Mãn tái thanh nhàn nhất tạc cô, trường phong tương tống nhập tiên đô.
Mạc sầu hoài bão vô tiêu khoát, phiêu miểu phong đầu vọng thái hồ.
Gió mây hay thay đổi, tựa như biển mây quay cuồng, ngọn núi ẩn ẩn bên trong mây mù, sương mù nhẹ nhàng mờ ảo, dãy núi liền mây màu, cho nên được gọi là ‘Phiếu Miểu Phong’, ở phía tây của Tuyết Phong.
Không giống với trên Tuyết Phong quanh năm băng tuyết, Phiếu Miểu Phong 4 mùa đều là màu xanh, đường lên núi quanh co uốn lượn, giống với vách núi ở Tuyết Phong dựng đứng như lưỡi rìu, người thường không thể trèo lên.
Một tảng đá cực kỳ bóng loáng bằng phẳng, trên đó có một nam tử đang ngồi, tóc màu trắng bạc nhẹ nhàng phất động trong gió, cả người giống như núi đá cây rừng ở bốn phía hòa hợp dưới mây mù mờ ảo, vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng điêu khắc.
Nhẹ nhàng hít một hơi, quanh thân lưu chuyển sau đó chậm rãi phả ra, nam nhân vốn ngồi ba ngày ba đêm ở đây chưa từng nhúc nhích chậm rãi mở đôi mắt, khinh đạm một mảnh, giống như gió như mây.
Đôi môi son khẽ mở, Bộ Phong Trần chậm rãi nói: “Có chuyện gì sao?” Nghe thanh âm thập phần nhu hòa, làm cho người ta có một loại cảm giác không thể tới gần.
“Khôi phục như thế nào rồi?” Tóc đen áo choàng, giả nhân giả nghĩa hai tay chấp sau lưng đứng phía sau ngụy thánh, nhìn nam nhân giống mình như đúc này, trên mặt giả nhân giả nghĩa cũng không có biểu tình gì đặc biệt.
Chỉ là nghĩ đến ngày hôm qua ở Lệ Tích hồ gặp được nam nhân kỳ quái kia, giả nhân giả nghĩa không khỏi nhìn ngụy thánh nhiều hơn một chút, người này không lẽ đã lén hắn làm chuyện gì?
Chính là… Thoạt nhìn cũng không phải rất giống, ngụy thánh tuy rằng là một tên nội tâm giảo hoạt, nhưng con người cực kỳ coi trọng phong độ ngoài mặt, hẳn là sẽ không lặng lẽ có mặc danh kỳ diệu quan hệ với một đệ tử của Nhất Trọng Môn.
Chỉ là tên Sầu Thiên Ca kia lại có lệnh bài đại biểu cho thân phận của ngụy thánh, gặp lệnh bài như gặp môn chủ, lệnh bài đặc biệt như vậy ở Thánh môn cũng chỉ có hai cái, đêm qua cũng có thể khẳng định võ công của Sầu Thiên Ca kia còn không có cao đến nỗi có thể trộm lệnh bài của ngụy thánh.
Nhưng ngụy thánh làm sao có thể đem lệnh bài cho Sầu Thiên Ca kia?
Ồ — nói không chừng ngụy thánh cố ý che giấu hắn, nhất định có một nguyên nhân thú vị nào đó, chi bằng thử hắn một lần xem.
“Bảy thành.” Điều tức một lát, ngụy thánh từ trên tảng đá nhảy xuống, cùng giả nhân giả nghĩa mặt đối mặt nói “Ngày dầu tiên tách ra, ngươi cùng ta bất quá là phân tách một nửa công lực, nếu khôi phục đến thời kì trường thịnh còn cần một ít thời gian.”
Vung tay áo, giả nhân giả nghĩa khẽ cười một tiếng, nói “Đúng, ngày đó cũng là ngày định mệnh của ngươi và ta.”
“Như ngươi mong muốn.” Nhìn giả nhân giả nghĩa liếc mắt một cái, ngụy thánh không mất khí thế trả lời.
Chia tách linh hồn mới vài ngày, lúc này mới vừa thấy mặt, không khí liền ẩn ẩn lộ ra mùi thuốc súng thản nhiên, trận chiến số mệnh này rốt cuộc cũng phải đến.
“Tự mình đến Phiếu Miểu Phong, người — không phải vì đến gặp ta chứ?” Thản nhiên nhìn giả nhân giả nghĩa liếc mắt một cái, ngữ khí của ngụy thánh lạnh lùng.
“Ha hả —” vuốt tóc dài đen ở trước ngực, giả nhân giả nghĩa cười lạnh vài tiếng, đương nhiên là có chuyện muốn nói với ngụy thánh, bằng không chẳng lẽ hắn ăn no không có việc gì làm liền tự mình đi tới nơi này hay sao?
Giả nhân giả nghĩa nói: “Dĩ nhiên là có việc, nếu không ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đều nguyện ý nhìn thấy mặt nhau sao?”
“Vậy mau nói đi.” Một bộ dáng ‘ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi’, ngụy thánh không chút che dấu ý tức ghét bỏ trong mắt, quay đầu không hề nhìn giả nhân giả nghĩa.
“Hừ —-” hừ nhẹ một tiếng, giả nhân giả nghĩa rất nhanh nói: “Trầm lắng bao lâu nay, Thánh môn cũng nên có một chút hoạt động, cuộc thi chọn lọc, hoặc là biện luận hoặc là…”
Đang chuẩn bị thốt ra ‘bày binh bố trận’, trong đầu giả nhân giả nghĩa lập tức xuất hiện chuyện hôm qua hắn ở Lệ Tích hồ bị hấp dẫn bởi hương vị cá nướng.
Cũng không biết sao lời nói ra lúc sau lại biến thành như vậy.
“Hoặc là… Cuộc thi nấu ăn.” Nói xong, giả nhân giả nghĩa cảm thấy có chút kỳ quái, rồi sau đó lại cảm thấy không tồi, nấu nướng, trước đây sao hắn chưa từng nghĩa qua nhỉ?
“Nấu ăn?” Ngụy thánh chọn mày, khó có được gật đầu đồng ý với giả nhân giả nghĩa.
“Vậy nấu nướng đi, chua ngọt đắng cay mặn, làm sao không phải là một loại nhân sinh trăm vị?” Ngụy thánh nói “Quy tắc đâu?”
“Đệ tử ở cả tám bộ đều có thể tham dự, nguyên liệu nấu ăn không hạn chế, có thể có các món mặn như thịt lợn thịt bò, cũng có thể có hành lá gừng tỏi các loại gia vị, đề mục thi do các giám khảo đặt ra, ngươi và ta hai người xét duyệt, không vấn đề sau có thể đem đề mục công bố.” Giả nhân giả nghĩa nói.
“Trước để các bộ tự thi rồi chọn ra người đại biểu của bộ đi vào Cửu Trọng Môn thi chung kết.” Ngụy thánh Bộ Phong Trần dừng lại, bỗng nhiên nói “Trận chung kết là lúc ngươi và ta tiến hành đánh giá, nhưng ta và ngươi đều là người ăn chay, cho nên đề mục của trận đấu tất nhiên cũng là đồ chay.”
“Ở Thánh môn, ngoại trừ người của Cửu Trọng Môn, đừng nói là biết ngươi và ta ăn chay, ngay cả ngươi và ta họ tên gì cũng không có ai biết.” Thâm ý nói một câu, giả nhân giả nghĩa nhìn ngụy thánh liếc mắt một cái.
“Ừm.” Vốn là muốn xem ngụy thánh có cái gì đặc biệt phản ứng hay không, nhưng ngụy thánh cũng không có phản ứng gì.
Nhìn bộ dáng bình thản của ngụy thánh, trong lòng giả nhân giả nghĩa nghi hoặc càng sâu.
“Phong Vô Cấu đã đi đầu thai sao?” Giả nhân giả nghĩa tùy ý hỏi, dù sao cũng là chủ nhân của thân thể này, giả nhân giả nghĩa coi như quan tâm Phong Vô Cấu.
Vốn hai mươi năm trước Phong Vô Cấu hẳn là đã phải chết rồi, trước đây vài ngày rốt cuộc cũng đi tới nơi mà hắn vốn nên đến.
“Chọn một gia thế trong sạch, kiếp sau có thể qua những ngày hạnh phúc bình an.” Nói đến đây, ngụy thánh hơi cúi đầu, hắn nhớ rõ khi linh hồn Phong Vô Cấu rời đi, Phong Vô Cấu từng nhắc tới một người nam nhân.
[Nếu môn chủ gặp được Vương Nguyệt… Không, hẳn là Sầu Thiên Ca, nhờ môn chủ chuyển một câu đến cho hắn, nói rằng, Vô Cấu thật sự vui mừng có thể cùng hắn xem mặt trời mọc trên biển…]
Vương Nguyệt? Sầu Thiên Ca? Nam tử này là Phong Vô Cấu quen biết ở thế gian?
“Tu dưỡng của ta và ngươi cần nhiều là thời gian mà thôi, trở lại trạng thái đỉnh cao đều là chuyện sớm muộn, thời gian này liền dành để nhìn xem biểu hiện của các đệ tử Thánh môn.” Không tất yếu nói chuyện với ngụy thánh nữa, giả nhân giả nghĩa nói xong câu này rồi xoay người rời khỏi.
Rời đi Phiếu Miểu Phong, vốn chuẩn bị trở lại Tuyết Phong, giả nhân giả nghĩa đột nhiên dừng bước.
Thiếu chút nữa quên, nên đi xem nam nhân kia có trở lại Nhất Trọng Môn chưa.
……………….
……………….
“Bộ Phong Trần? Ha hả —- Ngụy thánh? Ha hả —- giả nhân giả nghĩa? Ha hả —-” cầm nhánh cây vẽ hai cái vòng trên mặt đất, một vòng viết ‘ngụy thánh’, một vòng viết ‘giả nhân giả nghĩa’.
“Các ngươi như thế nào phiền vậy, giả nhân giả nghĩa mất trí nhớ, chẳng lẽ ngụy thánh, ngươi cũng mất trí nhớ?” Dùng nhánh cây hướng vòng tròn viết chứ ‘ngụy thánh’ đâm chọt một trận, căm tức khó hiểu, lại đứng lên giẫm đạp, giẫm lên hai chữ ‘ngụy thánh’ đến khi xem không còn rõ chữ nữa.
Thật sự căm tức khó hiểu, quay đầu lại tiếp tục giẫm đạp lên ‘giả nhân giả nghĩa’, Sầu Thiên Ca ta đã tạo nghiệt gì, cố tình lại gặp được hai kẻ điên như các ngươi, ngu ngốc, bệnh thần kinh! Muốn tra tấn ta đến chết sao?!
Sẽ không thể để ta yên tĩnh một khắc hay sao? Sẽ không có được thời gian suông sẻ hay sao?
Sẽ không thể qua cuộc sống tĩnh lặng như người bình thường hay sao?
Vì cái gì mỗi lần nghĩ đến cuộc sống có thể an tĩnh, lại đột nhiên xuất hiện một vài chuyện rắc rối, rốt cuộc những chuyện tệ hại này khi nào mới kết thúc?
“Ngươi quả nhiên không có rời đi.” Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc, ta quay người lại liền thấy Bộ Phong Trần không biết xuất hiện từ khi nào.
“Ta muốn gặp Bộ Phong Trần, còn có, lệnh bài đưa lại cho ta.” Ta chỉ trầm giọng nói.
Giả nhân giả nghĩa quên ta cũng tốt, ít nhất hiện giờ chạm mặt sẽ không có vẻ quá mức xấu hổ.
“Ta không phải Bộ Phong Trần sao?” Khẽ cười một tiếng, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần vung tay áo, trong gió có vẻ dị thường độc lập.
Tính cách tự kỷ thích chưng diện, một chút đều không có thay đổi.
Không đợi ta nói chuyện, giả nhân giả nghĩa liền cười khẽ nói: “Muốn gặp hắn sao? Vậy trở lại Nhất Trọng Môn, ở nơi nào mà ngươi có thể được cất nhắc lên, nếu ngươi đủ thông minh.”
Thái độ này xem ra tốt hơn ngày hôm qua không ít, thậm chí có một chút làm cho ta nhớ lại giả nhân giả nghĩa trước đây, nhưng ngay sau đó nam nhân lại lộ ra bộ dáng có vài phần không thoải mái, sắc mặt không phải tốt lắm.
Tâm tình của giả nhân giả nghĩa thay đổi cũng quá nhanh, thật sự mạc danh kỳ diệu, nam nhân nhìn nhìn ta, lạnh giọng nói: “Bất quá, Cửu Trọng Môn không phải là chỗ để một đệ tử Nhất Trọng Môn như ngươi có thể tùy tiện ra vào, ngươi đã biết ta là Thánh môn môn chủ, lại dám công nhiên cãi mệnh lệnh của ta, xem ra, ngươi thật sự cần một ít giáo huấn.”
“Giáo huấn?” Lại đánh mông nữa à? Ta theo bản năng nghĩ đến chuyện mà giả nhân giả nghĩa từng làm.
“Tứ Trọng Môn – từng đi qua chưa?” Giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần hơi vung tay áo, trước mắt ta đột nhiên đen kịt, chỉ nhớ rõ khóe miệng thản nhiên ý cười của nam nhân kia.
Tứ Trọng Môn, là Thánh môn giới luật bộ.
Ta nhớ rõ từng nghe Tiểu Thảo cùng Tiểu Hoa nói qua, người của Tứ Trọng Môn đều là những nhân vật thiết huyết (ý chí sắt đá), là chuyên môn trừng phạt những đệ tử vi phạm môn quy.
Giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần thế nhưng tùy tiện đưa ta đến Tứ Trọng Môn giới luật bộ? Trước khi hôn mê một khắc, ta có một loại xúc động muốn chửi má nó, lúc này đây, ta thật sự mắng thầm ở trong lòng.
[Bộ Phong Trần —- **!]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...