Nhật Quang Ái Nhân


"Đoàn tàu còn nửa giờ nữa đến thành phố Nam An, mời quý khách chuẩn bị xuống xe " .
Giọng ngọt ngào của nhân viên tàu làm cho nhiều người ngã trái,ngã phải đứng thẳng dậy... đoàn tàu đang yên tĩnh bống trở nên ồn ào, nhốn nhác.
Trong không gian hỗn loạn nơi đoàn tàu, có hai người ngồi cùng nhau yên lặng không nhúc nhích. Tại đây hai người im lặng ở bên trong, ngồi gần lối đi ra chính là một người to lớn mập mạp, bụng phình ngấn mỡ, nếu không nhìn vào cái "đầu heo" của hắn, người ta nhất định tưởng rằng hắn là một phụ nữ mang thai mười tháng, xem xét đầu heo mà nói sẽ giật mình ―― nguyên lai không khác đao phủ ở các phim cổ trang trên truyền hình.
Lúc này khóe miệng tên "đầu heo" không biết đang chảy ra dầu hay nước dãi...
Tên ngồi cạnh hắn, gần hướng với phía cửa sổ, là một người trẻ tuổi khoảng hai mươi, sở hữu mái tóc ngắn và gương mặt tuấn tú, lúc này đang chuyên chú nhìn cây cối không ngừng lui về sau bên ngoài cửa sổ, rất là yên tĩnh.
Bất quá hắn yên tỉnh không tại ở hắn yên tĩnh, mà hắn như vậy là vì có đầu heo yên tĩnh bên cạnh.
Đột nhiên không biết hắn nghĩ tới điều gì, tròng mắt hơi híp, khóe miệng hướng nhếch lên, cứ như vậy tự đắc nở nụ cười
Hắn cười thời điểm tuy con mắt nheo lại, nhưng là do mắt to, cũng không có biến thành một đường ke hở, khoé mắt hai bên hướng xuống, cùng khóe miệng hướng lên uốn lượn, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, hơn nữa một đường cong lông mày cong cùng con mắt , mũi cao thẳng, làm cho khuôn mặt bình thường giống như đang cười, ánh mặt trời chiếu rọi gương mặt anh tuấn đang hé nở nụ cười, lộ ra một điểm ngốc ngu ngốc một cách đáng yêu.
Đột nhiên một hồi tiếng động lớn truyền đến, theo hướng âm thanh truyền lại, tại ở gần nơi cửa xe của đoàn tàu, nhiều người tạo thành vòng tròn vây quanh một người, còn có người không ngừng hướng chỗ ấy tới gần.

Người trẻ tuổi hiển nhiên là không thích tiếng động huyên náo, nhưng chưa kịp quay đầu lại, một giọng nữ co vẻ lo lắng trong đám đông vang lên .
"Nơi này có bác sĩ không vậy? Nhanh cứu ba của tôi! "
Trong thanh âm tuy tràn đầy lo lắng, nhưng rất êm tai. Không phải thanh thúy như chim hoàng oanh gáy êm tai, sự khác biệt, thanh âm còn thoáng có chút trung tính, nhưng tuyệt đối dễ nghe, giống như một khúc nhạc jazz tươi mát.
"Nhường đường, xin mọi người nhường một chút, ta là bác sĩ. " một người trung niên mặc âu phục dốc sức liều mạng hướng trong đám người lách vào, hô xong lời nói còn nhịn không được nói thầm: "Tụ tập một đống người nơi đây chỉ vì thấy mĩ nữ, rốt cuộc là cứu người hay là đến hại người đây..."
Nghe được là bác sĩ, đám người cuối cùng tránh sang một bên.
Cũng khó trách hắn nói thầm như vậy, chính như theo lời hắn nói, chính giữa đám người đang loay hoay là một mỹ nữ tuyệt sắc
Cô gái cao tầm 1.7m, tuy thân hình cân xứng nhưng bởi cao nên chỉnh thể nhìn về phía trên lại có vẻ nhỏ. Tướng mạo thanh tú , ngũ quan xem ra mặc dù không có gì nổi bật nhưng lại rất hồn nhiên.
Nhưng mà lần đầu tiên nhìn sang, bất kể là ai, trước hết chú ý nhất tuyệt đối không phải bộ phận nào khác, mà chính là cặp đùi thon dài tuyệt đẹp.
Toàn thân bộ phận nhấp nhô , chỗ thiếu hụt duy nhất trên thân là hơi gầy một chút, hơn nữa nàng lại ăn mặc một bộ quần áo giản dị, có lẽ vì nguyên nhân ngồi ở phía trước nên không gây chú ý của đám đông
Thấy có người tự xưng là bác sỉ,đôi mắt của cô gái bỗng dưng sang ngời: "Bác sĩ, mau nhìn xem ba của tôi, người không biết xảy ra chuyện gì tự nhiên té xỉu. "
Chứng kiến vẻ đẹp của cô gái, bác sĩ có chút ngây ngốc.
Tranh thủ thời gian lay người tỉnh lại, bác sĩ đi đến gần người té xỉu trên mặt đát, bắt đầu xem xét bệnh tình của hắn.
Tuy vội vã chạy tới, nhưng động tác chuẩn đoán bệnh lại nhanh mà ổn định, dễ dàng nhìn ra người đó có kinh nghiệm rất phong phú, trình độ chuyên môn vững vàng với tư cách là 1 bác sĩ.
"Là xuất huyết bên trong, cụ thể nguyên nhân không biết, tôi đã dùng thủ pháp khiến cho bộ phận xuất huyết châm lại, có thể tạm thời ức chế thoáng một phát, bất quá rất nguy hiểm nếu đưa đến bệnh viện không kịp. "
Bác sĩ ăn ngay nói thật, cũng không cần dài dòng.
Cô gái nghe xong lời này cũng có chút phát mộng: "Bây giờ còn ít nhất 20 phút đồng hồ mới đến trạm, từ đó lại đến bệnh viện, sao có thể được..."
"Bác sĩ! Tiền tuyệt đối không là vấn đề, tôi van ông tranh thủ thời gian cứu ba của tôi được không! ? "

Nàng cho rằng bác sĩ không phải không có thể cứu, mà là sợ nàng không trả tiền nổi.
Bác sĩ minh bạch ý của nàng, lắc đầu thở dài nói: "Không phải tôi không muốn giúp, tại đây không có thuốc chữa bệnh, tôi căn bản không có cách nào a. "
Cô gái bình tĩnh nhìn bác sĩ, xác định hắn là thật không có biện pháp, hung ác cắn răng một cái, muốn hướng đầu xe chạy tới.
"Chạy đi đâu? Hiện tại quan trọng là ... Xem thật kỹ người bệnh! "
Bác sĩ thấy nàng muốn rời đi, tranh thủ thời gian kéo lại.
"Tôi đi tìm nhân viên, nhìn xem có thể hay không giúp tôi tìm qua một phát. Có lẽ có bác sĩ mang thuốc cũng không chừng. "
Bác sĩ rất bội phục cô bé này, trong tình huống đó không chỉ có không khóc, còn có thể nhanh như vậy bình tĩnh nghĩ biện pháp.
"Tốt! Cô đi đi, tôi sẽ giúp cô chiếu cố người bệnh. "
Cô gái lời cảm ơn còn chưa nói, đã tranh thủ cố thoát ra khỏi đám người đang xem náo nhiệt.
Bỗng nhiên một cái lộ ra một thanh âm ôn thuần chậm rãi truyền vào lỗ tai mọi người.
"Để cho ta thử xem. "
Dù trong lòng đang nóng như lửa đốt nhưng khi nghe thanh âm này, nội tâm giống như bị thi triển ma pháp, không khỏi bình tĩnh lên rất nhiều. Cô gái cũng đã ngừng lại.

Một người trẻ tuổi cao lớn đã đứng tại trong đám người chi chít, làm cho người ta thật sự không rõ ràng với vóc dáng cao lớn của hắn đến tột cùng là như thế nào bất động thanh sắc từ ngoài lách vào.
Người ngoài vòng tròn thấy người này đi vào trong lòng thấy khó chịu! Hắn như thế nào đi vào dễ dàng như vậy, mấy người chúng ta thân thể cũng là nhỏ bé hơn ngươi nhưng cũng không thể chen vào!
Người trẻ tuổi đúng là vừa rồi cùng đầu heo ngồi yên tĩnh một chỗ. Hắn chứng kiến nữ cô gái kiên cường cũng có chút bội phục.
Hắn mang trên gương mặt mỉm nụ cười thản nhiên, con mắt bởi vì cười mà hơi hí đi một tí..., nhưng vẫn có thể thấy đươc đôi mắt rất trong , giống như phản chiếu lấy ánh nắng màu xanh nước biển.
Khuôn mặt tươi cười có chút ngu ngốc , ngu ngốc một cách đáng yêu, vì thế lại cho người ta thấy khuôn mặt có chút non nớt, phối hợp ánh mắt trong suốt, lại hết lần này tới lần khác làm cho người ta có một loại cảm giác thân thiết , làm cho người khác tin tưởng
Một thân đơn giản quần áo, sạch sẽ vừa vặn, không chỉ không có ảnh hưởng khí chất của hắn, ngược lại càng khắc thêm sâu sắc cảm giác thân thiết.
"Là anh? "
Cô gái vô ý thức cũng cảm giác cần phải tin tưởng hắn, cho nên nàng hỏi ngữ khí không phải hoài nghi, mà là tràn ngập hi vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui