Trên đường đi, Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm đều biểu hiện vô cùng lạnh lùng, người các quốc gia khác đều biết bọn họ hôm nay từ Mạc Bắc trở về, sau đó đã chuẩn bị kế hoạch phục kích tỉ mỉ như
thế, nhưng ai là chủ mưu? Cho dù là Hoàng Phủ Hoài Hàn, Mộ Dung Thiên Thu hay là Quân Hạo Thiên hiện nay cũng đều muốn ra tay, thì mục tiêu chủ yếu vẫn là Bách Lý Kinh Hồng hắn mới đúng, sao lại nhắm vào Nam Cung Cấm.1Nhưng có thể mục tiêu của những người kia ban nãy chính là hắn!
Lạc Niệm Hi thấy toàn bộ đội ngũ đều mười phần tĩnh lặng, còn sắc mặt Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng cũng có chút lạnh lùng, thế nên cô ta hỏi: “Có phải các ngươi đang suy nghĩ chuyện này là ai làm?”
“Đúng!” Nam Cung Cẩm cười trả lời, đối với người sư muội này của Lãnh Tử Hàn, nàng vẫn rất có hảo cảm.
Lạc Niệm Hi giơ một ngón tay rồi liếc mắt nói: “Chuyện này còn không8phải đơn giản sao, để cho sư huynh ta hỗ trợ kiểm tra, mấy trăm môn phái lớn nhỏ trên giang hồ, không võ công của môn phái nào sư huynh ta không chứng kiến. Bắt lấy bọn hắn luyện tay một chút là kiểm tra xong rồi!”
“Đúng là ý kiến hay!” Nam Cung Cẩm gật đầu, quay sang nói với Lạc Niệm Hi: “Nhưng mà người tìm Lãnh Tử Hàn làm gì?”
“Hắn lừa gạt tình cảm của ta!” Lạc Niệm Hi giận dữ nói! Sắc mặt Nam Cung Cẩm cứng đờ, trong nháy mắt2cảm thấy không dám tin. Ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng sáng lên, lập tức trong lòng cảm thấy mừng thầm.
Thấy sắc mặt Nam Cung Cẩm cứng ngắc, Lạc Niệm Hi mới cảm thấy mình nói sai, sau khi ho khan vài tiếng mới nói: “Nói sai rồi, cũng không tính là lừa gạt ta. Nhưng bà đây có ý với hắn nhiều năm như vậy, hắn lại không nguyện ý đáp ứng! Hiện giờ ta đã không thích hắn nữa, nhưng cũng phải tìm hắn đòi bồi thường tình cảm tổn thất nhiều năm4như vậy mới được!”
Nam Cung Cẩm muốn cười mà không dám cười: “Vậy ngươi hy vọng hắn bồi thường người như thế nào?”
“Dùng tài sản của hắn, hoặc là thân thể của hắn!” Lạc Niệm Hi trả lời rất dứt khoát.
“Phốc...” Nam Cung Cầm cố nhịn cười, quay đầu lại vùi đầu vào trong ngực Bách Lý Kinh Hồng, bả vai rung lên từng đợt, khẩu vị của cô gái này, ở thời cổ đại, đúng là có chút vượt mức quy định! Bách Lý Kinh Hồng cũng không biết nên nói gì, nhưng hắn lại mười phần mong đợi Lãnh Tử Hàn dùng thân thể mình để bồi thường cho cô gái này.
Binh sĩ Nam Nhạc trên đường đi, chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tới khi nghe được những lời cô gái này nói, cô gái này không khỏi cũng quá hào phóng đi. Còn Uất Trì Thành đang tức giận Lạc Niệm Hi kia cũng không khách sáo mà nhỏ giọng thóa mạ một câu: “Không biết xấu hổ!”
Giọng nói không lớn, nhưng Lạc Niệm Hi lại nghe thấy rõ ràng, quay đầu lại rất nhanh, trong mắt có ngọn lửa hừng hực đang nhảy nhót, hiển nhiên là tương đối tức giận. Cô ta cười lạnh một tiếng, ngay lúc nửa đêm này có vẻ mười phần quỷ quyệt và kinh dị: “Tiểu tử, tối ngày mai người chờ đó cho ta!”
Sau đó, cô ta quay đầu lại, nhìn về phía trước!
Uất Trì Thành không hiểu tại sao mà che lấy đũng quần mình như một phản xạ có điều kiện! Lệ rơi đầy mặt và thương tâm gần chết, còn có cả hối tiếc không kịp, hắn thật sự hối hận tại sao mình lại nhiều lời như thế, tối mai hắn vẫn không nên ngủ, nếu cô gái này thật sự tìm đến cường bạo hắn, vậy thì thật đáng sợ! Thế là, một đoàn người, Bách Lý Kinh Hồng chờ mong, Nam Cung Cẩm cười trộm, Uất Trì Thành kinh sợ, Lạc Niệm Hi thì mài dao xoèn xoẹt đi về thành phải gán...
“Choang!” một tiếng, tiếng đồ sứ rơi xuống đất vang lên!
Ngay sau đó, lại một đống đồ sứ đập xuống đất! Tất cả mọi người như ve sầu mùa đông, đứng một bên nhìn cô gái gần như điên cuồng kia! Cô ta mặc một thân hoa phục bằng gấm, mặt như hoa sen mới hé nở, thân hình thon dài mỹ hảo, nhưng điểm không hoàn mỹ duy nhất là chân cô ta có chút không tiện.
“Nương nương, ngài đừng nóng giận, Hoàng thượng đã cố gắng hết sức rồi!” Một cung nữ thật sự đã nhịn không được nữa mà đi lên an ủi.
“Bốp!” Một cái tát, hung hăng tát lên mặt cô ta, khiến cho người cung nữ bị đánh bay ra xa, thái dương còn bị đập vào cái ghế cách đó không xa, trong chốc lát máu đã chảy lênh láng, nhưng cô ta cũng không dám kêu đau, vội vàng đứng dậy, dập đầu với cô gái mặc hoa phục kia: “Nương nương, nô tỳ biết sai, nô tỳ đáng chết!”.
Cô gái mặc hoa phục nhanh chân đi đến trước mặt nô tỳ, hung hăng bóp cằm rồi nói: “Bản cũng nói cho ngươi biết, điều bản cũng muốn không chỉ là tận lực, bản cũng muốn Nam Cung Cẩm phải chết!”
“Hoàng thượng cát tường!” Người hầu ngoài cổng quỳ xuống hành lễ.
Còn cô gái mặc áo gấm cũng thu lại bàn tay đang bóp cằm người cung nữ, nghiêng đầu nhìn Quân Hạo Thiên đang chậm rãi bước vào, nhào tới hắn mà khóc, mặt đầy nước mắt nước mũi nói: “Hoàng thượng, lại thất bại! Vậy mà lại thất bại! Thù của thần thiếp bao giờ mới có thể báo được đây!” Mặc dù đi đứng không tiện, nhưng khi di chuyển, dáng dấp vẫn yểu điệu. Quân Hạo Thiên thở dài một hơi, ôm cô ta vào lòng nói: “Ái phi, thực ra chúng ta không nên đối nghịch với Nam Nhạc, hiện nay toàn bộ triều thần triều đình đều đang phản đối, nhất là lần trước đã hao tốn bốn mươi vạn đại quân. Nếu còn tiếp tục như thế, chỉ sợ toàn bộ quốc gia Bắc Minh đã không còn là Bắc Minh nữa rồi. Với lại đêm qua phái người ám sát, cũng không thành công...”.
“Ta mặc kệ! Ta mặc kệ! Ngươi nói ngươi yêu ta, chân của ta cũng vì tiện nhân kia mới thành thế này, lúc trước ta cứu được Bách Lý Kinh Hồng, cô ta lại sai người đẩy ta từ trên tuyết sơn xuống, hại ta không thể nào đi thẳng người được, nếu cô ta không chết, ta cả đời này đều sẽ không cam lòng!” Hóa ra là cô gái này, người mà lần trước rơi từ trên núi cao xuống - Mai Lương Hinh.
Quân Hạo Thiên lại trầm mặc trong chốc lát, hắn chỉ là nhu nhược, chứ không ngu ngốc. Hắn cũng không hiểu vì sao mà cô gái yếu ớt, dịu dàng lúc trước, cô gái nhìn hắn với bao mơ ước, cũng là người khiến hắn tìm lại được sự tự tôn của bậc đế vương và đàn ông sau khi chịu bao ánh mắt khinh bỉ, coi thường đó, giờ lại trở nên bén nhọn như thế, hắn nghĩ, có lẽ do chân của cô ta bị thế này, nên mới không cam lòng. Trong lòng hắn cũng thầm lý giải cho cô ta.
Thấy hắn thật lâu không nói lời nào, Mai Lương Hinh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn mông lung: “Hoàng thượng, ngay cả mối thù này ngài cũng không nguyện ý báo thù giúp thần thiếp, ngài làm sao xứng đáng với tấm chân tình của thần thiếp dành cho ngài!”
Một tấm chân tình sao? Quân Hạo Thiên cúi đầu nhìn cô ta, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng và chế giễu, ý đồ muốn tìm trong mắt cô ta sự khác thường. Nhưng lại chỉ thấy một mảnh nước mắt mông lung, không nhìn thấy gì khác, bỗng hắn cảm thấy thất bại, tuy hắn biết rõ cô gái trong lòng mình là hạng người gì, cũng biết rõ đây chẳng qua là biểu hiện giả dối của cô ta mà thôi, nhưng trong lúc bất tri bất giác trong lòng hắn lại thật sự động chân tình. “Hoàng thượng, ta yêu ngươi! Ngươi sẽ báo thù cho ta chứ?” Mai Lương Hinh bỗng nhiên ôm eo hắn nói ra.
Cô ta vừa nói xong, trong nháy mắt, ánh mắt Quân Hạo Thiên chăm chú hơn. Sau đó, hắn nói một cách cứng rắn: “Được! Trẫm giúp người báo thù, cho dù phải buông tha Bắc Minh, trẫm cũng giúp người báo thù!” Mặc dù hắn biết, cô ta chỉ đang lừa gạt hắn.
Còn Mai Lương Hinh giờ phút này lại nở một nụ cười trào phúng! Tên đàn ông ngu ngốc này cho rằng mình thật sự yêu hắn sao? Thật sự là trò cười, cô ta thích, là người đàn ông thanh quý như đóa tuyết liên kia, nhưng chỉ với vài câu dỗ ngon dỗ ngọt đã có thể khiến hắn đem hết toàn lực trợ giúp mình báo thù, vụ làm ăn này đúng là có lời! Nam Cung Cấm, thứ Mai Lương Hinh ta không có được, ngươi cũng đừng hòng đạt được! Ta đã không thể có được hạnh phúc, vậy chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!
Quân Hạo Thiên cũng nhạy cảm thấy được nụ cười trào phúng của cô ta, nhưng hắn rời ánh mắt đi chỗ khác rất nhanh, sau đó buông cô ta ra: “Trẫm còn phải xử lý chính vụ, trẫm ra ngoài trước!” Sau đó, hắn đi ra khỏi phòng như chạy trốn...
Mai Lương Hinh nhìn theo bóng lưng hắn rồi nói: “Hoàng thượng, vậy ngài trở về sớm một chút!”
Quân Hạo Thiên đi tới cửa thì dừng chân lại, gật đầu, nói ôn nhu: “Được, trẫm sẽ về sớm một chút!”
Đám người Nam Cung Cẩm tới thành phải gán, mà ở phía xa xa, Lãnh Tử Hàn đang đứng trên cổng thành, như là đang đợi bọn họ, nhưng, khi ánh mắt hắn thật hình bóng đỏ tươi trên lưng ngựa, trong nháy mắt hắn bỗng cảm thấy một trận đau đầu! Nhưng cũng không xoay người chạy giống như những người đàn ông khác, mà chỉ đứng im tại chỗ chờ bọn họ đi tới.
Lạc Niệm Hi trong phút chốc nhìn thấy Lãnh Tử Hàn thì như bay lên tường thành, mà Uất Trì Thành sau lưng cô ta bỗng nhiên nói mỉa: “Cứ như là chưa từng nhìn thấy đàn ông bao giờ vậy!”
Lạc Niệm Hi bay lên được nửa đường, bỗng nhiên quay đầu, nhìn hắn đầy âm trầm, có vẻ vô cùng khủng bố! Uất Trì Thành lập tức ngậm miệng! Mấy người lên thành lầu, người được Lãnh Tử Hàn quan tâm đầu tiên tự nhiên là Nam Cung Cẩm: “Không sao chứ?” Ba chữ, rất ngắn gọn!
“Không có việc gì!” Nam Cung Cẩm cũng lắc đầu, nhưng ánh mắt lại rất lơ đãng mà nhìn Lạc Niệm Hi một chút, ý nói cho Lãnh Tử Hàn rằng, có vẻ như là huynh sắp gặp phải chuyện mới đúng!
Lạc Niệm Hi cũng không khách sáo, đi đến trước mặt hắn nói: “Sư huynh, ngươi trốn tránh đủ chưa?” “Trốn?” Lãnh Tử Hàn nhíu mày, hắn thật đúng là không biết trốn là cái gì!
“Được, coi như ngươi không trốn, ta truy cầu người nhiều năm như vậy rồi, bỏ ra nhiều tình cảm và tinh lực như thế, người đền bù ta như thế nào? Là dùng tài sản hay là thân thể: Tự mình lựa chọn đi! Ta đề nghị người dùng cái trước, vì hiện nay ta đã không thích ngươi, cho nên không có hứng thú quá lớn đối với thân thế người, nhưng gần đây có thiếu tiền một chút!” Lạc Niệm Hi nghênh ngang mà nói. Đôi mắt Lãnh Tử Hàn nhìn cô ta hồi lâu, xác định cô ta không nói đùa, sau đó giọng nói cuồng ngạo và tùy tiện mới không để ý lắm mà vang lên: “Không có vấn đề, muốn bao nhiêu cứ đi tìm Phá mà lấy!” Lạc Niệm Hi gật đầu hài lòng, sau đó xoay người vỗ vai Nam Cung Cẩm một cái: “Để cảm tạ ngươi dẫn ta đi tìm sư huynh, tiền hắn bồi thường ta, ta quyết định chia đôi với ngươi!” “A?” Bánh từ trên trời rơi xuống sao? Mặt Nam Cung Cấm dại ra!
“Không đủ sao? Vậy ngươi sáu ta bốn!” Lạc Niệm Hi tiếp tục nói, thấy Nam Cung Cẩm vẫn đờ đẫn: “Vậy ngươi tám ta hai đi!”
“Ách, chờ một chút! Ta đang nghĩ là, không phải người đang thiếu tiền sao?” Thiếu tiền còn chia cho mình nhiều như vậy, không phải nàng nghe nhầm chứ?
Lạc Niệm Hi vung tay không hề để ý: “Đúng là có thiếu, nhưng nếu quá nhiều, ta hành tẩu giang hồ nhiều cũng không tiện!”
Thanh Long tiến lên một bước, đề nghị rất thành khẩn: “Lạc cô nương, vậy ngươi có thể lấy ít đi một chút!” “Lấy ít đi thì sao có thể thể hiện hết sự tôn quý của tình cảm bạn cô nương?” Lạc Niệm Hi nhìn hắn giống như nhìn thằng ngốc.
Khóe miệng Thanh Long hơi co rút, không nói thêm gì nữa. Thế là Nam Cung Cẩm rất vui vẻ tiếp nhận một cái bánh từ trên trời rơi xuống! Nàng càng nghĩ thì miệng càng ngoác ra thật to, cuối cùng cảm thấy hô hấp khó khăn, mắt trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh! Trước khi ngất xỉu, trong đầu nàng còn lóe lên một câu nói, mẹ nó, đây là cao hứng đến té xỉu sao?
Nàng ngất đi, tự nhiên khiến người xung quanh giật mình kêu lên! Bách Lý Kinh Hồng vội vàng đưa tay tới, mới tránh cho nàng không bị ngã ra đất, sau đó nói to: “Truyền ngày!” Có sự bối rối chưa bao giờ xuất hiện trong giọng nói của hắn, vội vàng bế Nam Cung Cẩm vào trong phòng.
Không lâu sau, ngày được đưa tới.
Hắn vội vàng tiến lên, còn Hiên Viên Dĩ Mạch cũng vội vàng đặt một tấm khăn lụa lên trên cổ tay Nam Cung cẩm để hắn bắt mạch. Ngự y vừa bắt mạch vừa nhắm mắt nhíu mày suy tư, lộ ra vẻ vô cùng chăm chú và thâm trầm, hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười, xoay người nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương có tin vui! Thai nhi mới hơn một tháng, còn bất ổn, phải chăm sóc cho cẩn thận mới được!”
Hắn vừa nói xong, Bách Lý Kinh Hồng lập tức bối rối.
Hiên Viên Dĩ Mạch và mọi người đều lộ vẻ vui mừng, thời gian trước bọn họ còn đang suy nghĩ vì sao lại lâu như vậy, bụng của Hoàng hậu nương nương không có động tĩnh gì, còn kỳ quái một phen, không ngờ là hôm nay, đứa nhỏ này đã đến rồi! Tiểu chủ nhân của bọn họ sắp đến rồi! Từng người đều hớn hở ra mặt.
Duy chỉ có người cha là Bách Lý Kinh Hồng còn đang ngơ ngác đứng tại chỗ. Trong đầu hắn đang quá tải, hồi lầu về sau hắn mới hỏi: “Tin vui là cái gì?”
Khóe miệng tất cả mọi người đều giật một cái! Im lặng nhìn hắn, thầm nghĩ có phải Hoàng thượng đây là cao hứng đến choáng váng rồi không, ngự y vô cùng có trách nhiệm mà tiến lên phía trước nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tin vui tức là tin vui ấy ạ! Không, không phải, tin vui ý là Hoàng hậu nương nương đã có bầu!”
“Có bầu là sao?” Hắn hỏi tiếp.
Lần này không chỉ mọi người ở đây choáng váng, mà ngay cả Lạc Niệm Hi vừa đi ra cửa vừa nhìn Lãnh Tử Hàn đang đầy trầm tư và thương cảm kia, cũng nhìn hắn mà không biết nói gì, tên Bách Lý Kinh Hồng này đầu óc có vấn đề sao?
Sửng sốt hồi lâu, không ai nói gì thêm, nhưng chính hắn lại kịp hiểu ra. Hắn tự nhủ: “A, hóa ra là có bầu là mang thai.” Ngay sau đó, hắn như là lại bị sét đánh, nhìn Nam Cung Cẩm trên giường. Bắt đầu tự lẩm bẩm: “Tại sao lại có thể mang thai chứ!”
Lần này, tất cả mọi người cuối cùng cũng không chịu nổi hắn nữa! Tên này tuyệt đối là cao hứng đến mơ hồ thần trí rồi, mấy câu hỏi mất hình tượng như thế mà hắn cũng nói ra được, bọn họ nên nhanh chóng ra ngoài đi, không thì hôm nay hình tượng Hoàng thượng cao lớn và hoàn mỹ trước kia của bọn hắn nhất định sẽ bị những câu nói của hắn hủy hết! Tất cả mọi người đều đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Bách Lý Kinh Hồng ngồi bên giường Nam Cung Cấm trọn vẹn nửa canh giờ, cuối cùng cũng tiêu hóa hết thảy mọi chuyện. Hóa ra hắn sắp được làm cha sao?
Cũng không phải hắn chờ mong con mình đến thế nào, mà là trong chốc lát, cảm giác trở thành cha kia, khiến cho cả người hắn như bị bít chặt. Có con, có sự ràng buộc giữa hắn và nàng, đó là sự kết tinh, niềm hạnh phúc này khiến hắn cảm thấy không chân thực.
Nhất là, năm đó khi ở Đông Lăng, hắn cũng không bao giờ nghĩ mình có một ngày lại có niềm hạnh phúc lớn thế này. Đến mức mà tay của hắn đã vô tình nắm lấy tay nàng, còn có chút run rẩy.
Đợi đến khi Nam Cung Cẩm tỉnh lại, chỉ cảm thấy tay mình bị bóp chặt, ngẩng đầu im lặng nhìn hắn: “Chàng làm cái gì vậy? Bóp tay ta đau quá!” “Biết tại sao nàng té xỉu không?” Giọng nói đều đều của hắn vang lên, cho dù là cao hứng vô cùng, cho dù là tình thầm nghĩa nặng, giọng nói hắn vẫn là ngữ điệu trong trẻo đều đều kia.
Nam Cung Cẩm gãi gãi đầu một chút, cố gắng nhớ lại một chút, sau đó nói: “Nhớ rồi, hình như là bởi vì chuyện tiền bạc, vui quá nên té xỉu!” Nàng cảm thấy toát mồ hôi hột, đột nhiên có cảm giác mình không có ý tứ gì cả, vừa nghe đến tiền đã cao hứng đến té xỉu!”
“...” Xem ra nàng cũng có nhận thức sâu sắc đối với tính tham tiền của bản thân. “Không phải. Là bởi vì nàng có thai!”
“A, hóa ra là có thai!” Nam Cung Cẩm không để ý lắm mà nói, một giây sau, nàng bỗng nhiên bật lên khỏi giường như lò xo, quay đầu nhìn hắn, trợn to đôi mắt, lớn tiếng nói: “Chàng nói cái gì?” “Ta nói, nàng có thai.” Hắn lặp lại một lần nữa. Nam Cung Cẩm nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên cảm thấy là lạ, nhìn xuống bụng mình một chút, mặt phí ra như cái bánh bao: “Xong đời! Sắp làm mẹ, ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng!”
“Không cần nàng chuẩn bị, sinh ra rồi để cho hạ nhân chăm sóc cũng không sao.” Hắn đúng là hoan nghênh đứa bé này, nhưng không có nghĩa là hắn thích để cho đứa bé này đến phá hỏng sinh hoạt của vợ chồng bọn họ.
Nam Cung Cẩm bỗng như nhìn hắn như kẻ thù, nói vô cùng lo lắng: “Chàng nói nhẹ nhàng quá! Chẳng lẽ chàng không biết sinh con rất đau sao? Nghe nói rất nhiều người khi sinh con sẽ chết!” Không phải nàng sẽ lại nhờ thế mà đi chuyến xe cuối về lại thời hiện đại chứ? Nàng cứ thế mà suy nghĩ miên man!
Thời cổ đại, khoa học kỹ thuật chưa phát triển, đúng là có rất nhiều phụ nữ chết vì khó sinh. Vừa nhắc đến chuyện này, Bách Lý Kinh Hồng cũng giật nảy mình, hắn đứng lên nói: “Nếu không thì chúng ta từ bỏ đi?” “Ách, không có việc gì, có lẽ ta phúc lớn mạng lớn, không có việc gì!” Nam Cung Cẩm nói rất thâm trầm. Thái độ của nàng mười phần chăm chú! Hiên Viên Dĩ Mạch và Lạc Niệm Hi nghe lén ở cửa phòng, khóe miệng run rẩy, hai người kia đang làm gì thế! Người ta có thai không phải là người đàn ông sẽ vô cùng vui vẻ, còn người đàn bà thì mặt đầy ngọt ngào và cười thẹn thùng sao? Hai người này làm cái gì vậy? Một người thì giả vờ ngớ ngẩn, một người thi lo là sẽ chết.
“Nàng chắc chứ?” Bách Lý Kinh Hồng hiển nhiên đã bị nàng hù dọa.
Thực ra chuyện này Nam Cung Cẩm cũng không hiểu nhiều lắm, không phải thể thì lúc trước ở Đông Lăng, cũng sẽ không bị tên này lừa, cho rằng mình mang thai, rồi thấy kinh nguyệt còn tưởng bị sinh non nữa. Thế là nàng rất lo lắng nắm tay Bách Lý Kinh Hồng rồi nói: “Thực ra ta cũng không rõ ràng, ta sẽ không chết thật chứ?”
Lần này, Hiên Viên Dĩ Mạch ngoài cổng đã muốn tự tát vào mặt mình, để cam đoan là cơ bắp trên mặt mình không bị đơ đi vì xúc động mà quá cứng ngắc và run rẩy! Lạc Niệm Hi cũng cảm thấy rất hối hận vì mình nhàm chán mà ở chỗ này nghe lén, ngồi nghe lén đôi vợ chồng ngốc này nói chuyện còn không bằng đi trêu chọc tên Uất Trì Thành - động một chút lại đỏ mặt, còn thích quơ tay múa chân một cách ngu ngốc với hành động của mình kia!
Nghĩ thế nên cô ta phủi tay, không thú vị rời đi. “Có lẽ không có chuyện gì đâu, năm đó mẫu phi của ta còn sống.” Bách Lý Kinh Hồng nhớ lại mẫu phi của mình.
Còn Nam Cung Cấm nghĩ đến mình là cô nhi, không có mẹ, cho nên không thể nào khảo chứng. Nhưng chợt nhớ tới Tiểu Kinh Lan, thế là mười phần ngạc nhiên nói: “Thượng Quan Nhược Tịch cũng còn sống!” Cho nên sinh con thời cổ đại, cũng sẽ không dễ chết như thế!
Thế là trong nháy mắt hai người cao hứng bừng bừng! Chỉ thiếu chút nữa là ôm nhau khóc rống lên...
Bỗng nhiên, Bách Lý Kinh Hồng cuối cùng cũng có phản ứng, đây là do hắn bỗng nhiên biết mình sắp được làm cha mà cao hứng đến thần trí không thanh tỉnh... Hiện nay cũng coi như là tìm lại được chút lý trí, hắn nói: “Thực ra rất nhiều người sinh con cũng không có chết, ví dụ như phu nhân Tề Quốc Công. Sinh mấy người con nhưng vẫn sống tốt!” Khụ khụ, Nam Cung Cẩm cũng biết bản thân có chút lo lắng thái quá! Hít sâu mấy hơi mới nói: “Đúng thế, Thượng Quan Nhược Tịch không chết, sao ta chết được!” Phì phì... Vì sao trong nháy mắt sau khi nói xong câu này lại có cảm giác như là mình rất mong chờ Thượng Quan Nhược Tịch chết đi vậy?
“Chớ có nghĩ loạn, ngự y nói là nàng phải nghỉ ngơi cho tốt.” Hắn nói, cũng vô cùng xấu hổ vì hành vi của mình.
Nam Cung Cẩm duỗi cái lưng mệt mỏi, thình lình nhớ tới một chuyện vô cùng buồn bực và bối rối, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Chờ một chút, chúng ta có đứa bé này, sau này tiền của ta phải chia cho nó sao?”
Lần này Nam Cung Cẩm không vui vẻ gì!
Khóe miệng Bách Lý Kinh Hồng co quắp một chút, chuyện này cũng cần lo lắng sao? Chẳng qua là hắn cũng không kỳ quái vì biết nàng yêu thích tiền tài. Trầm ngâm một lát, hắn nói đầy cân nhắc: “Chuyện này, do chính nàng quyết định.”
“Nam Nhạc có điều luật nào quy định nhất định phải chia tiền cho con cái không?” Nam Cung Cẩm nói vô cùng lo lắng. Khóe miệng hắn lại co quắp mấy lần: “Hình như, không có.” “Nhà thì sao? Ngân phiếu thì sao? Cửa hàng thì sao? Đều không cần chia à?” Nàng trợn to đôi mắt nhìn hắn. “. ” Đến mức độ này sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...