“Rõ!” Diệt lĩnh mệnh rồi nhanh chóng đi ra ngoài dò xét phủ Thừa tướng.
“Yên tâm chưa?” Thấy khuôn mặt căng cứng của nàng cuối cùng cũng hòa hoãn lại, hắn lên tiếng hỏi thăm.
Nam Cung Cẩm gật đầu: “Yên tâm!” Nói xong nàng lại nhìn hắn trêu tức: “Đừng nói về bản thân ta, nói chàng đi! Ta cũng không tin chàng không lo lắng chút nào, dù sao chàng cũng thừa nhận đứa bé kia1là con nuôi mình!”
Nàng vừa nói xong, lúc này hắn mới quay đầu đi không nhìn nàng nữa, nhưng dưới đáy mắt lại hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Nam Cung Cẩm cũng không nói ra, quay đầu che miệng cười trộm.
Càng cười càng lớn tiếng, đến nỗi hắn có chút tức giận quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt mang theo vẻ uy hiếp. Nam Cung Cẩm lúc này mới che miệng lại, cười khúc khích nói:8“Đừng kích động, đừng kích động, ta không cười nữa, không cười nữa!”
“Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ là mình giận thật sự, lần này Nam Cung Cẩm mới thật sự không dám cười nữa.
Ngồi được một lúc, nàng cũng cảm thấy sâu sắc rằng mình ngồi không yên, thể là đứng lên nói: “Nếu không chúng ta tự mình đi tiếp ứng đi? Ngồi ở chỗ này luôn cảm thấy có chút không yên2lòng!” Hắn không lên tiếng đáp lời nhưng lại đứng lên, đi ra ngoài cửa. Nam Cung Cẩm nhìn bóng lưng mờ nhạt của hắn, nhếch miệng lên, thật sự không nhịn được nữa mà lầm bầm một câu: “Không dịu dàng chút nào!”
Hắn đi tới cửa bỗng nghe thấy thế, dừng bước chân lại, bờ môi mỏng co quắp mấy lần rất khẽ. Nghe tiếng bước chân vang lên đằng sau mình, khóe môi hắn lại4giật giật mấy cái, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, đến nỗi mà đôi lông mày đẹp đẽ của hắn nhíu lại, cứ như vậy mà như là một tiểu tử buồn rầu, nhìn đáng yêu đến cực điểm, khi đi đến bên cạnh hắn, Nam Cung Cẩm lại phải nhịn cười một trận!
Nàng cầm cây quạt chỉ vào hắn rồi nháy mắt ra hiệu nói: “Biểu hiện này của chàng là muốn đi hay gì thế?” “...” Trong chốc lát, mặt hắn đen lại rồi nói: “Ta không muốn... đi ngoài.” Nam Cung Cẩm nhìn hắn một cái, thần sắc cổ quái mà đi ra. Để hắn đứng lại tại chỗ, há miệng, rồi lại ngậm lại. Lại há miệng, lại tiếp tục ngậm lại. Cuối cùng, hắn chán nản thở dài một hơi, dưới đáy đôi mắt đẹp như ánh trăng hiện lên một chút vẻ thất bại, dịu dàng à, cuối cùng là phải nói như thế nào?
Vẫn là không nghĩ ra! Thấy nàng đã đi xa, hắn đuổi sát theo.
Nhưng, vừa ra tới cửa, lại gặp Diệt chạy tới. Hắn nói với Nam Cung Cẩm: “Chủ nhân, tin tức tốt, hiện nay Quảng Lăng Vương đang làm khách ở phủ Thừa tướng, muốn gặp bọn họ, không thể nghi ngờ gì đây chính là cơ hội tốt nhất, ngài có đi không?” Chuyện này... Bỗng nhiên Nam Cung Cẩm ngạc nhiên trong chốc lát, cơ hội thế này, đúng là khó có được! “Đi, nhiệm vụ tiếp ứng nhi tử của ta trở về liền giao toàn bộ cho các ngươi! Cẩn thận một chút, không được có bất kỳ một sơ sót nào!” “Thuộc hạ rõ rồi!”
Kinh thành Bắc Minh, ngoại ô phía Tây, một chiếc xe ngựa đang phi nhanh, mà trên xe ngựa có một cô gái áo tím đang nhanh chóng quất roi, võ công của nàng không kém, tự nhiên cũng biết rõ truy binh sau lưng đang tới gần, cho nên giục ngựa càng nhanh hơn.
“Vút!” một tiếng, một lưỡi đao vạch phá bầu trời mà đến!
Xuyên qua tấm ván gỗ sau xe ngựa, rồi bay vút tới đỉnh đầu nàng! Tình huống như thế này, là vạn phần nguy hiểm! Đỉnh đầu Mộc Nguyệt Kỳ đã đầy mồ hôi, cảm thấy mình mà có thể tránh thoát một kiếp này thì mười phần may mắn!
Đám người đuổi theo phía sau xe ngựa lớn tiếng hét lên: “Đừng chạy! Các ngươi chạy không thoát đâu!”
Khóe mắt Mộc Nguyệt Kỳ nhìn quét về phía sau lưng, phi thân lên, nhảy tới lưng ngựa phía trước, sau đó vung tay lên, ôm lấy thân ngựa, gỡ bỏ dây thừng đã bị nàng chặt đứt! Sau đó giơ roi giục ngựa chạy về phía trước, như thế này tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều!
Đám người phía sau thấy nàng như thế, đều sửng sốt một chút, không phải Mặc Quan Hoa cứu được bọn họ sao? Cô gái mặc áo tím kia là như thế nào? Chẳng lẽ bọn hắn đuổi theo đối phương hai ngày hai đêm này lại là đuổi nhầm người sao? Hay là cô ta chạy trối chết vì bản thân mà vứt Thượng Quan Nhược Tịch và Quân Kinh Lan lại?
Đám người dừng lại, nhảy xuống ngựa, sau đó vén rèm lên nhìn vào trong xe ngựa, bên trong vậy mà không có một ai! Nhưng rất rõ ràng, đây là xe ngựa bọn hắn đã dùng lúc trước!
Kế ve sầu thoát xác!
“Thủ lĩnh! Làm sao bây giờ?” Sau khi bọn hắn trốn về đã thỉnh tội với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng đã nói, nguyện ý cho bọn hắn cơ hội cuối cùng, nếu bọn họ không thể bắt người lại, chờ đợi bọn họ chỉ có con đường chết!
Gương mặt tên thủ lĩnh dưới tấm mặt nạ cũng khó coi vô cùng, hắn nhìn về phương hướng phía trước mà Mộc Nguyệt Kỳ chạy đi, lạnh giọng nói: “Cô gái kia cũng tham dự vào trong truyện này, nhất định là đồng phạm! Trước tiên cứ bắt cô ta về, tốt xấu gì cũng có thể phục mệnh, dù sao cũng tốt hơn là trở về tay không?”
“Vâng! Thủ lĩnh!” Cô gái kia, dù thế nào đi nữa cũng phải bắt được, cho dù không phải vì để phục mệnh, mấy người bọn hắn bị cô ta lừa thảm thể này, cũng nên bắt cô ta lại mà dạy cho một bài học thích đáng!
Nghĩ thế, bọn hắn lại giục ngựa, nhanh chóng đuổi theo
Ngựa Mộc Nguyệt Kỳ đang cười, dù sao cũng chỉ là ngựa kéo xe, so với ngựa của đám ám vệ kia thì vẫn kém hơn một chút! Mà toàn bộ ngoại ô phía Tây kinh thành Bắc Minh, vậy mà đều hoang tàn vắng vẻ, khắp nơi đều là đường hẹp quanh co, gần như không có nơi nào để trốn! Ngay lúc Mộc Nguyệt Kỳ đang lo lắng, lại có một mũi tên nhọn bắn tới nàng! Nàng quay đầu lại, há miệng cắn mũi tên kia, sau đó giơ cung lên, bắn về phía sau một phát! “Phập!” Tiếng mũi tên cắm vào máu thịt vang lên! Một tên áo đen đuổi theo nàng ngã xuống đất. Đám người phía sau đều giật mình, không ngờ là ả đàn bà thối này còn có võ công cao như thế! “Cẩn thận một chút cho ông, tập trung mười hai vạn phần tinh thần, tuyệt đối không được để cho ả đàn bà thối này chạy thoát!” Nếu để cho cô gái này chạy thoát, bọn hắn mà trở về tay không, vậy thì một nửa cơ hội sống sót cũng không còn!
“Rõ” Đám người áo đen đáp lại.
Không bao lâu sau, một tên áo đen đảo mắt mấy vòng, tiến lên ghé đầu nói nhỏ gì đó với tên thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh gật đầu, sau đó người áo đen kia vung tay lên, dẫn theo mười mấy người áo đen khác, chạy theo một đường mòn mà đi! Mộc Nguyệt Kỳ đang chạy nhanh phía trước, mái tóc dài đẹp đẽ của nàng cũng bị gió thổi thẳng tắp ra sau, trong lòng nàng hiểu rõ ràng, nếu mình rơi vào trong tay mấy người này, tất nhiên là cửu tử nhất sinh! Cho nên, dù là còn một chút hy vọng sống, nàng cũng nhất định phải chạy trốn! Nhưng, sau khi chạy được mấy trăm mét, tại một lối nhỏ cách đó không xa bỗng nhiên xông ra mười mấy người áo đen, vững vàng ngăn ở phía trước nàng!
“Xuyt!” một tiếng, nàng kéo dây cương lại! Nàng lạnh lùng nhìn người phía trước, mà tiếng vó ngựa sau lưng cũng theo thời gian mà dần dần rõ ràng! Hiện tại, trước sau đều không có lối thoát!
Tên thủ lĩnh áo đen cười nói: “Chạy đi, tiếp tục chạy đi! Ta xem xem ngươi có bản lĩnh thế nào để có thể chạy khỏi Bắc Minh!”
“Đừng nhiều lời!” Mộc Nguyệt Kỳ nói rồi rút tên sau lưng, một lần ba mũi, nhắm về phía những người sau lung! “Hừ! Ngươi chỉ có một người, có thể bắn giết được mấy người chúng ta? Khuyên người tốt nhất là để cung tên xuống, cũng miễn phải chịu đau đớn da thịt!” Tên thủ lĩnh áo đen cười lạnh nói.
Mộc Nguyệt Kỳ nhếch môi: “Cho dù có chết, bản cô nương cũng phải kéo theo mấy tên các ngươi chôn cùng!”
Vừa nói xong, ba mũi tên đã rời cung!
“Bụp!”, “Bụp!”, “Bụp!” m thanh ba vật nặng rơi xuống đất đồng thời vang lên, hiển nhiên là ba mũi tên của Mộc Nguyệt Kỳ, đều vô cùng chính xác lấy đi tính mạng ba người!
Tên thủ lĩnh áo đen giận dữ, lớn tiếng quát: “Bắn tên! Để lại người sống!”
“Rõ!” Đám người áo đen lên tiếng, sau đó trăm nghìn mũi tên bắn tới Mộc Nguyệt Kỳ!
Mộc Nguyệt Kỳ vội vàng cúi người, dán thân thể mình vào thân ngựa! Còn những mũi tên vốn muốn bắn vào nàng, không trúng, đương nhiên là bắn qua sau lưng mà tới đám người phía trước nàng!
“A!” Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên! Hàng loạt mũi tên đó bắn ra, không những không thương tổn gì đến lông tóc Mộc Nguyệt Kỳ, mà ngược lại lại giết mấy người bọn hắn!
Đồng thời lúc này Mộc Nguyệt Kỳ cũng dựng người lên từ lưng ngựa, lại bắn liên tiếp ba mũi tên! Mười phần chính xác lấy được tính mạng ba người! Tên thủ lĩnh áo đen cười lạnh một tiếng, một tay nâng cung của mình lên, nhắm giữa người Mộc Nguyệt Kỳ mà bay tới! Mũi tên phá không mà đến, lực mạnh vô cùng! Ngay lúc Mộc Nguyệt Kỳ đang xoay người để tránh mũi tên có lực sát thương to lớn này, tên thủ lĩnh áo đen lại bắn một mũi tên nữa, mà lần này, lại nhắm ngay dưới háng nàng!
“Bịch!” một tiếng, Mộc Nguyệt Kỳ bị thương ngã từ trên lưng ngựa xuống đất! Sau khi tránh được mũi tên đầu tiên, tự nhiên cũng không còn cách nào tránh được mũi tên thứ hai!
Nàng ngã từ trên ngựa xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất, đang muốn nhảy người lên, mấy chục thanh cương đạo sáng loáng đã đặt lên cổ nàng! Tên thủ lĩnh áo đen xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt nàng, một tay kéo tấm khăn lụa che mặt xuống xem xét! Lúc này hắn cười một tiếng: “Không ngờ là một mỹ nhân tuyệt thế!”
“Hừ!” Mộc Nguyệt Kỳ hừ lạnh một tiếng, mười phần lãnh ngạo! Lựa chọn giúp Thượng Quan Nhược Tịch dẫn đám người này đi, nàng đã có dự tính xấu nhất, như thế thì một chữ “chết” này, nàng còn phải sợ sao?
Tên thủ lĩnh áo đen vừa nói xong, một tên áo đen khác lúc này lại nói, còn mang theo vẻ dâm tà: “Thủ lĩnh, nếu không trước tiên chúng ta hãy...”
“Ngươi không muốn sống nữa sao?” Tên thủ lĩnh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bọn hắn một chút! Hiện nay bọn hắn đang thực hiện nhiệm vụ, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà đã có ý nghĩ này, khi trở về dù có chính mạng cũng không đủ để chết!
Tên áo đen kia giật nảy người, không dám lỗ mãng!
“Trói lại!” Tên thủ lĩnh áo đen phân phó.
Hắn vừa nói xong, liền có mấy người đi tới, trói Mộc Nguyệt Kỳ lại! Còn tên thủ lĩnh áo đen kia nhìn nàng hồi lâu, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua mấy tên thủ hạ của mình bị chết, rồi nhớ tới hai ngày nay mình bị cô ta trêu đùa! Lúc này hắn đã tức giận đầy đầu, hung hăng tát mấy phát vào mặt Mộc Nguyệt Kỳ! “Đồ đê tiện!”
“Bốp!”, “Bốp!” vài tiếng, mặt của nàng đã sưng phồng đỏ cả lên, còn có máu tươi tràn ra bên môi nàng! Nhưng, trên mặt nàng không có sợ hãi chút nào, khinh thường nói: “Đánh đàn bà con gái, tính là cái bản lĩnh gì, muốn giết cứ giết!”
“Giết ngươi? Vậy lợi cho ngươi quá rồi! Người đâu, đưa cô ta về” Hắn tin chắc, người đàn bà độc ác Hinh phi nương nương kia, nhất định sẽ trừng trị đồ để tiện trước mặt mình đây cho ra trò!
Quốc cảnh Bắc Minh, một người đàn ông mặc áo lam, cưỡi ngựa lao vùn vụt vào, trên tay hắn cầm văn thư thông quan. Là để cho không bị những người này ngăn cản. Đôi mắt như mặc ngọc nhìn quét về quốc thổ, là nơi mà mình thề cả đời không bước chân vào, cảm thấy trong lòng vô cùng thể lương!
Hắn lắc đầu, hất hết tạp niệm trong lòng ra ngoài, phi nhanh về hướng kinh thành! Chẳng qua hắn chỉ tới cứu Thượng Quan Nhược Tịch mà thôi, cứu được người xong rồi rời đi luôn là được.
Phủ Thừa tướng.
Lão Thừa tướng và Quảng Lăng Vương đang bàn bạc trong thư phòng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa: “Thừa tướng đại nhân, ngoài cổng có hai vị công tử áo trắng cầu kiến!”
“Bản quan đã nói hiện giờ ai cũng không tiếp rồi mà?” Lão Thừa tướng nói mà không quay đầu lại, nét mặt ông ta tương đối khó coi! Hiện nay Hoàng tử điện hạ không rõ tung tích, mà lần này Quảng Lăng Vương đến đây, cũng là để cùng ông ta thương thảo chuyện này, hai phe đội ngũ bọn họ nghĩ cách cứu viện, nhưng lại đồng thời mất dấu!
Hiện nay ông ta đang vô cùng bực bội, còn có thời gian rảnh rỗi mà gặp cái gì mà công tử với chả áo trắng!
“Nhưng mà bọn họ mang theo tín vật của Hoàng thượng!” Tên gia đình canh cổng đáp lời, nơi này chính là phủ Thừa tướng, người bình thường bọn hắn cũng không vào thông báo, nếu không phải trên tay đối phương cầm tín vật của Hoàng thượng, bọn hắn cũng không đi vào bấm báo.
Quân Hạo Thiên phải người đến sao? Lão Thừa tướng và Quảng Lăng Vương liếc nhau một cái, đáy mắt mỗi người đều hiện lên một chút hứng thú: “Đưa đồ vật kia vào cho bản quan xem trước!”
Dù sao thì người Quân Hạo Thiên tín nhiệm nhất hiện nay chính là Lão Thừa tướng, nói không chừng, đúng là hắn tìm mình thương lượng chuyện tiểu Hoàng tử! Còn Quảng Lăng Vương ở trong lòng Quân Hạo Thiên, chính là một thần tử ngu trung, ai là Hoàng đế, ông ta liền trung với người đó, cho nên không đáng để lo!
Cửa bị đẩy ra, một tên hạ nhân cầm một miếng ngọc bội vào! Lão Thừa tướng cầm ngọc bội nhìn một chút, trong chốc lát liền trợn mắt mà nhìn! Ông ta nhanh chóng đứng dậy, còn có vẻ thất kinh, nắm chặt ngọc bội trong tay rồi vội vàng nói: “Nhanh! Nhanh đưa người ngoài cổng vào!”
Quảng Lăng Vương có chút kinh ngạc nhìn ông ta, là bạn bè nhiều năm như vậy rồi, tới bây giờ ông cũng chưa từng nhìn thấy vẻ không bình tĩnh này của Lão Thừa tướng!
“Tám phần là Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm!” Hai người đàn ông áo trắng, mà ông ta nhận ra khối ngọc bội này, là khi đại hôn của hai người kia nửa năm trước, Nam Cung Cấm đã lấy được từ Quân Hạo Thiên!
Ông ta vừa nói thế, thần sắc Quảng Lăng Vương cũng lạnh lùng hơn mấy phần! Hai người này ở Bắc Minh mà cũng dám đường hoàng như thế, dám trực tiếp cầu kiến ngoài cổng, lá gan không khỏi cũng quá lớn rồi!
“Bọn hắn đứng ở cổng đưa ra ngọc bội, chính là để cho người của Quân Hạo Thiên nhìn thấy! Nếu không thì đã trực tiếp leo tường mà vào rồi!” Quảng Lăng Vương nhắc nhở. Lão Thừa tướng lắc đầu cười khổ: “Đương nhiên là ta biết, chỉ cần ta để bọn hắn vào, chẳng khác nào để cho Hoàng thượng biết lập trường của ta! Nhưng, đây cũng là khảo nghiệm của bọn hắn với ta, đây là bức ta sớm đưa ra lựa chọn! Nếu ta không để bọn hắn vào, vậy thì sẽ mất đi tin tức Hoàng tử điện hạ, còn nếu để bọn hắn vào, vậy thì phủ Thừa tướng này vĩnh viễn không có ngày nào yên ổn!” Bởi vì Quân Hạo Thiên lập tức sẽ hạ lệnh đuổi bắt hai người kia, mà chính mình sẽ biến thành người Quân Hạo Thiên muốn đối phó! Nhưng hiện nay ông ta không có lựa chọn nào khác!
“Bọn hắn đang buộc chúng ta sớm ngày ra tay!” Quảng Lăng Vương nói tiếp. Ông thật sự nghĩ mãi không rõ, trong tư liệu hai người kia chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao lại có thể có tâm cơ thâm trầm như thể được!
Lão Thừa tướng thở dài: “Trước tiên xem tình huống thế nào rồi lại nói!”
Chỉ chốc lát sau, Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm được hạ nhân dẫn vào thư phòng. Trên đường đi, Nam Cung Cẩm chẳng khác gì đã biết quyết định của Lão Thừa tướng, nụ cười kia rất xuân phong đắc ý!
“Hai vị, mời ngồi!” Lão Thừa tướng mang tâm trạng phức tạp nói, nhưng thật ra trong lòng ông ta rất muốn đạp một cước, đá hai người phiền phức này ra ngoài, chờ mấy ngày nữa lại đến không được sao? Bách Lý Kinh Hồng chậm rãi ngồi xuống một cái ghế bành, khí thế tự nhiên cũng theo đó mà áp bách tới. Còn Nam Cung Cẩm thì ngồi xuống bên cạnh hắn, bắt chéo chân, biểu hiện vô cùng thanh nhàn!
“Có lẽ Thừa tướng Bắc Minh cũng đã biết chúng ta đến làm gì rồi!” Nam Cung Cẩm không quanh co, sau khi vào thì nói thẳng vào vấn đề.
Lão Thừa tướng gật đầu, nhưng không tiếp lời, có phần như là giả vờ câm điếc. Quảng Lăng Vương bên cạnh cũng không nói một lời, ánh mắt hắn nhìn hai người bọn họ còn mang theo vẻ nghi hoặc, tựa như Thừa tướng thì hiểu rõ, nhưng ông thật sự không hiểu rõ hai người này đến đây có ý gì.
Thấy cảnh này, Nam Cung Cấm lại nhịn không được mà thầm mắng trong lòng, đây là hai lão hồ ly!
Nhưng Nam Cung Cẩm dù sao cũng là một chính trị gia xuất sắc, tuyệt đối sẽ không vội vàng mà tự loạn trận cước. Thế là nàng cũng im lặng, đồng thời vô cùng nhàn nhã chuẩn bị rót cho mình một ly trà, còn chưa kịp vươn tay, Bách Lý Kinh Hồng bên cạnh nàng đã cầm ấm trà tới, rót thêm cho nàng, hầu hạ chu đáo! Nam Cung Cẩm gật đầu hài lòng, bưng chén trà lên, uống một cách thảnh thơi, còn tỏ ra bình tĩnh hơn hai người kia. Sau khi uống xong, còn chóp chép miệng mà tán thưởng: “Không hổ là trà Bích Loa Xuân thượng hạng, mùi vị không tệ!”
“Phốc...” Lão Thừa tướng và Quảng Lăng Vương cũng đang uống trà, trực tiếp phun ra một ngụm! Lão Thừa tướng ho khan mấy tiếng, nhăn nhó khuôn mặt mo vừa đen vừa đỏ, nói với Nam Cung Cẩm: “Hoàng hậu Nam Nhạc, đây là Tây Hồ Long Tỉnh!”
Cái gì mà Bích Loa Xuân! Không hiểu trà thì đừng nói lung tung, lão Thừa tướng oán thầm trong lòng!
Khóe miệng Nam Cung Cẩm bất chợt cũng co quắp một chút, trước đây xem kịch trên tivi, những người giàu có thời cổ đại bình thường không phải đều uống Bích Loa Xuân sao? Lần này thì hay rồi mất hết cả thể diện! Sau khi ho khan mấy tiếng, nàng lại nhanh trí, suy nghĩ biện pháp hóa giải cho mình: “Đúng vậy, lão Thừa tướng cũng biết đây là Tây Hồ Long Tỉnh chứ không phải Bích Loa Xuân! Bích Loa Xuân cho dù tốt cũng không bằng Tây Hồ Long Tỉnh phải không?”
Một lời quay qua quay lại này, khiến cho lão Thừa tướng và Quảng Lăng Vương đều có chút choáng váng. Nhưng, nhìn bộ dạng lạnh nhạt của đối phương, còn có ý bên trong lời nói kia, lão Thừa tướng lập tức hiểu rõ, trong lòng cũng thầm biết nếu như mình và lão hữu cứ giả ngu như vậy, thì chắc chắn sẽ khiến cho cô gái tinh ranh đến không giống người này làm cho rối loạn hết chiêu thức mất. Thế là, ông ta không tiếp tục giả ngu nữa, nói một cách trực tiếp: “Nhưng có đôi khi, có một bình Bích Loa Xuân để khai vị cho Long Tỉnh, cũng rất tốt!”
Lời này, chẳng khác nào thừa nhận mình nâng đỡ cho Quân Hạo Thiên thượng vị, chẳng qua là vì chờ đợi
một ngày nghênh đón Quân Kinh Lan! “Vậy, nếu như Long đã quy vị, vì sao đại nhân còn không có hành động?” Nam Cung Cẩm nhìn ông cười nhạt.
“Chuyện của Bắc Minh ta, bản quan tự nhiên sẽ xử trí thích đáng, chỉ là không biết Nam Nhạc lo lắng đến chính sự của Bắc Minh ta là có mục đích gì?” Đây cũng chính là lo ngại của lão Thừa tướng đối với hai người này.
Nam Cung Cẩm nghe thể, sắc mặt cũng sa sầm xuống: “Tin chắc Thừa tướng đại nhân còn nhớ rõ tất cả mọi chuyện của bản cung tại hoàng cung Bắc Minh. Như vậy Thừa tướng cũng biết, Quân Lâm Uyên là bằng hữu của bản cung, cũng là sự phụ của bản cung! Vốn bản cung dẫn Kinh Lan xuất cung, là vì nghĩ đến an toàn của thằng bé, mà bây giờ nếu không phải Quân Hạo Thiên ra tay, bản cung và Hoàng thượng cũng không mặc kệ tình hình Nam Nhạc hiện nay mà ngàn dặm xa xôi tới đây! Hiện nay, không cách nào có thể cam đoan Kinh Lan an toàn, cho nên ta tất yếu phải sắp xếp cho thằng bé một khoảng trời bình yên, đây cũng là nguyên nhân ta tìm đến hai vị! Với lại hiện nay, người của ta đã có tung tích của Kinh Lan, đã đi tiếp ứng rồi!”
Nàng vừa nói xong, hai người kia đều thở dài một hơi, có thể cam đoan an nguy của điện hạ là tốt rồi!
Quảng Lăng Vương im lặng hồi lâu, nói một câu thẳng vào trọng tâm: “Vậy Hoàng hậu Nam Nhạc chứng minh thế nào răng Nam Nhạc các ngươi không có tư tâm?”
“Sau khi Kinh Lan cầm lại thứ thuộc về mình, chúng ta sẽ trực tiếp về nước. Hơn nữa, Nam Nhạc chúng ta cũng không có bất cứ yêu cầu gì đối với Bắc Minh!” Nam Cung Cẩm nói một cách nghiêm túc.
Nàng nói xong, lão Thừa tướng và Quảng Lăng Vương đều không hẹn mà cùng nhìn về Bách Lý Kinh Hồng đã vào lâu như thế vẫn không nói một câu nào, lợi ích gì cũng không cần sao? Điều này đối với bọn họ chính là một cái bánh từ trên trời rơi xuống, chỉ là điều này có thể sao? Hai người này đương đầu với nguy hiểm lớn lao như thế mà tới Bắc Minh, vậy mà không cần lợi ích gì sao? Họ đưa mắt nhìn sang Bách Lý Kinh Hồng, lúc này hắn mới nói nhàn nhạt: “Ý của nàng, chính là ý của Nam Nhạc!”
Vua không nói đùa, Bách Lý Kinh Hồng đã nói thế rồi, vậy nói rõ Nam Nhạc thật sự không có tư tâm!
Lần này sắc mặt lão Thừa tướng và Quảng Lăng Vương đều nghiêm túc hơn, sau đó vậy mà cùng nhau đứng dậy, cúi người thi lễ với hai người bọn họ! Một người vì công, một người vì tư! Lão Thừa tướng nói: “Lão thần thay mặt Hoàng thượng cảm tạ hai vị!”
Còn Quảng Lăng Vương thì mười phần chân thành nói: “Đa tạ Hoàng hậu Nam Nhạc đã chăm sóc nữ nhi và ngoại tôn của bản Vương!”
“Vậy Quảng Lăng Vương làm cha và ông ngoại, chuyện này có phải nên là việc nhân đức không nhường ai hay không?” Trên mặt Nam Cung Cẩm mỉm cười, Quảng Lăng Vương dù không cầm trọng binh như năm đó, nhưng hiện nay trên tay hắn cũng có ba vạn binh mã ở kinh thành Bắc Minh!
“Xem ra hai vị biết bản Vương cũng tới phủ Thừa tướng, cho nên mới tới đây!” Quảng Lăng Vương không khỏi cười khổ.
Nam Cung Cấm khẽ cười, xem như ngầm thừa nhận. Còn lão Thừa tướng, lúc này lại nhắc đến một chuyện nghiêm túc: “Nhưng hiện nay, Hoàng tử điện hạ còn chưa thể ngồi lên hoàng vị!”. “Lý do?” Hoàng đế mới nửa tuổi, cũng đúng là có chút hoang đường, cho nên phản ứng của Nam Cung Cẩm cũng không phải vô cùng quá khích. “Hiện nay chính là loạn thế, chiến loạn không ngừng, nếu Bắc Minh ta dựng một đứa bé chưa đầy tuổi lên làm Hoàng đế...” Nói xong, ông ta im lặng. Ánh mắt nhìn Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm mang theo vài phần phòng bị, chẳng lẽ đây là chủ ý của hai người này? Hoàng đế Bắc Minh là một đứa trẻ con, chẳng phải Bắc Minh sẽ yếu hơn? Ánh mắt này của ông ta vừa xuất hiện, Nam Cung Cẩm lập tức biết đối phương nghĩ tới điều gì. Cũng biết là nếu Kinh Lan thật sự leo lên hoàng vị, chuyện Bắc Minh mất nước chỉ là sớm hay muộn: “Vậy Thừa tướng chuẩn bị làm sao?”
“Quân Hạo Nhiên, trời sinh tính tình lạnh nhạt, thời điểm năm hai mươi tuổi thì say mê tu đạo thành tiền, thế nên mấy năm qua đều say mê đạo này, không quan tâm chính sự.” Lão Thừa tướng nói ra một ứng cử viên có giá trị để thay thế Quân Hạo Thiên. Nam Cung Cảm nhíu mày: “Thế Thừa tướng có thể bảo đám người này không phải là một Quân Hạo Thiên thứ hai, lại ra tay đối với con nuôi của ta không?”
“Điện hạ đã ở Bắc Minh, lão thần nhất định sẽ bảo vệ hắn! Điểm này, lão thần có thể lấy tính mạng của mình ra đảm bảo! Mà điện hạ cũng không phải lấy thân phận Hoàng tử ở lại Bắc Minh, mà là thân phận Hoàng thái tử không thể động tới!” Biểu hiện của lão Thừa tướng khi nói lời này, là chắc chắn!
Hiện nay nếu để cho Hoàng tử điện hạ leo lên hoàng vị, tuổi như vậy, toàn bộ triều đình Bắc Minh sẽ không ai đồng ý! Nhất là còn đúng lúc loạn thế, nhưng nếu chỉ leo lên vị trí Hoàng thái tử, dùng thân phận người thừa kế vương vị để lưu lại Bắc Minh, cũng sẽ không có ai phản đối!
Nam Cung Cẩm gật đầu: “Ý kiến này khá ổn!” Nàng cho ám ảnh và thần binh bất tử ở lại đây bảo vệ Kinh Lan, vấn đề sẽ không lớn, còn có lão Thừa tướng cam đoan thế này, địa vị của thằng bé ở Bắc Minh, cũng nhất định có thể cam đoan!
“Chỉ là, lúc nào chúng ta có thể gặp Hoàng tử điện hạ? Đến khi Hoàng tử điện hạ xuất hiện, tông thân vương thất tất nhiên sẽ yêu cầu xác nhận phân phận Hoàng tử điện hạ, bởi vì Hoàng tộc không chấp nhận huyết thống lẫn lộn!” Lão Thừa tướng tiếp tục nói. Nam Cung Cẩm cười nhạt: “Điều này ông không cần lo lắng! Chỉ cần trong thấy đứa bé kia, sẽ không ai hoài nghi hắn không phải là con của Quân Lâm Uyên!” Bởi vì hai người bọn họ giống nhau như đúc! Lão Thừa tướng không rõ cho lắm, nhưng vẫn gật đầu: “Đã như thế, chúng ta liền mau chóng chuẩn bị ra tay đi! Tin chắc Hoàng hậu Nam Nhạc và Nam Nhạc Hoàng cũng vội về nước, vả lại nếu hành động chậm chạp, hai vị lại nghênh ngang tiến vào phủ Thừa tướng như thế, sau khi người của Quân Hạo Thiên xác nhận thân phận, chúng ta cũng phiền phức! Không bằng, quyết định luôn thời gian là đêm mai được không?”
Đêm mai? Nam Cung Cẩm nhìn hai người này một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Xem ra hai vị đại nhân cũng đã sớm chuẩn bị ra tay rồi?” Chuẩn bị mấy việc này không phải đều phải mưu đồ ít nhất mấy tháng sao!
Hai người nghe thế, trên mặt đều hiện lên một chút xấu hổ, cũng không có phủ nhận. Lão Thừa tướng nói sang chuyện khác: “Vậy Nam Nhạc Hoàng và Hoàng hậu Nam Nhạc chuẩn bị làm gì kế tiếp...?”
“Chúng ta về khách sạn trước, chờ thủ hạ đưa Kinh Lan về.” Nam Cung Cấm thẳng thắn. Lão Thừa tướng gật đầu, sau đó dặn dò: “Vậy hai vị phải ngàn vạn lần chú ý an toàn! Có cần bản quan phái người bảo vệ hay không?” “Không cần, đa tạ Thừa tướng đại nhân quan tâm!” Nam Cung Cẩm nói xong thì đứng dậy. Đi ra phía ngoài cửa.
Bách Lý Kinh Hồng thấy nàng đứng dậy, cũng không nói một lời, yên lặng đi theo sau nàng, không biết là đang suy nghĩ gì.
Sau khi đi trên đường phố hồi lâu, Nam Cung Cẩm cuối cùng cũng thấy có điểm không đúng, quay sang nhìn hắn: “Đang nghĩ gì thế?” “A?” Hắn hơi giật mình, kêu lên một tiếng theo phản xạ có điều kiện. Thấy nàng đang nhìn mình, chờ đợi đáp án, mặt của hắn bỗng nhiên đỏ lên, không có trả lời, bước nhanh mà đi.
Nam Cung Cẩm nhìn bóng lưng hắn đầy hoài nghi, tên này hình như có chút không bình thường! Thực ra, hắn chỉ đang nghĩ, làm thế nào để tỏ ra dịu dàng hơn một chút thôi. Nhưng mà thật là khó... Nghĩ mãi không hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...