Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

“Sao lại thế được, bản cung tâm địa thiện lương, tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn như thế! Bản cung chỉ chuẩn bị nện chết các ngươi bằng mấy quả cầu này thôi! Đương nhiên, rất có thể không

cần dùng hết mấy quả này, các ngươi đã chết sạch rồi!” Nam Cung Cấm cúi đầu xuống, nói rất thâm trầm. Toàn thân đám người Mạc Bắc chấn động và run rẩy!1Dùng một quả đập chết bọn hắn là quá tàn nhẫn, nên phải dùng cả rương để đập mới được sao? Đây là cái lý lẽ gì thế? Hiên Viên Dĩ Mạch cũng nén cười, quay đầu sang chỗ khác! Chỉ có trong mắt Đạm Đài Minh Nguyệt hiện lên vẻ dò xét, hắn nhìn quả cầu trong tay Nam Cung Cẩm, trong lòng vang lên tín hiệu nguy hiểm! Nam8Cung Cẩm cũng nhàn nhạt nhìn hắn, trên môi thoáng nở nụ cười, rõ ràng là có ý đồ xấu! Sau đó, nàng vung tay lên cao, lớn tiếng nói: “Mang lửa đến đây!”

Lửa sao?!

Nhìn quả cầu màu đen kia, trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt bỗng nhảy lên một cái, bỗng nhiên hắn liên tưởng tới chất lỏng màu đen hắn dùng để nổ nát cổ thành Thiên Ký! Đều2là màu đen! Sắc mặt hắn nghiêm lại rồi lớn tiếng nói: “Tản ra! Nằm xuống!”

Nhưng hắn nghĩ lại một chút, cảm thấy cả một bình chất lỏng màu đen lớn thì lực sát thương khi nổ cũng chỉ làm chết mấy chục người mà thôi! Giờ một quả cầu nhỏ thế này, lực sát thương có thể ghê gớm đến mức nào chứ?! Cho nên dù là có nổ, thì4chẳng qua là chết mấy người mà thôi, nên hắn cũng không quá mức để ý Nhưng, Nam Cung Cẩm lúc này lại lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, nàng nhận lấy cây đuốc từ tay Hiên Viên Dĩ Mạch, đốt vào kíp nổ, để tránh cho việc Đạm Đài Minh Nguyệt có thể đánh nó quay lại, nàng còn chờ kíp nổ cháy một đoạn, rồi mới ném mạnh về phía quân địch dày đặc kia!

Sau đó...

“Ầm!” Một tiếng nổ to ngập trời vang lên, vang vọng chín tầng trời!


Mà sau tiếng nổ đó, càng có lửa bốc lên, đốt cháy quần áo không ít tướng sĩ!

Trong chốc lát, người cụt chân, người đứt tay, máu thịt văng tung tóe! Mặt đất bị nổ ra một cái hổ cực lớn, mà các binh sĩ bốn phía hoặc là ngã trên đất hoặc là chết ngay tại chỗ! Đầy trời toàn là tro bụi bay mù mịt, khiến mắt người ta nhìn mông lung! Mà người may mắn còn sống, cũng há to mồm, cả người đều choáng váng! Cũng không phải bị cảnh tượng kỳ dị này làm chần kinh, mà lỗ tai bọn hắn hầu như là bị điếc rồi, đến mức cả người đều choáng váng mà thở dốc, như là đã không nghe được âm thanh xung quanh, mà cái đầu cũng rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí!

Chỉ một thứ đen như mực, một quả cầu không biết là thứ gì, vậy mà dễ dàng lấy mạng gần nghìn người như thê!

Đạm Đài Minh Nguyệt dạng chân ngồi trên lưng chiến mã, cả người hắn đã hoàn toàn chấn kinh! Khuôn mặt dưới tấm mặt nạ trở nên cứng ngắc, bên tại vẫn còn nghe được tiếng ong ong vì ù tai, hắn nhìn người đứt tay kẻ cụt chân trước mặt mình, còn có mấy người gãy chân gãy tay, máu thịt cứ thế mà văng tung tóe bay tới người hắn, hắn nhanh chóng rút lui, nhưng vẫn bị máu tươi bắn tung tóe vào mặt, tất cả đều bắn vào tấm mặt nạ quỷ kia! Toàn bộ người quân doanh Mạc Bắc lâm vào tình trạng bối rối cực độ và vô cùng hoảng sợ, khiến cho bọn hắn không thể khống chế được bản thân để bình tĩnh lại!

Sợ đến choáng váng! Đúng là sợ đến choáng váng! Còn các binh sĩ Nam Nhạc trên tường thành cũng cảm thấy đầy bất ngờ mà há to mồm, nhìn xuống dưới cái hổ to kinh thiên dưới tường thành, còn có cả quân doanh Mạc Bắc đang hỗn loạn vô cùng kia, bọn họ lập tức cũng không biết nên nói gì nữa! Tất cả đều nghiêng đầu nhìn Nam Cung Cẩm, giống như là nhìn nữ thần Nam Nhạc của bọn hắn vậy! Đồ vật khủng bố như thế, Hoàng hậu nương nương làm thế nào mà chế tạo ra được? Đây rõ ràng là một đại kỳ tích trần gian hiếm có!

Viên sử quan ở bên cạnh cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, sau đó kích động đến run rẩy tay chân ghi chép lại sự kiện này trên thẻ trúc! Thực ra hắn rất muốn mở to mắt của mình để sau khi quan sát hoàn chỉnh trận chiến này, rồi trở về với ghi chép lại thật tốt, nhưng Hoàng hậu nương nương thích việc lớn, hám công to, hắn đã biết như thế, nếu không tranh thủ thời gian ghi chép, mà cứ ngồi trên ngựa của mình chờ đợi, chắc chắn sẽ bị Hoàng hậu nương nương mắng!


Tiếng nổ vang vọng này kéo dài thật lâu, mất thời gian một nén nhang, mấy người Mạc Bắc này mới hồi phục tinh thần lại! Về phần Nam Cung Cẩm, đã có vũ khí cường đại trong tay, gần đây lại phải chịu không ít tức giận vì quân đội Mạc Bắc, nên nàng vô cùng hòa ái đứng ở trên tường thành, chờ bọn hắn phản ứng lại! Uất ức lâu như thế, không phải cũng nên phải thưởng thức triệt để biểu lộ kinh ngạc và thất bại đau đớn của bọn hắn sao?

Ánh mắt của Đạm Đài Minh Nguyệt đầy vẻ không thể tưởng tượng được nhìn lên trên đài cao, giọng nói phong lưu hoa lệ của hắn mang theo sự kinh ngạc và không thể tưởng tượng được, còn có vẻ thất bại không cách nào che giấu được và không dám tin nói: “Nam Cung Cẩm, đó là thứ gì?”

“Ta vừa mới giới thiệu tên nó rồi còn gì? Tên của nó gọi là thuốc nổ! Phải chăng giờ phút này Mạc Bắc Vương đã cảm nhận được cảm giác hoảng sợ trong đầu, thậm chí là bị dọa đến sợ vỡ mật và muốn chạy trối chết hay chưa?” Nam Cung Cẩm nở nụ cười bỉ ổi, nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt dưới tường thành, sự uất ức trong lòng tích tụ trong lòng thời gian qua cuối cùng cũng xả ra được!

Hiện nay thậm chí Nam Cung Cấm đang cảm thấy như mình là nông dân bị địa chủ chèn ép, cuối cùng đã đến ngày cầm vũ khí nổi dậy, hung hăng giẫm địa chủ dưới chân mình mà nhục nhã, loại cảm giác vui sướng này và cảm giác thành tựu vô cùng thỏa mãn đó thậm chí còn sảng khoái hơn cả khi XXOO hay là oOXX đến cao trào nữa! Phi phi! Nàng suy nghĩ cái gì vậy! Nhưng hiện giờ, rõ ràng có thể dễ dàng nhìn thấy là nàng đang vô cùng đắc ý!

Nghe Nam Cung Cẩm này hỏi một loạt như thế, khuôn mặt Đạm Đài Minh Nguyệt vốn đã khó coi, trong nháy mắt này lại càng khó coi hơn! Nhưng hắn lại không thể tin được, nếu đối phương có loại vũ khí lợi hại thế này, sao không sử dụng từ sớm, vì sao lại một mực chờ tới ngày hôm nay? Có lẽ, bọn họ chỉ có một quả thuốc nổ như thế, mục đích chỉ là để hù dọa bọn hắn mà thôi!

Nhưng ngay khi hắn nghĩ như thế, Nam Cung Cẩm chợt vươn tay ra, nhận lấy một quả nữa giống hệt như thể, to nhỏ giống nhau, sau đó cười cười nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt: “Sao rồi? Vừa rồi Mạc Bắc Vương có thoải mái hay không? Muốn thêm một chút nữa không?”


Thoải mái? Thoải mái?! Thoải mái cái đầu mẹ ngươi!

Cho dù người được tu dưỡng tốt như Đạm Đài Minh Nguyệt, lúc này cũng có xúc động muốn chửi tục một câu! Cô gái đáng chết này, đã nổ chết nhiều người của bọn hắn như thế, còn hỏi hắn có thoải mái hay không? Thật sự là khinh người quá đáng mà! Nhưng, địch ta hiện nay có chênh lệch hết sức rõ ràng, nếu hắn cứ thể mà đánh tới, kết quả cuối cùng, chắc chắn tất cả bọn hắn sẽ bị đồ vật không hiểu nổi kĩ của nàng nổ chết!

“Vương thượng, chúng ta không nên ở chỗ này lâu!” Một tên tướng quân tiến lên nói. Nhưng sau đó, một tên tướng quân tiến lên nói với Đạm Đài Minh Nguyệt: “Vương thượng, mạt tướng cho rằng chẳng qua là bọn họ lừa chúng ta, nếu như bọn họ thật sự có nhiều thuốc nổ như thế, vì sợ không dùng sớm hơn mà phải tránh né chúng ta lâu như thế? Chúng ta nghìn vạn lần không nên để bọn chúng lừa!”

Hai người mỗi người mỗi ý, và cả hai người bọn họ đều nói đúng suy nghĩ trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt! Hiện nay hắn đang nghĩ, cuối cùng cô gái này có nhiều cái gọi là thuốc nổ này hay không, nếu như không, thì hiện nay chính là cơ hội tốt nhất để bọn hắn công thành, nếu như có, hiện nay bọn hắn phải lập tức rời đi, mới có thể bảo tồn được lực lượng, cũng giúp cho tổn thất của bọn hắn giảm xuống thấp nhất! Có vẻ như Nam Cung Cẩm cũng biết toan tính của bọn hắn, thể là cười tủm tỉm bày ra bộ dạng mèo vờn chuột, sau người nâng cái thùng lên, khoe ra rõ ràng trước mắt Đạm Đài Minh Nguyệt: “Có thấy không, còn một thùng to đây này! Bên kia còn mấy thùng nữa, tới đi, tới đi, càng nhiều người càng tốt!” Binh sĩ Nam Nhạc đều không biết nên nói gì mà nhìn Hoàng hậu nương nương đang dương dương đắc ý không chút kiềm chế của bọn họ, bọn họ đành im lặng quay đầu đi! Hoàng hậu có thể đừng không khiêm tốn và quá khi dễ người ta như thể hay không?

Lần này, khuôn mặt Đạm Đài Minh Nguyệt xám ngoét lại! Đôi mắt hiện lên vẻ mười phần thất bại, yêu mẹ và hoa mỹ nhìn Nam Cung Cẩm thật lâu, cuối cùng hắn lạnh giọng nói: “Rút quân!” Thực ra các tướng sĩ Mạc Bắc đã chờ câu lệnh này thật lâu rồi, bởi vì trong đầu bọn hắn hiện nay đã bị nổ đến phát mộng! Bọn hắn cảm thấy bọn hắn thực sự cần quay lại doanh trướng để giảm xóc một thời gian!

Khi tất cả mọi người đều quay đầu lại, chuẩn bị trở về oanh oanh liệt liệt! Chợt nghe thấy giọng nói buồn bực của Nam Cung Cẩm trên đài cao vang lên: “Bọn hắn trông thấy cái này nên bị dọa chạy, cũng không sợ là trong thùng này không phải thuốc nổ, mà là phân trâu sao! Mà cũng đúng thôi, bị nện phân trâu vào đầu, cũng thối lắm!”

Lời này không nghi ngờ gì đã hung hăng kích thích Đạm Đài Minh Nguyệt! Cả đời này hắn sẽ không quên chuyến viếng thăm Tây Võ lúc trước, lúc bàn điều kiện với cô gái này, bị cô gái đáng chết này thưởng cho một đống phân trâu, còn bị nàng chỉ vào lỗ đít của một con trâu chết mà sỉ nhục một phen đó, là chuyện bị thương đến mức nào! Giờ đây cô ta nói thế đã đành, thế mà còn dám nhắc lại chuyện phân trâu kia nữa!

Gân xanh trên trán hắn giật giật mạnh mấy lần, nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, sau đó, cảm giác được một vật nặng được ném tới phía bọn hắn! Hắn không dám chần chừ, vội vàng nói: “Rút lui!”


Hắn vừa nói xong, liền dẫn đầu một đám kỵ binh Mạc Bắc chạy như điên cuồng! Chiến mã chạy điên cuồng, tung lên bụi đất đầy trời!

Nhưng, quả tạc đạn kia, cũng không vì bọn hắn chạy đi mà từ bỏ tiến lên! Vẫn là “Ầm!” một tiếng nổ thật lớn, sau đó lại là trăm nghìn tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy nghìn tên lính tinh nhuệ Mạc Bắc, lại cứ như thế mà chết đi oan uổng!

Lửa giận thiêu đốt trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt, bất kỳ ngôn từ nào cũng không thể diễn tả được sự phẫn nộ của hắn! Dũng sĩ của hắn, lại bị hao tốn như thế, không phải bị hao tốn vì khả năng dụng binh của hắn, mà hao tổn vì loại vũ khí hắn chưa từng thấy, đả kích như thế, khiến hắn muốn nôn ra máu! Đây rõ ràng là một trận thua không cam tâm, mấy nghìn mấy vạn lần không cam tâm!

Lần chạy trốn này của hắn không thể nghi ngờ là còn mất mặt hơn rất nhiều so với Nam Cung Cấm mấy ngày trước chạy trốn, cho nên Nam Cung Cẩm cũng đã tìm lại được thể diện và sự tôn nghiêm rất lớn sau trận chiến này! Nhưng đây vẫn còn thiếu rất nhiều! Nàng hét lớn một tiếng: “Người đâu, theo bản cung truy sát! Lần này nhất định phải đuổi bọn hắn về thảo nguyên Mạc Bắc!” Nàng nói xong, cửa thành rộng mở, mấy chục vạn đại quân theo Nam Cung Cẩm ra ngoài cửa đuổi theo, thề phải đuổi người Mạc Bắc về lại thảo nguyên Mạc Bắc! Đoạn đường này, Nam Cung Cẩm chỉ đơn giản như là đốt pháo, cách một đoạn thời gian, trông thấy có thể nện vào người quân địch, nàng lại hung hắn ném thuốc nổ trong tay ra. Sau đó, chính là một trận ầm vang rung trời, khiến cho hơn nghìn tên dũng sĩ Mạc Bắc chết đi! Kiểu truy sát thế này khiến cho trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt có chút gấp gáp! Nếu cô ta dùng thuốc nổ mãi mà không hết, có khả năng toàn bộ người bên hắn đều chết hết! Khả năng này khiến hắn có chút kinh hãi!

Đường đường một đời chiến thần, lại bị mấy quả thuốc nổ của Nam Cung Cẩm dồn ép đến tình cảnh thế này! Để cho vô số người đời sau thổn thức!

Nam Nhạc năm năm trăm bảy mươi hai, tháng bảy! Hoàng hậu Nam Nhạc nghiên cứu ra một loại vũ khí mới, thuốc nổ, điều này đã thay đổi tình hình chiến tranh. Nàng đã dẫn quân truy sát quân Mạc Bắc mấy nghìn dặm, đuổi người Mạc Bắc về lại thảo nguyên Mạc Bắc!

Mạc Bắc Vương, Đạm Đài Minh Nguyệt dẫn quân chạy trốn. Trong lúc nhất thời, không ai trong thiên hạ có thể đối kháng với uy lực của thuốc nổ! Quân Mạc Bắc đại bại, toàn quân phải rút về. Nhưng quân Nam Nhạc vẫn đuổi sát phía sau không buông, tiến thẳng vào thảo nguyên Mạc Bắc. Mặc dù quân Nam Nhạc đã tiến vào quốc cảnh của Mạc Bắc nhưng không một người Mạc Bắc nào dám tiến lên tấn công, bởi vì e ngại uy lực của thuốc nổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui