như vậy, hắn cũng không dám không trả lời. Hẳn suy nghĩ giây lát, sau đó nói: “Thuộc hạ cảm thấy, nếu như Lạc Tử Dạ là một cô nương, thì trách nhiệmy phải gánh trên vai quả thực nhiều hơn so với8tưởng tượng của chúng ta!”


Hắn vừa dứt lời, Phượng Vô Trù lập tức nhìn hắn, đôi mắt ma mị chăm chú, đợi hắn nói tiếp.

Diêm Liệt lại nói tiếp: “Y chính là Thái tử, người trong thiên hạ dễ dàng chấp nhận chuyện y là một cô nương sao? Không nói đến chuyện có thể lên ngôi hoàng để hay không, chỉ cần chuyện y là con gái bị bại lộ, đó chính là tội bị chém đầu. Vậy nên, ngay từ khi hiểu chuyện, có lẽ y đã cố gắng che giấu thân phận của mình, không nói cho bất kỳ ai bên cạnh biết. Nếu không, một khi bị đối phương bán đứng thì hậu quả có thể là mất mạng!”

Diễm Liệt đang vô cùng thương9xót mà phân tích cuộc đời của Lạc Tử Dạ. Chuyện này Diêm Liệt không nói, Phượng Vô Trù cũng biết. Đồng thời hắn cũng hiểu rõ, Lạc Tử Dạ có liều mạng cũng không để hắn cởi y phục nàng chính là vì khác biệt giới tính!

Sau khi Diễm Liệt đưa ra giả thiết này, lại nghiêm túc phân tích thêm: “Hơn nữa, Vương cũng thấy rõ tính tình của Thái tử rồi đấy. Ngả ngớn như tên lưu manh, nói chuyện không hề kiêng kỵ chút nào, có cô nương nào mà lại như vậy? Mà thuộc hạ cảm thấy, nếu y thật sự là một cô nương thì đó là do y cố tình làm ra vẻ như vậy để che giấu. Mỗi ngày đều2lo lắng cho tính mạng của bản thân, không được làm chính mình...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui