Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Ngoài cửa sổ, trăng sao thưa thớt, yên lặng đến rợn người.

“Ta không biết một người luôn bất khả chiến bại như ngươi cũng có kiêng kị đó.” Thật muốn cho ta ngày mai không xuống giường được, cứ dính đến một lần lại một lần, làm cho ta không còn chút khí lực, dùng đầu ngón tay để đếm cũng khoảng ba bốn ngày rồi mà dược tính vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Đến lúc đó, ta cũng sẽ không cho Bộ Phong Trần có cơ hội dính vào.

“Kiêng kị? Ha hả —” khẽ hừ một tiếng, nam nhân nằm ở phía sau lưng ta nửa chống đỡ cơ thể, luôn thích đùa giỡn tóc của ta.

Bộ Phong Trần nhẹ nhàng vuốt tóc ta, ngữ khí thoải mái nói: “Tại sao ta phải kiêng kị người ta chứ? Chỉ là — trên thế gian có rất nhiều thứ đáng ghét, một đám tự cho là đúng, lại không nghĩ bọn họ cái gì cũng không phải, nhưng lại không thể giết hết tất cả, rõ ràng nên tránh xa bọn họ một chút.”

Bộ Phong Trần đưa ra một ví dụ rất thối, hắn nói: “Giống như một bãi phân trâu trên mặt đất, cho dù ngươi không thích cũng sẽ không chạm đến nói, rời đi rất xa là được.”

“Nhưng nếu phân trâu lại dính vào người ngươi thì sao?” Ta hỏi.

Bộ Phong Trần cúi xuống gắt gao ôm ta từ phía sau, nỉ non nói: “Vậy… trách không được ta.”

“A… người của Thánh môn cũng sẽ giết người lung tung hay sao?” Ta nhíu mày, vừa hỏi, vừa ngăn cánh tay của Bộ Phong Trần ở bên dưới chăn.


Thánh nhân này chẳng những sẽ giết người, còn có thể nói dối gạt người, Triệu Thiệu không có lý do gì để gạt ta, lão ba của hắn cũng sẽ không rảnh rỗi đi bịa chuyện lừa gạt đứa con của hắn, nếu miền Nam thật sự có một bức họa của Bộ Phong Trần, còn có một sợi tóc bạc có thể làm tín vật đổi lấy sự giúp đỡ của Bộ Phong Trần làm một việc, vậy người nói dối kia chỉ có thể là Bộ Phong Trần.

Ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên lưng là hơi ấm từ lòng ngực Bộ Phong Trần, thật sự, thật sự rất thoải mái, thậm chí làm cho người ta mất đi lý trí, làm cho người ta liều lĩnh đưa đầu vào trong lòng ngực nam nhân, mặc kệ là giả nhân giả nghĩa hay ngụy thánh. Đối bất luận kẻ nào cũng vậy đều có lực hấp dẫn thật lớn.

Chỉ là một khi rơi vào còn có thể trở ra hay không? Ai cũng không biết ngày đó sẽ thế nào….

Dường như ta cũng không thể xác định chính mình đến thời điểm đó, lúc đã dấn thân sâu vào, có năng lực kiên quyết bứt ra hay không.

“Biết người tu hành ngay từ khi bắt đầu tu hành thì cái cần vứt đi nhất là thứ gì không?” Bộ Phong Trần tự hỏi rồi tự trả lời: “Là thất tình lục dục, lo lắng hỗn loạn không ngừng của phàm trần, đối với một người đã vứt bỏ thất tình lục dục của người phàm, còn có thể vọng tưởng hắn ‘thiện lương’ giống người phàm hay sao? Buồn cười đến cực điểm.”

“Cho dù là ngụy thánh?” Một… không…lưu ý liền đem hai cái ngoại hiệu (biệt danh) nói ra, muốn thu hồi lại cũng không được nữa.

“Ngụy thánh?” Bộ Phong Trần giương cao thanh âm, mang theo vài phần ý cười nói “Ha hả, ý ngươi là chỉ hắn? Từ từ, Sầu Thiên Ca, ngươi chẳng nhẽ cũng đặt cho ta một cái ngoại hiệu, nói ra nghe chút.”

Nhịn không được trở mặt xem thường, uể oải nói: “Giả nhân giả nghĩa, có phải rất thích hợp với ngươi không?”

“Chính xác.” Thanh âm có chút trầm thấp, Bộ Phong Trần vỗ vào mông ta một cái thật mạnh, ta quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, nam nhân keo kiệt này, một cái ngoại hiệu mà thôi, cũng không phải cái gì lớn lao lắm, hơn nữa, hai tên Bộ Phong Trần, dù sao cũng phải có gì đó để phân chia chứ.


“Theo như những gì ta vưa mới nói, lúc ta mới bắt đầu tu hành đã vứt bỏ thất tình lục dục, bất quá sau khi tu hành thành công nếu muốn tiến thêm một bước cao hơn, cần phải một lần nữa tìm lại thất tình lục dục.” Bộ Phong Trần nói: “Bỏ đi thất tình lục dục đã khó, sau khi biến thành một người lạnh lùng nếu lại một lần nữa tìm lại thất tình lục dục càng thêm khó, người tu hành trên thế gian này, có thể làm được bước đầu tiên chỉ có một nửa mà thôi, mà đến bước thứ hai cần phải có cơ duyên, cần xuống núi một lần đi vào thế gian, tìm về tình cảm mà bọn họ đã mất đi.”

“Thật sự là tự ngược (hành hạ bản thân).” Ta cuối cùng kết lại một câu, một đám người tu hành rãnh rỗi không có việc gì làm tự đi tìm ngược, đời người tuy rằng ngắn ngủi, nhưng người sống luôn được vui vẻ, người tu hành vì trường sinh bất lão mà lại bỏ đi thất tình lục dục rồi lại một lần nữa tìm lại, còn phải chịu bị sét đánh, không cẩn thận liền chết, cả đời này cũng không có.

“Ha hả, đúng là có một ít.” Bộ Phong Trần tiếp tục nói, đại khái nhắc tới một số sự việc liên quan đến tu hành, vị tu hành đại sư này cũng có hứng thú đem chuyện liên quan đến tu hành mà người khác không biết nói ra, ta nghĩ, ở Thánh môn, Bộ Phong Trần nhất định không tìm được ai để mà nói.

“Bước thứ hai của người tu hành là một lần nữa tìm thấy thất tình lục dục, sau khi thu hồi được thất tình lục dục chính là cảnh giới của ta cùng ngụy thánh.” Bộ Phong Trần ngừng lại một chút, cũng không xưng hô ngụy thánh là ‘hắn’ nữa, rõ ràng sử dụng ngoại hiệu của ta đặt cho.

“Ngươi đặt ngoại hiệu cũng thật chuẩn xác, ngụy thánh đích thật là một tên thánh nhân dối trá, giống như ta cho đến bây giờ đều chưa từng thiện lương, hắn cũng không từng đem chính mình xem là thánh nhân.” Bộ Phong Trần thản nhiên nói: “Cái gọi à cảnh giới tu vi cao nhất, là giữ nội tâm bình tĩnh, tới cảnh giới như vậy, như ta, như hắn, đã có thể nói là khống chế tình cảm cùng lý trí rất tốt rồi.”

Một người lý trí đến cực hạn, không phải thật đáng sợ hay sao?

Ta không khỏi âm thầm cười khổ, nguyên nhân chính là vì Bộ Phong Trần là một nam nhân tuyệt đối lý trí, hắn mới có thể ở trên giường nói dừng là dừng, mà không thay đổi sắc mặt.

Nam nhân như vạy, như thế nào có thể có tình yêu? Ở phương diện này, ta tự nhận không phải đối thủ của bọn họ.


“Bộ Phong Trần.” Ta gọi tên nam nhân, xem như đụng đến quy luật, tuy rằng Bộ Phong Trần là một người cực kỳ lý trí nhưng rất nhiều lúc nam nhân này cũng không phải cực lực yêu cầu chính mình, thường xuyên cũng tùy ý để ta dính vào, bất quá có lẽ bởi vì thế cho nên xảy ra không ít chuyện râu ria này nọ.

“Ngày mai cùng ta tham gia bữa tiệc của Thái tử Triệu Thành, ta đã đồng ý với hắn, thay ngươi đồng ý rồi.” Ta xoay người lại nhìn Bộ Phong Trần cười cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn “Biết ngươi ăn chay, ta đã bảo bọn họ chuẩn bị đồ chay cho ngươi.”

“Ha —- ngươi khi nào trở nên chu đáo như thế, là yêu ta rồi?” Mị hí mắt nhìn, Bộ Phong Trần kề sát lại, một đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra tia sáng mê hoặc lòng người, bàn tay ôn nhu chạm vào hai má của ta, cúi đầu nhẹ nhàng để lại một nụ hôn trên môi.

Yêu một người, làm sao đơn giản như thế này.

…………

…………

Ngày ấy sau khi trận đấu chấm dứt, Bộ Phong Trần là cái tên được nhắc đến nhiều nhất ở Thanh Thành trong những cuộc thảo luận của mọi người, mặc kệ là dân chúng bình thường quan tâm đến cơm áo gạo tiền, hay là võ lâm nhân sĩ tụ tập ở Thanh Thành hoặc là nhân vật quyền quý, bọn họ càng quan tâm hơn chính là phía sau của Bộ Phong Trần – Thánh môn/

Thánh môn, một chỗ thần bí mà gần mười năm qua không có ai nhắc tới, một chỗ cơ hồ bị mọi người quên dần, thậm chí không hề tồn tại trong đầu, một chỗ chưa từng được chứng thực là có tồn tại hay không, hiện giờ lại xuất hiện một lần nữa ở tầm nhìn của mọi người.

Bởi vì mấy câu nói của Tam Khâu đạo nhân, hơn nữa võ công ngày ấy của Bộ Phong Trần quá đáng sợ, những người ngày đó tận mắt nhìn thấy Bộ Phong Trần cơ hồ đều nghi ngờ Bộ Phong Trần là đến từ Thánh môn.

Nghe nói, trước đó vài ngày bởi vì trong môn phái không có truyền nhân mà buồn rầu, những người tu hành gần đây chính là vui mừng đến phát điên, Bộ Phong Trần vừa xuất hiện, còn có không ít người ngược lại muốn đi theo con đường tu hành.


Không hề nghi ngờ chính là, thực lực đáng sợ ngày đó của Bộ Phong Trần giống như một ngòi lửa đốt cháy nội tâm dục vọng thật sâu đối với võ học cao thâm của tất cả những người tập võ, cơ hồ mỗi người mỗi ngày đều mơ một giấc mơ chính mình cũng có thể tùy ý sử dụng võ nghệ cao thâm kia.

Những người này vốn định tranh nhau đi bái Bộ Phong Trần làm sư phụ, bất quá sau có người nói, ngay cả Tam Khâu đạo nhân đều chỉ có thể làm nô bộc của Bộ Phong Trần… những binh tôm tướng cua như họ làm sao có thể được Bộ Phong Trần liếc mắt tới? Cho dù là bọn họ muốn gặp Bộ Phong Trần cũng không được, Thái tử Triệu Thành sớm đã bảo thủ vệ canh gác nghiêm ngặt ở chỗ ở của Bộ Phong Trần để đảm bảo sự thanh tịnh của khách điếm, không cho người khác quấy rầy thánh nhân nghỉ ngơi.

Chỉ là bên ngoài khách điếm mỗi ngày có rất nhiều người lẳng lặng chờ đợi, chờ vị thánh nhân từ lúc vào khách điếm đến nay vẫn chưa đi ra một lần nữa lộ diện.

Chỉ tiếc, bọn họ không chờ được Bộ Phong Trần đi ra nhưng lại đợi được Thái tử Triệu Thành cùng với đám người Thanh Thành thiếu chủ ngồi xe ngựa chậm rãi đi tới, mọi người xem ra không có kinh ngạc, ngay cả người cao quý như Thái tử cũng tự mình đến trước cửa, có thể thấy được vị Bộ Phong Trần kia chính là người của Thánh môn.

Sau có người còn nhìn thấy, Tam Khâu đạo nhân thất bại ở luận võ hội cũng đến. Hơn nữa sắc mặt rất khó coi.

“Sư phụ, nếu người thành nô bộc của Bộ tiên sinh, con cùng với sư huynh cũng sẽ trở thành nô bộc của Bộ tiên sinh, chúng ta có phải cùng đi Thánh môn? Sư phụ, sư phụ, đại bá con cùng với Bộ tiên sinh quan hệ rất tốt, con nói với đại bá mấy câu, đại bá nhất định sẽ không để chúng ta biến thành nô bộc đâu.” Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong cũng đi theo sau Tam Khâu đạo nhân.

“Sư phụ, chi bằng… chi bằng chúng ta đi thôi.” Thanh Phong lặng lẽ ở phía sau nói một câu.

Tam Khâu đạo nhân quay đầu trừng mắt nhìn hai đồ đệ, hừ nói: “Tam Khâu đạo nhân ta khi nào trở thành một kẻ không giữ lời hứa, trên đời này mọi người đều biết ta cùng tên họ Bộ kia đánh cuộc, nếu ta đổi ý, còn không bị người trên thiên hạ chê cười đến chết hay sao!”

Cắn chặt răng, Tam Khâu đạo nhân nhấc chân đi vào khách điếm.

Điền Mật Nhi cúi đầu thè lưỡi, cùng Thanh Phong đi theo Tam Khâu đạo nhân đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui