Đêm nay, trong Hoàng thành đã xảy ra vài chuyện cực kỳ lớn, nhưng cuối cùng, dường như đều bị một
bàn tay lớn che lấp đi. Tất cả mấy chuyện khác đều bị che giấu, chỉ còn lại duy nhất một chuyện là mọi người đều biết. Đó chính là chuyện Thái tử đánh nhau với người ta trong thanh lâu, Hoàng đế hạ thánh chỉ cảnh cáo, nếu còn có lần sau, sẽ phể ngôi vị Thái tử của y!
Tất cả mọi người đều cho rằng Lạc Tử Dạ sẽ đau lòng đến mức tự trách chính mình, lo lắng sợ hãi. Nhưng lại không có biết rằng, lúc này nàng đang cười vô cùng đắc ý. Nụ cười đó, hoàn toàn khác với nụ cười mê trai khi nàng gặp mỹ nam trước đó không lâu, trong ánh mắt còn thoáng lộ ra chút sắc bén và tinh tường!
Tối qua hướng nàng chạy trốn là thanh lâu, trừ việc hoảng hốt không chọn được đường ra, đương nhiên ở một góc độ nào đó thì cũng là nàng cố tình. Đánh nhau với người ta, đương nhiên cũng là cố tình. Mục đích... tất nhiên là vì muốn chọc giận Hoàng đế, phế bỏ ngôi vị Thái tử của nàng đi rồi!
Nàng là con gái mà, làm Thái tử cái quái gì nữa? Nếu ngày nào đó giới tính thật bị bại lộ, thì còn không biết sẽ chết như thế nào nữa! Mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi này, nàng đã thể hiện mình là một tên ngốc chỉ biết háo sắc không biết gì khác trước mặt Long Ngạo Địch, rồi còn thể hiện ra phong thái chạy trốn từ sợ hãi đến xuất chúng trước mặt Phượng Vô Trù nữa.
Thế nên, hành vi gần đây của nàng, đều là cố ý làm ra, khách quan chủ quan gì cũng có hết! Cuối cùng chuyện ầm ĩ đến mức này, tình hình cũng không tệ lắm. Nói chung là vào thời điểm này, trong mắt tất cả những kẻ cầm quyền, thì nàng đều đã trở thành một sự tồn tại không có chút sức uy hiếp nào! Chỉ cần để cho Hoàng đế phế ngôi Thái tử của nàng nữa thôi là nàng có thể sống yên ổn rồi! Đương nhiên, gặp được Doanh Tấn, còn cả Long Ngạo Địch có diện mạo xuất chúng kia, thực sự nằm ngoài dự tính của nàng!
Có điều, nhìn thấy phủ Thái tử bị phá hủy gần hết chỉ còn lại mỗi tẩm điện của mình, nàng lại cảm thấy đau đầu! Xem ra tình hình các bên đều đang tiến triển rất tốt, chỉ riêng Phượng Vô Trù là bị nàng đắc tội đến mức này thôi, phải làm sao bây giờ? Lúc này Diêm Liệt có thể rút quân, hẳn cũng là vì nhận được ý chỉ của Phượng Vô Trù! Nhưng nàng cứ có cảm giác, không phải là nàng đã an toàn, mà là người kia đang chuẩn bị một đòn tấn công càng có tính hủy diệt hơn dành cho nàng! Nàng nên chống chọi tới cùng, hay là nghĩ cách để cho hắn nhìn thấy giá trị của mình, sau đó hợp tác với hắn đây?
Nàng đang mải suy tư thì cửa tẩm điện của nàng bị người ta đẩy ra. Tiểu thái giám đi theo nàng cả một ngày trời, bị những hành vi của nàng làm cho khóc lên khóc xuống suýt mờ cả mắt bước vào: “Gia, Hoàng thượng cho mở quốc khố, nói là hôm nay gió mưa bất thường, làm cho sấm sét phá hủy phủ Thái tử. Hoàng thượng hạ lệnh ngày mai bắt đầu trùng tu phủ Thái tử cho ngài ạ!”
Sấm sét phá hủy phủ ư? Lạc Tử Dạ thầm cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng kích động, còn với vit lau giọt nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Phụ hoàng đối xử với ta tốt quá!” Hoàng đế không dám đối đầu với Phượng Vô Trù thì nàng có thể thông cảm. Nhưng phàm là người vẫn còn có chút tình nghĩa cha con, thì ít ra Hoàng đế cũng phải phái vài người tới ra vẻ bảo vệ nàng, vậy mà làm gì có đâu! Thế nên, trong lòng nàng cũng hiểu rất rõ, một tên Thái tử như mình thì được bao nhiêu lạng rồi.
Tiểu thái giám nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, sau khi nhìn nàng thêm lần nữa, gã bạo gan nói: “Gia, ngài đừng giả vờ nữa!”
Lạc Tử Dạ sững sờ, nhướng mày nhìn gã không nói gì.
Tiểu thái giám kia lại hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói tiếp: “Gia, thực ra nô tài đã từng nghĩ, dù sao ngài có thể nghĩ ra cách đào mương để trả thù Nhiếp chính vương như vậy, chắc chắn cũng không phải là mấy kẻ ngu xuẩn đi đâm đầu vào chỗ chết! Chuyện trong cung đình, nô tài cũng đã thấy quá nhiều. Nô tài đoán rằng, hành vi này của ngài, chắc hẳn còn có lý do của riêng ngài!” Lạc Tử Dạ nhìn gã một lúc, thấy khuôn mặt gã có vẻ căng thẳng, đáy mắt đầy vẻ chân thành, nàng thoáng ngừng lại một chút rồi mới nói: “Vì sao ta phải tin ngươi chứ? Trước khi người nói những lời này ra, hẳn là trong lòng ngươi cũng đã hiểu rõ. Nếu ngươi cược thắng, ngươi sẽ giành được sự tín nhiệm của ta, còn nếu thua... sẽ phải chết!”
Câu nói này, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận tiểu thái giám kia đã đoán đúng.
“Gia, có một vài lời, nói ra có khi ngài không tin, nhưng thực sự là những lời gan ruột của nô tài! Bao nhiêu năm nay, nhìn thấy ngài sống hoang đường, bất chấp, ăn chơi trác táng như vậy, nhưng nô tài vẫn luôn tin rằng ngài không phải như bề ngoài thể hiện ra như vậy. Dù sao, năm đó, khi ngài vừa chào đời, chẳng phải Quốc sư đại nhân đã từng nói rằng, tương lai của hoàng triều Thiên Diệu là hưng thịnh hay bị ai, cũng đều nằm trong sự khống chế của ngài đó sao! Từ nhỏ, nô tài cũng là một kẻ không cam chịu cuộc sống tầm thường, có điều gia cảnh quá khốn cùng nên mới phải vào cung làm thái giám! Nô tài luôn đi theo ngài, cũng chính vì chờ đến ngày hôm nay!” Tiểu thái giám kia nói xong bèn quỳ xuống, sắc mặt càng chân thành hơn.
Lạc Tử Dạ sững sờ, thực sự không ngờ thầy bói lại đánh giá năng cao như vậy. Nàng đưa mắt nhìn người đang quỳ dưới đất một cái, nói: “Đứng lên đi. Có điều, chắc là phải khiến người phải thất vọng rồi, mục đích của gia cũng chỉ vì muốn sống sót mà thôi, không mong khống chế sự thành bại, phồn vinh hay lụi tàn của thiên hạ gì cả!”
Tiểu thái giám kia sững sờ, mím môi nói: “Nhưng nô tài Tiểu Minh Tử sẽ luôn là người đáng tín nhiệm của ngài!”
“Nếu ta bắt người chết thì sao?” Lạc Tử Dạ nhướng mày, trên khuôn mặt chợt xuất hiện vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, đó là hơi thở thuộc về hắc ám và sự chết chóc.
Tiểu thái giám kia cái gục đầu xuống: “Nô tài cũng sẵn lòng chịu chết!” Lạc Tử Dạ nhìn gã một lúc, không biết vì sao, nhưng tự dưng nàng lại cảm thấy người này đáng tin. Cuối cùng, nàng nhướng mày nói: “Vậy bây giờ, ngươi hãy đi nói với những người khác trong phủ Thái tử, nói rằng bản Thái tử đã bị Doanh Tần công tử mê hoặc đến mức cơm không muốn ăn, trà không muốn uống, cứ ngồi trong tâm điện cười ngơ ngẩn đi! Nói rằng, là ta sai người đi hạ lệnh cho bọn họ, tìm xem trong phủ Thái tử có đá quý gì không, đế Thái tử mang đi lấy lòng mỹ nhân!”
Tiểu Minh tử ngẩn người ra, rồi cũng nhanh chóng hiểu được rằng Lạc Tử Dạ đã tin gã rồi, mà hành động này chẳng qua cũng chỉ để che mắt người ngoài thôi! Trong lòng gã liền vui vẻ, lập tức nói: “Nô tài sẽ đi ngay ạ! Nhưng mà gia à, nô tài nghĩ, chắc chắn Nhiếp chính vương điện hạ sẽ không cam lòng bỏ qua như thế đâu! Ngày mai là thọ yến bốn mươi sáu tuổi của bệ hạ, thế nên sáng sớm mai ngài ắt sẽ phải gặp Nhiếp chính vương điện hạ. Nô tài cho rằng, ngài nên chuẩn bị trước một chút thì hơn!”
Mi tâm của Lạc Tử Dạ giật giật, trong lòng bắt đầu muốn sụp đổ: Sau khi trời sáng lại phải gặp hắn sao? Có cần gấp gáp như vậy không? Tiểu Minh tử nói xong liền lui xuống truyền lệnh. Lạc Tử Dạ nhíu mày suy tư một lúc, trong lòng cảm thấy đây rất có thể là một thể cờ chết! Nếu muốn tiếp tục giả heo ăn thịt hổ, thì chắc chắn mình sẽ bị Phượng Vô Trù diệt trừ vì mình chỉ là một con heo vô dụng! Nếu để lộ ra thực lực của mình, mời hắn cùng hợp tác hoặc kiên quyết chống chọi đến cùng, thì chắc chắn sẽ vì lún sâu vào trong ván cờ này, không còn cách nào thoát thân được nữa!
Hay là, bây giờ nhân lúc tối trời nàng chạy đến trước cửa phủ của Long Ngạo Địch, gào lên hát một bản tình ca đi, ví dụ như “Chết cũng phải yêu”. Hoặc là, quyết tâm đóng vai một kẻ ngu xuẩn đến triệt để, khiến cho Phượng Vô Trù cảm thấy giết một tên ngu xuẩn như nàng đây rõ ràng là quá lãng phí thời gian và tinh lực, nên không thèm giết nàng nữa?
Ngay khi nàng đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên có một cơn gió mạnh bắn tới! Nàng nheo mắt, thuận tay kéo chiếc ghế bên cạnh lên chắn trước mặt! Thanh phi tiêu kia cắm phập vào trên mặt ghế, rất chắc chắn. Đến cùng với thanh phi tiêu đó còn có cả một chiếc túi làm bằng da bò! Nàng rút xuống, mở ra xem, bên trong có một cái lệnh bài và một tờ giấy nhỏ: Tờ giấy được mở ra, bên trên chỉ vỏn vẹn một câu: “Ba trăm năm trước, Mặc thiên tử cầm Thiên Tử Lệnh thống nhất sơn hà. Ngày nay, kẻ có được Thiên Tử Lệnh, sẽ có được thiên hạ!”
Tấm lệnh bài kia được làm từ kim loại màu, có viền vàng bao quanh, cực kỳ chói mắt. ở chính giữa chỉ khắc ba chữ “Thiên Tử Lệnh” rất to!
“Mẹ kiếp!” Lạc Tử Dạ không nhịn được, buột miệng chửi thề. Đây chắc chắn không phải là nửa đêm nửa hôm có người muốn tặng thiên hạ cho nàng, mà là muốn lôi thắng nàng xuống nước! Nàng dám chắc một trăm phần trăm rằng, chưa biết chừng sáng sớm ngày mai, à không, ngay đêm nay thôi, cả thiên hạ đã biết thứ này nằm trong tay nàng và đều muốn giết người giành lại nó rồi!
Nếu là như vậy, dù nàng có không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, thì nhất định cũng sẽ bị lỗi thẳng xuống! Chuyện này có thể là do ai làm được chứ? Không cần nghĩ, nàng cũng đã lập tức có ngay đáp án. Dám chắc là tên khốn kiếp Phượng Vô Trù kia chứ còn có thể là ai! Mẹ kiếp!!! Dưới cơn phẫn nộ ngập trời, nàng cũng không thèm âu lo gì nữa, chạy vào trong nhà bếp tìm dao phay, trời vừa sáng, nàng sẽ quyết liều mạng với tên Phượng Vô Trù kia...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...