Họa Nhi sửng sốt một chút, chợt nhớ tới gì đó, liền khe khẽ cười gật đầu: “Cũng được! Nhớ kỹ báo tên món ăn, bạch chước hà.”
Kế Tổ bưng khay đi tới trước bàn của Lạc Nhan Trần và Hàn Linh Xu, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Bạch chước hà, mời hai vị dùng.”
Hàn Linh Xu cảm giác giọng nói của tiểu nhị này rất quen tai, chợt ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: “Sở công tử, sao huynh lại ở đây?”
Sở Kế Tổ mỉm cười: “Hàn cô nương, hạnh ngộ*! Tửu lâu này là của tam thúc nhà ta, ta tới giúp một tay.”
*Gặp nhau một cách may mắn.
Họa Nhi bưng bánh phục linh cũng đi tới, lúc này coi như đã nhìn rõ, thì ra hai người bọn họ quen biết nhau. Chẳng qua giữa hai người họ rốt cuộc là có chuyện gì, thì cũng chỉ có hai người biết.
Họa Nhi đặt bánh phục linh lên trên bàn: “Thì ra Linh Xu cô nương và đại ca ta là chỗ quen biết, thật trùng hợp.”
Ý cười trong mắt Lạc Nhan Trần lại càng đậm, đánh giá Sở kế Tổ: “Hắn chính là người uội mượn dù Sở công tử đó?”
Hàn Linh Xu không ngừng gật đầu, rất vui vẻ: “Vâng, vâng! Không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp lại, dù của huynh vẫn còn đang ở chỗ ta.”
“Không sao, mấy ngày gần đây thời tiết đều nắng ráo.”
Họa Nhi nghe được hóa ra là mượn dù mượn ra được người quen, được rồi! Trong đầu thoáng qua một mảnh thần thoại, xin hỏi thế nhưng phần duyên phận ở Đoạn kiều bên Tây Hồ đó?*
* Bạch Xà truyện hay Hứa Tiên và Bạch Nương Tử, wiki là ra.
Họa Nhi cười: “Chuyện chiếc dù tạm thời đặt sang một bên, trước tiên nếm thử bánh phục linh và bạch chước hà này đi! Tôm sau khi bỏ vỏ, nhúng vào nước tương tỏi được nấu mềm ăn, vô cùng mỹ vị!”
Hàn Linh Xu vẻ mặt ngây thơ hớn hở: “Thật vậy sao? Ta nếm thử.” Nói rồi liền gắp lên một con tôm, lột vỏ chấm vào nước tương tỏi sệt, bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt lộ ra kinh hỷ, “Ôi, ngon tuyệt! Quá ngon rồi. Biểu ca, huynh cũng ăn.” Sau đó gắp một con tôm bỏ vào trong bát Lạc Nhan Trần.
Họa Nhi vui vẻ nhìn bọn họ: “Được rồi, mọi người từ từ ăn, ta thấy canh có lẽ cũng sắp được. Đại ca, huynh cũng vào giúp ta một chút.”
“Được!” Kế Tổ tỏ ý đi xuống cùng biểu huynh muội Lạc Nhan Trần, sau đó cùng Họa Nhi tiến vào phòng bếp.
Họa Nhi vừa vào nhà bếp phía sau liền hỏi Kế Tổ: “Đại ca, huynh và Hàn cô nương gặp gỡ vào ngày trời mưa sao?”
Kế Tổ gật đầu: “Ừ!”
“Huynh biết cô ấy sống ở Trí Hòa Đường đúng không?” Họa Nhi thuần túy là biết rõ còn hỏi.
Kế Tổ không biết đáp làm sao, chỉ là gật đầu. Họa Nhi nhìn dáng vẻ hắn xấu hổ liền biết hắn sợ là đối với cô nương người ta có tình ý.
Họa Nhi cười cười pha trò: “Hàn cô nương tính tình không tệ, mắt nhìn người của đại ca thật tốt!”
Khuôn mặt của Kế Tổ lại rầm rầm đỏ lên vội vàng giải thích: “Chớ nói lung tung, ta cũng không có ý nghĩ đó.”
“Được rồi, không cần giải thích, giải thích chính là che đậy. Muội đi xem mộc nhĩ dưỡng nhan đã được chưa.” Họa Nhi nhận lấy cái muỗng trong tay A Thanh đang múc trong nồi, mùi thuốc nhàn nhạt pha lẫn mùi đậu xanh thơm mát tràn ra, “Ừm, rất tốt, không sai biệt lắm.” Sau đó điều chỉnh lại gia vị, múc ra khỏi nồi.
Lát sau Họa Nhi tự bưng đến một bát canh: “Đến thử xem, canh mộc nhĩ dưỡng nhan. Đặc biệt chuẩn bị cho Linh Xu cô nương đấy.”
“Có mùi dược liệu nhàn nhạt, không biết mùi vị thế nào?” Linh Xu rất chờ mong cái gọi là dược thiện.
“Nếm thử không phải sẽ biết sao.” Họa Nhi cười một tiếng, trong mắt đều là tự tin.
Linh Xu dùng thìa canh múc một muỗng, cho vào trong miệng: “Mùi vị rất ngon, không có một chút vị đắng của thuốc, còn rất thơm. Biểu ca, huynh cũng nếm thử đi.”
Lạc Nhan Trần cũng nhanh chóng uống một ngụm, vẻ mặt kinh hỷ: “Món ăn rất ngon.” Nói rồi liền đảo một cái qua nguyên liệu bên trong, “Đậu xanh, ý nhân, thổ phục linh, ngọc trúc còn có mộc nhĩ, chỉ có những thứ này sao? Sao ta lại cảm thấy có thêm vị thịt?”
Họa Nhi đối với những món ăn mình làm cho tới bây giờ đều là tự tin, chỉ là chưa từng nghĩ vị giác Lạc Nhan Trần lại tinh tế như vậy: “Bởi vì canh này vốn là dùng xương heo nấu, cho nên mới có vị thịt! Không làm ngươi thất vọng chứ!”
“Quả thực, ngọc trúc dưỡng âm chữa thiếu nước, sinh nước bọt kích thích ăn uống, đối với người phổi và dạ dày âm thương lại càng có ích. Thổ phục linh này giải độc trừ thấp, không thể chỉ là canh dưỡng nhan.” Lạc Nhan Trần nói rồi lại ăn một miếng.
Hàn Linh Xu cũng không khách khí kéo Họa Nhi ngồi xuống cạnh mình: “Họa Nhi cô nương, những thứ này đều là do cô làm cả? Cô nhiều nhất cũng chỉ hơn mười tuổi, sao lại giống như hiểu biết rất nhiều.”
“Cha mẹ ta mở tửu lâu, từ nhỏ ta đã làm bạn với mấy thứ này, nghe quen tai nhìn quen mắt không phải sẽ hiểu sao.” Họa Nhi cười cười, “Ta thấy Lạc tiểu đại phu cũng còn nhỏ tuổi, thế nhưng y thuật lại rất tinh thông, chắc hẳn cũng do được sinh ở y dược thế gia đúng không!”
“Huynh ấy phương diện khác còn được, nhưng mà châm cứu thì không lợi hại bằng ta.” Hàn Linh Xu nói ra việc này cả mặt kiêu ngạo.
Họa Nhi mang vẻ mặt kinh ngạc: “Linh Xu cô nương cũng biết y thuật?”
“Đương nhiên, cha của ta chính là thái…”
“Khụ!” Hàn Linh Xu còn chưa nói hết lời, Lạc Nhan Trần liền ho khan một tiếng, cho nàng một ánh mắt nhắc nhở, nói sang chuyện khác, “Bánh ngọt này làm rất ngon, cũng là làm từ dược liệu?”
Họa Nhi từ trong ánh mắt có chút hối hận của Hàn Linh Xu cũng đoán ra được vài phần, có những chuyện người khác không tiện nói ra, cô cần gì phải đi hỏi?
“Đúng vậy, cái này gọi là bánh ngọt phục linh. Có hiệu quả kiện tì ích thận, định tâm an thần, kéo dài tuổi thọ.”
Trên mặt Lạc Nhan Trần có vài phần tán thưởng: “Hôm nay xem như là có thu hoạch, không nghĩ rằng những dược liệu mùi vị không tốt, ngươi đều có thể đem bọn chúng biến thành mỹ vị nhân gian. Tại hạ vô cùng bái phục.”
“Nếu cảm thấy ăn ngon thì hãy thường xuyên đến đây!” Họa Nhi cười đáp lại.
Hàn Linh Xu không ngừng gật đầu: “Ừ, ừ, ta chắc chắn sẽ thường xuyên tới, đồ ăn ngon như vậy không phải ở đâu cũng có thể ăn được.”
“Hàn cô nương đúng là thẳng thắn đáng yêu, chỉ cần cô tới, ta nhất định sẽ thay đổi nhiều dạng làm cho cô ăn.” Họa Nhi cũng vui vẻ cười.
“Họa Nhi cô nương, ta tới đây đã nửa năm, rất cô đơn, nếu không chê ta có thể làm tỷ tỷ của cô được không?” Hàn Linh Xu vẻ mặt chân thành, trong mắt lộ ra vài phần mong đợi.
Họa Nhi vội vàng đồng ý: “Có thể làm muội muội của Hàn tỷ tỷ, vậy đúng là Họa Nhi đã tu mấy kiếp rồi.” Tục ngữ nói thêm một bằng hữu thì thêm một con đường, cô có lý do gì cự tuyệt?
Lạc Nhan Trần trong mắt đều là ý cười nhìn hai người trước mặt: “Việc này thực đúng là tốt, Linh Xu có bạn chơi cùng rồi. Có điều Họa Nhi cô nương nên cẩn thận tính điêu ngoa của muội ấy.”
Hàn Linh Xu vẻ mặt hờn dỗi: “Ta nào có?”
Bên này bầu không khí rất tốt, Kế Tổ ở một bên dọn dẹp chén đĩa trên bàn, đối thoại của bọn họ hắn cũng nghe vào tai toàn bộ, khóe miệng không khỏi có chút nâng lên.
Tiễn Lạc Nhan Trần và Hàn Linh Xu đi, thu vào hai trăm hai mươi văn tiền, giao cho Ngô lão tiên sinh nhập sổ. Việc làm ăn trưa nay coi như kết thúc.
Ngô lão tiên sinh tính toán sổ sách, tiền vào sổ buổi trưa hôm nay còn nhiều hơn cả ngày hôm qua cộng lại, mặt không khỏi mang dáng cười: “Việc làm ăn càng ngày càng tốt, cứ theo đà này, Thực Vi Thiên chắc chắn sẽ ổn định.”
“Đây còn không phải do nỗ lực của mọi người mà được sao?” Họa Nhi nhìn thấy mỗi ngày đều có tiền vào sổ, cô cũng rất cao hứng.
Sở Kế Tổ vẫn đi theo Họa Nhi, muốn nói lại thôi. Họa Nhi liền chủ động hỏi hắn: “Đại ca, có lời gì muốn nói với ta sao?”
“Ách…ta, ta muốn ở lại Thực Vi Thiên làm việc vặt, chạy tiền sảnh, nhóm lửa đều có thể.” Sở Kế Tổ suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc một hơi nói ra, sau đó vẻ mặt căng thẳng nhìn Họa Nhi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...