Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

“Hả?” Tiểu Lâm tử khó tin há hốc mồm, bây giờ đã là giờ tý, làm gì có quy định sau giờ này thì phải đi quét sân? Hơn nữa, bây giờ bên ngoài không phải đang có người quét rồi sao?

“Sao hả? Ngươi muốn đối nghịch với trẫm?” Hắn lạnh lùng lên tiếng.

“Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết! Nô tài sẽ đi truyền chỉ ngay!” Nói xong, Tiểu Lâm tử vội vàng chạy ra đại điện truyền chỉ.



Phủ Tả tướng, Thượng Quan Cẩn Duệ lẳng lặng đứng bên bàn viết, ngắm bức tranh trên bàn. Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần lẳng lặng đứng trong bức tranh, cầm hoa, khẽ mỉm cười. Khuôn mặt xinh đẹp mà không quá khoa trương, đầy vẻ dịu dàng, trong mắt có ý cười khiến người ta vừa nhìn đã thấy cả thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái.

Khuôn mặt của cô gái đó, giống Tô Cẩm Bình y như đúc! Điểm khác nhau duy nhất, đó là cô gái ấy có một đôi mắt màu xanh da trời, còn đẹp hơn cả bầu trời xanh cao vời vợi kia.

Ngón tay thon dài khẽ chạm vào bức tranh, chỉ cần là người hiểu tranh, thì nhìn có thể nhận thấy ngay, người vẽ bức tranh này đã rất để tâm, từng nét đậm nhạt đều thể hiện sự nhớ nhung thiếu nữ trong tranh tới tận xương tận tủy.

Giọng nói trầm thấp dịu dàng khẽ vang lên: “Cẩm Cẩm, Cẩm Cẩm, là nàng sao? Đã bao nhiêu năm ta không gặp nàng nhỉ?” Suy nghĩ của hắn dần bay xa, quay về thời gian ấy, một tiểu cô nương luôn đi sau lưng một đứa bé trai, giọng nói như chim hoàng oanh, trong vắt mà cực kỳ êm tai: “Ca ca, ca ca, đợi Cẩm Cẩm, đợi Cẩm Cẩm với...”


Tay lại chạm lên đôi mắt trên bức tranh, màu xanh, khác với ánh mắt của người đó. Cô gái trong tranh cũng vô cùng dịu dàng, không hề giống cô gái kia chút nào...

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Hắn chậm rãi lên tiếng, rồi cũng từ từ đưa tay cuộn bức tranh kia lại, cất đi.

Cửa mở, một cô gái có dung mạo khuynh thành bước vào, khuôn mặt câu hồn đoạt phách, đôi lông mày mảnh, dài phủ trên đôi mắt to tròn, sống mũi đẹp như bạch ngọc thượng hạng, khuôn mặt không chút tỳ vết. Nếu nói về diện mạo, thì nàng ta và Tô Cẩm Bình hoàn toàn không thể phân cao thấp! Đây chính là Mộc Nguyệt Kỳ, một trong hai người xinh đẹp thông minh nhất thiên hạ!

Nàng mặc một bộ xiêm y màu tím la lan, nhìn vô cùng cao sang, có điều, trong đáy mắt lại thoáng có tia sáng lạnh, đôi lông mày thoáng có vẻ khí khái như có như không, khiến người ta nhìn là có thể hiểu được, người con gái này không chỉ có dung mạo bề ngoài, mà còn ẩn giấu một trái tim tinh tế, thông minh, lanh lợi! Đôi bàn tay trắng nõn mịn màng bê một chiếc khay đến nói: “Công tử, đêm đã khuya rồi, ăn một chút cho ấm người.”

“Mộc cô nương, tại hạ đã nói nhiều lần rồi, việc này không cần cô phải tự làm.” Giọng nói vẫn vô cùng dễ nghe.

“Công tử có ơn cứu mạng với tiểu nữ, dù có hầu hạ công tử cả đời, cũng là việc mà Nguyệt Kỳ phải làm!” Đôi mắt đẹp của nàng như có như không đảo qua bức tranh cuộn tròn trên bàn, trong mắt thoáng có vẻ hụt hẫng. Ba năm, nàng đi theo hắn đã ba năm rồi, nhưng trong mắt hắn, dường như chỉ có bức tranh kia, không còn thấy bất cứ hình bóng ai khác được nữa.

Thượng Quan Cẩn Duệ hít một hơi thật sâu. Ba năm trước, Mộc Nguyệt Kỳ xuất chinh theo cha, nhưng trong quân có nội gián, khiến lão tướng quân hy sinh nơi sa trường. Nàng trốn thoát, chính hắn đã cứu mạng nàng. Người đời đều cho rằng bọn họ là một cặp, nhưng chỉ có họ biết, hắn và nàng, chẳng qua chỉ là cùng sở thích, mưu trí ngang nhau, thích hợp làm chiến hữu, sát cánh cùng chiến đấu hơn.


Hắn đón bát cháo trên chiếc khay kia, lãnh đạm cười: “Cô tội gì phải làm thế.” Hai người họ rất hiểu nhau, cũng vì quá hiểu nhau, nên lại càng không có khả năng. Tâm tư của nàng dành cho hắn, sao hắn có thể không biết chứ. Nhưng đã biết rõ không có khả năng, thì cố chấp để làm gì?

“Vậy còn công tử, tội gì phải như vậy?” Chính hắn cũng không biết rõ, hắn cứ tâm tâm niệm niệm tới người con gái đã tiến cung đó sao?

Hắn ngẩn người, khàn giọng cười: “Nàng à? Ha ha... không phải như cô nghĩ đâu...”

Không phải như vậy, thì còn là thế nào nữa? Có điều, một cô gái thông minh thì tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều những lúc không nên hỏi nhiều. Nghe hắn nói vậy, nàng chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, chờ hắn ăn cháo xong...

...

“Rầm! Rầm! Rầm!” Cửa phòng hạ nhân của cung Cảnh Nhân bị gõ đến sắp rụng cả ra.

“Đến đây, đến đây! Nửa đêm nửa hôm thế này, thật là...!” Hồng Phong khoác áo vào, vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa.


Nhìn thấy Hồng Phong đến, trưởng thị vệ hơi khách khí nỏi: “Hồng Phong cô cô, thuộc hạ phụng mệnh của Hoàng thượng, tới truyền Tô Cẩm Bình đi Ngự thư phòng quét dọn!”

Vừa dứt lời, Hồng Phong liền ngây người, không phải Hoàng thượng đã biết Tô Cẩm Bình không có trong cung hay sao? Đã biết rồi lại còn cho người đến truyền là sao? Hơn nữa, giờ mới qua nửa đêm, quét cái khỉ gì chứ? Tâm đế vương thật khó dò, đoán không ra nên bà cũng chẳng muốn phán đoán nữa, chỉ đành phải làm bộ làm tịch nói: “Ngươi chờ chút, ta đi gọi nàng dậy đã!”

Không bao lâu, bà lại ủ rũ chậm rãi bước ra: “Không biết nha đầu chết tiệt kia đi đâu nữa. Chắc là đi nhà xí rồi. Các ngươi đứng đây chờ, hay là đi ra ngoài tìm?”

“Hoàng thượng có mệnh, nếu không ở trong cung, thì chúng tiểu nhân phải đi tìm khắp các ngõ ngách trong hoàng cung, tại hạ cáo từ!” Trưởng thị vệ chắp tay.

Hồng Phong cũng cười nói: “Đêm đã khuya, mọi người cũng cẩn thận một chút!”

“Tạ cô cô quan tâm!” Gã phẩy tay, ra hiệu cho thuộc hạ, một đội nhân mã liền bắt đầu truy tìm khắp hoàng cung.

Tô Cẩm Bình đang ngủ trên giường, cũng có thể cảm nhận được tiếng bước chân và tiếng động ầm ĩ cách đó không xa. Sự cảnh giác của một sát thủ khiến nàng lập tức tỉnh lại, bực bội kéo tóc. Đã hơn nửa đêm rồi, còn ồn ào thế này là sao? Có cho người khác ngủ không hả?

Bách Lý Kinh Hồng nằm trong phòng khách cũng tỉnh dậy, đôi môi mỏng hơi động đậy, nghĩ đến cô gái nằm ở phòng trong. Chẳng lẽ Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn gán cho hắn tội dâm loạn hậu cung, hủy hoại thanh danh của hắn, khiến hắn không thể quay về Nam Nhạc nữa sao?

Đám người đi đi lại lại bên ngoài vườn lê, cuối cùng, có một đội nhân mã đi thẳng vào trong!


Chết tiệt! Tô Cẩm Bình nhỏ giọng chửi thề một tiếng, vội vàng mặc quần áo lại cẩn thận, rồi lắc mình nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng nàng vẫn không đi xa, mà theo dõi xem đám người kia định làm gì.

Bách Lý Kinh Hồng đương nhiên có thể cảm nhận được hành động của người trong phòng, khóe môi hắn nhẹ cong lên, xem ra, là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi! Hắn từ từ ngồi dậy, chậm rãi gấp chăn đệm cẩn thận, rồi đặt lại trong phòng ngủ. Cùng lúc đó, tiếng đập cửa vang lên...

Hắn thắp nến, mở cửa, trưởng thị vệ liền hiện ra trước mặt hắn, cũng không nói thêm câu gì, chỉ tỏ ra cực kỳ vô lễ nhòm ngó vào phòng trong, lại liếc mắt nhìn Bách Lý Kinh Hồng một cái rồi quay đi.

“Đại nhân, chúng ta có tiếp tục tìm nữa không?” Một tiểu thị vệ lên tiếng hỏi.

“Hoàng thượng nói phải bắt Tô Cẩm Bình lập tức đi quét dọn, không được chậm trễ. Ngươi nói xem chúng ta có tìm nữa không?” Trưởng thị vệ cáu kỉnh trả lời.

Lập tức đi quét dọn à? Khóe miệng Tô Cẩm Bình co rút mạnh. Tên cẩu Hoàng đế này, có cần phải xấu xa đến mức thế không? Hơn nửa đêm mà bắt người ta đi quét sân?! Quét cái em gái nhà hắn ấy!

“Nhưng mà bây giờ không tìm thấy cung nữ kia thì làm sao bây giờ?” Tiểu thị vệ kia chán nản hỏi.

Trưởng thị vệ cười lạnh một tiếng nói: “Không tìm thấy, thì chờ đến ngày mai nàng ta xuất hiện, ta sẽ hỏi xem đêm nay nàng ta đi đâu. Giờ tý còn dám đi lại lung tung trong cung cấm, là tội chết!”

Cô nàng nào đó tức tối nguyền rủa vài câu, sau đó nhỏ giọng nói với cửa sổ kia: “Đi đây!” Nàng đoán chắc hắn có thể nghe được, liền nhanh chóng lao về phía cung Cảnh Nhân! Cái tên Hoàng Phủ Hoài Hàn đáng băm vằm kia, bà đây nhất định sẽ không để yên cho ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui