Đại Lý Tự khanh thở dài một cái, sau mới mở miệng: “Lão thần đi theo Thái tử là được chứ gì! Nói thật, trong vụ án này, tuy rằng hầu hết chứng cứ đều nhằm vào Thái tử nhưng lão thần và Đại Lý Tự thiếu khanh đều cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ. Thứ nhất, mấy ngày trước ở trên triều, Thái tử đã liều2chết cầu xin bệ hạ thả Thất hoàng tử điện hạ ra ngoài, người có ý chí và khí phách như vậy, hẳn sẽ không hãm hại huynh đệ của mình.
Thứ hai, khi phủ Thái tử bị tập kích, hẳn là chỉ những người có mặt lúc đó mới nhìn thấy chiêu thức giết người của ngài, nhưng rõ ràng là thích khách không một kẻ nào còn sống,8vì lúc Cấm vệ quân chạy tới, bọn chúng đã chết sạch. Cho nên, hẳn là Cẩm vệ quân cũng không nhìn thấy chiêu thức của ngài, mà người tố cáo cũng không phải là người của phủ Thái tử. Trong khi đó, những người theo Nhị hoàng tử điện hạ đi diệt trừ phản loạn, vào thời điểm đó cũng không một ai có mặt tại kinh thành.6Vậy câu hỏi đặt ra là, tại sao những người tố cáo Thái tử có thể biết được cách thức ra chiêu của Thái tử vào hôm phủ Thái tử bị tập kích?” Về chuyện binh khí có ký hiệu của phủ Thái Tử, thật ra thì bao năm qua chẳng hiếm mấy vụ vu oan giá họa kiểu này, vì vậy những binh khí kia không thể lấy3ra làm chứng cứ buộc tội được.
Chỉ có điều, tuy là vụ án có nhiều điểm đáng ngờ nhưng lại không điều tra ra được manh mối nào. Ông ta đang định đi hỏi mấy người được cho là đã tận mắt nhìn thấy chiêu thức của thích khách, còn nói rằng chiêu thức ấy gần giống với chiêu thức của Thái tử, nhưng mà những kẻ đó đều5đã tự sát ở trong nhà mình cả rồi. Là tự sát, không phải bị giết! Điều này cho thấy đây là một âm mưu. Tuy nhiên, âm mưu này đã cắt đứt mọi manh mối có lợi cho Lạc Tử Dạ. Dưới tình huống như thế, Đại Lý Tự khanh không tra được gì cả.
Vì thế, nếu Lạc Tử Dạ có thể đưa ra bằng chứng chứng minh bản thân mình trong sạch thì cũng là một chuyện tốt đối với Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự khanh có thể đưa ra kết luận như thế, Lạc Tử Dạ không thấy có gì lạ. Ông quản lý Đại Lý Tự bao nhiêu năm qua, tất nhiên là đã chứng kiến đủ loại chuyện như là mưu sát, ám sát, bị sát hại... Vì vậy, ông có thể phát hiện vụ án lần này có vấn để hoàn toàn là nhờ vào sự cơ trí và kinh nghiệm, điều này rất bình thường. Lạc Tử Dạ gật đầu: “Vậy mời đại nhân đi theo ta. Cũng xin nhờ đại nhân, chờ một lát nữa, bất kể ngài nghe thấy cái gì cũng nhất định phải im lặng để tránh bứt dây đồng rừng!”
Nghe nàng nói xong, Đại Lý Tự khanh gật đầu ngay lập tức: “Mời Thái tử!” Ông vừa dứt lời, cổ áo sau gáy đã bị Lạc Tử Dạ túm lấy, rồi thô lỗ nhảy vọt ra ngoài. Tiếp đó, bọn họ lại tới phủ Đại Lý Tự thiếu khanh. Đại Lý Tự khanh thấy hai người họ tới đây thì biết ngay là Lạc Tử Dạ định dẫn theo cả hai người của Đại Lý Tự cùng đi để cùng nghe một thể. Bởi vì luật pháp đã quy định rõ ràng là lời nói của một người không đủ giá trị làm bằng chứng, phải hai người mới được!
Hành động này của Lạc Tử Dạ khiến cho Đại Lý Tự khanh không khỏi nhìn nàng với ánh mắt đầy thâm ý. Ông ta thật sự không ngờ rằng một Lạc Tử Da tiếng xấu lan xa một khi hành động lại biết suy tính cẩn thận như vậy. Đại Lý Tự thiếu khanh hiển nhiên cũng cùng chung suy nghĩ với cấp trên của mình. Thấy Đại Lý Tự khanh được dẫn tới mà không hề có ý phản kháng, y gật đầu tỏ ý mình tình nguyện đi cùng. Bốn người dùng khinh công đến thẳng dịch quản. Doanh Tần nhìn Lạc Tử Dạ, lên tiếng hỏi: “Ngươi nghi ngờ Minh Dận Thanh hay là Võ Hạng Dương?” Bởi vì ở dịch quán chỉ có hai người bọn họ, Võ Lưu Nguyệt và Hiến Thương Dật Phong. Võ Lưu Nguyệt không có bản lĩnh như thế, mà Doanh Tần tin là Lạc Tử Dạ cũng biết Hiến Thương Dật Phong sẽ không dùng thủ đoạn ngu xuẩn như vậy.
Thấy hắn hỏi vậy, Lạc Tử Dạ liếc nhìn hắn, cười nói: “Hẳn là hung thủ không chỉ ghét gia đấu, mà hắn còn căm giận gia vì gia đã phá hỏng kế hoạch giết người của hắn. Chính vì vậy mà hắn đã để lộ ra một sơ hở lớn, đó là sai người nói rằng đã nhìn từng thấy ta xuất chiều, mà chiêu thức của ta lại giống chiêu thức của thích khách. Như lời của Đại Lý Tự khanh đã nói, có không ít người nhìn thấy ta xuất chiều, nhưng những người này đều là người của phủ Thái tử, còn người của Lạc Tử Dục thì đều đã đi theo diệt trừ phản loạn cả, làm sao có thể biết được. Mà những người khác lại làm thế nào có thể tố cáo được? Vì thế, kẻ chủ mưu chỉ cần thông minh hơn một chút thì sẽ không khai ra mấy lời ngớ ngẩn này làm chứng cứ. Như vậy, khả năng duy nhất là đối phương cực kỳ tức giận vì hôm đó ta đã quấy rối chuyện tốt của hắn. Thế rồi trong cơn nóng giận, hắn mặc kệ tất cả, lệnh cho người ta nói câu kia...”
Kẻ bị nàng quấy rầy “chuyện tốt” chính là Minh Dận Thanh. Vì vậy, nàng không nghi ngờ hắn thì còn nghi ngờ ai nào? Ngoài ra, bởi vì Phượng Vô Trù và Doanh Tần ra tay nên tình hình hiện tại của Minh Dận Thanh cũng không ổn cho lắm, cho nên nhất định hắn phải có đồng bọn! Đối với những lời phân tích vừa rồi của Lạc Tử Dạ, Doanh Tẩn chỉ bình luận bằng bốn chữ: “Ngươi thật thông minh!” Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đáp xuống mái nhà nơi mà Minh Dận Thanh đang ở. Cũng trong trong lúc này, chuyện Lạc Tử Dạ giao cho Lộ Nhi cũng đã hoàn thành. Giờ đây Tiêu Sơ Cuồng đang dần theo một đội quân đông đảo xông vào trạm dịch, nói nhất định là Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương đã hãm hại Thái tử, muốn lục soát phòng của bọn họ!
Lục soát chỉ là giả, mục đích thật sự là...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...