Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Nàng lao xuống trước cửa gian nhà, lắc mình đi vào theo cửa sổ bên hông. Tô Cẩm Bình đảo mắt nhìn một vòng quanh gian phòng, ở giữa có một bàn gỗ nhỏ, trong phòng, trừ chiếc bàn đó và một băng ghế bên cạnh, thì không có bày biện gì khác cả.

Trên bàn có đốt một ngọn đèn, ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu trong phòng, lại khiến người ta có cảm giác không chân thực.

“Ra ngoài.” Hai tiếng truyền vào tai, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng mà cao ngạo, mang theo hơi thở lạnh như băng, nhưng lại phảng phất giống như khúc nhạc tiên từ trời xanh vọng xuống, êm tai vô cùng! Tô Cẩm Bình ngẩn người, nàng mà lại không cảm nhận được trong phòng có người!

Nàng quay đầu, nhìn thấy ngay một người ở giữa phòng ngủ. Hô hấp của Tô Cẩm Bình như ngừng lại, quả nhiên là hắn! Ngày đó, nàng chỉ nhìn thấy một bên mặt của hắn, còn hôm nay, nàng đã nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt! Nàng có thể xác định trăm phần trăm, nàng chắc chắn chưa từng thấy một người đàn ông nào đẹp hơn hắn!

Đôi lông mày dày, dài, cong cong nhập vào tóc mai, lông mi rất dài, dày mà không lộn xộn, từng sợi, từng sợi rõ ràng, dường như có thể đếm được. Dưới rèm mi là một đôi mắt như ánh trăng khiến lòng người ngây ngất, không nhìn rõ là màu bạc hay màu xám, nhưng vô cùng thần bí, khiến cho người ta có cảm giác không nhìn thấu được. Làn da mịn màng như ngọc trắng, sống mũi cao thẳng, như mang theo hơi thở của trời xanh, thanh khiết như trúc ngọc, cao quý như lan chi. Đôi môi mỏng màu anh đào hơi vểnh lên, rực rỡ đến mê người, vô cùng gợi cảm.

Cô nàng nào đó bỗng đỏ bừng mặt, không chỉ vì hắn rất đẹp trai, mà là vì hắn đang ngồi trong thùng tắm!

Làn khói mờ lượn lờ trong phòng, giống như dựng lên sự ngăn cách giữa người trong phòng với phàm trần, cũng tạo nên cảm giác đẹp đẽ đến không chân thực, lồng ngực trắng nõn bị nước ấm làm cho hơi đỏ hồng lên, tạo thành màu sắc như trái đào mật.

Mái tóc đen bị nước thấm ướt buông xuống trước ngực, giống một bàn tay nhỏ bé nhẹ vuốt ve lồng ngực, khiến người ta dễ sinh ra những ảo tưởng vô cùng xa vời.


Nhưng trong đầu Tô Cẩm Bình hiện nay chỉ có duy nhất một suy nghĩ - nàng chạy trốn đến đây lại nhìn lén được người ta tắm! Trời cao ơi, đất dày ơi! Nàng chỉ đang đi trốn Cấm vệ quân truy bắt thôi mà, không hề có ý đồ xấu gì hết nhé? Nghĩ vậy, nàng nói chuyện cũng hơi lắp bắp: “Cái đó… anh đẹp trai này, ta… ta đang bị người ta đuổi giết. Không… không phải cố ý vào nhìn lén, không phải… là quan sát, phụt… là không cẩn thận nhìn thấy ngài tắm!”

Đôi môi mỏng hơi giật giật, trên dung nhan tuyệt mỹ không có chút biểu cảm nào, không lạnh băng như Hoàng Phủ Hoài Hàn mà là hoàn toàn cách biệt khỏi trần thế: “Cô…”

“Này, này, này…. Huynh tuyệt đối đừng có kêu lên, ta cũng không phải sói nữ háo sắc gì, thật sự là ta chỉ không cẩn thận nên xông vào đây thôi!” Nàng ngăn không để hắn kêu lên, rồi nghiêng đầu nghe ngóng qua cửa sổ xem truy binh có đuổi tới không.

Sói nữ háo sắc à? Nghe xong từ này, hắn thật sự có cảm giác buồn cười, nhưng lại lập tức sửng sốt, từ bao giờ mà hắn cũng có suy nghĩ “muốn cười” ở trong đầu?

Tô Cẩm Bình thấy hắn vẫn không nói lời nào, đứng mãi cũng cảm thấy hơi xấu hổ: “Huynh mặc quần áo vào đi, ta sẽ quay người lại, ta thề, tuyệt đối không nhìn lén huynh đâu!”

Tô Cẩm Bình, trước giờ không sợ trời không sợ đất, chỉ xúc động vì tiền, lần đầu tiên trong đời có cảm giác thốn! Đôi mắt phượng đảo khắp tứ phía, nhưng không dám dừng lại trên mặt hắn, cho nên cũng không phát hiện ra, đôi ngươi màu bạc của người kia, từ đầu tới cuối đều chưa từng nhìn vào mặt nàng.

Nàng quay lưng về phía hắn, chưa đứng được vài giây đã nghe tiếng động lớn truyền từ cửa vào. Tô Cẩm Bình biến sắc, không nghĩ ngợi nhiều, xoay người lao thẳng vào trong thùng tắm, cũng rất không biết xấu hổ, nhìn từ đầu đến chân thân người của anh chàng đẹp trai kia!


“Ùm” một tiếng, nàng trốn vào trong thùng tắm, nín thở. Trên mặt đỏ như lửa đốt, nàng vừa mới nói với mỹ nam rằng mình không phải sói nữ háo sắc, lừa người ta đứng lên chuẩn bị mặc quần áo, vậy mà lại đột nhiên quay lại. Đã nhìn hết của người ta thì chớ, còn chui cả vào thùng tắm của người ta, đây không phải là sói nữ háo sắc, thì cũng là nữ lưu manh. Tuy rằng hai từ này hình như cũng không khác nhau lắm.

Lông mày của mỹ nam hơi nhíu lại, rõ ràng là không vui với hành vi của Tô Cẩm Bình! Nhưng, hắn vẫn không nói câu gì, đôi chân thon dài bước ra khỏi thùng tắm, chậm rãi mặc y phục vào, giống như Tô Cẩm Bình trong phòng và tiếng ầm ĩ ở ngoài phòng không ảnh hưởng gì đến hắn vậy.

“Rầm!”, “Rầm!” Tiếng đập cửa vang lên.

Hắn nhẹ nhàng bước tới, vươn bàn tay khớp xương rõ ràng ra mở cửa.

Tô Cẩm Bình nín thở, trốn trong thùng tắm, không dám cử động. Nhưng tai bất giác vểnh lên, lắng nghe âm thanh ngoài cửa. Có điều, nói là lo lắng vậy, chứ thật ra, không biết vì sao, nàng lại có một sự tin tưởng khó hiểu, rằng người như hắn sẽ không bán đứng nàng.

“Tam Hoàng tử Nam Nhạc, đắc tội ngài! Tại hạ phụng mệnh Thánh thượng đi điều tra kẻ phạm tội khi quân, xin điện hạ tạo điều kiện cho!” Giọng nói rất khách khí nhưng đáy mắt không có chút tôn kính nào.

Mẹ nó? Kẻ phạm tội khi quân ư? Có khoa trương vậy không? Không phải là nàng chỉ đè Hoàng Phủ Hoài Hàn một chút thôi à? Sao giờ đã biến thành khi quân phạm thượng rồi? Còn được gọi là “tội phạm” nữa, nàng còn chưa trộm được đồng bạc nào đâu! Dù trong lòng có biết bao nhiêu bất mãn thì cũng không dám đứng lên biện hộ cho mình, chỉ lặng lẽ ngồi trong thùng tắm, nghiến răng ken két. Chờ nàng đi ra, nhất định phải dùng thuật yểm bùa, mỗi ngày đâm nát người tên tiểu nhân Hoàng Phủ Hoài Hàn kia!


Hắn hơi nghiêng người, đôi môi mỏng phun ra hai chữ: “Tìm đi!”

Hắn không phản đối cũng chẳng hưởng ứng, dường như chuyện không liên quan gì tới mình, nhưng Tô Cẩm Bình lại cảm giác rất rõ rằng, trong lòng người đàn ông này, không chỉ có nàng không có liên quan gì đến hắn, mà có lẽ tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều không liên quan gì đến hắn. Đôi môi đỏ hơi cong lên, e rằng chỉ là ra vẻ vậy thôi? Ngày đó, nàng nhìn thấy rất rõ vẻ thâm trầm trong đáy mắt kia, chẳng lẽ là nhìn nhầm sao?

Tay thống lĩnh Cấm vệ quân đảo một vòng trong phòng, vừa nhìn đã thấy ngay thùng tắm kia, mà tóc của người đàn ông trước mặt vẫn chưa khô, rõ ràng là vừa rồi đang tắm dở, liền ôm quyền, mở miệng: “Đắc tội rồi, tại hạ cáo lui!”

Sau khi nói xong, gã và các thị vệ dưới quyền đồng loạt rời đi. Được một đoạn xa, tiếng thị vệ nói chuyện mới truyền lại:

“Tướng quân, thuộc hạ nghĩ, Tam Hoàng tử Nam Nhạc chắc sẽ không chứa chấp tội phạm đâu.”

“Bản tướng cũng biết hắn không phải người thích chĩa mũi vào việc người khác. Nhưng Hoàng thượng đã có lệnh, truy bắt Tô Cẩm Bình, không tìm thấy thì bản tướng đem đầu tới gặp. Hiện giờ tìm khắp hoàng cung cũng không thấy, bản tướng không khỏi… Ai!” Nói xong, gã thở dài vô cùng phiền muộn.

“Nhưng mà, chúng ta truy đến tận đây, nếu truyền ra ngoài, liệu người ta có nói Đông Lăng ta cố tình gây chuyện, gây khó dễ cho cả một con tin của Nam Nhạc không?! Hơn nữa, hắn cũng không phải người bình thường!” Tên thị vệ này rõ ràng là rất biết suy nghĩ.

Tay thống lĩnh Cấm vệ quân kia hừ nhẹ một tiếng đầy giễu cợt: “Gây khó dễ thì đã sao? Có gì hơn người chứ? Cái gì mà ‘Tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu*’? Hừ, tám tuổi đã bị hạ độc mù hai mắt, rồi đưa tới làm con tin, Nam Nhạc đâu còn để tâm đến hắn, cần bản tướng giải thích cho ngươi nữa à?”


*Có tài chấn hưng bốn nước, vẻ đẹp kinh động chín châu.

Bị hạ độc mù mắt sao? Hai mắt của Tô Cẩm Bình đang trốn trong thùng tắm hơi trừng lên, hắn, không nhìn thấy sao? Tám tuổi đã bị hạ độc mù mắt, là ai làm?

“Người đi rồi, cô có thể ra ngoài.” Đang lúc nàng hoảng hốt, thì giọng nói của người kia bỗng truyền tới.

Giọng nói vẫn không hề mang chút tình cảm nào, trong trẻo mà lạnh lùng cao ngạo, giống vầng trăng treo trên chín tầng trời, không nhiễm thế tục.

Tiếng nước ào ào vang lên, Tô Cẩm Bình vội vàng đứng dậy, hít lấy hít để không khí bên ngoài, người ghé vào cạnh thùng tắm. Nàng quay sang, nhìn vào đôi mắt như ánh trăng khiến lòng người ngây ngất kia, một cảm giác đau lòng bỗng len vào trong tim, đôi mắt đẹp như thế, sao lại có người nhẫn tâm hạ độc mù nó?

Nàng bước ra khỏi thùng tắm, bình tĩnh đứng trước mặt hắn, tay bất giác muốn chạm vào. Chỉ còn cách khoảng một tấc, nàng bỗng dừng lại, hứa hẹn: “Tin ta, một ngày nào đó, ta sẽ chữa khỏi cho huynh!”

Nói xong, thân hình nàng chợt loé lên, phi qua cửa sổ bên hông ra ngoài.

“Tin ta, một ngày nào đó, ta sẽ chữa khỏi cho huynh!” Những lời này vang vọng bên tai hắn, đôi môi mỏng hơi cong lên, con ngươi vốn không có tiêu cự bỗng nhanh chóng hiện lên một chút ánh sáng lấp lánh, xinh đẹp vô cùng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui