Ta hiện tại hẳn là đang ở một lầu các nào đó trong Hoàng cung Miền Nam, phòng trên lầu hai, đứng ở bên cửa sổ có tầm nhìn không tồi, dưới lầu là khoảng sân rộng, trong sân trồng một ít hoa cỏ cây cối, trời đã vào đầu thu, lá cây đã bắt đầu dần dần ố vàng.
Trong hoàng cung thực im lặng, không có nhìn thấy thủ vệ nào, cũng không thấy một người Miền Nam nào khác, cả biệt viện chỉ có ta ở cùng ngụy thánh Bộ Phong Trần.
Không có thủ vệ, cũng không có nghĩa là có thể thoải mái chạy trốn, trên thực tế, ngay cả cửa ra sân ta cũng không đến được, người bên ngoài hẳn cũng không vào được, ngụy thánh thiết trí kết giới ở xung quanh, so với cánh cửa lớn còn kiên cố hơn.
“Cả ngày ngồi yên như vậy, ngươi không nhàm chán hay sao?” Nằm úp sấp trên ban công lầu các, ta có chút nhàm chán ngáp một cái, giả nhân giả nghĩa không biết đi đâu, cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện, chẳng lẽ gặp phiền phức gì rồi?
Nam nhân kia nếu không phải bởi vì chuyện gì đặc biệt mà rời khỏi, khi biết ta bị người trong số mệnh của hắn bắt đi, hắn tuyệt đối sẽ không thờ ơ.
Người trong số mệnh? Ta quan sát ngụy thánh cả một buổi sáng an vị trong sân dưới gốc đại thụ rậm rạp, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
“Ngươi nhàm chán?” Ngụy thánh Bộ Phong Trần mở mắt, từ sáng đến giờ hắn rốt cuộc mở mắt, nam nhân ngửa đầu nhìn phía ta, nói “Tản bộ không?”
“Có thể.” Ta trả lời.
Rốt cuộc, lúc tản bộ ta có thể rời khỏi cái lồng sắt này rồi.
Gió thu thổi tới mang đi cái nóng bức như lửa của ngày hè, gió lạnh thổi qua mặt hồ hiu hiu từng trận mang theo cảm giác mát mẻ như hương mai.
Hoa sen nở rộ suốt mùa hạ đã bắt đầu tàn lụi, ta vốn tưởng rằng, tàn thu này là ngày Miền Nam suy bại, là ngày mà ta có thể hưởng được quả ngọt sau nhiều năm vất vả. Nhưng hôm nay, ta lại lấy thân phận một người bị cầm tù đi trong hoàng cung Miền Nam, chuyện này rất khác so với dự đoán của ta, hết thảy đều do nam nhân đi ở phía trước tạo thành.
Áo trắng quét trên mặt đất lại không vương một hạt bụi nhỏ, ngụy thánh Bộ Phong Trần một đầu tóc bạc chậm rãi đi phía trước ta, giống với Bộ Phong Trần nhà ta, hai người không hổ là người trong số mệnh của nhau, cùng mặc áo bào trắng rộng thùng thình phiêu dật, cũng đồng dạng thích tản bộ.
Nhưng mà, cứ như vậy đưa lưng về phía địch nhân? Có lẽ Thánh môn Thánh Nhân này cường đại đến nỗi căn bản không e ngại một phàm nhân bị phong bế võ công như ta.
Ta hẳn là chán ghét, thậm chí căm thù đến mức muốn giết nam nhân này đi? Nhưng mà vì cái gì có đôi khi ta cảm thấy được có một loại an tâm không thể hiểu? Mặc dù bề ngoài giống với Bộ Phong Trần nhà ta, nhưng bọn hắn rõ ràng chính là hai thân thể đi?
Làm sao ta có thể đối với ngụy thánh có cảm giác an tâm gì chứ.
“Sao lại không nói gì?” Ngụy thánh vừa đi, vừa mở miệng hỏi, hai tay của hắn bắt chéo phía sau, ngón tay thoạt nhìn thon dài mà sạch sẽ, điều này làm cho ta có chút hoài niệm cảm giác được người kia nhà ta nắm lấy tay, ấm áp, dày rộng, yên ổn.
“Ta và ngươi rất quen thuộc sao?” Ta lạnh lùng trả lời một câu, người này là địch nhân của Bộ Phong Trần nhà ta, hắn dĩ nhiên cũng chính là địch nhân của ta, bọn họ rốt cuộc cũng sẽ đánh một trận sinh tử, mà ta, chỉ có thể đứng ở phía sau Bộ Phong Trần nhà ta.
Ngụy thánh Bộ Phong Trần phát ra một tiếng cười nhợt nhạt, thản nhiên nói: “Tuy rằng từng nghĩ tới sẽ dùng phương thức nào gặp lại ngươi, nhưng chưa từng nghĩ sẽ ở ngoài Hoàng thành Miền Nam. Sầu Thiên Ca, rời khỏi Thánh Môn đã ba năm, sống có khỏe không?”
Rời khỏi Thánh Môn ba năm? Lại gặp ta? Ngụy thánh nói lời này giống như từng gặp qua ta, nhưng mà trong trí nhớ của ta rõ ràng không có nam nhân này, gần đây ta chỉ nghe người kia nhà ta ngẫu nhiên đề cập qua một chút thôi.
Chẳng lẽ, ba năm trước đây ta từng đến Thánh Môn, hơn nữa còn gặp mặt ngụy thánh trước mắt này? Khi ta nhảy xuống vách núi với sau khi tỉnh lại có một khoảng thời gian ước chừng một năm ta toàn bộ không nhớ rõ từng xảy ra chuyện gì.
Hay là chuyện mà ngụy thánh nhắc tới chính là chuyện xảy ra trong một năm đó? Năm đó ta cũng không phải hôn mê bất tỉnh mà từng đến Thánh Môn, có gặp ngụy thánh?
“Đương nhiên ta sống rất tốt, còn ngươi, ba năm qua ngươi sống thế nào?” Ta tùy ý đáp, trong lòng cũng một mảnh phức tạp, đây là lần đầu tiên có người nhắc tới chỗ trí nhớ trống trong một năm kia, có lẽ, nam nhân trước mắt này có thể cho ta một vài đáp án để tham khảo.
Bộ dáng Bộ Phong Trần thoạt nhìn không giống nói dối, đối mặt với ta cũng rất tự nhiên, thoạt nhìn giống như thật sự trước kia chúng ta từng gặp qua chứ không phải là lần đầu tiên.
“Rất tốt.” Ngụy thánh thản nhiên nói, hắn dần chậm bước, đi tới một tảng đá bên hồ ngồi xuống.
Cành lá bên hồ nhẹ nhàng lay động lộ ra ánh sáng chiếu trên mặt hồ xanh biếc, cực giống một khối ngọc bích trơn bóng.
Mái tóc bạc của Bộ Phong Trần ở trong gió nhẹ nhàng phiêu động, từng sợi rõ ràng giống như dải ngân hà chảy xuôi xuống trên bầu trời đêm.
Tóc bạc? Làm sao lại có cảm giác thoạt nhìn có chút quen mắt nhỉ, có phải từng thấy ở nơi nào rồi không, nhưng ta nhất thời nghĩ không ra rốt cuộc đã thấy loại tóc bạc như này ở đâu.
“Sầu Thiên Ca.” Ngụy thánh Bộ Phong Trần đột nhiên mở miệng gọi tên ta, cảm giác này thật kỳ quái, dường như có chút quen thuộc nhưng lại nói không rõ vì sao quen thuộc, có lẽ bởi vì thanh âm của hai Bộ Phong Trần giống hệt nhau.
Ngụy thánh Bộ Phong Trần tiếp tục nói: “Ngươi và hắn là quan hệ tình nhân phải không?” Không ngờ, ngụy thánh này lại hỏi trực tiếp như vậy.
“Ngươi còn không biết hay sao?” Ta hỏi ngược lại.
Nghe ngữ khí của hắn tựa hồ không thật sự khẳng định quan hệ của ta cùng Bộ Phong Trần nhà ta, lại tựa hồ cảm thấy ta cùng người kia nhà ta có chút ám muội, ta tiếp tục dùng thái độ thế nào cũng được nói chuyện với hắn.
“Xem ra đúng vậy.” Ngụy thánh Bộ Phong Trần thấp giọng cười khẽ, nói “Từ trước, khi ở Thánh Môn tuy rằng chỉ gặp ngươi có một lân nhưng ta từng nghe nói qua không ít chuyện của ngươi và hắn.”
Ngụy thánh Bộ Phong Trần nói cái này để làm gì nhỉ? Nam nhân sau khi nói xong, ngoài ý muốn trầm mặc, ta nhìn bóng dáng hắn, những sợi tóc màu bạc mềm mại xõa xuống lưng, những sợi tóc này…
Ta nhất thời sửng sốt, cảm giác hạt châu trên cổ mình có chút nóng lên, tóc của ngụy thánh cùng sợi tóc đeo hạt châu mà ta giấu dưới lớp quần áo quả thực giống nhau như đúc.
……….
……….
Ngày hôm nay, Bộ Phong Trần nhà ta cũng không có xuất hiện.
Điều này làm cho ta cảm thấy tâm an đồng thời lại cảm thấy có chút hoảng hốt, tâm an chính là người kia nhà ta không có giáp mặt với ngụy thánh Bộ Phong Trần tạo nên một cuộc chiến ngươi sống ta chết; hoảng hốt là bởi vì nam nhân nhà ta không biết đã đi nơi nào?
Nhưng mà hôm nay còn một việc làm cho ta cảm thấy nghi hoặc cùng bất an, chính là sợi tóc đeo hạt châu trên cổ ta cùng với tóc của ngụy thánh Bộ Phong Trần rất giống, ít nhất là theo mắt ta thấy như vậy.
Ban đêm, ta ở trong phòng đứng bên cửa sổ nhìn sắc trời dần tối, trời chiều đã khuất sau đỉnh núi không còn thấy bóng dáng, ánh sáng mơ hồ giấu ở bên trong không trung màu lam tối, gió cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Vốn là một mảnh đen tuyền phía sau dần dần dấy lên những tia sáng màu đỏ ấm áp, quay đầu lại, ta liền thấy ngụy thánh Bộ Phong Trần đi vào phòng.
Đây xem như là một loại giám thị đi? Ngụy thánh Bộ Phong Trần tuy rằng không hạn chế hành động của ta nhưng mặc kệ ta đi đâu làm gì, ngụy thánh cũng thường xuyên xuất hiện ở gần đó.
Ngay cả lúc ngủ cũng vậy, ngụy thánh tuy rằng không ngủ cùng giường với ta nhưng cả đêm đều ở cách gian nhắm mắt ngủ ngồi, ta muốn chạy cũng không được, ai bảo ta chỉ là tiểu bối kém ngụy thánh cỡ một ngàn năm cơ chứ?! Nếu ta cũng tu hành ngàn năm, hiện tại rốt cuộc ai lợi hại cũng không nhất định.
“Thánh Nhân, cách vách cũng chỉ có một bộ trường kỷ, ban đêm ngươi chỉ có thể ngồi ngủ sao?” Ở cùng ngụy thánh một ngày, ta đại khái cũng thăm dò được một chút tính cách của hắn.
Có một vài chỗ kỳ thật cùng vị kia nhà ta rất giống, tỷ như bọn họ đều là người thích mềm không thích cứng, ngươi cứng rắn với hắn kết quả chỉ có chịu khổ, nhưng nếu người có thể hòa hợp ở cạnh hắn, hắn cũng sẽ lấy lễ đối đãi.
Đối với ta, ngụy thánh Bộ Phong Trần so với vị kia nhà ta càng ôn hòa hơn một chút, tính tình cũng tốt hơn, nhìn không ra nam nhân này có thể tức giận hay là không.
“Đây là quan tâm sao? Đa tạ, người tu hành không để ý mấy chuyện này.” Ngồi ở bên bàn, ngụy thánh Bộ Phong Trần lấy ra một quyển sách tùy ý lật xem.
Tóc của nam nhân này, ta muốn nhìn gần một chút nhưng mạo muội tiếp cận như vậy cũng không tốt. Ta muốn nhìn xem quyển sách trong tay ngụy thánh nói về cái gì.
“Thánh Nhân, ngươi đang đọc sách gì?” Đêm hôm qua, lúc ta ở trên giường, chỉ âm thầm ý đồ giải khai chân khí bị phong tỏa, căn bản lười để ý tới người kia đang làm cái gì.
Ta đi qua, từng chút đến gần làm bộ như đang nhìn quyển sách trong tay ngụy thánh lại lặng lẽ quan sát tóc của nam nhân, ít nhất thoạt nhìn, tóc bạc trắng kia giống hệt sợi tóc bạc ta đang đeo trên cổ.
Nghe xong lời ta nói, ngụy thánh Bộ Phong Trần ngẩng đầu nhìn ta, thản nhiên trả lời: “Chỉ là một bộ sách trong thư phòng mà thôi.”
“Ô, ta xem xem.” Cố ý đứng phía sau ngụy thánh dựa gần hơn một chút, ta lặng lẽ kéo một sợi tóc của hắn, ngụy thánh lập tức xoay người lại, tóc của người này là dây thép hay sao? Ta dùng lực kéo, lại không thể kéo đứt sợi tóc của hắn, ngược lại bởi vì hắn xoay người làm ta bị kéo qua.
“Ai!” Lập tức ta không có buông tay nên bị kéo ngã, thiếu chút nữa đã ngã vào trong lòng ngụy thánh Bộ Phong Trần.
“Không sao chứ?” Đỡ ta, ngụy thánh quan tâm hỏi, đồng thời nam nhân cũng nhìn sợi tóc bạc bị ta nắm trong tay.
Ta buông lỏng tay ra, nói: “Không có việc gì.”
Nói xong ta liền vội vàng thối lui, nhìn ngụy thánh, nói: “Thánh Nhân, ta nghỉ ngơi.” Ngay sau đó xoay người lên giường, đem mành thả xuống che khuất, mặt xoay về hướng vách tường lặng lẽ lấy ra hạt châu từ dưới lớp áo.
Sợi dây xỏ hạt châu giống hệt tóc của ngụy thánh Bộ Phong Trần, ngay cả độ mềm dẻo cũng giống nhau rất chắc chắn không thể kéo đứt.
Nhưng, vì cái gì chiếc vòng trên cổ ta lại được làm từ tóc của ngụy thánh? Cho dù ta không nhớ rõ trong một năm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng không lẽ bản thân ngụy thánh cũng không nhớ?
Ngồi trên giường, ta nhẹ giọng hỏi: “Thánh Nhân, tóc của ngươi sao lại chắc đến như vậy? Kéo cũng không đứt sao?”
“Ngươi phải kéo tóc của ta sao? Ha hả.” Ngụy Thánh cười khẽ một tiếng, đây cũng không phải là đáp án mà ta muốn.
Ta tiếp tục dò hỏi: “Tóc của ngươi trân quý đến như vậy sao?”
“Ta từng lấy ba sợi tóc làm chứng, giúp người cầm sợi tóc của ta làm một việc.”
Ngụy thánh Bộ Phong Trần nói.
“Vậy ngươi đã cho vài người?” Có lẽ, sợi mà ta đang đeo cũng là do ngụy thánh Bộ Phong Trần đưa cho những người khác, cũng có thể là do người kia nhà ta lo lắng ta xảy ra chuyện mà đặc biệt giao cho ta? Ta chờ ngụy thánh trả lời.
Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không biết ta đã quên sự tình một năm kia, hắn cũng sẽ không nói dối.
“Không, một ngàn năm qua, ta đã thu hồi đủ ba sợi tóc kia.” Đáp án của ngụy thánh thật sự có chút làm cho người ta ngạc nhiên.
“Trừ lần đó ra không có ai từng lấy được tóc của ngươi sao?” Ta hỏi, sợi tóc ta đang đeo là từ đâu tới?
“Không.” Ngụy thánh trả lời trực tiếp mà khẳng khái.
Ngụy thánh Bộ Phong Trần nghi hoặc hỏi: “Sao thế, ngươi cảm thấy hứng thú?”
Ta cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Thánh Nhân, nếu có người cầm sợi tóc của ngươi nói ngươi vì hắn làm một việc, ngươi sẽ hỗ trợ sao?”
Nói không chừng ta có thể hảo hảo lợi dụng sợi tóc này, nhưng mà lời kế tiếp của ngụy thánh trực tiếp dập tắt nhiệt tình của ta.
“Xem tâm tình đi, cho nên, ngươi cũng không cần đến kéo tóc của ta.” Ngụy thánh Bộ Phong Trần hàm chứa vài phần ý cười, hắn thật sự là cái tên ác liệt không ai ưa.
Ta lăn trên giường một cái, đem hạt châu giấu trở lại, nhắm mắt ngủ không để ý tới nam nhân kia nữa.
……….
……….
Ngày hôm sau, thời tiết vẫn sáng sủa như cũ, chỉ là trên trời nhiều mây hơn, thoạt nhìn khá nặng nề, phỏng chừng mai kia thời tiết sẽ thay đổi.
Trận mưa đầu mùa thu cũng không còn xa.
Mà sáng nay, ta gặp vị khách đầu tiên không mời mà đến.
“Vì sao phải cho hắn vào?” Đứng trên lầu nhìn thấy nam tử tuấn tú ở trong sân, ta có chút không hờn giận nhìn ngụy thánh Bộ Phong Trần ở phía sau, ta không đợi được người yêu ở hiện tại lại đợi được một người từng phản bội ta, Bạch Hà.
Mặc dù đã qua bốn… nhiều năm, nhưng năm tháng giống như chưa từng ghi dấu vết tàn khốc trên mặt Bạch Hà, nam tử vẫn một bộ dáng ưa nhìn sạch sẽ, ung dung thong thả, tuấn mỹ như một hoa sen trong bức tranh thủy mặc.
Ta từng hận Bạch Hà nhưng cảm thấy mình làm gì phải hận hắn, ta có yêu hắn, thật vậy. Nếu không cũng sẽ không biết rõ Bạch Hà là hoàng tử Thần Quốc duy nhất, trong triều đa số đại thần đều chắc đồng lòng hướng về hắn mà ta lại giữ lại hắn.
Trên đời này mỹ nhân cũng không chỉ có mỗi Bạch Hà.
Nếu là đứng ở lập trường của Bạch Hà? Chỉ có thể nói có lẽ ta cũng làm như hắn; chỉ có thể nói, chúng ta lúc ấy cũng không yêu nhau như vậy, nhất định hữu duyên vô phận.
So với tình yêu thuần túy mà lại nóng bỏng của Bộ Phong Trần, Bạch Hà không làm cho người ta nguyện ý quay đầu, hai năm qua ở cùng một chỗ với Bộ Phong Trần, ta đã không nhớ Bạch Hà, không quan tâm hắn từng phản bội ta, lựa chọn thiên hạ.
“Là ta lấy cái chết để bức ép Thánh Nhân mới chịu đồng ý để ta gặp ngươi một lần.” Bạch Hà đứng ở trong viện, gầy hơn một chút so với trước kia, ngửa đầu nhìn ta, trên mặt nam tử rõ ràng toát ra thần sắc bi thương.
“Ta không có gì để nói với ngươi.” Ta hiện tại không muốn nhìn thấy người đã từng phản bội ta.
“Các ngươi từ từ nói chuyện.” Ngụy thánh thế nhưng rời khỏi phòng, đưa Bạch Hà vào, tên ngụy thánh này nhiều chuyện làm cái gì chứ, chuyện của Sầu Thiên Ca ta khi nào thì có liên quan đến hắn?!
Thế nhưng không cần sự đồng ý của ta ngụy thánh đã đưa người tiến vào.
“Thiên Ca.” Đi vào phòng, Bạch Hà nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Câm mồm, ngươi xưng hô như vậy ta cảm thấy thật ghê tởm.” Lạnh lùng nhìn nam nhân, ta đạm mạc nói.
Bạch Hà cười khổ một tiếng, thở dài: “Làm nhiều chuyện để trả thù ta, ngươi vẫn hận ta như vậy sao? Ngươi muốn thế nào mới có thể tha thứ cho ta?”
Ta đã làm những chuyện để trả thù hắn sao? Ta cũng không nhớ rõ nữa.
“Ngươi tới là vì nói việc này?” Ta trầm giọng hỏi.
“Là chuyện khác, ta muốn nói chuyện với ngươi.” Bạch Hà than nhẹ một tiếng, nhìn về phía ta.
……..
………
Đuổi theo suốt hai ngày, lúc sắp chạm được đến chân tướng thì giả nhân giả nghĩa đột nhiên nhận được một tin tức không mấy tốt đẹp.
Sầu Thiên Ca bị ngụy thánh sau khi xuất quan bắt được, mà ngày đó vừa vặn chính là ngày mà giả nhân giả nghĩa đột nhiên cảm nhận được ngọn nguồn hơi thở của ma, sao lại khéo như vậy? Như thế nào hết lần này đến lần khác lúc hắn rời đi, ngụy thánh kia lại xuất hiện mang Sầu Thiên Ca đi.
Hay là, sau ba năm ngụy thánh đã khôi phục trí nhớ về Sầu Thiên Ca? Không phải nhanh như vậy đi, nếu không có cơ hội nhất định cùng chấp nhất ái niệm, cho dù qua một trăm năm thì ngụy thánh kia cũng sẽ không nhớ được cái gì.
Nhưng mà, hắn cũng không thể phủ định khả năng ngụy thánh nhớ lại Sầu Thiên Ca.
“Ngày đó ta cảm giác được ngọn nguồn hơi thở của ma, trùng hợp ngụy thánh lại xuất hiện ở thế gian, không phải ngụy thánh kia cố ý thả hơi thở của ma ra dẫn dắt ta rời đi chứ?” Nhíu mày, giả nhân giả nghĩa tựa hồ đang đứng ở ngã ba đường không biết nên quay về tìm Sầu Thiên Ca hay tiếp tục truy tìm ngọn nguồn hơi thở của ma mà hắn sắp tìm được.
Ngụy thánh kia giờ phút nảy hắn là đang ở cùng một chỗ với Sầu Thiên Ca đi?
Than khẽ, giả nhân giả nghĩa vẫn lựa chọn tiếp tục truy tìm hơi thở của ma kỳ quái kia, có một vài người, một số việc của hắn tức là của hắn, không phải của hắn, cả đời cũng không thể thuộc về hắn.
Điều hắn có thể làm hắn đều đã làm, chứng thật nếu là hắn thổ lộ trước, Sầu Thiên Ca kỳ thật cũng sẽ yêu hắn, còn sau đó thì sao? Hắn cũng sẽ không cần làm những chuyện dư thừa ép Sầu Thiên Ca phải ở lại bên cạnh hắn.
Sầu Thiên Ca đã từng nói sẽ không rời xa hắn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cho dù gặp được một nam nhân giống hắn y như đúc.
Hắn hy vọng lời Sầu Thiên Ca nói đều là thật.
“Thánh Nhân sẽ không khó xử Thiên Ca” lầm bầm một câu, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần nhìn về phương xa “Đợi ta thêm hai ngày nữa, ta sẽ tự mình đón ngươi trở về.”
Mà hiện tại, hắn muốn đi nhìn xem ai có lá gan lớn như vậy, cố ý dẫn dắt hắn rời đi. Thật sự có lỗi, Bộ Phong Trần hắn cũng sẽ không dễ dàng mắc bẫy của người khác, đưa hắn đến nơi này, đối phương nên tính toán cho tốt một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...