“Ha hả, lại là cá nướng sao?” Đi tới bên bờ sông, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần nhìn cá nướng chưa từng bị người nào chạm qua kia.
Nhìn nhìn bốn phía không một bóng người, Bộ Phong Trần chấp tay sau lưng, thì thào lẩm bẩm: “Hơi thở của lưu quang châu đã biến mất, người vừa nướng cá hẳn đã rời đi không lâu, Thánh Nhân kia cũng vừa mới rời đi không lâu nhỉ?”
Chân mày khẽ chọn, Bộ Phong Trần hừ nhẹ, trên mặt lộ ra một biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Ừm, chẳng lẽ Lưu quang châu thật sự là do hắn đưa cho Nhất Trọng Môn đệ tử kia? Ha hả — Thánh Nhân a, ngươi cũng sẽ động tình? Hay là đúng như Nhất Trọng Môn đệ tử kì quái kia nói hắn cùng ngươi thật sự có liên quan?”
“Nếu là chuyện mà ngươi đã giấu ta, nói vậy Nhất Trọng Môn đệ tử kia đối với Thánh Nhân cũng là một người đặc biệt, có thể khiến cho người lạnh như băng tàn khốc kia chú ý, Nhất Trọng Môn đệ tử này đích xác rất thú vị.”
Nói không chừng, vừa rồi Thánh Nhân chính là cố ý gặp mặt Nhất Trọng Môn đệ tử kia, kết quả cảm nhận được hơi thở của ta, bọn họ đều rời khỏi.
Nhất Trọng Môn kia sẽ không lắm mồm với Thánh Nhân đi? Nhưng theo ta được biết, Nhất Trọng Môn đệ tử kia đã ra khỏi Tứ Trọng Môn, nghe nói là phá giải được ảo cảnh sa mạc của Tứ Trọng Môn.
“Ha hả —” lắc đầu cười khẽ, giả nhân giả nghĩa chuẩn bị rời khỏi đột nhiên lại xoay người, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào con cá nướng, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng đưa tay lên mũi ngửi một chút, có mùi ngon của thịt cá cũng có mùi thơm của sả, hương vị của sả có thể át bớt mùi tanh của cá, vừa chuẩn.
Trong nháy mắt, Bộ Phong Trần có một loại xúc động muốn nếm thử hương vị của cá nướng này, ngón tay đã đưa tới vị trí cách con cá hai ngón tay, Bộ Phong Trần nhíu mày lại đi đến bờ sông rửa tay.
Quên đi, vẫn là về sau rồi nói sau.
……………….
……………….
Ngày hôm nay là trận chung kết ở Nhất Trọng Môn, cuối cùng chỉ còn lại hai đội, trong đó một đội là chúng ta, có tam tịch của Nhất Trọng Môn ở bên trong, cơ hồ tất cả mọi người đều nhận định đội của chúng ta sẽ đại diện Nhất Trọng Môn ra ngoài thi đấu.
Dù sao lần này giám khảo đều là các vị tiền bối của Nhất Trọng Môn, nghe nói — có quan hệ rất tốt với thằng nhóc thối Nhất Tịch.
“Ha ha, ta rốt cuộc có thể đến Cửu Trọng Môn, Cửu Trọng Môn nha!” Tiểu Hoa kích động nhảy tưng tưng, nghiêm nhiên như nàng đã thắng lợi.
Nhưng mà đối với một đệ tử Thánh môn mà nói có thể tiến vào Cửu Trọng Môn, thậm chí có thể nhìn thấy môn chủ cùng Thánh Nhân trong truyền thuyết kia, là một việc có tầm quan trọng bậc nhất, ngay cả Tiểu Thảo bình thường có vẻ thập phần lãnh đạm cũng ẩn ẩn lộ ra chút kích động trong mắt.
Về phần thằng nhóc Nhất Tịch, giờ phút này đang ngồi trên mặt đất cuồng cắn dưa, thật đúng là thằng nhóc, lúc kích động căng thẳng lại ngồi ở chỗ này cuồng cắn dưa giả bộ bình tĩnh.
“Nhìn ngươi thật cao hứng.” Lắc đầu cười cười, nhìn Tiểu Hoa hưng phấn ta cũng nở nụ cười.
Cửu Trọng Môn a Cửu Trọng Môn, có nhiều người khát khao được bước lên mảnh đất đó như vậy, Bộ Phong Trần, lại có nhiều người như vậy muốn nhìn thấy hắn, ở trong mắt mọi người, Bộ Phong Trần là thần, là tồn tại của trang nghiêm thánh khiết không nhiễm bụi trần.
Chỉ là đối với ta mà nói, Bộ Phong Trần chỉ là một nam nhân, Sầu Thiên Ca cũng chỉ là một nam nhân mà thôi.
“Không tốt, không tốt, đề mục trận đấu hôm nay nhất thời sửa lại!”
Lúc này, một Nhất Trọng Môn đệ tử truyền tin tức từ xa xa chạy tới, vừa lớn tiếng kêu lên.
“Vừa sửa lại?” Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, như thế nào đột nhiên sửa lại?
Tiểu Hoa lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng hỏi: “Đổi thành cái gì?”
Đề mục đổi thành cái gì không quan trọng,dù sao chỉ cần giám khảo không thay đổi, chúng ta tự nhiên sẽ có cách thuận lợi qua ải, chỉ là tin tức mang đến không chỉ có đề mục cuộc thi thay đổi, ngay cả giám khảo cũng đổi.
“Như thế nào ngay cả giám khảo cũng đổi, biến thành ai?” Lúc này ngay cả thằng nhóc Nhất Tịch cũng thôi không cắn dưa nữa, phun hết dưa ra, lớn tiếng hỏi.
“Biến thành… Biến thành môn chủ.”
“Khụ khụ khụ —” Tiểu Thảo vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nháy mắt trở nên mất bình tĩnh, liên tiếp không ngừng ho khan. Cái tên này cứ kích động căng thẳng là lại ho khan.
“Sao đột nhiên lại biến thành môn chủ?” Ta có chút tò mò hỏi.
Nhìn sang bên cạnh, thằng nhóc cầm miếng dưa ngẩn người; Tiểu Hoa mở to mắt nhìn, bàn tay cầm dao hơi run; Tiểu Thảo lại ho khan không ngừng.
Lão thiên a, bộ dáng này của bọn họ làm sao có thể đến trận chung kết ở Cửu Trọng Môn cơ chứ, làm thế nào làm đồ ăn cho tên hỗn đản Bộ Phong Trần kia ăn?
“Việc này chúng ta cũng không rõ.” Nhất Trọng Môn đệ tử truyền tin đến lắc đầu nói “Chỉ là vừa rồi nhận được tin tức, nói môn chủ đột nhiên muốn tới Nhất Trọng Môn xem cuộc thi, thuận tiện đến làm giám khảo nếm thử hương vị của các món ăn.
Ngay cả đệ tử truyền tin cũng trả lời như khúc gỗ, một bộ dáng ngốc nghếch hoàn toàn không chút linh hoạt.
Đỡ trán, ta không khỏi lắc đầu thở dài, này còn thi thố cái gì nữa chứ, ta xem bọn người kia rõ ràng đến lúc đi thi, ngay cả cái thìa cũng cầm không xong, ngay cả dao cũng không cầm nổi.
“Đề mục là cái gì?” Ta thích thú, mặc kệ đệ mục biến thành cái dạng gì, cũng không quản giám khảo là ai, cuộc thi vẫn phải tiếp tục.
Tuy rằng ta cũng không cảm nhận được giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần đột nhiên chạy đến cửa Nhất Trọng Môn có cái gì hảo tâm, tên hỗn đản này sẽ không phải cố ý đến ngáng chân ta chứ?
Chậc chậc, nghĩ như vậy còn có khả năng.
“Cá nướng.”
…………….
……………
Trận đấu cuối cùng ở Nhất Trọng Môn diễn ra ở bên ngoài Thủy Liêm động thuộc Thiên Ba Hạo Miễu, từng giọt từng giọt nước tí tách rơi xuống như hạt trân châu từ trên đỉnh hang rơi xuống, hình thành một tấm màn nước thiên nhiên, dòng nước tập trung vào cùng một chỗ hình thành một con sông vây xung quanh hang.
Những người dự thi chúng ta dĩ nhiên không phải ở bên trong, trong động mà nướng cá sẽ làm cho động tràn ngập khói mù sau đó mọi người sẽ cùng nhau bị ngộp chết thì sao?
Cái gọi là Thánh môn môn chủ, là hỗn đản cao nhất giả trang thanh cao thần bí, dĩ nhiên không thể để lộ mặt cho chúng ta nhìn, Thánh môn môn chủ ngồi ở bên trong Thủy Liêm động, chúng ta cũng nhìn không được hắn vốn là bộ dáng gì.
Mà những đệ tử dự thi như chúng ta ở ngay ngoài Thủy Liêm động chuẩn bị cho cuộc thi.
“Ngươi ổn chứ. Sao thở hổn hển thế?” Ta nhịn không được có chút buồn cười hỏi.
“Không, không a – ta không có hổn hển, ha hả!” Từng ngụm từng ngụm thở phì phò, bàn tay Tiểu Hoa cầm dao hơi hơi phát run, đã thở gấp như vậy còn nói không?
“Tiểu Thảo, không có việc gì chứ?” Ta quay đầu nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo chính là gắt gao dùng tay che miệng, nghe ta hỏi, Tiểu Thảo dùng sức gật gật đầu, lại dùng sức lắc lắc đầu.
“Thằng nhóc con…đâu rồi, thằng nhóc đi đâu mất rồi?” Ta nhìn xung quanh, thằng nhóc vừa mới còn ngồi xổm dưới gốc cây cắn dưa đã không biết đi nơi nào.
“Mao xí!” Tiểu Hoa trả lời ta, trưng ra khuôn mặt khóc tang “Sầu đại ca, sao ngươi có thể bình tĩnh như thế, môn chủ sẽ đến đây, thật khẩn trương, khẩn trương quá!”
“Môn chủ lúc đó cũng chẳng hiện thân, khẩn trương cái gì, cứ thoải mái đi.” Ta nói như vậy, Tiểu Hoa cùng Tiểu Thảo rất khó thả lỏng được cuối cùng cũng thả lỏng.
Đừng nói Tiểu Thảo cùng Tiểu Hoa, vài vị đối thủ ở đối diện chúng ta kia cũng là bộ dáng ấy, ít nhất Tiểu Hoa cùng Tiểu Thảo còn có thể bảo trì thanh tỉnh, ta xem vài vị đối diện kai đã hoàn toàn tê liệt, một đám ngồi trên cỏ ngẩn người sững sờ, hai mắt vô thần, không biết linh hồn đã bay đến nơi nào.
Ta nhịn không được nhẹ nhàng xoa trán, cuộc thi này còn thi gì nữa, Bộ Phong Trần này là quỷ là ma hay là cái gì quái vật, một đám sợ thành bộ dáng này.
“Chư vị, chư vị phải nhanh lên, môn chủ sắp đến rồi.” Lão nhân tóc trắng xóa gương mặt hòa ái đi đến, đại bộ phần cuộc thi ở đây đều do những lão nhân đến từ Nhị Trọng Môn phụ trách, lão lão bà bà bình thường nhàn rỗi không có việc gì làm, lại quen thuộc với Thánh môn, đến từ các bộ phận khác nhau, rất phù hợp cho vị trí phụ trách các hoạt động như thi thố này nọ.
“Môn chủ, môn chủ đến đây, môn chủ đến đây, mau đứng lên!” Các đệ tử vốn ngồi yên trên mặt đất đều nhảy dựng lên, kiềm chế khẩn trương cùng kích động trong lòng, một đám khiển chân đứng thẳng tắp.
Giả nhân giả nghĩa ở đâu? Ta chấp hai tay sau lưng nhìn quanh bốn phía, người đâu, giả nhân giả nghĩa có đến không?
Một trận gió phất qua, màn nước tựa hồ bị người ta nhẹ nhàng xốc lên lại nhẹ nhàng hạ xuống.
“Nhất Trọng Môn đệ tử bái kiến môn chủ!” Mọi người tuy rằng khẩn trương nhưng vẫn nhớ rõ lễ tiết, đều ôm quyền cúi đầu hô lên.
Ở Thánh môn, người với người không cần phải quỳ bái.
Ta nhìn về hướng Thủy Liêm động, phía sau màn nước mơ hồ có bóng dáng một nam nhân đang ngồi, nhìn không rõ lắm, chỉ có thể đại khai nhìn thấy bóng người.
Rõ ràng cảm giác được nam nhân sau màn nước cũng đang nhìn ta, Bộ Phong Trần tựa hồ còn nhẹ nhàng cong khóe miệng.
“Chư vị không cần đa lễ.” Thanh âm trầm thấp, trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía sau màn nước truyền ra.
“Tạ ơn môn chủ.” Mọi người đứng thẳng dậy cũng không dám liếc mắt về hướng Thủy Liêm động một cái.
“Môn chủ tự mình đến, thật sự là vinh hạnh của Nhất Trọng Môn, chúng ta không nói lời vô nghĩa nữa, chư vị cũng đã biết đề mục của trận đấu lần này – cá nướng.” Lão gia gia nói.
Ta nhịn không được trở mình cái xem thường, rõ ràng là người ăn chay, còn ăn cái gì cá nướng chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...