Trần Khắc cô độc giữa sơn lâm, tay vẫn giữ khư khư lọ sứ xanh màu, hắn đợi đã lâu, cả người nhuốm máu tanh. Mộ Dung Tường Vân sau nửa canh giờ cũng xuất hiện, hắn xuống ngựa, nhìn Trần Khắc tựa thân vào gốc cổ thụ mà say ngủ.
Mộ Dung Tường Vân vỗ vỗ vai áo Trần Khắc, đưa bình nước đến:
- Uống đi! Ngươi vất vả rồi!
Trần Khắc một hơi cạn sạch đáy bình, hắn thở nhọc:
- Cũng không mấy khó khăn!
Tường Vân hừ nhẹ:
- Nếu ngươi không toàn mạng trở về ta biết nói với điện hạ thế nào? Là ta không cho người đi tìm ngươi!
Trần Khắc chậm chạp đứng dậy, lọ sứ trong tay lành lạnh dễ chịu, mấy vệt máu khô vỡ vụn theo cử động, hắn cười lớn:
- Về thôi, ta muốn ngủ...
Lời nói chưa hết câu, Trần Khắc bất ngờ khụy chân xuống, máu đen từ cổ họng trào ra, Mộ Dung Tường Vân gần như không giữ nổi bình tĩnh.
Tường Vân gấp gáp phong tỏa kinh mạch Trần Khắc, dìu hắn lên ngựa phóng một mạch ra khỏi rừng, nào ngờ lúc này bốn bề tiễn bắn loạn xạ.
Mộ Dung Tường Vân càng giữ chặt dây cương, một tay giữ ngang ngực Trần Khắc, cúi rạp người tránh mưa tên. Vai hắn nhói đau, máu thấm qua tử khâm loang khắp áo mỏng. Tường Vân có chút nao núng trong lòng, nếu Viêm Quốc đã phục kích, sợ rằng mạng cả hai hôm nay liền không giữ nổi.
Viêm quân bắn hết tiễn liền xông ra, Mộ Dung Tường Vân đưa tay vào ngực áo, nếu lấy Huyết Trích tử ra lúc này, chính là bại lộ thân phận, hắn ngậm cười, hoặc sống nhục nhã, hoặc chết thanh sạch. Tường Vân ngẩng mặt lên thiên thanh chín tầng, chuẩn bị đón nhận cái chết.
Bỗng nhiên có tiếng nổ vang gầm trời, khói trắng tang hoang mù mịt, Huyết Trích tử không rõ nơi đâu lao tới, lấy đầu kẻ địch gần nhất. Mộ Dung Tường Vân gần như không tin nổi vào mắt mình, phía bên kia, Thiên Huyên Công chúa giáp phục rực rỡ hoàng kim thẳng người trên chiến mã.
Dương Quân Nguyệt áp sát Tường Vân, khóe môi có chút máu tươi:
- Không sao chứ?
Mộ Dung Tường Vân vui mừng đến rơi lệ:
- Là huynh! Là huynh thật!
Dương Quân Nguyệt xoa xoa gương mặt có chút sưng đỏ:
- Không phải ta thì còn ai?
Dương Quân Nguyệt đương nhiên không mặn mà chuyện của Triệu Tử Đoạn, y sống hay chết với hắn không quan trọng. Chỉ là không rõ vì sao Thiên Huyên lại biết được hành tung Trần Khắc, nên mới xuất kích đúng lúc. Là người của Công chúa, hắn không thể chống lệnh, đành ngậm ngùi khoác giáp phục đi theo.
Mạt quân vây hãm sơn lâm, Dương Quân Nguyệt thuận tiện đưa được Mộ Dung Tường Vân về khách điếm, hắn nhàn nhạt:
- Lý Tiên Lạc đang ở quân doanh, tạm thời không về thành ngay được!
Mộ Dung Tường Vân lúc này mới cảm thấy đau đớn, tự mình băng bó vết thương, lại phát hiện bản thân không chỉ trúng một tiễn.
Dương Quân Nguyệt đỡ Trần Khắc nằm lên giường, hừ lạnh:
- Khi ta còn là một thị vệ, hắn luôn dùng ánh mắt khinh miệt nhất nhìn ta, giờ thì hay rồi, đợi hắn tỉnh lại liền phải gọi ta là gia gia mới được rời khỏi!
Mộ Dung Tường Vân đến cạnh Trần Khắc, lo lắng ngập tràn:
- Đệ sợ hắn không tỉnh nổi...vết thương xem ra quá nặng...
Dương Quân Nguyệt không đáp lời, lạnh nhạt:
- Y không đáng để đệ liều mình! Những loại đạo lý trung trinh gì đó không dành cho chúng ta! Khó khăn lắm đệ mới có tự do, vì sao phải hi sinh cho một kẻ xa lạ?
Mộ Dung Tường Vân mỉm cười:
- Huynh cố gắng đến bây giờ nhờ vào đâu? Chỉ vì trả thù Dương gia thôi sao?
Dương Quân Nguyệt xoay mặt đi, hắn vốn dĩ không cần phải báo thù, nhìn Mộ Dung Tường Vân mà trầm giọng:
- Vì chúng ta không có mục đích sống, không có thân nhân, không có gì cả, chỉ có cái mạng này! Ta chỉ vì tính mạng...đệ có thể cho ta hèn hạ bỉ ổi tiểu nhân...nhưng...
Mộ Dung Tường Vân đột ngột ôm lấy Dương Quân Nguyệt, khẽ giọng:
- Chẳng phải đệ còn đứng được ở đây là nhờ vào một tên cực đại vô sỉ như huynh sao!
Dương Quân Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng, Tường Vân nhìn vết rách trên môi hắn, khó hiểu:
- Trước khi vào trận huynh đã gặp phải chuyện gì vậy?
Dương Quân Nguyệt ngượng ngập quay đi:
- Đụng phải cẩu...à...không...cơ bản thì là cẩu hay hổ thì ta cũng phải lột được da ả!
Mộ Dung Tường Vân thầm lắc đầu, sư huynh hắn phải hay không phải lại đụng trúng nữ nhân tôn quý nào. Bên ngoài rèm lanh canh tiếng động, Tường Vân ngạc nhiên ánh mắt hướng đến huyết y hoa lệ kia:
- Điện hạ!
Dương Quân Nguyệt hơi cúi mặt, qua loa hành lễ:
- Lang Vương điện hạ, mạc tướng xin phép đi trước!
Triệu Tử Đoạn hời hợt huyền mâu trông ngang:
- Bổn tọa nghe nói Đại Hoàng Nữ không thích Lý Tướng bang cho lắm...
Dương Quân Nguyệt khựng bước chân, lam mâu lấp lánh ý cười:
- Đa tạ!
Triệu Tử Đoạn ngồi bên giường gỗ, tự tay đút từng muỗng thuốc đến Trần Khắc. Hắn ta không phải trúng độc, mà là kinh mạch hiện tại đều đã đứt hết, vô cách cứu vãn.
Triệu Tử Đoạn âm lãnh huyền mâu, cả người tỏa ra khí lạnh thấu xương:
- Mộ Dung Tường Vân! Ngươi chống lệnh bổn tọa, biết tội gì không?
Tường Vân hít một hơi sâu, quỳ trên một chân, cúi gầm mặt:
- Điện hạ, thuộc hạ ngu dốt, tự biết tội mình, kính xin điện hạ hạ lệnh!
Triệu Tử Đoạn xoa xoa mi tâm:
- Ngươi thật muốn khiến bổn tọa ban tử?
- Thuộc hạ tuyệt không hối hận!
Mộ Dung Tường Vân tay nắm thành quyền, lấy giải dược không chỉ là ý muốn của hắn mà còn là tâm nguyện của Trần Khắc. Lang Vương điện hạ chắc chắn cũng rõ, người đã muốn đi thì dẫu có cử vạn binh cũng chẳng thể gọi về.
Triệu Tử Đoạn nắm lấy tay Trần Khắc, huyết sắc hắn đã bệch bạc mười phần, y khẽ phất trường bào, hướng Tường Vân mà nhàn nhạt:
- Đứng dậy đi! Ngươi cũng vất vả rồi!
Mộ Dung Tường Vân cung kính dâng giải dược lên, Triệu Tử Đoạn thê lương cười, vạn vật sinh mệnh đều quý trọng, Trần Khắc hay Tường Vân lại liều sinh tử vì y. Uống giải dược như uống xương máu thân tín, còn không uống chính là khiến họ phí bỏ mạng sống.
- Bổn tọa không mong có ngày này!
Mộ Dung Tường Vân xoay mặt đi hướng khác:
- Điện hạ, đừng tự trách, là chúng thuộc hạ cam tâm tình nguyện!
Nguyệt khuất mây mờ, Thiên Huyên đơn độc bên ngoài hành lang, nàng xoa xoa đôi tay vào nhau, giáp bào đượm huyết tinh. Mộ Dung Tường Vân một lúc lâu mới ra ngoài:
- Công chúa, điện hạ đã dùng thuốc! Người có thể an tâm rồi!
Thiên Huyên nhẹ nhõm thâm tâm, hơi hướng mắt vào trong:
- Ngươi chăm sóc điện hạ cẩn thận!
Tường Vân cau mày, hàm ý:
- Công chúa...sao người không...?
Thiên Huyên giấu đi khàn khàn giọng nói, lau vội nước mắt:
- Y không muốn gặp ta đâu!
Bóng nàng mờ dần dưới ánh trăng rồi khuất hẳn. Mộ Dung Tường Vân có chút đau lòng, thế nhân dường như rất muốn hành hạ lẫn nhau. Dương Quân Nguyệt trong lòng có bao nhiêu chân tình với Phan Phượng Thuật, thế mà một chữ cũng không thật lòng nói ra, luôn bày bộ dáng kẻ lợi dụng. Hiện tại Thiên Huyên Công chúa yêu Lang Vương Điện hạ đến độ phản bội quốc gia, lại cố chấp trốn tránh y. Phù sinh như mộng, không rõ ai rồi sẽ tiếc hận ai.
Hãn Thành.
Âm Hoa Cung.
Thiên Hoa nhắm hờ mắt, tay nàng ve vuốt bạch miêu lười biếng, phía dưới thuộc hạ còn đang cẩn trọng bẩm báo:
- Nhị Hoàng nữ tự xuất quân không có lệnh Tướng bang. Người chúng ta còn bắt gặp nàng gặp gỡ lén lút người của Phạn tộc!
Thiên Hoa nhàn nhạt:
- Lý Tiên Lạc biết chưa?
- Thuộc hạ không rõ!
Thiên Hoa phất tay để hạ nhân lui, cũng thả bạch miêu tự do, nàng khoác áo mỏng, đơn độc ra ngoài. Nàng thỏa mãn cười, nữ nhân tối kỵ nhất chính là rơi vào lưới tình, Thiên Huyên xem ra đã phải lòng với kẻ không nên rồi.
Thiên Hoa dạo quanh Âm Hoa cung một đường, vừa bước qua khỏi giả sơn liền bị vòng tay nam nhân giữ lại, siết lấy nàng vào lồng ngực.
- Công chúa điện hạ!
Thiên Hoa kinh hãi ánh nhìn, chủy thủ trong tay lướt ngang, nam tử kia hơi lùi lại, môi mỏng nhếch lên:
- Nàng quên ta rồi sao?
Thiên Hoa khẽ cười:
- Tên đồ đằng tử này, xem ra lần trước bản công chúa chính là đối với ngươi quá nhẹ!
Dương Quân Nguyệt không đánh trả, chỉ né tránh lưỡi dao:
- Công chúa, người có thể ôn nhu một chút không, buổi sáng đánh ta buổi tối muốn giết ta...
Thiên Hoa hừ lạnh, một tên Tướng quân Đại Quốc hộ tống Khâm Sai Đại thần đến đây giám sát thông thương dây dưa cùng nàng thì có lợi gì chứ.
Dương Quân Nguyệt tà mị cười, hơi ve vuốt cánh môi nữ tử có chút bức bối kia:
- Nàng đã từng nghe đến nhất kiến chung tình chưa?
Thiên Hoa gạt đi:
- Đừng hàm hồ!
- Ta đối với nàng chính là nhất kiến chung tình, nếu ngày đó nàng không xuất hiện trong yến tiệc tiếp đãi, ta đã không động tâm!
Thiên Hoa hơi đỏ mặt, năm xưa nàng gả đi bởi một cái hôn ước nhạt nhẽo đậm mùi chính trị. Phu quân nàng lại là một kẻ thô lỗ, cùng hắn sinh ra hài tử, nàng đến một câu âu yếm cũng chưa từng nghe qua.
Thiên Hoa xoay người về tẩm phòng:
- Ngươi đi đi!
Dương Quân Nguyệt nhếch môi, đột ngột ôm lấy Thiên Hoa, cuồng nhiệt hôn lên môi nàng. Vòng tay hắn tối cực mạnh mẽ, không để nàng vùng vẫy. Nói về những chiêu thức mê hoặc trên giường, nếu so với Muội Hỷ hay Bao Tự, hắn vẫn tự tin bản thân cao minh hơn nhiều. Mỹ nhân họa thủy chỉ có thể quyến rũ nam tử, còn hắn dù là nam hay nữ, thậm chí không phải nam nữ hắn cũng có thể một tay đẩy ngã.
Thiên Hoa dần không chống đối, mềm như dải lụa trong lòng Dương Quân Nguyệt, nụ hôn triền miên ấy khiến tâm thần nàng mê mẩn. Đến khi hắn buông lỏng, nàng vẫn không thể phản ứng nổi. Dương Quân Nguyệt ánh mắt ngập tràn chân tình cùng hối lỗi:
- Công chúa...ta không cố ý...ta...
Thiên Hoa bừng tỉnh, nàng một quyền đâm thẳng chủy thủ vào ngực áo hắn, Dương Quân Nguyệt không lùi lại, máu loang thấm đẫm y phục.
Thiên Hoa hốt hoảng:
- Ngươi điên rồi sao?
Dương Quân Nguyệt vuốt ve huyết tinh trên ngực:
- Vì nàng, sinh tử ta liền không màng!
Thiên Hoa sững sờ đứng đó, ánh trăng chiếu chênh chếch xuyên qua tán cây ngô đồng. Dung mạo nam tử đối diện như tạc tượng, nàng bần thần đỡ lấy hắn:
- Hồi cung, ta giúp ngươi trị thương!
Bóng tối che đi điệu cười tàn độc thoáng qua gương mặt Dương Quân Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...