Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Thánh kích hoa lệ mà uy vũ trong tay Bộ Phong Trần lóe ra quang mang chói mắt, cho dù cách trở bởi kết giới, phần ánh vàng rực rỡ vẫn lợi hại như cũ, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã có thể cảm thấy thánh kích mang đến đau đớn.

Cái đồ chơi kia nếu đâm vào người khẳng định sẽ rất khó chịu.

Mọi người ở bên ngoài kết giới đều có thể cảm thấy được quang mang màu vàng kia, những người bên trong kết giới dĩ nhiên cũng có thể cảm thấy, hắc long vốn thập phần uy vũ sau khi nhìn thấy thánh kích trong tay Bộ Phong Trần liền có chút cáu kỉnh bất an, vẫn không ngừng xoay quanh trên không.

Địa ngục hắc long đang cáu kỉnh bất an đã bị kích thích đột nhiên phát uy, ngọn lửa trong miệng phụt ra như thủy triều mãnh liệt đồng thời thân thể to lớn cũng chồm về phía Bộ Phong Trần, long trảo sắc bén giống như muốn cào nát thân thể nam nhân, lóe ra quang mang lợi hại.

Vẫn không hề lui về phía sau, Bộ Phong Trần cầm thánh kích trong tay càng phát ra đạm mạc, cặp mắt lộ ra băng hàn đủ để đem ngọn lửa cực nóng đông cứng lại thành khối băng, ngay lúc địa ngục hắc long phát động thế công hung mãnh, nam nhân vốn chưa từng chủ động ra tay rốt cuộc có động tác.

Nháy mắt biến mất tại chỗ, biến thành hư ảnh màu ngân bạch nhảy vào biển lửa, mặc dù biết Bộ Phong Trần sẽ không chết, nhưng nhìn thấy nam nhân kia dần biến mất trong biển lửa, ngực trái của ta nhịn không được hơi gia tốc.

“Thiên Ca…” Một nhân vật mấu chốt như vậy ngay bên cạnh, Bạch Hà đột nhiên hô một tiếng, làm sao ta để ý tới nam nhân này muốn nói cái gì chứ?

“Là bởi vì hắn so với ta mạnh hơn nên ngươi mới chọn hắn sao?” Bạch Hà vẫn nói chuyện bên tai ta: “Thậm chí chủ động nằm dưới thân người khác, bởi vì hắn mạnh hơn ta, so với ngươi mạnh hơn rất nhiều, phải không?”

Đến lúc này, Bạch Hà vì sao còn không hiểu được rốt cuộc vì sao ta phải chọn Bộ Phong Trần mà không chọn hắn? Một người từng phản bội ta, làm sao ta có thể lựa chọn?

Huống chi, ta sâu sắc hiểu được Bạch Hà yêu chính mình hơn hẳn so với ta, đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa Bạch Hà và Bộ Phong Trần.


“Ngươi có thể câm miệng hay không?!” Ta nhịn không được rống lên.

Bạch Hà hơi há hốc mồm muốn đi lại đây, con Xuyên Sơn Giáp ở bên cạnh nhanh chóng ngăn giữa ta và Bạch Hà, lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Hà.

“Nếu bước thêm một bước, ta sẽ động thủ.” Xuyên Sơn Giáp tựa tiếu phi tiếu dẩu khóe miệng.

Quả nhiên vẫn là Bộ Phong Trần nhìn xa trông rộng, còn bảo con Xuyên Sơn Giáp cùng Tam Khâu đạo nhân ở lại, tưởng tượng đến Bộ Phong Trần nghĩ gì trong lòng lúc đó, ta nhịn không được giương khóe miệng.

Tâm tư tinh tế, lý trí như vậy, Bộ Phong Trần làm sao có thể dễ dàng gặp nguy hiểm?

Ta ngửa đầu nhìn về phía trời cao bị ánh lửa làm cho đỏ rực, thân hình địa ngục hắc long trên không trung xoay chuyển, lửa tàn sát bừa bãi làm cho người ta không thể nào nhìn thấy rõ bên trong xảy ra cái gì.

Ngay trong nháy mắt, nguyên bản lửa đỏ cực nóng đột nhiên đều ngưng kết thành băng, tốc độ càng lúc càng nhanh, cho đến cuối cùng không còn một tia lửa, chỉ còn lại băng tầng xinh đẹp màu lam nhạt, dưới băng tầng bán trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh một nam nhân.

“Phá —” nhẹ nhàng hô một tiếng, tất cả băng trong nháy mắt tan vỡ, biến thành vô số bông tuyết nhỏ nhắn rơi xuống, sau một mảnh màu lam nhạt là một đạo kim quang phá băng mà hướng về phía chân trời, cả một khoảng trời đều ánh vàng rực rỡ, bất quá chỉ là trong nháy mắt bên tai mọi người chợt nghe thấy một tiếng ngâm thảm thiết xé trời vạch đất.

Trợn mắt nhìn xem, chuôi thánh kích màu vàng đã đâm vào bên trong thân thể địa ngục hắc long, máu đỏ tươi giống như mưa đổ xuống.

Cầm thánh kích trong tay, Bộ Phong Trần đứng trên người hắc long, tóc bạc bay múa, tựa như thiên thần.


Nhổ thánh kích ra khỏi mình rồng, Bộ Phong Trần nháy mắt bay đến một chỗ cách hắc long không xa, con hắc long bị thương ở trên không trung xoay vòng, sau đó cuốn quýt vạch không khí tìm một cái khe để chạy trốn, biến mất trong bóng tối vô đáy, cho đến cuối cùng chỉ còn lại một thế giới phủ đầy tuyết màu lam nhạt.

Tuy rằng đã sớm lĩnh giáo mị lực của Bộ Phong Trần, chỉ là lần đầu tiên thấy hắn chân chính động thủ, vẫn làm cho trái tim cảm thấy có chút kích động đến hít thở không thông.

“Đẹp quá…” Triệu Thiệu không biết khi nào đã lén đến bên cạnh ta, ngưỡng đầu ngây ngốc nhìn.

“Là nói người đẹp hay là…” Nhíu mày, đang muốn tùy tiện nói chuyện với Triệu Thiệu để che giấu nội tâm khẩn trương cùng thất thố, lại đột nhiên nhìn thấy tứ ma ở phía xa xa hơi giật giật, cũng chưa kịp nghĩ đã vội thốt lên: “Bộ Phong Trần, cẩn thận sau lưng!”

Cơ hồ ngay lúc đó, hai người trong số tứ ma đã xuất hiện phía sau lưng Bộ Phong Trần, hai tay giống như nanh vuốt chụp về phía nam nhân.

Xoay người trở lại, thánh kích trong tay Bộ Phong Trần trực tiếp đánh về phía hai người, hai người kia nhất thời bị một lực lượng cường đại đánh bật ra, kêu thảm thiết một tiếng, kết giới cũng bị phá nát, hai người ngã thật mạnh xuống quảng trường tạo nên một trận tro bụi, nhìn kỹ, tựa hồ là tạo nên hai cái hô to đến không thấy đáy, người đã sớm không biết đi nơi nào.

“Ặc… Bộ… Bộ tiên sinh thật đáng sợ.” Nhìn chằm chằm hai cái hố to trên quảng trường, Triệu Thiệu than thở hai câu, có chút gian nan nuốt nước bọt.

Lại làm sao vậy? Người đã bị ngã xuống đất, hai nam nhân bên cạnh liền đứng bảo vệ trước mặt ta, bên trái một người, bên phải một người, hai tay tạo thành tư thế bảo vệ chắn ngang trước mặt ta, cái va chạm mạnh như vậy cũng không phải không ảnh hưởng, làm cho ta có chút choáng đầu hoa mắt.

Đây là làm sao vậy? Sau khi định thần lại, ta nhìn xuyên qua khẽ hở của hai người đang đứng bảo vệ trước mặt ta có thể thấy phía sau rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, tuy rằng ta cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.


Cách đó không xa, đại khái khoảng ba trượng mà thôi, hai người còn lại trong tứ ma đã biến thành hai khối băng, theo động tác của bọn họ lúc bị đông cứng cho thấy tựa hồ là chuẩn bị xuống tay với ta? Bởi vì ta vừa hô một tiếng?

Phía trước bức tượng băng là Bộ Phong Trần, tóc của hắn tựa hồ còn bởi vì đột nhiên di động mà nhè nhẹ bay.

Nếu… Nếu vừa rồi không phải Bộ Phong Trần phản ứng nhanh, không chừng Sầu Thiên Ca ta hiện tại đã đi đến quỷ môn quan một chuyến?

Phục hồi lại tinh thần đẩy hai nam nhân bên cạnh ra, nhìn thoáng qua, hai người kia một người là Bạch Hà, một người là Thái tử Triệu Thành.

Là đang bảo vệ ta sao? Hành động của Bạch Hà làm cho ta cảm thấy có chút buồn cười, dù sao đến bây giờ, người tổn thương ta nhiều nhất chính là nam nhân này, mà thế nhưng lúc này Bạch Hà lại không để ý tính mạng bổ nhào đến bên người ta.

Về phần Triệu Thành, là ngoài ý liệu.

Vẫn nghĩ Triệu Thành đối với ta chỉ là thưởng thức mà thôi, còn chưa tới mức không màng sống chết, lúc nhìn thấy nhị ma hướng về phía ta ra sát chiêu, Triệu Thành cho dù tâm cơ thâm trầm cỡ nào cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy suy nghĩ thấu đáu.

Không khỏi làm người ta cảm thán.

Không cần ta gọi Bạch Hà cùng Triệu Thành, Bộ Phong Trần đã đi tới trước mặt nhẹ nhàng kéo ta đứng lên, hai tay đẩy Triệu Thành cùng Bạch Hà ra, tốc độ rất nhanh, bọn họ không kịp phản ứng.

Đợi bọn hắn phản ứng lại, Bộ Phong Trần đã đứng bên cạnh ta, một tay ôm thắt lưng ta.

“Không sao chứ?” Cho đến khi thanh âm của Bộ Phong Trần vang lên bên tai ta, đầu ta vẫn còn choáng váng.


“A… Ừ, không có việc gì.” Nhẹ nhàng xoa cái trán, ta quay đầu nhìn Triệu Thành cùng Bạch Hà chật vật ngã trên mặt đất, xem ra động tác vừa rồi của Bộ Phong Trần không phải nhẹ nhàng cho lắm.

Bộ Phong Trần lập tức quay đầu nhìn lại hai bức tượng băng, hàn khí trên người nam nhân đều là cho người ta rùng mình.

“Cạch cạch—” Từng đợt thanh âm băng vỡ, ta quay đầu nhìn lại, Bộ Phong Trần lấy tay bưng kín ánh mắt ta.

“Ta cũng không phải chưa thấy qua huyết tinh này nọ.” Trước mắt một mảnh hắc ám, ta đưa tay muốn kéo bàn tay Bộ Phong Trần đang che mắt ta, thân thể lại đột nhiên bị ôm lấy, rồi sau đó cảm nhận một mảnh lạnh lẽo bao trùm lên đôi môi.

Bộ Phong Trần? Ta nhẹ nhàng quay lại ôm lấy nam nhân, cũng không để ý bên cạnh có bao nhiêu người, lại có bao nhiêu người đang nhìn, ta chỉ biết Bộ Phong Trần phía sau đang cần ta ôm, không hơn.

Hai tay Bộ Phong Trần tựa hồ đang phát run?

Bộ Phong Trần? Nhẹ nhàng hô tên của nam nhân một lần, phản ứng của Bộ Phong Trần làm cho ta có chút hoảng hốt, nam nhân không phải là đã bị thương rồi chứ?

“Ô —” Nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, Bộ Phong Trần ôm ta càng chặt.

Là ảo giác hay sao? Ta giống như nghe được thanh âm của hai người… Thanh âm của hai Bộ Phong Trần?

[Muốn thừa dịp ta phát công đi ra?]

[Ngươi muốn làm ta vĩnh viễn biến mất!]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui