Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Sắc mặt cả hai hơi nghiêm lại, quay sang nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt người kia. Xem ra Đạm Đài Minh Nguyệt đã đoán trước được rằng bọn họ sẽ đến, cho nên mới đuổi hết đám hạ nhân đi, chẳng trách ở viện chính vốn nên có nhiều người nhất, lại vắng vẻ đến không có một bóng người.

Nàng đẩy cửa ra, quả nhiên Đạm Đài Minh Nguyệt đang ở bên trong chờ bọn họ. Hắn mặc một bộ thường phục thêu hình sói hoang, mặt đeo mặt nạ quỷ dữ tợn, dưới ánh đèn trong màn đêm, càng lộ ra vẻ quỷ quyệt đến khó hiểu. Lúc này hắn ngồi thẳng lưng trên ghế, tay cầm chiếc chén khẽ lắc lắc, hai con ngươi sắc bén như ưng ẩn chứa sự lạnh lùng, ánh mắt hắn nhìn Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm không mấy thiện ý.

“Thật ra, trẫm vẫn luôn muốn biết, một Thừa tướng Tây Võ như ngươi lại cấu kết với trang chủ Dạ Mạc sơn trang cùng đến đây để làm gì!” Đạm Đài Minh Nguyệt mỉm cười, trước khi đến hắn cũng đã tra xét xong thân phận của người này, Mộ Cẩn Thần, “nam sủng” của Yến Kinh Hồng, thế nhưng hắn lại không tra ra được gã Yến Kinh Hồng kia. Thực chất điều hắn muốn biết chính là tại sao Mộ Dung Thiên Thu biết rất rõ thân phận của Mộ Cẩn Thần mà còn để hắn ở lại bên cạnh sủng thần của mình, dù gì người khắp thiên hạ này đều biết, Dạ Mạc sơn trang thuộc về Nam Nhạc!

Nam Cung Cẩm cười lạnh, thản nhiên tìm một cái ghế rồi tự ngồi xuống không chút khách khí, đáp bằng giọng không mấy thân thiện: “Mạc Bắc Vương đừng nên nói mấy lời vô nghĩa này nữa, nếu ta cho ngươi biết chúng ta có quan hệ gì, hoặc là có ý đồ gì thì ngươi có thể nói cho ta biết biện pháp giải dấu ấn này sao? Có điều kiện gì mau nói đi, bản quan còn phải về đi ngủ!”

“Ha ha ha…” Đạm Đài Minh Nguyệt nghe vậy không nhịn được phải bật cười, hắn khen ngợi. “Quả không hổ là nhân vật được vinh danh là chính trị gia khó đối phó nhất thiên hạ, năng lực và tài đàm phán của Yến Thừa tướng thật sự làm cho bản Vương thán phục. Chỉ tiếc là, chẳng lẽ các hạ đã quên, hiện giờ Thừa tướng ngài mới là người phải cầu cạnh trẫm sao!”

Nam Cung Cẩm nhíu mày: “Sai rồi! Không phải ta muốn cầu cạnh ngươi, mà chúng ta đang giúp đỡ lẫn nhau, nếu không phải ngươi cũng có chuyện cần đến ta thì cũng sẽ không đàm phán điều kiện với ta. Ngươi là người hiểu rõ hơn ai hết, bây giờ chúng ta đang hợp tác làm ăn, là chuyện ngươi tình ta nguyện, không tồn tại thứ gọi là cầu cạnh ai!”

Ở trên bàn đàm phán tuyệt đối không thể để bị yếu thế, nếu không chính là giao quyền chủ động vào tay đối phương! Nếu lúc này Nam Cung Cẩm mang tâm trạng thấp thỏm vội vàng chạy tới đàm phán với gã này, thì khi đối diện với hắn ta, chắc chắn nàng sẽ bị đối phương lấn át, đè bẹp!

Đạm Đài Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên! Hắn vốn đang đứng ở vị trí cao hơn, nhưng bị Yến Kinh Hồng nói mấy câu đã biến thành hai bên có vị trí bình đẳng rồi, mà hắn lại không thể phản bác được! Hắn cười thầm trong lòng, xem ra hắn đã gặp được đối thủ!


Bách Lý Kinh Hồng ở bên cạnh nghe thấy nàng nói như vậy, bèn ngước mắt liếc nhìn Nam Cung Cẩm, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ tán thưởng. Hắn vô tình phát hiện ra ở thời điểm này, toàn thân nàng đều toát ra sự hoạt bát, trên mặt có một sự tự tin và kiêu ngạo mà không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, giống như cá cuối cùng cũng tìm được nguồn nước, chiến sĩ tìm về được nơi chiến trường thuộc về mình. Nàng như thế này trông vô cùng xinh đẹp. Vì thế, trong lòng hắn không khỏi suy tư rằng, mình cứ ép nàng đi như vậy rốt cuộc là đúng hay sai.

“Vậy thì tốt, nếu Thừa tướng đã dứt khoát như thế, trẫm cũng không nhiều lời nữa! Điều kiện của trẫm rất đơn giản, Yến Thừa tướng từng khiến trẫm phải ăn khá nhiều quả đắng ở Ngọc Môn quan, chỉ cần Thừa tướng có thể quỳ xuống dập đầu với trẫm ba cái, rồi dâng trà bồi tội thì trẫm sẽ nói cho ngươi biết ý nghĩa của dấu ấn này, thế nào hả?” Giọng điệu của Đạm Đài Minh Nguyệt rõ ràng không có chút ý tốt nào.

Hắn còn tưởng khi mình nói xong lời này sẽ nhìn thấy vẻ do dự hoặc phẫn nộ của Nam Cung Cẩm, nào ngờ, cô nàng kia chỉ ngẩng đầu lên quét mắt nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ và ghét bỏ, nàng nói: “Mạc Bắc Vương cho rằng bản quan là kẻ ngu sao?” Chỉ sợ dù nàng có ở đây dập đầu với hắn ba trăm cái thì Đạm Đài Minh Nguyệt cũng sẽ không nói cho nàng biết!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt không vui của Bách Lý Kinh Hồng mới giãn ra được một chút.

Câu nói của Nam Cung Cẩm thực sự khiến Đạm Đài Minh Nguyệt ngây người trong chốc lát, hắn buông cái chén trong tay xuống, ánh mắt đầy ý cười, rõ ràng đang rất vui vẻ. “Làm sao Thừa tướng có thể chắc chắn rằng trẫm sẽ không dùng điều kiện này chứ?”

“Mạc Bắc Vương cũng là người làm Hoàng đế, đã là vua của một nước, dù trong lòng không bao la rộng lớn, ôm hết được cả thiên hạ, nhưng với tính nết của các hạ thì chắc chắn cũng sẽ đặt giang sơn xã tắc ở vị trí thứ nhất. Ngài gióng trống khua chiêng, hao tốn nhiều thời gian và sức lực như vậy chỉ để trả thù sao? Nếu thật là như thế thì bản quan lại muốn hỏi một câu, Mạc Bắc Vương các hạ là kẻ ngu ngốc, hay Mạc Bắc Vương xem bản quan là kẻ ngu ngốc đây?” Ý là, ta vừa mới nói ngươi coi ta là kẻ ngu ngốc chẳng qua là nể mặt ngươi thôi, nói khó nghe thì con mẹ nó chứ, ngươi mới là đồ ngu ấy!

Khóe miệng Đạm Đài Minh Nguyệt giật run lên không kiềm chế được, các múi cơ trên gương mặt dưới mặt nạ cũng co giật. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Nếu Yến Thừa tướng đã thông minh như vậy, trẫm cũng không để cho ngươi chê cười nữa. Rất đơn giản, trẫm muốn sơ đồ bố binh của Tây Võ!”


Hắn chỉ muốn một tấm sơ đồ bố binh, cho dù Tây Võ có mạnh hơn nữa thì chắc chắn Đạm Đài Minh Nguyệt hắn cũng có thể san bằng nó!

“Mạc Bắc Vương, ngài không cảm thấy yêu cầu này quá buồn cười sao? Sơ đồ bố binh làm sao lại ở trên tay ta được?” Mấy trăm năm qua, Thừa tướng của mỗi nước đều chỉ nắm trong tay tài chính, binh quyền đã được các quân vương dần dần thu hồi từ trăm năm trước rồi. Cho nên dù Mộ Dung Thiên Thu rất tin tưởng nàng, thì cũng không có khả năng giao vật kia cho nàng.

“Vậy phải xem thủ đoạn của Thừa tướng rồi!” Đương nhiên Đạm Đài Minh Nguyệt biết Mộ Dung Thiên Thu không đời nào đem vật quan trọng như vậy giao cho Yến Kinh Hồng, nhưng để một Thừa tướng như Yến Kinh Hồng ra tay thì chẳng phải dễ dàng hơn so với chính bản thân hắn ra tay à, và tỷ lệ thành công cũng lớn hơn đúng không? Huống chi, có cơ hội lợi dụng người khác làm việc giúp mình thì cớ sao không làm?

“Đây chính là nguyên nhân các hạ chọn lựa hợp tác với Tây Võ ư?” Muốn mượn cơ hội tới gặp nàng, sau đó đưa ra điều kiện của mình.

Đạm Đài Minh Nguyệt hơi dừng lại, thật ra mục đích của hắn lúc mới tới đây chỉ là muốn trừng trị Yến Kinh Hồng thôi, nhưng hôm nay trên triều bị Mộ Dung Thiên Thu hỏi như thế, hắn thực sự bị á khẩu không trả lời được! Vì vậy hắn mới thay đổi ý định của mình, nếu không hắn cần gì phải tự mình chạy đến đây như thế này, cứ truyền thư cho Yến Kinh Hồng là được rồi! Nhưng chuyện này mà nói ra trừ việc chỉ làm hắn thêm mất mặt, thì còn lộ ra rằng hắn quá ấu trĩ, không có kết quả khác nữa, vì thế hắn quyết định lựa chọn giấu giếm, hắn gật gù nói: “Không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ tướng!”

Nam Cung Cẩm cười khẩy, không ừ hử gì.

Bách Lý Kinh Hồng đứng bên cạnh im lặng nãy giờ, lại chợt lên tiếng: “Vậy, nếu ngay bây giờ hai chúng ta giết ngươi luôn thì sao?” Giọng điệu cực kì nhẹ nhàng, giống như đang nói hôm nay ăn cái gì vậy, nhưng nội dung thì vô cùng tàn nhẫn, máu tanh.


“Vậy thì phải làm phiền Yến Thừa tướng làm bạn với trẫm trên đường xuống suối vàng rồi!” Đạm Đài Minh Nguyệt nói nhẹ như không. Hắn dám đến nói chuyện cùng hai người có võ công tương đương với mình thì tất nhiên cũng đã có chuẩn bị từ sớm. Lời này của Mộ Cẩn Thần, thứ nhất là đang uy hiếp hắn, thứ hai là đang thử thăm dò xem dấu ấn màu đỏ kia sẽ đưa tới kết quả gì. Nhưng chung quy lại thì cũng là chết, chuyện này chẳng có gì mà khó nói cả.

Nam Cung Cẩm cười, nhún vai giống như đang nói đùa, nàng quay sang nhìn Bách Lý Kinh Hồng: “Dùng mạng của một Hoàng đế để đổi lấy mạng của ta, đúng là lời to, hay là chúng ta giết hắn đi?”

Nghe vậy, Bách Lý Kinh Hồng quay sang nhìn nàng, trên mặt không biểu hiện gì nhiều, nhưng ánh mắt hắn rất lạnh, mạng của nàng quý giá hơn Đạm Đài Minh Nguyệt nhiều. Nam Cung Cẩm sờ lên mũi mình, biết điều quay đầu về chỗ cũ. Còn gương mặt của Đạm Đài Minh Nguyệt dưới cái mặt nạ đang co quắp cả lại, hắn phát hiện tên Yến Kinh Hồng này có tư duy khác hẳn với người bình thường, ở thời điểm sự an toàn của mạng sống đang bị nguy hiểm, chuyện nàng nghĩ đến lại không phải là thoát hiểm, mà là đổi mạng với người khác có lời hay không.

Đến lúc này, cuộc làm ăn giữa họ coi như đã xong, Đạm Đài Minh Nguyệt cười nói: “Thừa tướng, nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian một tháng!” Trộm sơ đồ bố binh ngoài việc cần phải có thủ đoạn ra thì còn cần tìm cơ hội, đương nhiên hắn cũng biết chuyện này không dễ làm như vậy.

“Biết!” Nam Cung Cẩm nói rồi đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Bách Lý Kinh Hồng theo sát phía sau.

Ra ngoài còn dễ dàng hơn rất nhiều so với việc lẻn vào đây, chỉ cần dựa theo đường cũ trở về, sau đó vượt qua tường vây là thành công đi ra ngoài.

Trên đường đi, tâm trạng Nam Cung Cẩm rất nặng nề, nàng cúi đầu bước về phía phủ Thừa tướng, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn. Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, thì Mộ Dung Thiên Thu cũng chưa từng làm chuyện gì xấu với nàng, đúng là hắn muốn giết nàng thật, nhưng dù sao hắn cũng chưa từng thực sự ra tay bao giờ, thậm chí còn giúp đỡ nàng rất nhiều chuyện. Cho dù biết trong tay nàng có thần binh bất tử, nhưng hắn vẫn sẵn lòng cho nàng thời gian cân nhắc mà không trực tiếp ra tay ngay, chẳng lẽ hiện giờ vì muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của mình mà nàng lại đi trộm sơ đồ bố binh của hắn sao?

“Nàng đang nghĩ có nên làm theo lời yêu cầu của Đạm Đài Minh Nguyệt hay không à?” Tiếng nói thanh lạnh vang lên bên tai nàng, rõ ràng người kia đã nhận ra sự bối rối trong lòng nàng.

Nam Cung Cẩm cũng không giấu hắn, nàng thẳng thắn gật đầu: “Có thể nói, Mộ Dung Thiên Thu đối với ta không có tình nghĩa quân thần, chỉ là trao đổi bình đẳng theo nhu cầu mà thôi. Nhưng đúng là ta đã nhận ân tình của hắn, bây giờ lại vì mình mà làm việc bất nghĩa với hắn, ta cảm thấy khó có thể ra tay được!”


Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy cũng không nói gì, để cho nàng tự suy nghĩ. Nhưng trong lòng hắn đã sớm có kết luận, nếu nàng thật sự vì cảm kích Mộ Dung Thiên Thu mà không muốn ra tay, thì cứ để hắn làm. Giang sơn xã tắc của Mộ Dung Thiên Thu làm sao so sánh được với mạng của nàng?

Nhưng chẳng mấy chốc, cuối cùng Nam Cung Cẩm vốn còn đang tràn đầy rối rắm trong lòng, cũng tìm được một đáp án cho chuyện này! Khi còn cách phủ Thừa tướng khoảng mấy trăm mét, trong mắt nàng hiện lên tia sáng u tối, xung quanh phủ Thừa tướng đã bị người ta giám sát, hơn nữa số người còn khá đông! Toàn bộ Tây Võ này, người dám làm chuyện như thế với phủ Thừa tướng, ngoại trừ Mộ Dung Thiên Thu thì còn có thể là ai?

Trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa! Đôi mắt đẹp trong suốt của Bách Lý Kinh Hồng cũng lóe lên, nhưng hắn không mở miệng nói nhiều.

Đi mấy bước tới cổng sau, Nam Cung Cẩm đột nhiên nói lớn tiếng: “Được rồi, được rồi, ta không chọc ngươi tức giận nữa, về sau có giận cũng đừng tùy tiện chạy ra ngoài, ta sẽ lo lắng lắm!”

Lời này coi như giải thích lý do vì sao đã trễ thế này mà hai người họ lại không ở trong phủ Thừa tướng.

“Hừ.” Bách Lý Kinh Hồng phối hợp hừ lạnh một cái, phô bày trọn vẹn sự kiêu ngạo ngày thường của hắn.

Thế là hai người họ dùng dáng vẻ như tình nhân đang cãi cọ, cứ thế trở về phủ Thừa tướng. Mà những người đang nấp ở trong chỗ tối nhìn hai gã đàn ông làm trò như vậy, chỉ cảm thấy buồn nôn, rùng cả mình, chẳng ai nghi ngờ gì!

Vào trong phủ, Nam Cung Cẩm liền vội vàng chạy vào trong phòng Thượng Quan Nhược Tịch, vài ngày rồi nàng chưa được nhìn thấy con trai bảo bối của mình. Bách Lý Kinh Hồng hơi dừng bước, nghĩ đến việc Mộ Thiên Thiên và Quân Tử Mạch dường như cũng không thích mình lắm, nên hắn bèn đi xử lý việc của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui