Đêm trống vắng, ánh trăng mông lung.
Lẳng lặng nhìn nam nhân trước mặt, tuy rằng trước đó ta nghĩ nếu gặp được hắn sẽ bay thẳng đến, chụp lấy đầu hắn, nhưng mà nếu ta thật sự làm như vậy, Bộ Phong Trần đại khái sẽ đánh chết ta, dù sao, hắn cũng đã quên ta, quên Sầu Thiên Ca là ai.
Kết quả như vậy, kỳ thật cũng không phải chuyện tồi tệ gì, không phải sao?
So với việc cứ đau xót trong ngực cả đời, chi bằng quên đi, quên đi những ngày hắn cùng ta bên nhau.
“Ngươi là ai, vì sao biết tên ta?” Giả nhân giả nghĩa hơi mị mắt nhìn ta.
“Ta nhận sai người.” Thoáng cười, ta nói “Trong Thánh môn hẳn là có 2 Bộ Phong Trần, không phải sao?”
Sát ý trong mắt dần thối lui, lạnh như băng trong ánh mắt tối đen dần dần hiện ra vài phần thâm ý, lại một lần nữa nhìn ta, khóe miệng nam nhân khẽ nhếch, mắt nhíu lại, kéo dài âm điệu: “Ồ – ngươi quen biết hắn?” Quả nhiên, ngụy thánh vẫn ở đây.
Ta gật đầu, cười khổ nói: “Môn chủ, nếu ngươi không ngại có thể để ta lên bờ trước ko?” Một mực ngâm nước lâu như thế, phải ngâm cho đến khi nào mới có thể đứng lên, huống hồ, tuy rằng không phải lần đầu tiên không mặc quần áo cùng một chỗ, nhưng hôm nay chúng ta xem như là hai người xa lạ.
Ta tuy biết không nên có bất cứ liên quan gì với giả nhân giả nghĩa nữa, chỉ là ngoại trừ hắn ra, còn có ai biết ngụy thánh rốt cuộc ở đâu?
Bơi tới bờ, từ trong nước đứng lên đi tới bên bờ, lấy quần áo mới vừa cởi ra mặc lại, lúc mặc quần áo luôn có cảm giác có người đứng sau lưng nhìn chằm chằm, ánh mắt kia giống như châm đâm vào lưng phát đau.
Cho dù quên ta, bản tính của giả nhân giả nghĩa cũng không một chút thay đổi, ta không khỏi cười khổ.
Mặc quần áo xoay người sang chỗ khác, liền thấy được hắn không biết từ khi nào đã lên bờ, đã mặc xong quần áo, nam nhân kia lẳng lặng ngồi trên một tảng đá bên hồ, thấy ta mặc quần áo xong nhìn về phía hắn, Bộ Phong Trần quét mắt từ trên xuống dưới đánh giá ta, rồi sau đó chậm rãi nói: “Ta chưa từng quen, hắn cũng không có một bằng hữu nào như ngươi.”
“Môn chủ nếu có thể gọi hắn tới đây, chẳng phải sẽ biết rõ hay sao?” Ta mỉm cười nói.
“Ngươi đang tìm hắn, phải không?” Chậm rãi đứng lên khỏi tảng đá, nhưng mà bước đi thật chậm rãi, ngay đó nam nhân này đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, cách ta không đến 1 bước chân.
“Hắn ở ngay trên đỉnh tuyết sơn, nếu ngươi là bạn tốt của hắn, vì sao ngươi không tự mình lên tuyết sơn đi?” Ánh mắt Bộ Phong Trần càng ngày càng sắc bén, bước đến 1 bước buộc ta phải lui về sau 1 bước “Nếu ngươi thật sự quen biết hắn, vì sao ta không có ấn tượng gì với ngươi? Muốn gặp Thánh Nhân, vì cái gì chứ.”
Dừng bước, tay ta đưa ra trước ngực Bộ Phong Trần ngăn hắn lại.
Bộ Phong Trần cúi đầu nhìn tay ta, trong mắt lộ ra vài phần không hờn giận, ta thức thời vội vàng rụt tay về.
“Môn chủ, ta nghĩ hôm nào chúng ta lại trò chuyện tiếp, tại hạ cáo lui trước.” Xoay người, ta bình tĩnh tự nhiên đi về phía trước, giả nhân giả nghĩa này quả nhiên không phải là một tên dễ dây vào, bất quá nếu giả nhân giả nghĩa hoàn toàn bình yên thì ngụy thánh chắc chắn cũng bình yên.
“Đứng lại.” Phía sau truyền đến thanh âm nam nhân, đôi chân nhất thời không nghe sai sử, lập tức giống như hai cây đinh đóng trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Bộ Phong Trần vòng lên phía trước ta, khoanh tay đánh giá ta một phen, lạnh giọng nói: “Cửu Trọng Môn là thánh thành của Thánh môn, há để người khác tự ý ra vào, ngươi là ai, đến đây làm gì, làm sao đến được đây, gây chuyện gì, cùng hắn có quan hệ gì, không nói rõ ràng hết thảy, ngươi có thể vẫn đứng ở chỗ này.”
Cố ý nhấn mạnh lời nói, Bộ Phong Trần tăng thêm ngữ khí nói: “Cả đời.”
Quên đi, quên đi, đại nhân không tính toán với nam nhân xấu tính mất trí nhớ, ta nhịn, ta nhịn không phải được rồi sao?
Hít sâu một hơi, ta thoải mái mỉm cười nói: “Đệ tử Sầu Thiên Ca, đến từ Nhất Trọng Môn, có cơ hội quen biết với môn chủ, được môn chủ chỉ điểm có thể đi vào Cửu Trọng Môn, ta tới đây tìm môn chủ, về phần quan hệ của ta và hắn… Chúng ta là quan hệ thầy trò.”
Nói dối không cần bản nháp, có thể lừa dối liền lừa dối, trước khi gặp được ngụy thánh, hết thảy cần phải cẩn thận làm việc cho thõa đáng, cũng không thể gặp người nào cũng nói ta kỳ thật cùng Thánh môn môn chủ có gian tình.
“Ồ — là đệ tử Nhất Trọng Môn sao?” Ban đầu giả nhân giả nghĩa có vài phần hứng thú khi hắn nghe được ta nói những lời này về sau liền tiêu thất, trêu tức trong mắt cũng dần tiêu tán, khẽ hừ nhẹ một tiếng, Bộ Phong Trần nhìn ta nói “Ngươi nói ngươi là đệ tử Nhất Trọng Môn, kia cũng biết mấy người trong Tam Tịch của Nhất Trọng Môn hiện tại?”
“Nhất Trọng Môn Tam Tịch là, Hoa Vô Ảnh; Nhị Tịch, Thảo Vân Gian, Nhất Tịch…” Ta cũng chỉ biết Nhị Tịch cùng Tam Tịch, bảo ta nói ra Nhất Tịch là ai, thật đúng là khó xử ta.
Hoàn hảo, Bộ Phong Trần sau khi nghe nói đến Nhị Tịch liền nhẹ nhàng khoát tay áo, nói: “Tốt lắm.”
“Môn chủ nếu không tin ta quen biết với một vị môn chủ khác…” Từ trong lòng ngực, ta xuất ra lệnh bài bạch ngọc mà ngụy thánh Bộ Phong Trần đưa cho ta trước đây, một khối lệnh bài nho nhỏ tinh xảo.
Giả nhân giả nghĩa nhìn thoáng qua cũng không tiếp tục đi xem xét khối lệnh bài, nam nhân hỏi ta: “Ngươi cũng biết lệnh bài này đại biểu cho cái gì?”
Ta làm sao biết được…
Đang muốn thuận miệng chuyển đổi đề tài, giả nhân giả nghĩa liếc mắt một cái liền biết ta căn bản không biết lệnh bài này có lợi ích gì, nam nhân sau đó đoạt mất lệnh bài trong tay ta.
“Này, lệnh bài của ta —” muốn đưa tay đoạt lại lệnh bài, nhưng hai chân cũng không nghe sai sử, vẫn không nhúc nhích đứng im trên mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy Bộ Phong Trần đem lệnh bài nhét vào ngực.
Thật tồi tệ, kia vốn là ngụy thánh cho ta, theo cách nói của ngụy thánh, nếu hắn không ở, nếu ta gặp chuyện gì phiền phức có thể dùng lệnh bài để giải quyết.
Hiện giờ ngụy thánh không biết ở nơi nào, ta cũng không biết còn phải tìm hắn bao lâu, con bài chưa lật của ngụy thánh cho ta đã bị giả nhân giả nghĩa đoạt mất, ta phải làm sao bây giờ? Nếu ngụy thánh vẫn không xuất hiện, ta làm sao có thể tìm được hắn đây?
“Đây cũng không phải lệnh bài của ngươi.” Lạnh lùng một tiếng, Bộ Phong Trần đã đoạt lệnh bài của ta cũng không tính trả lại, nam nhân nói “Một lúc lâu sau ngươi có thể tự do hành động, mau rời khỏi Cửu Trọng Môn, nơi này không phải là chỗ cho ngươi có thể đi vào, nếu ngày mai ta còn thấy ngươi ở đây, chớ trách ta đem ngươi đến Tứ Trọng Môn chịu phạt.
“Cầm lệnh bài, ngươi không phải sẽ giúp ta tìm được hắn?” Cắn chặt răng, ta đuổi sát theo hỏi.
“Ha hả, vì sao ta phải giúp ngươi tìm hắn?”
Một tiếng cười khẽ, nói xong câu này, Bộ Phong Trần liền xoay người đi nhanh về phía trước.
“Bộ Phong Trần, ngươi đứng lại đó cho ta! Trả lệnh bài đây! Mau trả cho ta! Ngươi — quả thật chính là tên vô lại!” Không giúp ta tìm ngụy thánh thì thôi, thế nhưng còn làm ra chuyện khiến người ta chán ghét, ta hướng về Bộ Phong Trần la lớn.
Bất quá chỉ trong chốc lát, giả nhân giả nghĩa kia đã biến mất vô tung, ngay cả cái bóng cũng không thấy, mặc cho ta lớn tiếng mắng thế nào cũng không trở lại.
“Được, tốt lắm —-” thật sự là sắp bị giả nhân giả nghĩa làm cho tức chết, cô độc một mình đứng bên hồ, còn chờ hai canh giờ chân mới có thể hoạt động, sau đó ta rõ ràng chỉ có thể nằm trên mặt đất.
Được rồi, không phải muốn ta lập tức rời khỏi Cửu Trọng Môn sao? Ta ở đây không thèm đi, đều đã chết một lần, Sầu Thiên Ca ta chẳng lẽ còn sợ ngươi giết ta sao?
Tứ Trọng Môn giới luật bộ, nơi đó thì thế nào?
Hít sâu một hơi, ta âm thầm mắng ngụy thánh, ngươi rốt cuộc chạy đi đâu?
……………..
……………..
……………..
“Trí Giả, ngươi cũng biết một gã đệ tử Nhất Trọng Môn tên gọi Sầu Thiên Ca chứ?” Trên Tuyết Phong, Bộ Phong Trần một đầu tóc đen chắp hai tay sau lưng đứng trên vách đá thản nhiên hỏi.
Hai mắt bị che đậy bởi một tầng lụa màu xanh lam nhìn không thấy biểu tình lúc này của nữ tử, Trí Giả nói: “Hồi Môn chủ, Sầu Thiên Ca chính là đệ tử Nhất Trọng Môn, trừ lần đó ra cũng không có ai khác.”
“Ta đã biết.” Bộ Phong Trần nói.
“Môn chủ, vì sao đột nhiên hỏi đến người này?” Trí Giả hỏi.
Khóe miệng hơi giương lên, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng lắc đầu: “Tùy tiện hỏi thôi.”
Dứt lời, giả nhân giả nghĩa xoay người nhìn về phía nữ tử: “Trí Giả, người kia ở đâu?”
“Thánh Nhân mấy ngày nay đều ở trên Phiếu Miểu Phong bế quan, sau khi phân chia linh hồn, Môn chủ cùng Thánh Nhân đều cần một đoạn thời gian để tĩnh dưỡng.” Trí Giả nói.
Bộ Phong Trần cười khẽ một tiếng, nói: “Trí Giả cứ việc yên tâm, một đoạn thời gian này ta cùng hắn cũng không vội quyết đấu.”
Nói xong, giả nhân giả nghĩa liền rời khỏi.
Chờ sau khi Bộ Phong Trần rời khỏi, Trí Giả mới hơi nhíu mày.
“Chẳng lẽ bởi vì Môn chủ tự hủy diệt ký ức về Sầu Thiên Ca nên Thánh Nhân cũng bị ảnh hưởng hay sao?” Trí Giả lẳng lặng đứng trong gió tuyết, thì thào tự nói: “Môn chủ cùng Thánh Nhân sau khi tách ra, công lực cũng bởi vậy mà giảm phân nửa, Môn chủ dĩ nhiên quên Sầu Thiên Ca, Thánh Nhân tựa hồ cũng quên một người như thế —”
“Hay là, cho dù Môn chủ cùng Thánh Nhân tách ra thành hai người cũng vẫn như cũ bị ảnh hưởng lẫn nhau?” Chau mày, Trí Giả lập tức xoay người rời khỏi vách đá, sự tình này nàng phải cẩn thận tự hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...