“Đừng…”
Hô hấp có chút khó khăn.
“Tỉnh rồi à?”
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.
“Bộ Phong Trần?” Mở mắt, một khuôn mặt nam nhân lọt vào tầm nhìn, khuôn mặt vẫn thanh mĩ, đáy mắt vẫn ôn nhu như vậy.
Nhắm chặt mắt lại mở ra lần nữa, xác định bản thân không có nằm mơ, xác nhận chính mình không có nhìn nhầm, giả nhân giả nghĩa hôm qua vừa nhắc đến ngụy thánh, hay lắm, vừa cách một đêm thôi ngụy thánh thật sự đã xuất hiện.
Đến rồi lại đi, đi đi đến đến, Bộ Phong Trần này cũng không ngại mệt.
Thấy ta tỉnh lại, Bộ Phong Trần đi xuống giường đến trước gương chải lại mái tóc, động tác thành thạo đem một đầu tóc bạc búi lên, dùng ngọc trâm cố định lại.
Khác nhau rõ rệt giữa giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh là ở đầu tóc, giả nhân giả nghĩa chỉ dùng một sợi dây đơn giản cột tóc ở phía sau, mà ngụy thánh luôn búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, giống như tính cách của hắn, luôn cẩn thận tỉ mỉ.
“Sầu Thiên Ca, cùng ta quay về Thánh môn.” Sau khi rửa mặt chải đầu xong, ngụy thánh liền mở miệng nói.
“Ngay lập tức?” Miễn cưỡng từ trên giường đi xuống, kỳ thật những việc phát sinh gần đây khi ta ở chung với giả nhân giả nghĩa có bao nhiêu sự tình mà ngụy thánh biết được, khi hắn mở to mắt phát hiện ta ở trên giường cùng giả nhân giả nghĩa, trong lòng nam nhân này lại nghĩ cái gì.
Ta đi qua chỗ của Bộ Phong Trần.
“Phải” Bộ Phong Trần nhẹ nhàng thở dài “Các ngươi gây phiền phức không nhỏ.”
“Vậy sao?” Ta đứng ở sau lưng hắn, xoay người ôm lấy cổ Bộ Phong Trần, nhẹ giọng cười nói “Lâu như vậy không gặp, có nhớ ta không?”
Nhìn bóng dáng hai người phản chiếu trong gương, Bộ Phong Trần thản nhiên nói: “Ngươi cùng hắn ở chung một chỗ cũng không tồi.”
“Ghen sao?” Ta không khỏi nở nụ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên vai Bộ Phong Trần, nỉ non nói “Lúc ta đang ngủ, ngươi có trộm hôn ta phải không?”
Bộ Phong Trần kéo tay của ta, chậm rãi nhắm hai mắt lại nhẹ nhàng đem bàn tay ta áp lên gương mặt hắn, ôn nhu nói: “Ta không muốn ngươi xen vào gúc mắt của ta và hắn.”
“Vậy ư?” Ta nở nụ cười, thật đúng là một ngụy thánh làm cho người ta phải cảm động, đầu ngón tay ta giật giật, hung hăng nhéo mặt hắn, nam nhân này lập tức có chút bất đắc dĩ nhìn ta.
“Cùng ngươi quay về Thánh môn, ta sẽ không phải dính vào gúc mắt của ngươi và hắn sao?” Hai tay nắm chặt vai của Bộ Phong Trần, ta cười nói “Chẳng lẽ không phải là nên để ta rời khỏi các ngươi, để cho ta một mình lưu lạc ở nhân gian thì tốt hơn sao?”
Bộ Phong Trần nói thật quá hay ho, Thánh môn chính là căn cứ của hắn và giả nhân giả nghĩa, hai người bọn họ nếu gây chuyện thì cũng phải ở Thánh môn mới đúng, nếu ta ở lại Thánh môn, làm sao có thể không bị liên lụy, huống chi, ta cũng không thừa nhận mối quan hệ phức tạp trước mắt và về sau, ta có thể không đếm xỉa tới.
“Ngươi muốn rời đi hay sao?” Bộ Phong Trần lại hỏi một câu.
“Ngươi sẽ để ta rời đi chứ?” Ta lại hỏi.
Bộ Phong Trần nhìn ta trong gương, nói: “Sầu Thiên Ca, một mình ngươi lưu lạc ở thế gian không phải rất cô đơn hay sao? Lúc này, đối với ngươi mà nói tràn ngập nguy hiểm. Thánh môn là một nơi an toàn, cho dù ta và hắn xảy ra chuyện gì cũng sẽ không lan đến chỗ ngươi, điều kiện tiên quyết phải là… Ngươi chỉ cần đứng bên cạnh nhìn là được.”
“Nói cho cùng dường như ngươi cùng hắn sẽ đánh nhau.” Ta cười vỗ vỗ lưng Bộ Phong Trần, nói: “Như hiện tại các ngươi chỉ có thể tự mình đánh chính mình mà thôi.”
Bộ Phong Trần cười cười, nói: “Sầu Thiên Ca, cùng ra ngoài dạo chút đi.”
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng mà dịu êm, sương sớm đọng trên cành lá bắt đầu lung lay sắp rơi xuống, gió mát đến rợn người, lại có mỹ nhân ở bên.
“Sầu Thiên Ca, ngươi cảm thấy ta và hắn là cái dạng người gì?” Đi trên con đường đá sỏi ở trong viện, Bộ Phong Trần vừa thong thả bước vừa hỏi ta.
“Ngươi và hắn sao?” Ta suy nghĩ, trả lời “Một tên ác ma có nguyên tắc cùng một người thiện lương lại tàn nhẫn, chung quy đều là lý trí đến mức làm cho người ta phải sợ hãi.”
“Vậy sao?” Bộ Phong Trần cười khẽ một tiếng, có chút thú vị quay đầu lại nhìn ta, nói “Ngươi cảm thấy ta là người tàn nhẫn?”
“Ngươi không phải sao?” Ta hỏi ngược lại.
Bộ Phong Trần cười ra tiếng, hắn lắc đầu, nhìn ta liếc mắt một cái, lại nhịn không được nở nụ cười.
“Đến đây.” Bộ Phong Trần hướng ta vươn cánh tay.
Cúi đầu vừa thấy bàn tay hắn vươn ra, nghĩ nghĩ liền vươn bàn tay ra đặt lên lòng bàn tay của hắn, Bộ Phong Trần lập tức cầm thật chặt tay ta, chút lực đạo cùng với hơi ấm truyền tới thân thể, ngay trong nháy mắt này, ta đột nhiên có ảo giác cả đời cũng dứt không ra.
Ồ, là ảo giác thật sự khủng khiếp.
…………
…………
“Vương gia, thời gian một đêm có phải đã suy nghĩ rất kỹ rồi không?”
“Làm sao ngài lấy được thứ này?” Cho tới tận bây giờ ta cũng chưa có cảm giác kỳ quái thế này, trước kia đều nhìn bản thân từ trong gương, mà nay lại thấy được ‘bản thân’ ở ngay bên cạnh.
Một cái ‘bản thân’ màu trắng nằm trong quan tài băng, một nam nhân tên là Sầu Thiên Ca.
Đây là Triệu Thành cho ta xem, người kia chính là bản thân ta, trước kia, Sầu Thiên Ca chân chính.
Trong một căn phòng kín, bốn phía đều là tường băng dày, cả phòng đều là băng, cái bàn bằng băng, ghế băng, giá sách bằng băng, thoạt nhìn không có gì khác biệt với các phòng khác chỉ là mọi thứ trong phòng đều bằng băng.
Chính giữa là một quan tài băng đặt trên xe.
“Hạ lưu một con sông.” Triệu Thành tiến lên, khoác lên mình ta một kiện áo lông cừu ấm áp “Nơi này rất lạnh, vương gia vẫn nên mặc ấm một chút mới tốt.”
Hôm nay một lần nữa nhìn ‘bản thân’ nằm trong quan tài băng, ta cảm thấy ổn hơn ngày hôm qua rất nhiều, ngày hôm qua mới chỉ nhìn thoáng qua đã không muốn nhìn nữa, vẫn cảm thấy có chút không biết phải nói sao.
“Tuy rằng trên người không có vết thương nào quá lớn, nhưng lúc được phát hiện đã không còn chút hơi thở.” Triệu Thành thản nhiên nói.
“Ha hả, ngài không có mổ chứ?” Ta đi ra phía trước, đặt tay lên quan tài băng, thử dùng sức đẩy, tấm băng phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’ dần dần bị ta đẩy ra.
“Dĩ nhiên là không có.” Triệu Thành nói.
Hắn đương nhiên cũng sẽ không biết lúc ta nhảy xuống núi có cắn nát một viên độc dược giấu trong răng, ta cũng không muốn lúc ngã xuống tới mặt đất sẽ có cảm giác tan xương nát thịt.
Bất quá thoạt nhìn thật may mắn, khi đó ta rơi vào trong nước, nếu không uống thuốc độc phỏng chừng cũng sẽ chết đuối. (câu này hơi khó hiểu)
Ta nhẹ nhàng đưa tay huých ‘bản thân’ đã nằm trong quan tài ngủ nửa năm, thân thể cũng không có hư thối, cũng không có hơi thở, xác thực thi thể được bảo tồn rất tốt.
“Ngài đã thay quần áo cho ta.” Ta nhớ rõ lúc nhảy xuống núi ta mặc cũng không phải là quần áo màu nguyệt sắc (ánh trăng) như hiện tại, mặt trên còn có hoa văn hoa đào.
Triệu Thành cúi đầu, nhẹ giọng cười nói: “Vương gia chớ nên hiểu lầm, Triệu Thành cũng không phải có sở thích đặc thù gì đối với ngài, chỉ là khi đó quần áo của Vương gia đã quá bẩn.”
Tốt nhất là như thế, bằng không ta nhất định phanh thây xẻ thịt ngươi.
Xoay trở thân mình, xác định ‘bản thân’ sau khi được đưa về đây không có bị người khác chạm vào mới nhẹ nhàng thở ra, bất quá tên Triệu Thành này cũng coi như biến thái, rõ ràng người đã chết cũng không chịu chôn cất, còn dùng khối băng bảo tồn thân thể, chậc chậc… Mặc kệ như thế nào vẫn cảm thấy hắn biến thái.
Từng đợt khí nóng ở ngực tràn ngập, khi bàn tay chạm đến ‘bản thân’, cảm giác hoảng hốt trong lúc đó giống như bị cái gì đó hút vào.
Ta nhẹ nhàng đè lại lưu quang châu giấu trong áo, một lần nữa dịch chuyển tấm băng đậy quan tài lại.
“Không hổ là Vương gia, cho dù thấy chính mình cũng vẫn trấn định được như thế, chẳng lẽ vương gia không muốn trở lại bộ dáng trước đây?” Ra khỏi mật thất của phủ thành chủ, Triệu Thành thử nói một câu.
“Chỉ sợ quay về không được, người cũng chết.” Ta cười nói, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt.
Làm sao lại không nghĩ tới cho được? Làm sao không muốn trở lại nguyên lai thân thể của chính mình? Ngẫu nhiên cũng có chút lớn mật, ý tưởng mạo hiểm nảy lên trong óc.
“Bộ tiên sinh ở Thánh môn chẳng lẽ không có cách nào hay sao?” Triệu Thành nói.
“Trước không nói việc này, Thái tử điện hạ, người giấu ở nơi này chỉ có một mình ngài biết?” Ta hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, những người lúc trước xây dựng ra mật thất này đều bị ta giết, mỗi lần có người đi vào thay đổi băng cũng đều ….” Triệu Thành làm động tác cắt cổ.
Chậc chậc, ta thật sự là nghiệp chướng.
“Thái tử điện hạ, ngài liền tin tưởng cho dù ta thấy thân thể lúc trước cũng sẽ đồng ý hợp tác với ngài?” Ta cười nói “Trên thế gian hỗn loạn ta sớm chịu đủ rồi, Thánh môn là chỗ mà người trong thiên hạ đều hướng tới, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được ta cùng Bộ Phong Trần sẽ trở lại Thánh môn?”
“Bởi vì ngài là Sầu Thiên Ca, theo hiểu biết của ta, Sầu Thiên Ca là một người không thích bị trói buộc, không thích bị người khác áp chế.” Triệu Thành gằn từng tiếng nói “Vương gia, theo lý ngài nên được thì đều phải được.”
Theo lý thì ta nên như thế?
Là ta của hôm nay sao?
“Thái tử điện hạ, ta có thể giúp ngài đoạt được ngôi vị hoàng đế.” Ta nói “Hiện tại vì tạ ơn ngài đã thay ta bảo tồn thi thể, về phần tương lai có thể giúp ngài phân tranh thiên hạ hay không, cũng không có gì đáng lo ngại.”
“Vương gia, Triệu Thành ta cũng sẽ để cho ngài tin tưởng những lời mà ta đã nói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...