Nhất Phẩm Trù Phi


Lưu thị nghe Tiền thị nói mấy lời này, vẻ mặt không vui: “Mẹ, cũng không thể nói như vậy! Hoằng Hậu mấy năm nay buôn bán kiếm lời không ít! Chàng còn chu cấp cho đại ca và Kế Tổ đọc sách nữa! Đại ca vài năm nay khoa khảo vẫn không đỗ, Kế Tổ cũng đi thi tú tài vài năm rồi, không nói đến lộ phí đi đường, chi tiêu ăn uống, ngay cả sách vở, giấy mực, cái nào không phải là tiền? Cái nào không phải là Hoằng Hậu nhà con bỏ ra! Nhà đại ca đưa con trai lớn qua đây, Hoằng Hậu đành ủy khuất hai đứa trẻ nhà con, chu cấp cho đại ca một nhà ăn học, nuôi Sở gia một nhà già trẻ, lại thành kẻ vô dụng nhất.” Nói rồi nhìn sang Diêu thị, nước mắt không nhịn được trào ra.
Diêu thị đối với ánh mắt như vậy cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ cười một tiếng: “Nhị đệ muội, cái gì gọi là nuôi Sở gia một nhà già trẻ, muội không phải người Sở gia sao? Hiếu kính cha mẹ chẳng nhẽ không phải việc nên làm?
“Chao ôi, đại tẩu nói lời này thật đúng, hiếu kính cha mẹ là việc phải làm, hay là tẩu hiếu kính một lần cho ta xem! Dù là nấu bữa cơm cho cha mẹ ăn cũng được.” Lưu thị vừa nói vừa than thở: “Cũng phải, tẩu không cần làm cơm, mệnh tẩu tốt được làm vợ tú tài, mười ngón tay không phải chạm nước, thân phận cao quý. Còn ta mệnh khổ, Hoằng Hậu bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, ta ở trong nhà còn phải lo liệu mọi việc…”

“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, cũng không ngại xấu mặt.” Sở lão gia ngồi ở đầu giường đột nhiên lên tiếng.
Mọi người trong phòng nháy mắt đều yên lặng, mỗi người mang tâm sự riêng nhìn Sở lão gia. Sở lão gia đem tẩu thuốc gõ nhẹ vào lò sưởi đầu giường, để tàn thuốc chảy ra ngoài.
“Lão nhị, thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi thua bạc nợ người ta ba trăm lượng, muốn bán Họa Nhi đi xung hỷ để trả nợ?”
Sở Hoằng Hậu vẻ mặt oan ức nhìn Sở lão gia: “ Việc này không thể trách con, là bọn chúng hại con. Cha, con cũng là suy nghĩ cho Họa Nhi, Lục gia là nhà vô cùng tốt, người bình thường như chúng ta có muốn trèo lên cũng không được.”
Sở lão gia từ trên giường bước xuống, đi tới trước mặt Sở Hoằng Hậu: “Ngươi thừa nhận muốn bán Họa Nhi trả nợ cho ngươi?”

Sở Hoằng Hậu thấy Sở lão gia tới gần, trong mắt mang theo lửa giận, vội vàng đứng lên lui về phía sau vài bước: “Cha, con cũng không còn cách nào khác, nếu con không trả được ba trăm lượng bạc đó, bọn chúng sẽ lấy mạng con, cha cũng không thể để con đi vào chỗ chết!”
Sở lão gia cầm tẩu thuốc đánh tới tấp lên đầu Sở Hoằng Hậu: “Mặt mũi tổ tông đều bị ngươi làm mất hết rồi, hạng người gì mới có thể bán con bán cháu, mới có thể bắt trẻ con đi xung hỷ? Sở gia đã đến nước phải bán con bán cháu sao? Ngươi bảo Kỳ nhi, Thư nhi sau này làm sao mà gả cho người ta? Bảo Kế Hiền, Kế Lương sau này làm sao mà cưới vợ?”
Sở lão gia hỏi một lại câu đánh một cái. Sở Hoằng Hậu vội vàng trốn sang bên cạnh: “Cha, cha, đừng đánh nữa, con sai rồi, con sai rồi, con…con…con sẽ không bao giờ đánh bạc nữa, con bán tửu lâu đi trả nợ là được.”
Sở lão gia không có ý thu tay, lực đạo càng thêm mạnh mẽ: “Tửu lâu là của ai? Ngươi nói bán là bán sao? Mấy năm này trong tay có vài đồng bạc cho nên quên hết rồi, trở thành một tên thương nhân thối tha, trở về làm ruộng cho ta.”

Lưu thị bước lên phía trước che chở: “Cha, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, Hoằng Hậu hôm qua mới bị mấy kẻ cho nặng lãi đánh, người của Lục gia cũng không dễ chọc vào, vốn dĩ hôm nay Lục gia đến xem người, nhưng Họa Nhi vẫn chưa tỉnh, Hoằng Hậu thương thảo mãi mới lùi được một ngày. Cha, Họa Nhi không đi Lục gia, nhưng mà phải bồi thường.”
Sở lão gia ngừng tay lại, ông động thủ đánh con trai, nếu như đánh cả vợ nó sẽ làm cho người trong thôn bàn tán. Tức giận trên mặt chưa tiêu: “Tự nó nợ tiền thì tự nó nghĩ cách trả. Sở gia không làm được cái chuyện bán cháu gái, cũng không thể bán đi sản nghiệp lão tam để lại cho hai đứa trẻ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui