Nhật Quang Ái Nhân


Thấy không có người lên huấn luyện viên đành phải biểu diễn , lấy ra cây đàn ghi ta của mình tấu một bài tên là "Trăng Sáng" rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, mọi người nhiệt liệt vỗ tay.
Dương Quang thấy vậy, nhớ lại rất lâu rồi không có đàn, không khỏi ngứa tay, muốn lên biểu diễn, thử đánh mấy cái cũng lấy lại cảm giác, gọi ba người cùng phòng đến , yêu cầu hợp xướng một khúc "Thanh Xuân" , với tư cách là tiết mục cuối cùng của đêm nay.
"Thanh Xuân" là một ca khúc rất lưu hành trong sân trường và trong những quán, tiết tấu từ chậm đến nhanh, lời hát thì trầm bổng theo điệu nhạc, nhưng lúc kết thúc thì nhạc đệm yêu cầu rất cao, không chỉ có âm điệu cao, tốc độ phải nhanh nữa!
Bốn người Dương Quang phối hợp rất tốt, ở chung chưa được bao lâu nhưng giống như tri kỉ lâu năm, một ánh mắt một cái búng tay cũng đều ăn ý, không chê vào đâu được!
Dương Quang lúc bắt đầu tiết tấu chậm, sau đó chậm rãi nhanh hơn, âm thanh đi vào lòng người nên ai cũng tập trung nghe cả, nhạc đệm chấm dứt ,bốn người đều chuẩn xác dừng lại, đồng thời hát ra những chữ đầu tiên trong bài hát...
Thanh xuân hoa nở hoa tàn để cho ta mỏi mệt lại không hối hận, bốn mùa gió bão đễ cho lòng ta say lại không mệt mỏi.
Nhẹ nhàng ,nhẹ nhàng,từng cơn gió nhẹ nhàng, nhàn nhạt nước mắt rơi theo cơn gió
Mơ màng mơ màng rơi nước mắt, trôi qua phong lưu trôi qua tuổi thơ
Mang theo thời gian, ta đi không trở về, không có ai không trải qua tuổi trẻ
Ta đi,ta đi chăm chú dựa sát vào nhau, mỗi một giọt sương ta tìm thấy nổi bi thương trong đó.

Ở đằng kia xa xa ta nhìn thấy nàng, đôi mắt long lanh toả sáng như cổ tích
Cho phép ta vì ngươi hát vang để ngươi chìm vào giấc ngủ, cho phép ta vì ngươi gọi ánh dương trở lại.
Trong mộng ta thấy ngươi khép hai hàng lông mi xuống, trong mộng thời gian trôi qua ta lại phải về nhà.
Ở đằng kia dốc núi ta muốn chôn đi tất cả
Bốn giọng nam cao thấp lên xuống êm ái, nhiều người đang ngắm cảnh vui đùa ầm ĩ bị giọng ca hấp dẫn nên im lặng xuống.
Thanh âm lúc thì cao vút, lúc thì trầm thấp, lúc thì dùng âm gió, trong chốc lát lại mờ mịt như không tồn tại. Bốn người Dương Quang phối hợp rất hoàn mỹ, mọi người đang thưởng thức thì bị tiếng ca hấp dẫn nên cũng đứng lên hát theo...
Đang tiến vào đoạn cuối cùng, tiết tấu càng lúc càng nhanh, chỉ thấy ngón tay trái Dương Quang bắt đầu tăng nhanh tốc độ, ngón tay thon dài giông như sinh ra để đánh đàn, linh hoạt mà cũng có hồn.
Cao trào vừa qua, bắt đầu đoạn kết thúc, lúc này tiết tấu chỉ có thể dùng "cao tốc" để hình dung, mọi người chỉ thấy được hư ảnh của ngón tay Dương Quang, nhưng Dương Quang vẫn nhẹ nhàng bình thản như không, giống như đôi tay đang đánh đàn đó chẳng phải của hắn, cho người khác có cảm giác mâu thuẫn!
Đột nhiên âm thanh của đàn dừng lại, biến thành đơn âm, theo nhịp hát của Dương Quang:
"Yêu phù phiếm là -- chơi

Yêu tốc độ là -- nhanh
Yêu tương lai là -- đoán
Yêu sau lưng là -- tổn thương "
Giọng trầm thấp mà nhanh nhưng mọi ngươi đều nghe rõ ràng, rất có sức cuốn hút.
Cuối cùng vang lên một âm thanh cao vút của đàn ghi ta sau đó chấm dứt, ven hồ rộ lên tràng vỗ tay không ngớt...
Qua buổi tối đó,mấy người Dương Quang càng thêm nổi tiếng hơn.
Đến ngày cuối cùng,sau khi xuống xe, mấy người Dương Quang thấy trụ sở huấn luyện như một cánh rừng nguyên thuỷ.
Sắp được tiến hành trận chiến giả... Ngày hôm qua đã thi đội hình đội ngũ, chạy đi chạy lại, lớp Dương Quang đứng thứ ba, coi như tạm được, bởi vì trường học có rất nhiều lớp cho nên vị trí đó cũng tương đối cao rồi.
Hôm nay tiến hành trận đấu dã chiến, cái trụ sở huấn luyện này thuộc về khoa kinh tế, toàn bộ người khoa kinh tế đều ở phạm vi tiến hành trận đấu, dựa theo lớp chia thành mười đơn vị chiến đấu , từng đơn vị chiến đấu bầu ra một đội trưởng, trong thời gian quy định, đem những đơn vị khác tiêu diệt hết thì giành thắng lợi.
Dương Quang bởi vì lúc trước biểu hiên xuất sắc nên nghiễm nhiên trở thành đội trưởng, hắn lập tức tiến hành chỉnh đốn và cải cách, dựa theo ký túc xá lại chia làm 8 tiểu đội, từng tiểu đội có một tiểu đội trưởng.

8 tiểu đội đi quanh một vòng để quen thuộc địa hình, phát hiện nơi này chính là một khu rừng nguyên thuỷ có địa hình phức tạp, cây cối cao lớn chằng chịt, hồ nhỏ, gò đất mấp mô..., nhưng không có gì đặc biệt nguy hiểm, ví dụ như đầm lầy.
Trở lại tập trung, quan chỉ huy lập tức tuyên bố sau 10 phút nữa trận đấu bắt đầu, mỗi một lớp học tiến hành rút thăm, rút thăm trúng chỗ nào thì tới đó chờ đợi, đợi đến lúc tuyên bố bắt đầu thì bắt đầu trận đấu.
Dương Quang lúc rút thăm gặp lại La Vĩ, hắn đến gần Dương Quang nói nhỏ: "Tý nữa cẩn thận một chút, đừng chạy quá nhanh đấy, ngã gãy chân sẽ không tốt hắc hắc hắc hắc. " sau đó hung hăng trừng mắt Dương Quang rồi quay đầu bỏ đi nơi khác, Dương Quang cũng không nói gì, bốc thăm xong liền mang theo bạn học tiến vào địa điểm chỉ định.
Theo âm thanh bắt đầu, mọi người lập tức bắt đầu hành động...
Toàn bộ chiến trường đều thiết lập camera quan sát, ở đâu xảy ra chuyện gì bên trong màn hình đều có thể thấy hết, lúc này đang có hai sĩ quan phụ tá cùng một người giám thị đang canh tại đó. Một người phụ tá sỹ quan đối với quan chỉ huy nói : " Để mặc La thiếu gia làm như vậy quả thật không có vấn đề sao? Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng tránh không được trách nhiêm a. "
Phụ tá sĩ quan kia nói: "Sợ cái gì, trước kia không phải chưa từng xảy ra chuyện như thế này, có La tư lệnh ở trên đỡ cho, ngươi chỉ việc mặc kệ thôi! "
Quan chỉ huy cũng nói: "Hẳn là không có vấn đề, La thiếu gia cũng đã phân phó những người kia, sẽ không làm gì quá đáng đâu! "
Người giám thị màn hình nói tiếp: "Chỉ hy vọng như thế a. "
Ở bên trong máy giám thị, xem mọi người đấu võ, đều lung tung phèng cả, một đám người khắp nơi lao đến, dũng cảm thì đúng là rất dũng cảm, nhưng nếu đây là chiến trường thực sự thì ngươi có trăm mạng cũng không đủ dùng! Trong đó chỉ có hai lớp sử dụng linh hoạt máy bộ đàm nên tấn công có tổ chức, hai lớp này thật trùng hợp là lớp tài chính cùng lớp quản lý tài nguyên nhân sự.
Chỉ thấy đội trưởng Dương Quang ở lớp quản lý tài nguyên nhân sự không ngừng sử dụng máy bộ đàm phát ra mệnh lệnh, các tiểu đội dùng thế trận kỳ lạ tấn công vào các mục tiêu, vừa rồi dưới sự chỉ huy Dương Quang đã đánh cho lớp ngoại ngữ trở tay không kịp, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã bị tiêu diệt toàn quân rồi.
Lớp Dương Quang mặc dù không có nhiều người ngắm chuẩn xác, nhưng cả đám nghe chỉ thị cùng ngắm vào một chỗ nổ súng, cho nên việc đánh trúng mục tiêu vẫn tương đối dễ dàng. Thực tế Nghiêm Đông Vi Lương mấy ngưòi là cao thủ trò chơi này, tập kích thuận buồm xuôi gió, Dương Quang chỉ đảm đương công tác chỉ huy, còn chưa bắn qua một phát, bất quá vừa rồi có công rất lớn trong việc phát hiện ra vị trí của lớp ngoại ngữ.
Không biết đã qua mấy phút, ở chiến trường tiếng súng vang lên đã ít dần đi, không dày đặc giống như đốt pháo lúc mới bắt đầu. Đại bộ phận người, thực tế hầu hết nữ sinh "bị chết ", còn lại vô cùng nhiều người lạc mất tổ chức, chỉ có lớp quản lý tài nguyên nhân lực đội ngũ chỉnh tề, nhưng cũng chỉ xót lại 14 người, bất quá so với lớp khác quân số cũng áp đảo rồi, thực tế còn có 5 nữ sinh, bọn họ đều được nam sinh bảo vệ nghiêm ngặt mới tồn tại được, vì thế không biết hy sinh bao nhiêu "Chiến sĩ ", vốn không nên hi sinh. Huống hồ mọi người hiện tại vừa mệt vừa đói, vừa rồi vừa đánh vừa ăn cơm trưa giống như toàn bộ đã bay ra theo đạn, không còn thừa lại chút gì...

Dương Quang nhìn nhìn ra-đa, chỉ huy mọi người nghỉ ngơi trên đồng cỏ, hướng tiền phương tiếp tục hành quân. Ra-đa có thể cho ta biết phương hướng quân địch, nhưng không thể biết được vị trí cụ thể.
Bỗng nhiên Dương Quang cảm nhận có sát khí phát ra từ lùm cây phía trước, đưa tay ý bảo mọi người dừng lại, thầm nghĩ sát khí như vậy không phải người bình thường có thể phát ra, khẳng định không phải sinh viên, xem ra là La Vĩ đem phiền toái đến rồi!
Đối với mọi người nói: "Phía trước có nguy hiểm, thật sự nguy hiểm! Mọi người ngồi yên tại chỗ không nên cử động , có thể có người ngoài vào,ta đi xem xét. " vừa mới dứt lời thì thấy tám người che mặt đi đến , sát khí rất đậm đặc.
Dương Quang nhíu mày dĩ nhiên nghĩ đến nhất định là phòng quan sát báo cho bọn hắn biết. Xem ra tất cả mọi người đã thông đồng với nhau, không đạt được mục đích thì không bỏ qua rồi.
Mắt thấy người bịt mặt chạy tới cách lớp mình 50m, bọn người Tiếu Hoài Thành cảm giác được nguy hiểm, hỏi: "Đây là chuyện gì? Không phải không cho những người khác đi vào đây sao?"
Dương Quang cũng thật không ngờ La Vĩ to gan như vậy, dám tìm bộ đội đặc chủng để giáo huấn mình, nếu như chỉ có một mình thì không sao, sợ bọn họ dùng súng thì bạn học có thể bị nguy hiểm.
"Lai giả bất thiện, nam sinh nhất định phải bảo vệ tốt nữ sinh, đợi chút nữa vô luận phát sinh chuyện gì đều phải tỉnh táo. " Nghiêm Đông nghe Dương Quang nói như thế, vô ý thức nhích lại gần Hoàng Đan Đan.
Lúc này còn có 5 nữ sinh, Tiêu Tĩnh cùng Hoàng Đan đan đều ở bên trong.
Dương Quang đoán chừng chỉ mấy người nay thôi, hơn nữa đôi tượng trả thù của La Vĩ chính là mình, những người khác chắc không có gì nguy hiểm, quyết định cùng bọn Nghiêm Đông kéo giãn khoảng cách nhất định, để không gây nguy hiểm cho bọn hắn, huống hồ nguy hiểm bình thường mấy người Nghiêm Đông cũng có thể xử lý, bằng khinh công của mình, nếu như có sự tình gì, chỉ cần bọn Nghiêm Đông có thể kéo dài thời gian thì mình có thể ứng cứu kịp thời.
Trong nội tâm nghĩ như vậy Dương Quang rất nhanh đứng trước mặt tám người áo đen, một đại hán thanh âm bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Ngươi là Dương Quang? "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận