Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại



Đã mười mấy ngày Dương Quân Nguyệt ngủ lại Cấm Vệ ti dù có tuần đêm hay không, những gì Bạch Thực Thần nói đều là thật, hôm kia, Tuyên Thái hậu đã ban hôn cho Phan Phượng Thuật cùng Hòa Tâm Công chúa. Dương Quân Nguyệt cảm thấy bản thân không khác gì người thừa, ra vào Phan phủ càng làm chướng tai gai mắt đám cung nữ hoạn quan mà Hòa Tâm Công chúa sắp xếp đến phủ chuẩn bị trước. Cho nên, hắn nhận hết tất cả những ca tuần đêm mệt nhọc, lấy cớ ở lại luôn nơi này.

Tối làm ngày nghỉ, hiện tại vốn rảnh rỗi, hắn cũng chẳng buồn đi đến phòng ăn, cứ thế lăn lóc trên giường. Cấm Vệ quân phòng sinh hoạt rất rộng, kê hơn hai mươi giường, giữa có một bàn tròn lớn. Dương Quân Nguyệt ở một mình cũng lười mặc áo, chỉ độc một chiếc quần bó dài y phục Cấm Vệ quân đi đi lại lại.

Cửa bật mở, nắng chiếu vào gay gắt, Dương Quân Nguyệt bực dọc:

- Này, phải biết gõ cửa chứ!

Bạch Thực Thần khép cánh cửa lại, đặt lên bàn một thạp thức ăn lớn, sau đó im lặng cúi mặt:

- Ngươi chỉnh trang đàng hoàng đi!

Dương Quân Nguyệt tự bày thức ăn ra, thản nhiên khoác áo:

- Chưa thấy nam nhân khỏa thân bao giờ à?

Bạch Thực Thần chân thật đáp lời:

- Chưa! Ngươi là đầu tiên!

Dương Quân Nguyệt đơ người mất mấy giây, sau lại cười:

- Coi như Bạch đại nhân may mắn, lần đầu tiên lại được ngắm một mỹ nam như ta!

Bạch Thực Thần rót rượu ra ly nhỏ, trên bàn có đậu phụ ma bà, cá nướng Tứ Xuyên, trứng bách vân, trứng bắc thảo, canh gà hầm táo đỏ. Dương Quân Nguyệt nâng rượu, thoải mái dùng cơm:

- Cứ nghĩ người thanh nhã như Bạch đại nhân ắt hẳn ăn uống phải thanh đạm lắm, hóa ra khẩu vị cũng không nhẹ!

Bạch Thực Thần cau mày, một đũa cũng chẳng động đến:

- Là ta chọn cho ngươi đấy!

Dương Quân Nguyệt thoáng ngẩng lên:

- Có độc không?

- Không! Ta chỉ đang an ủi ngươi bị Phan Tướng quân bỏ rơi thôi!

Câu nói như lưỡi dao xoáy vào tim Dương Quân Nguyệt, rất lâu sau hắn cười khẩy, vốn dĩ ngay từ đầu là hắn lợi dụng Phan Phượng Thuật để tiến thân, đến cuối cùng, làm sao lại có cảm giác người chịu thiệt thòi lại là mình.

Dương Quân Nguyệt dốc cạn bình rượu:

- Uống đi!

Dương Quân Nguyệt say đến quên trời quên đất, chập tối, một tên thị vệ khác phải đập nước lạnh vào mặt hắn:


- Nhanh lên, đến giờ đổi ca kìa!

Dương Quân Nguyệt làu bàu mấy câu, trùm chăn than thở, đến khi tỉnh dậy thì trong phòng đã trống hoắc, hắn liền vội vội vàng vàng đổi y phục, một mạch chạy đến tháp canh, gấp gáp thế nào lại đụng phải một cung nữ.

Dương Quân Nguyệt có chút ngạc nhiên, lại cẩn thận nhận nhầm như lần trước:

- Vị Y?

Nàng ta hốt hoảng ánh mắt, giằng tay chạy trốn. Dương Quân Nguyệt chắc chắn bản thân đã nhận đúng người, liền đuổi theo siết lấy cổ tay, hơi thở hắn phả vào gió thu lạnh toát:

- Vị Y, đợi đã!

Đường Vị Y lúc này mới đứng lại, nàng vận y phục màu chàm đậm của cung nữ cấp thấp, tuy là mặt trời đã lặn, không khí rét mướt đến đáng sợ, nhưng trên người nàng phong phanh áo mỏng. Dương Quân Nguyệt có chút động lòng:

- Lần này ta không có ý hại cô nương!

Đường Vị Y ngồi xuống bên cạnh hắn, nét mặt mang theo bàng hoàng lo lắng:

- Sao ngươi lại ở đây?

Dương Quân Nguyệt tựa người vào gốc lê:

- Ta làm thị vệ, con người mà, cần phải sống thôi! Còn cô nương?

Đường Vị Y nhớ lại chuỗi ngày khổ sở vừa qua, nước mắt tự nhiên rơi xuống:

- Chuyện dài lắm, chỉ là bây giờ ta đang làm cung nữ ở Tạp phòng!

Dương Quân Nguyệt không lấy làm lạ, con đường hắn đi tuần bình thường ngoài cung nữ thái giám hạ đẳng hay thị vệ thì cũng chẳng có ai qua lại. Vốn dĩ đây là vành đai, ngăn cách nam nhân hộ vệ như hắn với ba ngàn cung nữ xinh đẹp chốn hậu cung kia.

Dương Quân Nguyệt vẫn đang nắm lấy tay Đường Vị Y, lòng bàn tay nàng thô ráp nứt nẻ, không giống như lần đầu tiên hắn gặp, cả người nàng mềm mại hơn một đóa hoa. Tạp phòng là nơi vô cùng cực nhọc, cung nữ tuyển liên tục, chết liên tục, vì bị phạt, vì bị bệnh, vì quá sức, vì bị bức nhục.

- Cô nương có muội muội hay tỉ tỉ gì đúng không? Ta gặp một lần ở cửa Bắc!

Đường Vị Y gật đầu:

- Là muội muội song sinh, chỉ là muội ấy phận tốt hơn ta! Phụ mẫu mất sớm, trong nhà chỉ có hai tỉ muội, ta cùng muội ấy lang thang ngoài đường, một ngày nọ cả hai bị bọn buôn người bắt bán đi...từ đó lưu lạc...

Dương Quân Nguyệt thở dài:

- Sống được đến hôm nay đã là rất cố gắng, sinh mệnh của những đứa trẻ lang thang mỏng manh hơn giấy! Đừng nghĩ đến chuyện quyên sinh nữa!

Đường Vị Y không nói gì, gục đầu lên chân, gió thốc tóc nàng bay rối:

- Này, làm sao ngươi có thể...nhục nhã với ta...rồi hôm nay lại ở đây để an ủi ta?

Dương Quân Nguyệt khẽ cười xoay người nâng cằm Đường Vị Y lên:


- Hay là nàng đang muốn trả ta món nợ ngày trước?

Đường Vị Y toan đứng dậy, gạt tay hắn ta:

- Vô sỉ!

Dương Quân Nguyệt cười lớn, lại kéo nàng ngồi xuống:

- Đa tạ, đã quá lời!

Lại như nhớ ra điều gì, hắn lấy một túi thức ăn nhỏ bọc trong vải trắng sạch sẽ đưa tới:

- Định đem khô bò theo nhắm rượu, nhưng nghĩ ở Tạp phòng, cô nương sẽ không được ăn no!

Đường Vị Y thoáng cảm động, sụt sùi không nói gì. Dương Quân Nguyệt đưa miếng khô đẫm vị gừng sả cay nồng đến, Đường Vị Y đột ngột xua tay rồi nôn khan trước mặt hắn.

Dương Quân Nguyệt khựng tay lại, quan sát một vòng, dáng người nàng rất mảnh khảnh, vòng eo nhỏ nhắn, không có dấu hiệu hoài thai. Đường Vị Y cứ nôn không ngừng, sắc mặt kém đi thấy rõ.

Dương Quân Nguyệt cũng chẳng chú ý đến lễ tiết gì cả, trực tiếp kéo nàng vào ngực mình, lần tay xuống dưới bụng, ở đó hiện lên một lớp vải bó dày. Đường Vị Y đang cố tình che giấu cái thai.

- Nàng...Đã mấy tháng rồi?

Đường Vi Y lau khóe miệng, giãy giụa khỏi người hắn. Dương Quân Nguyệt trở nên cáu gắt:

- Nói?

Đường Vi Y sợ hãi kháng cự:

- Năm tháng, đã hơn năm tháng!

- Đúng thời gian đó...

Đường Vị Y không nói gì, nàng xoay người rời đi:

- Ta không mong hài tử là của ngươi!

Dương Quân Nguyệt đứng bật dậy:

- Nàng còn muốn thế nào? Ta sẽ chăm lo cho mẫu tử nàng!

Đường Vị Y cười nửa miệng, lạnh lùng:

- Ngươi không xứng! Đứa trẻ này phải là của điện hạ!

Dương Quân Nguyệt cười lớn, vô thức đấm mạnh tay vào gốc cây, mẹ kiếp, hắn cứ như một đống bùn lầy tởm lợm, ai cũng muốn tránh xa. Nàng thà rằng một mình gánh chịu, tự huyễn đó là hài tử của Thịnh Vương còn hơn là để hắn chăm sóc. Dương Quân Nguyệt cảm thấy trí não như quá tải, vận đen liên tục đeo bám.


Đi được nửa đường, một Cấm Vệ quân lạ mặt thở hổn hển nhìn hắn:

- Ngươi sang Từ Ninh cung, mau lên, có chuyện rồi! Ta đi gọi những người khác!

Dương Quân Nguyệt mông lung theo lời hắn ta nói, một mạch đến Từ Ninh cung, lúc này trong ngoài đều om om tối, hắn lấy que đóm trong người châm đèn, bất thình lình thấy một cỗ thi thể.

Dương Quân Nguyệt thất kinh:

- Thái phi nương nương! Nương nương! Nương nương!

Hiền Thái phi đã chết, bị một kiếm bén ngọt cắt ngang cổ, máu dây đẫm thảm trải sàn, đẫm luôn y phục bà. Dương Quân Nguyệt đưa tay vuốt mắt, trong lòng hỗn tạp đủ loại tư vị cảm xúc.

Bên ngoài đột ngột ồn ào, bốn bề đèn đuốc sáng lên, một tên thị vệ hô to:

- Bắt lấy hung thủ!

Dương Quân Nguyệt hơi lùi lại, đôi mắt xanh lam như chuyển màu. Hắn biết bản thân đã trúng kế:

- Các vị huynh đệ, nghe ta nói, ta cũng chỉ vừa mới đến đây!

Dương Quân Nguyệt vào nội cung không đem theo vũ khí, nhìn một đám người hùng hùng hổ hổ, đành lặng lẽ cắn răng đầu hàng, mặc kệ bản thân bị giải về đại lao Cấm Vệ ti.

Tạp phòng.

Đường Vị Y một mình ngồi trên giường cung nữ, Hiền Thái phi qua đời, toàn bộ người ở đây đều đã đi ra nghe ngóng tám chuyện. Có tiếng gõ cửa, Đường Vị Y vội vàng đứng lên, mắt lấp lánh ánh sáng:

- Muội muội!

Trái ngược với Đường Vị Y, muội muội nàng Đường Y Y một thân lụa là thêu hồng liên xinh đẹp, ca nương là cung nữ có vị trí rất cao, chỉ xếp sau nhất đẳng cận nữ hầu hạ bên cạnh các vị chủ tử.

Đường Y Y vứt thạp gỗ lên bàn:

- Ăn đi! Xúi quẩy!

Đường Vị Y không dám lên tiếng, nàng vào đây nương tựa muội muội đã là đem lại phiền phức. Nàng lặng lẽ mở thạp, lại hiền hòa hỏi:

- Muội dùng cơm chưa?

Đường Y Y nhếch môi không đáp, tà áo thoang thoảng hương thơm theo chân nàng ta đi ra cửa:

- Ngươi tự giữ mình cho tốt, lần sau tự biết tranh lấy cơm ăn, đừng nhờ ta loại việc này! Tạp phòng ẩm mốc cũng bẩn thỉu như ngươi vậy!

Đường Vị Y cắn môi ngồi xuống, trong thạp là một bát cơm trắng, một ít dưa muối đã nhũn nhão ra, cơm hơi có vị chua. Nàng bất giác đưa tay xoa bụng, nàng phải ăn, phải sống.

Cửa lại lần nữa vang lên tiếng gõ, Đường Vị Y sợ muội muội đợi lâu liền bỏ dỡ bát cơm mà vội vàng mở, có điều người xuất hiện lại khiến nàng bất ngờ:

- Bạch đại nhân!

Bạch Thực Thần nhìn trước sau rồi bước vào, hắn khó khăn lắm mới đến được đây, sau khi chốt cửa cẩn thận, mới đưa đến một hộp thức ăn:

- Có tổ yến, là phu nhân ta hầm cho cô nương, còn có cả thuốc dưỡng thai!

Đường Vị Y lau nước mắt:


- Phu nhân thật tốt!

Bạch Thực Thần nhìn nàng ăn, ôn nhu cười:

- Cố gắng giữ gìn sức khỏe, một thời gian nữa ta sẽ đưa cô nương đến nơi khác tốt hơn! Khi nào sắp sinh ta sẽ chuẩn bị tốt để cô nương ra ngoài khai hoa! Là giọt máu điện hạ, khó khăn thế nào cũng phải gắng giữ lấy!

Đường Vị Y gật đầu, cảm nhận đứa trẻ trong bụng cũng đang nghe thấy. Bạch Thực Thần lại hỏi:

- Cô nương có làm theo lời ta?

Đường Vị Y ngưng đũa:

- Buổi chiều nô tì có gặp Dương Quân Nguyệt, cũng đã trò chuyện gần nửa canh giờ đúng như đại nhân dặn dò!

Bạch Thực Thần thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười trấn an, gấp gáp ra về:

- Tốt rồi, sau này sẽ có cung nữ thay ta đưa thuốc đến, cô nương cẩn thận đừng để phát hiện!

Đường Vị Y hành lễ tiễn hắn, lại nghe nói.

- Cô nương an tâm đi, thi thể Thịnh Vương điện hạ đã được an táng tử tế, cũng đã dựng miếu thờ ở Đông Thành!

Đường Vị Y mỉm cười mà rơi nước mắt, ý nguyện của nàng, cũng chỉ có Bạch Thực Thần mới làm được:

- Tạ ơn đại nhân!

____________________

Chú thích:

Đậu phụ ma bà



Cá nướng Tứ Xuyên



Trứng hấp trà



Trứng bắc thảo



Canh gà hầm táo đỏ



Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).

https://my.w.tt/ZddVPHVa2S

Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui