“Cô cô, không quét sân có được không?! Bà nhìn lá cây kìa, quét sạch lại rụng, quét cũng có để làm gì đâu!” Cô nàng nào đó từ chỗ Hoàng Phủ Hoài Hàn về liền đứng ở cửa lớn, phát biểu suy nghĩ độc đáo của mình.
Hồng Phong đang quay lưng về phía nàng thu dọn đồ đạc, nghe nàng nói vậy cũng không quay đầu lại, chỉ khinh khỉnh nói: “Thế thì, hôm nay ngươi ăn cơm xong, mai lại đói bụng, vậy hôm nay ngươi còn ăn cơm làm gì!”
“Cô cô, sao giống nhau được? Hôm nay ta không ăn cơm, thì mai sẽ chết đói, nhưng hôm nay không quét sân, thì ngày mai vẫn sống tốt mà!” Cãi chầy cãi cối là sở trường của nàng.
“Choang!” Hồng Phong quay đầu, bình hoa trên tay rơi xuống đất, ngẩn người nhìn nàng.
“Sao thế? Trên mặt ta có gì sao?” Nàng rất thích Hồng Phong, giống như người lớn trong nhà vậy, cho nên, trước mặt Hồng Phong, nàng luôn bất giác lộ ra vẻ trẻ con.
Hồng Phong cứng người lấy một tấm gương ra cho nàng soi…
Á, nhìn người trong gương, vẻ mặt cô nàng nào đó cũng cứng lại! Nàng vốn cài một bông hoa cúc đỏ trên đầu, sao lại biến thành một bông hoa loa kèn? Không phải là lúc chui qua bụi rậm, bị vướng nên hỏng mất rồi chứ? Nàng cố tình trang điểm mắt màu khói, không biết từ lúc nào cũng thành sặc sỡ thế này… Bảo sao vừa rồi khi Hoàng Phủ Hoài Hàn vừa nhìn thấy nàng, vẻ mặt như muốn nôn ra vậy.
“Vừa rồi, ngươi dùng gương mặt này để đi gặp Hoàng thượng hả?” Hồng Phong cảm giác như lưỡi mình bị xoắn cả lại.
Tô Cẩm Bình xấu hổ ôm đầu, gỡ đoá hoa khốn kiếp kia xuống, còn có cảm giác muốn đâm đầu chết luôn cho xong! Cái bộ dạng này, đến mình nhìn còn buồn nôn, Hoàng Phủ Hoài Hàn có thể yêu được nàng thì đúng là bị ma ám!
“Ngươi…”
“Khụ khụ… Cô cô, chuyện này… chuyện đã qua rồi, chúng ta cũng đừng nói tới nữa, hảo hán không nhắc lại công lao, ta đi quét sân đây!” Nói xong, nàng cầm chổi chạy nhanh như chớp.
Hồng Phong đờ người nhìn theo bóng nàng, khoé miệng co rút không thể kiềm chế, hảo hán không nhắc lại công lao à?
…
Nàng buồn bã quét sân, chợt nhớ tới nam nhân ngày đó, bất giác nhìn về hướng vườn lê, không biết hắn thế nào rồi? Tính ra, thì coi như nàng thiếu hắn một ân huệ, ừ, chi bằng tối nay đến do thám phòng anh đẹp trai đi?!
Tai nàng khẽ động, cảm giác có một đoàn người đi từ bên trái tới, đang định cúi đầu hành lễ, chợt nghe một giọng nói lạnh lẽo, chua ngoa truyền tới: “Ai da, đây không phải đệ nhất mỹ nhân của Đông Lăng ta sao?”
“Lớn mật, thấy Ngọc Thục phi còn không mau quỳ xuống!” Có người nhanh chóng nói ra thân phận của ả ta.
Nàng nghiến răng, quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến Thục phi nương nương!” Mẹ nó, lại một kẻ tới tìm phiền phức! Còn là Thục phi nữa chứ, fuck!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Ngọc Thấu đầy vẻ châm biếm và căm ghét: “Ta nói này Tô Cẩm Bình, khi ngươi làm Tài nhân, muốn quyến rũ Hoàng thượng thì không nói, nhưng làm cung nữ còn dám hãm hại Hoàng hậu, chậc, bản lĩnh không nhỏ. Chờ Hoàng hậu nương nương hết bị cấm túc, bản cung thật sự muốn nhìn xem ngươi sẽ thoát thân thế nào!”
Cái gì? Nàng hãm hại Hoàng hậu bao giờ? “Hãm hại Hoàng hậu? Xin Ngọc Thục Phi nói rõ!”
“Hừ, nói rõ à? Không phải ngươi giả vờ ngất xỉu trước mặt Hoàng thượng, rồi nói vì Hoàng hậu đánh ngươi sao? Đúng như ngươi mong muốn, Hoàng hậu bị cấm túc. Tiểu xảo này của ngươi, qua mắt được người khác, chứ không thể lừa gạt được Lãnh Ngọc Thấu ta, càng không thể gạt được Hoàng hậu! Một tháng nữa, Hoàng hậu nương nương được thả, sẽ là lúc ngươi bỏ mạng!” Lãnh Ngọc Thấu cài một chiếc trâm vàng lấp lánh, đôi mắt quyến rũ vô cùng xinh đẹp.
“Thục phi nói là nô tỳ lừa gạt Hoàng thượng sao? Thục phi nương nương có thể nhận ra, chẳng lẽ Hoàng thượng lại không đoán ra được? Nô tỳ có thể hiểu theo nghĩa, Thục phi nương nương cho rằng Hoàng thượng có mắt không tròng mới có thể bị nô tỳ lừa gạt không? Hoàng hậu nương nương sau khi được thả sẽ không tha cho nô tỳ à? Ý nương nương là Hoàng hậu là người bụng dạ hẹp hòi, không phục với sự trừng phạt nho nhỏ của Hoàng thượng, cho nên khi được thả nhất định sẽ không bỏ qua cho nô tỳ sao?”
Vừa nghe ả nói xong, Tô Cẩm Bình liền đáp lại đầy mỉa mai. Nhưng chính nàng cũng bất giác run rẩy khoé miệng, nàng nhất thời quên mất thân phận của mình rồi! Ở đây không có người nào khác, nếu cô nàng này thẹn quá hoá giận muốn đánh mình thì biết làm sao?
Quả nhiên, vừa nghe xong những lời này, sắc mặt của Lãnh Ngọc Thấu cực kỳ khó coi. Tô Cẩm Bình này, đúng là ghê gớm! Tuỳ tiện nói mấy câu đã quy kết cho mình thành bất kính với Hoàng thượng, Hoàng hậu rồi!
Có điều… ả cười lạnh: “Giỏi cho Tô Cẩm Bình ngươi, rất nhanh mồm nhanh miệng! Người đâu, đến vả miệng cho bản cung. Hôm nay bản cung muốn để cho ả tiện tỳ này biết, rốt cuộc ai mới là chủ nhân!” May mà không có ai khác ở đây, nếu không, không phải chính ả sẽ bị người ta nắm được điểm yếu hay sao?
Mắt Tô Cẩm Bình đảo nhanh một vòng, nàng vừa không muốn bị đánh vào mặt, cũng không muốn liều mạng với cô ả này đến cùng, để mạo hiểm cả cái mạng nhỏ của mình! Vì thế: “Thục phi nương nương, nô tỳ đương nhiên biết ngài là chủ nhân, vừa rồi chỉ là nhắc nhở ngài một chút. Ở hậu cung này nơi nơi đều là lang sói, hổ báo, sau này nương nương nói chuyện nên có chừng mực một chút, nếu không, để nhóm nương nương khác trong cung biết được, sẽ cực kỳ bất lợi cho ngài. Nô tỳ vì lo lắng cho ngài nên mới nhắc nhở mà, sao ngài lại hiểu sai lòng trung thành của nô tỳ!”
Lãnh Ngọc Thấu nghe nàng nói vậy liền ngẩn người! Ngơ ngác nhìn nàng một lúc lâu, hơi hoảng hốt nói: “Ngươi, mấy lời này của ngươi là thật lòng sao?”
“Tấm lòng trung thành của nô tỳ đối với nương nương có trời đất chứng giám!” Tô Cẩm Bình rưng rưng ra vẻ hết sức trung thành, chỉ cần có thể giữ lại mạng sống, thì với ai ông cũng thật lòng hết!
“Vậy… Đứng lên đi, cũng do bản cung hồ đồ, ngươi đã là cung nữ rồi còn tính toán với ngươi, là bản cung không phải. Tiếc là Hoàng thượng đã tự hạ chỉ phái ngươi đi quét sân, nếu không cũng có thể ở lại hầu hạ bên cạnh bản cung rồi, thường xuyên nhắc nhở, ngươi còn hữu dụng hơn mấy đồ vô dụng bên cạnh bản cung nhiều!” Nói xong, ả hơi oán hận nhìn cung nữ sau lưng mình.
Vừa dứt lời, mấy cung nữ kia sợ hãi quỳ sụp xuống: “Nô tỳ bất tài, xin nương nương thứ tội!”
Ả quét mắt nhìn họ đầy vẻ căm ghét, nhưng lại nhìn Tô Cẩm Bình rất dịu dàng.
Cô nàng nào đó ra vẻ vô cùng tiếc nuối nói: “Ôi, không được hầu hạ bên cạnh nương nương, khiến lòng nô tỳ thật khó chịu! Nương nương, sau này ngài nhất định phải cẩn thận một chút, nô tỳ, nô tỳ…” Nói xong, còn giả vờ rơi vài giọt nước mắt!
Lãnh Ngọc Thấu vỗ tay nàng, nói đầy cảm động: “Tấm lòng của ngươi, bản cung hiểu. Sau này, ngươi chính là người của bản cung, bên chỗ Hoàng hậu ngươi cũng không cần lo lắng. Có bản cung ở đây, dù người có muốn thế nào cũng phải nể mặt ta vài phần!”
“Nương nương, nô tỳ vừa nói xong, sao ngài lại không chú ý rồi? Nếu những lời này lọt vào tai Hoàng thượng, ấn tượng của Hoàng thượng đối với ngài sẽ vô cùng xấu! Nương nương, ngài… ôi!” cô nàng nào đó ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Được rồi, được rồi, sau này bản cung sẽ chú ý! Nếu có chuyện gì khó khăn, cứ đến tìm bản cung!” Lãnh Ngọc Thấu cười, hứa hẹn.
Ả vừa nói xong, thì ánh mắt cô nàng nào đó sáng bừng lên: “Nương nương, mấy ngày trước nô tỳ bị bệnh, đầu óc mơ hồ choáng váng, làm vỡ bình hoa của Hồng Phong cô cô. Bình hoa đó trị giá một trăm lượng, nô tỳ tiến cung lại không mang theo bạc, bổng lộc mỗi tháng chỉ có…”
“Không phải chỉ một trăm lượng thôi sao? Cẩn Thư, đi lấy một trăm lượng tới đưa cho nàng.” Lãnh Ngọc Thấu thờ ơ nói, sau đó đưa cả đám hạ nhân rời đi.
“Vâng!” Một cung nữ kính cẩn trả lời.
Tô Cẩm Bình oán giận mình vội vã. Nếu biết ả dễ nói chuyện như vậy thì nàng đã nói ba trăm, không năm trăm lượng rồi! Lỗ to! Nhưng ngay sau đó, khoé môi nàng lại cong lên, lần này, lừa được một trăm lượng, còn giải quyết được phiền phức chỗ Hoàng hậu, nói gì thì nói, cũng coi như làm ăn có lãi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...