“Hoàng huynh, xem ra biện pháp của chúng ta, không tạo nên hiệu quả gì.” Một người mặc áo
đỏ, ngồi lệch trên ghế, phe phẩy cây quạt, tư thế ngồi vô cùng1bất nhã, nhưng chủ nhân cung điện này, lại không hề so đo với hắn. Đôi mắt màu tím đậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn hiện lên vẻ âm trầm, kết quả8này, hắn tuyệt đối không ngờ tới, không ngờ lão Thừa tướng cũng bên phe kia. Kế sách của hắn vốn là nhằm vào Quân Kinh Lan và Nam Cung Cẩm, còn2tính toán cả Quân Hạo Thiên vào trong đó. “Nhưng, bọn họ nghĩ rằng đã thoát hiểm, cũng nào có đơn giản như thế!”
Nói xong, bàn tay mạnh mẽ của hắn nắm4chặt long ỷ, dù long ỷ được chế tạo từ kim loại đặc, thế mà bị hắn bóp hiện lên mấy dấu vết ngón tay! Điều này biểu thị tâm tình hắn không giống như hắn nói, không hiền hòa như thế.
Hoàng Phủ Dạ ngồi bên cạnh, nhìn hoàng huynh của mình rồi nói: “Hoàng huynh, huynh dự định thế nào?” “Nếu như Hoàng hậu Nam Nhạc và Nam Nhạc Hoàng chết ở Bắc Minh, vậy chuyện sẽ thế nào?” Hoàng Phủ Hoài Hàn không trả lời hắn mà hỏi lại. Kết quả như thế, không thể nghi ngờ gì là tốt nhất, không những trừ bỏ được cái định trong mắt, lại còn có thể thành công làm dấy lên chiến tranh giữa Nam Nhạc và Bắc Minh.
“Thế nhưng mà hoàng huynh, chỉ sợ là không dễ mà ra tay như thế!” Trong đám người bọn họ, có mấy người đều là cao thủ, cho dù là Lạc Niệm Hi, Thượng Quan Cẩn Duệ, Bách Lý Kinh Hồng hay Nam Cung Cẩm đều không phải là nhân vật dễ đối phó.
Khóe môi Hoàng Phủ Hoài Hàn nhếch lên bằng lạnh: “Cho dù không có ai chết, chỉ cần có vụ ám sát này là có thể kích động lên một vài chuyện là đủ.”
“Vậy thì tốt, chuyện này, để thần đệ làm!” Hoàng Phủ Dạ đứng dậy đáp ứng. Hoàng Phủ Hoài Hàn đầu tiên là gật nhẹ đầu rồi lại tiếp tục nói: “Dạ, gần đây để có vẻ đặc biệt quan tâm tới tình hình Mạc Bắc!”
Hắn vừa nói câu này, đôi mắt tà mị của Hoàng Phủ Dạ trong nháy mắt liền ngừng lại một chút, còn hiện lên một chút bối rối, cũng may hắn đang cúi đầu, nên Hoàng Phủ Hoài Hàn không nhìn thấy. Giọng nói phong lưu hoa lệ mà mang ba phần ưu nhã một cách tự nhiên chậm rãi vang lên: “Đấy là tự nhiên, hiện nay Mạc Bắc có nguồn nước, lại ký hiệp định, sau khi chiến tranh kết thúc, sẽ thông thương với Nam Nhạc. Chỉ cần một chuyện trong số đó thôi cũng đã đủ để Mạc Bắc cường thịnh, đương nhiên là cực kỳ bất lợi đối với chúng ta, thần đệ tự nhiên muốn quan tâm kỹ càng một chút, để còn sớm đề phòng!”
Hắn vừa nói xong, Hoàng Phủ Hoài Hàn nhíu mày, không mặn không nhạt trả lời một câu: “Thật sao?”
“Chẳng lẽ hoàng huynh không tin thần đệ sao?” Hoàng Phủ Dạ không trả lời mà hỏi lại.
Lời này, ngược lại đã hỏi khó Hoàng Phủ Hoài Hàn. Hắn trầm ngâm một lát, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Tự nhiên là trẫm tin đệ! Chỉ là Dạ à, đệ đã không còn giống như trước kia, có thể nói ra hết với trẫm mà không giữ lại gì nữa rồi.”
Lúc trước, chuyện gì hắn cũng không giấu giếm mình, nhưng hiện nay lại luôn thần thần bí bí, thậm chí có rất nhiều chuyện căn bản là hắn không biết gì. Dạ như bây giờ khiến hắn cảm thấy rất lạ lẫm, vô cùng lạ lẫm. Mà khi đã lạ lẫm cũng sẽ sinh ra rất nhiều nghi ngờ.
Hoàng Phủ Dạ nghe thể, mặt không hề đổi sắc nói: “Hoàng huynh, thế nào cũng được! Chỉ xin ngài tin tưởng, có một số việc, thần để không nói, tất nhiên là thần đệ có lý do không nói. Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, huynh vẫn mãi mãi là hoàng huynh của Hoàng Phủ Dạ ta! Còn thần đệ, cho dù cô phụ hết người trong thiên hạ, cũng sẽ không cô phụ tín nhiệm của hoàng huynh!”
Mỗi câu mỗi chữ, âm vang hữu lực. Nghe thấy, khiến cho người ta tinh thần phấn chấn, không hề sinh ra một chút nghi ngờ.
Khóe môi bằng lạnh của Hoàng Phủ Hoài Hàn chậm rãi nhếch lên, tựa như là hắn rất hài lòng, gật nhẹ đầu: “Dạ, cũng không phải là trẫm hoài nghi lòng trung thành của đệ đối với trẫm, đối với Đông Lăng. Chỉ là trẫm không thích giữa huynh đệ chúng ta, lại có chuyện để giấu diếm trẫm, nhưng đệ đã không muốn nói, trẫm cũng không miễn cưỡng, đi trước đi.”
“Đa ta hoàng huynh thông cảm!” Hoàng Phủ Hoài Hàn nói, rồi quay người đi ra ngoài.
Sau khi hắn rời khỏi, Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn bóng lưng hắn thật lâu, đáy mắt hắn như hàn đàm có sóng biếc phun trào, sâu không thấy đáy, mịt mù không tả nổi. “Đi điều tra việc Dạ Vương và Mạc Bắc!”
“Rõ!”
“Hoàng thượng, chúng ta thủ ở đây, không tiến công, cũng không rút về, chuyện này...” Vương Tử Dịch kiên trì đứng trước mặt Mộ Dung Thiên Thu, cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn đang lo lắng lại phát sinh chuyện giống như lúc tại Ngọc Môn Quan, có lẽ dù đã qua lâu như vậy rồi nhưng Hoàng thượng thực ra vẫn còn có ý ngấp nghé hắn!
Mộ Dung Thiên Thu nhíu mày, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, giọng nói râm mát và tàn bạo của hắn chậm rãi vang lên: “Trẫm quyết định thế nào, còn cần phải xin chỉ thị của ngươi sao?”
“Mạt tướng không dám!” Vương Tử Dịch giật mình, chân mềm nhũn, thành thành thật thật quỳ gối trước
mặt Mộ Dung Thiên Thu. Trong chốc lát hắn đã run rẩy như lá thu sắp rụng! Căn bản là không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu.
“Hay là, Vương ái khanh thật sự tin vào những lời đồn bên ngoài, cho rằng trẫm có ý gì với ngươi, cho nên cảm thấy bản thân không giống bình thường, cũng đánh bạo tới khiêu chiến ranh giới cuối cùng của trẫm?” Hiển nhiên, tâm tình Mộ Dung Thiên Thu hôm nay không tốt lắm, còn Vương Tử Dịch đúng lúc này lại đụng vào hắn, cho nên ngay cả mấy lời như thế cũng nói ra.
Lúc Vương Tử Dịch mới nghe thấy mấy lời đầu tiên, câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn chính là: “Chẳng lẽ không đúng sao?” Nhưng, gan hắn không đủ to để nói câu đó ra, mà tiếp tục nói: “Mạt tướng không dám!”
“Không dám, tức là cũng có ý này rồi đúng không?” Giọng nói râm mát của Mộ Dung Thiên Thu vang lên trên đỉnh đầu hắn. Ngay cả tên thái giám bên cạnh cũng không nhịn được mà nhìn Vương Tử Dịch đầy thông cảm, chỉ khi trong lòng Hoàng thượng vô cùng tức giận, mới sẽ đối xử với người đụng phải hắn như thế, Vương tướng quân thật đáng thương! Hắn tin rằng thà mình bị lôi ra ngoài chém đầu còn hơn là cứ ở chỗ này nghe Hoàng thượng “tra hỏi”.
Vương Tử Dịch vội vàng lắc đầu, hắn cố sức mà lắc cái đầu nếu không thì bị chặt đứt mất! “Không có, không có! Thần tuyệt đối không có ý này!” Hắn thật sự muốn khóc! Rõ ràng Hoàng thượng có ham muốn đồng tính, chuyện này cả thiên hạ đều biết, lần trước tại Ngọc Môn Quan, Hoàng thượng... Ý nghĩ này đã mọc rễ trong đầu hắn rồi có được không? Mà hắn hoàn toàn không tự mình đa tình chút nào! Mộ Dung Thiên Thu vươn tay, nâng cằm hắn lên, bàn tay bóp chặt đến nỗi Vương Tử Dịch cảm thấy cằm mình đau đớn. Đôi con mắt màu xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu nhìn vào mắt hắn: “Nhớ kỹ, nếu trẫm coi trọng ai, dù là trốn đến chân trời góc biển cũng không thoát! Hơn nữa, xưa nay trẫm thích nhất, là chơi trò mèo vờn chuột, còn về ngươi! Còn lâu mới đủ tư cách làm cho tốt việc của ngươi, đừng suốt ngày nhìn trẫm bằng ánh mắt đó! Trẫm đối với người, không có hứng thú!”
Lời này, đã đủ rõ ràng, đơn giản chính là thẳng thắn đến cực điểm! Cho dù là Vương Tử Dịch không hy vọng Mộ Dung Thiên Thu có ý gì với mình, nhưng cũng không nhịn được cảm thấy tổn thương lòng tự ái của
mình! Hắn cúi đầu xuống nói: “Hoàng thượng, mạt tướng rõ rồi, mạt tướng biết tội!” “Rõ thì tốt! Còn có chuyện gì muốn chất vấn trẫm nữa không?” Trên khuôn mặt Mộ Dung Thiên Thu tràn đầy lệ khí, nhìn kỹ còn thấy có một tia hắc khi đang phun trào, nhìn bộ dạng này, hắn không chỉ đang tức giận, mà còn là tức giận không nhẹ.
Thấy đối phương dùng đến cả từ chất vấn”, Vương Tử Dịch cuối cùng cũng hiểu rõ ràng chính mình hôm nay không nên hỏi tới chuyện này, thiên hạ này là của Hoàng thượng, Hoàng thượng làm gì, mắc mớ gì tới hắn, hắn chỉ cần làm tốt bổn phận thần tử của mình là được. “Không có, mạt tướng tuyệt đối không có ý muốn chất vấn Hoàng thượng!” “Ừm, ra ngoài đi!” Như là tâm trạng hắn đã tốt hơn một chút, vậy mà lại nhẹ nhàng buông tha cho Vương Tử Dich. Còn Vương Tử Dịch vốn cho là mình dữ nhiều lành ít, lại đột nhiên tránh thoát một kiếp, lập tức cảm thấy ánh dương sáng lạn, vô cùng hạnh phúc mà vội vàng nói: “Mạt tướng cáo lui!”
Sau đó hắn chạy ra ngoài như một cơn gió.
Sau khi hắn ra ngoài, tên thái giám thấy đế vương âm tình bất định không hạ sát thủ với Vương Tử Dịch, thì cảm thấy tâm trạng đối phương không tệ, thể là thử dò hỏi: “Hôm nay tâm trạng Hoàng thượng không được tốt sao?”
Mộ Dung Thiên Thu cười lạnh một tiếng rồi nói: “Bé con kia, không chỉ to gan lớn mật! Mà mạng cũng rất lớn! Đến Bắc Minh, vậy mà không mắc chút sai lầm nào. Còn thành công phể đi Quân Hạo Thiên, trợ giúp thằng nhóc miệng còn hội sữa kia lên làm Thái tử!”
Cho nên... Tên thái giám tự hỏi trong lòng.
“Ầm!” một tiếng, dưới cơn giận dữ, Mộ Dung Thiên Thu hất bay đồ đạc trên bàn! “Yến Kinh Hồng, dù có cao chạy xa bay, nàng cũng đừng tưởng có thể thoát khỏi lòng bàn tay trẫm!”
Trò chơi này, hắn còn chưa chán ngấy, hắn không nói ngừng, bất kể người này cũng không thể ngừng. Còn Yến Kinh Hồng, mưu phản bị mình bắt, mình tha thứ hắn, vậy mà hắn cứ đi như thế! Đơn giản chính là đáng hận! Nếu không bắt bẻ con đó trở lại, dạy dỗ một phen, Mộ Dung Thiên Thu hắn cho dù có chết cũng không cam tâm!
Thế nhưng, càng kéo dài, hắn càng nhận thấy khó bắt nàng trở về: Nhất là lần này, chuyện Quân Kinh Lan lớn như thế, nàng cũng có thể tránh thoát dễ như trở bàn tay, hắn không khỏi không nghĩ nàng thật sự được trời xanh ưu ái, đạt được trời xanh thiên vị, cho nên nhiều lần tránh thoát đại kiếp!
Tên thái giám nghiêng đầu liếc hắn một cái, trong lòng nghĩ tới đủ thứ chuyện, nhưng lại không nói câu nào. Hoàng thượng là người không thích có người bóp mép trò chơi hắn bố trí, cho nên nhất định phải bắt được Yến Thừa tướng. Nhưng hắn theo Hoàng thượng nhiều năm như thế, sao hắn nhìn vẫn không hiểu? Nếu thật chỉ là một trò chơi, đã hơn nửa năm, với tính tình của Hoàng thượng thì đã sớm mất đi hào hứng, nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn còn chấp nhất như thế!
Nửa năm như một ngày, trạng thái hiện nay của Hoàng thượng không khác chút nào ngày Thừa tướng mới đi. Thời gian trôi qua cũng không khiến hắn mất đi hứng thú đối với Thừa tướng, ngược lại, nhớ nhung còn sâu hơn. Đây quả thật đâu giống như là lời Hoàng thượng nói, không có nửa phần thực tình, chỉ là chơi đùa mà thôi? Chỉ sợ Hoàng thượng là người trong cuộc nên cũng không rõ ràng?
“Hoàng thượng bớt giận!” Tên thái giám nói trầm thấp, trấn an tâm tình hắn.
Cảm xúc của Mộ Dung Thiên Thu giống như cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút. Hắn nhắm mắt, tĩnh mịch suy nghĩ hồi lâu, bỗng mở mắt ra nói: “Người đầu, chặn giết Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm, nhất định phải mang Nam Cung Cấm về cho trẫm, Bách Lý Kinh Hồng, sống chết mặc kệ!”
“Rõ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...