Triệu Tử Đoạn ngồi trên kiệu một quãng xa, lại phát hiện vừa rồi thoát y phục đã để quên ngọc bài ở Càn Thanh cung. Y nhàn nhạt phân phó quay lại.
Đến nơi y loáng thoáng nghe trước sân đá có tiếng hạ nhân rì rầm, chỉ là vốn thường ngày lãnh đạm, y cũng không màng tới bọn họ, trực tiếp vào trong. Lúc này, Dương Quân Nguyệt đang bị lôi ra, Triệu Tử Đoạn xoay người lại, huyết y bay loạn trong gió, kiêu bạc vô ngần.
- Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì?
Vĩnh Thành Đế ra hiệu Tô An lui đi, vẻ mặt lạnh lùng vẫn hằn lên chút khó chịu:
- Hắn...vô lễ!
- Vô lễ?
Triệu Tử Đoạn thoáng ngạc nhiên, Dương Quân Nguyệt là kẻ khôn ngoan, trong ngày đầu tiên nhậm chức sao có thể phạm thượng được, mất một hồi lâu, Triệu Tử Đoạn mới nghĩ đến chuyện ít có khả năng nhất:
- Hoàng huynh, hắn...tìm cách...đụng chạm huynh?
Vĩnh Thành Đế gật đầu, cả người rợn lên cảm giác kinh tởm:
- Không phải là tìm cách, mà là đã chạm!
Triệu Tử Đoạn vô thức bật cười, mặc kệ sắc mặt Hoàng đế đen như than:
- Thiết nghĩ trảm thủ thì quá nặng, tội hắn không đáng chết không toàn thây như thế!
Vĩnh Thành Đế buông bút, ánh mắt khó hiểu:
- Vậy theo khanh phải làm sao?
- Dùng trượng đánh đến chết có lẽ nhân đạo hơn!
Vĩnh Thành Đế:
- !!!
Dương Quân Nguyệt:
- !!!
Vĩnh Thành Đế nổi tiếng hiền đức nhân hậu, cho nên liền không khước từ đề nghị của Triệu Tử Đoạn, hạ lệnh Tô An dùng trượng hình Dương Quân Nguyệt đến chết. Chỉ là lời còn chưa ra khỏi phòng, bên ngoài người cần đến nhất cũng đã đến.
Triệu Tử Đoạn nhếch một bên chân mày, hời hợt:
- Hiền Thái phi nương nương!
Hiền Thái phi tuy chỉ là phi tần tiên đế, nhưng uy vũ trong Cấm Thành tuyệt đối không thua kém ai ngoại trừ Tuyên Thái hậu, thậm chí cả Phùng Hoàng hậu chưởng quản hậu cung cũng phải nể mặt ba phần. Hiền Thái phi chỉ có một Hòa Tâm Công chúa, tuy là đã mười tám tuổi nhưng vẫn chưa gả ra ngoài, vô cùng được yêu sủng, lần trước Tuyên Thái hậu còn muốn gả Hòa Tâm Công chúa đến Phan phủ, nhưng vì chuyện Phan Phượng Thuật đoạn tụ rõ như ban ngày, Hòa Tâm làm ầm ĩ mà Phan Phượng Thuật cũng nhất quyết không chịu, từ đó đến nay Tuyên Thái hậu cũng không nhắc lại mối hôn này.
Hiền Thái phi sau khi hành lễ cùng Vĩnh Thành Đế, gương mặt đoan trang sắc sảo kia mới tỏ ý đau buồn:
- Hoàng thượng, Dương thị vệ dù sao cũng là người Phan gia Bá phủ, mong Hoàng thượng suy xét!
Vĩnh Thành Đế hơi cau mày, tin tức truyền đi cũng thật nhanh, người chưa bị lôi ra khỏi Càn Thanh cung, thì quý nhân của hắn đã tới.
- Ý của Thái phi là Trẫm lạm sát vô cớ?
Hiền Thái phi bình bình tĩnh tĩnh, lại nhìn Dương Quân Nguyệt quỳ bên ngoài sân đá:
- Hoàng thượng người giơ cao đánh khẽ, Dương thị vệ tuy rằng đã phạm thượng, nhưng dù sao hắn cũng chỉ vừa vào cung, phép tắc có thể chưa được rõ ràng, làm ra những việc ngu xuẩn!
Triệu Tử Đoạn xoay xoay ngọc kỳ lân trong tay, chán chường không muốn nói, vốn dĩ chỉ là một thị vệ, Hoàng thượng có trảm thủ cũng chẳng cần có lý do. Hiền Thái phi lại đến đây lên mặt tiền bối mà ngăn cản, không ra thể thống gì.
Vĩnh Thành Đế không cho là phải, nhàn nhạt:
- Phạm thượng là trọng tội!
Hiền Thái phi chưa biết nói sao thì bên ngoài đã có tiếng thông tri:
- Thái hậu nương nương giá đáo!
Vĩnh Thành Đế đột ngột siết gãy bút lông trong tay, mực dây một vệt dài lên tấu chương. Triệu Tử Đoạn âm thầm lùi ra sau bình phong rời khỏi phòng.
Tuyên Thái hậu y phục thêu bách thọ đồ trịnh trọng đi vào, phía sau bà, Phan Phượng Thuật cúi mặt, ánh mắt đẫm chứa lo lắng cùng gấp gáp.
Vĩnh Thành Đế không đứng dậy:
- Mẫu hậu! Thời tiết không tốt, người lại có nhã ý ra ngoài?
Tiết trời hôm nay vô cùng đẹp, xanh trong và mát mẻ, Hoàng đế nói như vậy là không hài lòng khi Tuyên Thái hậu nhúng tay vào chuyện này, từ bao giờ xử lý một thị vệ thất kính lại huy động cả Hoàng cung như vậy.
Tuyên Thái hậu ngồi xuống ghế, nhấp trà mạn Tô An dâng lên, lại nói:
- Ngày tốt thế này đúng là không nên giết người!
Phan Phượng Thuật ủ rũ đứng một bên lắng nghe, nếu hắn không đồng ý kết hôn cùng Hòa Tâm Công chúa, làm sao có thể mời được Tuyên Thái hậu đến cứu một tên thị vệ nhỏ nhoi. Bây giờ hai cung tranh cãi, hắn đứng giữa, tâm trạng cũng mơ hồ.
Tuyên Thái hậu ánh mắt dâng lên bất lực cùng mệt mỏi:
- Lăng Thần, mẫu hậu biết con là Hoàng đế thân bất do kỷ, không mấy dễ chịu. Nhưng Phan gia cùng chúng ta trước giờ quan hệ thâm sâu, nay không nên vì nhỏ bỏ lớn! Huống hồ nếu so về việc phạm thượng, thì kẻ đáng bị xử tử nhất không phải là Dương thị vệ kia!
Vĩnh Thành Đế phượng mâu thâm trầm, Tuyên Thái hậu lời nói nửa tối nửa sáng chính là muốn chỉ về Triệu Tử Đoạn, y có thể thoải mái ra vào thâm cung, dùng xe kiệu quy chuẩn cao nhất, nghỉ lại Càn Thanh cung, thậm chí cùng Hoàng đế xưng huynh gọi đệ.
Vĩnh Thành Đế hừ nhẹ:
- Lời đã nói ra không thể rút lại!
Tuyên Thái hậu vừa ngọt ngào vừa gây sức ép:
- Hoàng thượng nhân từ, con kiến con ong mạng còn quý giá, huống hồ gì là một kẻ đang sờ sờ sống như kia! Vả lại nếu Dương thị vệ có tội, thì nên đưa đến Hình Bộ xét xử, tránh để Phan gia ủy khuất, thống khổ thiên ân!
Vĩnh Thành Đế tâm trạng không lấy làm thoải mái, rõ ràng hắn cùng Tuyên Thái hậu mà mẫu tử ruột thịt, nhưng năm lần bảy lượt Tuyên Thái hậu đều muốn làm theo ý riêng, bảo vệ người của mình. Nhưng bà lại không hiểu được, chính hắn cũng muốn bảo vệ Triệu Tử Đoạn. Lần này Tuyên Thái hậu đem Hình Bộ ra, chính là dồn ép hắn bất phân lợi hại, Dương Quân Nguyệt phạm thượng vì cố tình rù quyến Hoàng đế, nhưng cùng là nam nhân với nhau, nếu lời này bị truyền ra ngoài, danh tiếng Vĩnh Thành Đế chắc chắn sẽ bị bôi đen, mà kẻ vô can như Triệu Tử Đoạn đương nhiên cũng bị liên lụy.
Bên ngoài sân đá, Triệu Tử Đoạn ngồi trong cổ kiệu khảm vàng, dưới cái nắng mùa thu hanh hao, y đang thong thả lắng nghe âm thanh dễ chịu phát ra khi Dương Quân Nguyệt bị dùng trượng tễ.
Trần Khắc có chút sợ hãi:
- Thiên Tuế gia, dù sao Hoàng thượng cũng chưa hạ lệnh...
Triệu Tử Đoạn săm soi hàng móng tay trong suốt như pha lê, môi mỏng khinh bạc cười:
- Đừng để hắn ta chết là được!
Trượng dài mười thước làm bằng gỗ dẻo, đánh đến đâu liền để lại vết thương rướm máu đến đó. Dương Quân Nguyệt cắn chặt răng vào tay áo, tự niệm trong lòng.
- Không sao! Sẽ không chết! Ta sẽ không chết!
Tương tự như hai mươi năm trước, khi bị tống vô chùa, mấy ngày liền hắn không chịu xuống tóc, một mực khóc lóc trốn tránh đám sư hổ mang. Đến nửa đêm, vì quá đói khát, hắn quay lại chùa lén vào nhà bếp. Dưới đáy nồi đồng còn vương lại lớp cơm cháy khét đen đúa, hắn hì hục bóc từng mẩu nhỏ ăn lấy ăn để. Thứ cơm ấy đến lợn còn chê, huống hồ gì một đứa bé bảy tuổi đã nhịn đói hai ngày, bụng dạ yếu ớt.
Dương Quân Nguyệt chưa cạo sạch lớp cháy nồi khét lẹt ấy, thì bên ngoài đã ồn ào huyên náo người đi đến, đèn đuốc sáng rõ. Cánh cửa nhà bếp bị đạp tung, hắn không có chỗ thoát thân, đám sư cũng chẳng thèm động tay động chân cho bẩn, mà trực tiếp thả một bầy chó săn hơn mười con vào. Một đứa trẻ bảy tuổi làm sao có cách chống trả, Dương Quân Nguyệt trong cơn hoảng loạn sợ hãi liền bị đám chó săn hành hạ, chúng cắn, chúng cấu xé, chúng coi hắn như con mồi.
Trên người Dương Quân Nguyệt đầy vết thương lớn nhỏ, miệng cũng rách toạc chảy máu ròng ròng, y phục hắn xơ xác, dấu răng hung cẩu in hằn trên cánh tay, trên bàn chân, trên lưng, trên ngực, trên cả bờ má tiểu hài tử. Cuối cùng, hắn bị kéo ra ngoài, vứt thẳng xuống sông, trước khi chìm vào lòng sông sâu thẳm, hắn còn có thể thấy huyết nhục loang loang trong nước.
Dương Quân Nguyệt không chết, thế mà hắn không chết, đối diện với bầy ác thú mà hắn vẫn còn sống được, thì hắn tin, trên đời này không có gì có thể khiến hắn bỏ mạng. Ác thú tàn độc, nhưng không thể tàn độc bằng loại người đã mất đi nhân tính. Hắn, liền chọn cách khiến bản thân mạnh mẽ nhất, là vứt bỏ nhân tính của mình.
Dương Quân Nguyệt đếm đến trượng thứ một trăm mười sáu thì Phan Phượng Thuật cũng vừa chạy tới trước mặt hắn:
- Hoàng thượng tha mạng cho ngươi rồi!
Dương Quân Nguyệt đưa bàn tay ướt máu tanh nắm lấy vạt áo Phan Phượng Thuật, khẽ cười:
- Tướng quân, xin lỗi, thật xin lỗi!
Triệu Tử Đoạn hạ rèm kiệu, không hứng thú chứng kiến một mảnh thâm tình ấy, chậm rãi hồi Ngự Quân đài. Dương Quân Nguyệt được cứu, y không mấy ngạc nhiên, Tuyên Thái hậu đã ra mặt, đương nhiên Hoàng đế phận làm con phải để tâm ít nhiều. Vả lại dù sao, loại chuyện của Dương Quân Nguyệt nói nhỏ chính là nhỏ mà nói lớn thì cũng là lớn, tùy vào Hoàng thượng soi xét vậy.
Dương Quân Nguyệt không bị trảm thủ nhưng bị hạ tước, mất mười ngày lê lết không thể đi đứng nổi, ngày thứ mười một, hắn lại lồm cồm ra cửa Bắc canh giữ đám hạ nhân.
- Trộm gà không được còn mất nắm thóc, Dương thị vệ thật khiến người khác mở rộng tầm mắt!
Dương Quân Nguyệt không liếc nhìn hắn ta, chỉ lạnh lùng đáp lời:
- Bạch đại nhân lại đi nhầm cổng?
Bạch Thực Thần thong thả ngồi xuống, đặt lên bàn một ít cao dược:
- Cái này Phan phủ tuy không thiếu, nhưng đây là Thái hậu ban cho, ta nghĩ đồ tốt để không cũng phí, Dương thị vệ cứ lấy mà dùng!
Dương Quân Nguyệt tựa đầu vào tường gỗ, vết thương ở lưng tím bầm trầy trụa đau đớn, hắn mở cao dược, hương thơm thanh mát tỏa dần lên.
- Bạch đại nhân đâu phải là loại người nhân từ như vậy? Ngươi cho ta tám trăm, ắt hẳn sẽ lấy lại một ngàn?
Bạch Thực Thần cả cười, lắc đầu:
- Qua mùa thu ta sẽ nhậm chức Tể tướng, đứng đầu bá quan...
Dương Quân Nguyệt buông hộp cao xuống:
- Vậy thì sao?
Bạch Thực Thần không trả lời, xoay người đi:
- Phan Tướng quân sắp đại hôn rồi, ngươi cũng nên tìm chỗ dựa khác đi!
Dương Quân Nguyệt chấn động bên tai, nhìn hắn ta đi khuất, chán chường hiện lên rõ:
- Bạch xảo quyệt này...
Nhưng cái tin Phan Phượng Thuật sắp đại hôn đúng là khiến hắn không thoải mái, hắn kề cận cùng giường Phan Phượng Thuật mỗi ngày, cuối cùng, người nói cho hắn biết tin hỷ lại là Bạch Thực Thần. Dương Quân Nguyệt siết tay, nghĩ rất lung rồi chạy ra khỏi trạm gác:
- Bạch đại nhân!
Bạch Thực Thần đi rất chậm, miệng hơi mở, đoán chừng đã biết trước kết quả này:
- Dương thị vệ quả là suy nghĩ sáng suốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...