Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Một mùi thịt nướng thơm ngào ngạt bay tới, hai đôi mắt của hai người đang nấp trong chỗ tối mang thâm ý khó đoán…

“Hình như, Hoàng tử điện hạ đối với cô gái này, hơi đặc biệt!” Trong bóng tối, một giọng nói không có chút cảm xúc nào vang lên!

Ngay sau đó, một giọng nam mang vẻ dí dỏm nói: “Bên cạnh điện hạ cũng cần có một người phụ nữ chứ!”

Người kia hừ lạnh: “Hoàng tử điện hạ dù đang bị nhốt ở Đông Lăng cũng có thể khống chế thế cục trong thiên hạ. Cô gái kia, làm sao có thể xứng được?” Hơn nữa, nếu điện hạ muốn đi, thì chỉ với cái hoàng cung Đông Lăng này làm sao có thể giữ được người!

“Ha ha… Được rồi, huynh cũng đừng lo bò trắng răng nữa. Không phải điện hạ cũng đã nói là báo ân đấy sao?”

“Báo ân à?” Người đó lạnh lùng phun ra hai chữ rồi không nói thêm gì nữa, giọng nói đầy vẻ bất mãn. Từ trước đến giờ điện hạ không thích bị ai chạm vào, nhưng cô gái kia lại chạm vào người hết lần này đến lần khác, điện hạ cũng không khó chịu. Dù không phải ngày nào bọn họ cũng ở bên cạnh điện hạ, nhưng hai lần họ vào cung thì cả hai lần đều thấy cô gái này ở bên cạnh điện hạ! Một lần là ngồi ngắm trăng trên cây, bọn họ nhìn thấy từ đằng xa, không tới gần mà rời đi ngay. Còn một lần, là hôm nay.

Chẳng lẽ, điện hạ thật sự vừa ý cô gái này sao?



“Thơm không?” Nàng cười hì hì hỏi người bên cạnh.

Bách Lý Kinh Hồng hơi nhíu mày, chỗ rất hay là chỗ này? Đi ngự thiện phòng trộm vài thứ, rồi quay về vườn lê nướng. Tuy mùi thịt hơi quái lạ, nhưng đúng là rất thơm.

Nghe thấy nàng hỏi, nhưng hắn vẫn không trả lời.

“Hỏi huynh đấy, thơm không?” Khi còn làm sát thủ, có những lúc phải thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, không có thời gian mà ăn, nên đương nhiên nàng phải biết tự lực cánh sinh. Nướng thịt là sở trường của nàng.


Sau khi hỏi lần thứ hai, khoé miệng cô nàng nào đó co rút lại, có cảm giác còn muốn giật cả hai tai mình xuống! Sao nàng lại quên mất mình đang nói chuyện với ai chứ? Cái tên đàn ông chết tiệt, trả lời nàng mới là lạ ấy!

Có điều, thật không ngờ, nàng vừa cúi đầu, một giọng nam lại vang lên bên tai: “Thơm.” Giọng nói vẫn êm tai như tiếng chim hót.

Ý! Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn không chớp mắt.

Nàng nhìn chòng chọc khiến hắn không thoải mái, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, trên khuôn mặt như bạch ngọc cũng xuất hiện vẻ nghi hoặc.

Một lúc lâu sau…

Nàng vươn tay vỗ vai hắn: “Rất biết thưởng thức!” Nói xong, lại quay đầu đi tiếp tục nướng thịt…

Sau gáy hắn thoáng xuất hiện những vạch đen sổ thẳng xuống! Hắn thật sự chưa từng gặp người nào kỳ quái thế này!

Trong tiếng lửa tí tách, con gà nướng từ từ chảy mỡ, hương thơm toả ra bốn phía. Ở đây không có gia vị tẩm ướp nhân tạo, nhưng lại có những gia vị tẩm ướp tự nhiên nhất.

Mấy người kinh ngạc nhìn nàng rắc gì đó lên trên…

“Tu! Huynh định làm gì thế?” Túm lấy y phục của người đàn ông áo đen trước mặt.

Tu quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn: “Huynh không phát hiện là nàng rắc thứ gì đó kỳ quái lên trên sao? Nàng muốn hạ độc điện hạ!”


“Huynh thôi đi! Có độc hay không, chẳng lẽ điện hạ không nhận ra? Ngoan ngoãn ngồi chờ đi, lần này chúng ta đến vì có nhiệm vụ, nếu để lộ ra sẽ hỏng chuyện lớn đấy!” Phong nhíu mày, có vẻ không vui.

Tuy Tu không nói gì nữa, nhưng vẫn còn hơi lo lắng.

“Chín rồi này, ăn đi!” Nói xong, nàng xé con gà thành hai nửa, đưa cho hắn một nửa.

Hắn lại nhíu mày, do dự không nhận.

Nàng thoáng có vẻ tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Sao hả? Sợ ta hạ độc huynh?” Nàng tốt bụng nướng gà báo đáp ơn cứu mạng của hắn, vậy mà hắn còn dám nghi ngờ nàng.

Tu hừ lạnh, khinh thường quay đầu đi. Điện hạ có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không cần biết thịt kia có độc hay không, dù thế nào người cũng không có khả năng nhận nó! Nhưng, chuyện khiến hắn không thể ngờ đã xảy ra…

Tô Cẩm Bình vừa nói dứt lời, bàn tay thon dài của Bách Lý Kinh Hồng đã duỗi ra, nhận miếng gà nướng đó!

Tu và Phong kinh hãi đến mức suýt rơi cằm xuống đất!

Bàn tay trắng nõn nà cầm miếng gà nướng kia càng thêm nổi bật, ngón tay vừa thon dài, vừa tao nhã.

Tô Cẩm Bình nhìn tay hắn, rồi lại nhìn xuống tay mình, lặng lẽ phỉ nhổ, tên đàn ông chết tiệt, tay vừa dài vừa đẹp thế làm gì!!!


Nàng oán hận cắn một miếng thịt gà cho hả giận, lại thấy hắn cầm miếng thịt kia, dường như hơi khó xử.

Nàng vỗ trán, cầm lại miếng thịt đó: “Quên mất! Sao ta lại quên huynh không nhìn thấy chứ.”

Nàng xé một miếng nhỏ ra, đưa tới miệng hắn: “Ăn đi!”

Nàng dừng lại, hắn không há miệng.

“Ngoan, ăn nào!” Tô Cẩm Bình dằn lòng, dỗ như dỗ trẻ con.

Hai bên thái dương như có vạch đen sổ xuống, hắn yên lặng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn há miệng, ngậm miếng thịt vào, nhẹ nhàng nhai nuốt, hương vị hơi kỳ lạ kích thích vị giác, nhưng không thể phủ nhận rằng, thịt này thật sự rất thơm!

“Hương vị cũng không tệ lắm nhỉ?!” Giọng nói có vẻ rất đắc ý.

“Ừ.” Vậy mà lần này hắn không cần để nàng phải hỏi đến lần thứ hai, đã trả lời ngay.

Sau đó, hai người không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ăn.

Tu và Phong ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, tròng mắt đều trừng to hết cỡ! Không phải gặp ma chứ? Hay là họ hoa mắt? Điện hạ nhận miếng thịt đầy mỡ kia đã đành, còn để cô gái kia đút cho! Nhất định là mắt họ có vấn đề rồi!

Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, nhìn lại hai người bọn họ, một người mặc trường bào trắng như tuyết, xinh đẹp như tiên giáng trần, một người mặc y phục nam giới màu ánh trăng, kiều diễm như yêu. Tuy hai người chỉ ngồi dưới đất ăn đồ nướng, nhưng lại giống như bức hoạ đẹp nhất thế gian, hài hoà đến không thể nói thành lời, khiến cho tâm trạng của hai người bọn họ lúc này cực kỳ phức tạp!

Ăn xong con gà nướng kia, lửa trên đất cũng dần tàn!

Nàng lau miệng, chống hai tay xuống đất, ngắm nhìn bầu trời đêm, thở dài rất thoả mãn: “Lâu lắm rồi không được thoải mái thế này!”


Nghe nàng nói vậy, hắn cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó, không phản ứng gì.

“Này, huynh biết không, thật ra ta không phải người của thế giới này!” Có lẽ do ánh trăng quá sáng, cũng có lẽ do tâm trạng quá thoải mái, khiến nàng không nhịn được khẽ nói một câu như thế.

Đôi môi mỏng hơi động đậy, trong mắt rõ ràng vô cùng ngạc nhiên, không phải người của thế giới này ư?

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi khẽ cười: “Được rồi, nói với huynh chuyện này làm gì chứ. Về nghỉ ngơi đi. Ta cũng phải về rồi!” Nếu không, sợ là Hồng Phong sẽ phái người đi tìm mất.

Nghe nàng nói vậy, hắn thản nhiên đứng dậy, đi vào trong vườn lê.

Tô Cẩm Bình cũng đứng dậy, quay về phòng mình. Đôi mắt phượng loé lên ánh sáng lạnh, nàng cảm nhận được có hơi thở của hai người. Hơn nữa, sau khi hắn đứng dậy rời đi, hai người kia cũng đi theo. Có điều, trực giác nói cho nàng biết, hai người kia không có ác ý với hắn, nên nàng cũng không đi theo. Quả nhiên, hắn không hề đơn giản như nàng nghĩ thật sao?



“Điện hạ, Nhị Hoàng tử chết bất đắc kỳ tử. Hoàng thượng bắt đầu nghi Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử. Thừa tướng cũng lén khuyên giải Hoàng thượng để đón ngài về nước!” Phong kính cẩn báo lại tin tức cho hắn.

“Ừ.” Hắn lạnh lùng lên tiếng, tất cả mọi chuyện vốn đều trong dự liệu của hắn. “Tu, có gì muốn nói sao?”

Tu ngẩn người, không ngờ điện hạ có thể nhận ra hắn có chuyện muốn nói. Hắn không do dự nữa, cắn răng nói: “Điện hạ, cô gái kia không xứng với người. Hơn nữa, người đã có hôn ước với Mộ Dung Song, thiên kim của phủ Trấn Quốc công. Nếu không có sự tương trợ của phủ Trấn Quốc công, chỉ e chúng ta sẽ…”

Cũng vào thời khắc này, đôi mắt màu bạc của người kia bỗng mở ra, một vòng xoáy màu bạc như dâng lên trong đáy mắt, vô cùng thần bí, khiến người ta nhìn không thấu. Cuối cùng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Bản cung muốn đoạt thiên hạ, không cần dựa vào phụ nữ.”

Tu ngẩn người, nhìn người đàn ông như thần tiên kia, rốt cuộc cũng hiểu được suy nghĩ của mình buồn cười đến mức nào! Đúng vậy, với năng lực của điện hạ, một cái phủ Trấn Quốc công nho nhỏ thì đã là gì?! “Điện hạ, thuộc hạ biết sai! Nhưng mà cô gái kia…” thật sự không xứng với người!

Có điều, hắn không cho Tu có cơ hội nói tiếp: “Biết rồi, lui đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui