Tiết Niệm Chung xem sách. Y vẫn hay đọc sách để tiêu khiển, có điều thường là sau khi bày trò cho Hoắc Truy Ân hết chán rồi mới dành ra chút thời gian đọc. Tiết Niệm Chung hôm nay lại thờ ơ lãnh đạm với thiếu gia, chỉ lo vùi đầu đọc sách, khiến đại thiếu gia có chút… khó chịu .
“Khụ, chơi cờ ?”, Hoắc Truy Ân thử hỏi dò. Tiết Niệm Chung ngẩng đầu nhìn cái, sau đó lại rời chúý về trang sách.
“Thế… ngươi kể cho ta nghe câu chuyện xưa ?”, đại thiếu gia vẫn bỏ cuộc, lần này cả ngẩng đầu lên Tiết Niệm Chung cũng lười làm.
Hoắcđại thiếu gia rất là bất mãn với thái độ của cẩu quan, thẳng tay giằng lấy quyển sách. “Ê! Ngươi có gì vừa lòng thẳng ra, làm mình làm mẩy cái gì?!”
Tiết Niệm Chung quen với thói ngang ngược củađại thiếu gia, chỉ dửng dưng cầm lấy cái chén bàn, rót đầy trà sau đóđưa qua. Hoắc Truy Ân tuy rằng nóng nảy nhưng chưa đến nỗi phân phải trái, nhận lấy chén trà, ngồi xuống, đợi Tiết Niệm Chung mở lời.
“Phu nhân, Lạc công tử là người phương nào?” Tiết Niệm Chung nóng vội cũng chẳng giận dữ, vẻ mặtôn hòa.
Hoắc Truy Ân chỉ sợ y hỏi, hấp tấp trả lời thành : “Làđại ca kết nghĩa của ta, quen nhau khi phiêu bạt võ lâm ngày trước”.
“Chỉ thế thôi sao?” phải Tiết Niệm Chung tin, mà là cảm giác chuyện đơn giản như thế.
“Đương nhiên rồi!” Hoắc Truy Ân trả lời cực thẳng thắn dứt khoát, trong lòng thầm nhủ, biểu ca là ngươi ra đấy chứ, liên quan đến ta. Về sau lại sợ cẩu quan suy nghĩ lung tung, bổ sung thêm: “Từ trước tới nay ta và Lạcđại ca vẫn đối xử với nhau như huynh đệ, ngươi đừng hiểu lầm”.
Tiết Niệm Chung lại sa sầm mặt xuống, hỏi vặn lại: “Huynh đệư?”
“Đúng thế.” Hoắc Truy Ân cảm thấy Lạcđại ca vẫn biết mình là phận nam nhi, đương nhiên có tìnhý nọ kia, giải thích như thế hẳn có thể xóa bỏ tất cả hiểu lầm.
Đáng tiếc Tiết Niệm Chung lại nghĩ vậy, chỉ nghĩ vậy, còn hiểu lầm cực kỳ nghiêm trọng! Lạc công tử nếu biết thân phận thực của phu nhân, vậy còn có thể giải thích là động lòng với nghĩa muội của mình. Tuy vậy cũng khiến Tiết Niệm Chung được vui vẻ cho lắm, nhưng chỉ cần phu nhân cóý với đối phương là được rồi. Thế nhưng ràng Lạc công tử biết phu nhân là nam, vậy mà còn để lộ ra ánh nhìn như thế, chuyện này phải giải thích thế nàođây? Hai ngườiđã quen biết nhau từ trước, nếu Lạc công tử cũngưng phu nhân lúc là nam nhi, vậy bản thân cònưu thế gì nữa? Vả lại phu nhân gả cho y, thế mà người kia ở trước mặt người nhà y cũng biết giữ gìn chừng mực, bảo y nhẫn nhịn thế nào? “Y tớiđây làm gì?”
“Huynh ấy muốn mời ta cùng tới Hùng Sơn đối phó ma giáo, ta từ chối rồi.” Hoắc Truy Ân nghe ra giận dữ trong giọng của cẩu quan, buồn bực nghĩ: Sao cả nửa ngày mà vẫn thế này?
Tiết Niệm Chung lại sững người, hỏi: “Võ công của y cao lắm sao?”.
“Ừm, lợi hại hơn ta.” Hoắc Truy Ân xong, lại vội vàng bổ sung thêm câu nữa, “Chỉ lợi hại hơn có chút xíu thôi”.
“Phu nhân”, ngữ khí của Tiết Niệm Chung thình lình trở nên bức thiết: “Nàng đừng gặp lại kẻ kia nữa, có được ?”.
“Hả?!”
“Cũng bảo y đừng tới nơi này nữa.”
Quả thực Hoắc Truy Ân ngờ được cơn ghen của cẩu quan lại lớn đến nhường này, khỏi buồn cười, : “Ngươi đúng là! bảo giữa ta vớiđại ca có gì rồi mà, hơn nữa ta làm sao quản được chuyện huynh ấy tới hay tới. Cùng lắm ta bảo huynh ấy lần sau đừng chạy tới tận nhà là được”.
“Phu nhân!”
“Gào thét cái gì, chuyện của ta vớiđại ca đềuđã kể hết cho ngươi nghe rồi, hề giấu giếm, ngươi lo lắng lung tung cái quái gì! Hoắc Truy Ân ta tùy tiện như vậy! Ngươi mà cứ vậy có nghĩa làtin tưởng ta, lại , ta bao giờ động chạm tới chuyện của ngươi với Phó tiên sinh đâu!”
“Phu nhân, nàng… nàng lung tung gìđó?” Tiết Niệm Chung bày ra vẻ mặt sao hiểu nổi.
Hoắc Truy Ân xong liền hối hận, sao bản thân có thể đánh đồng chuyện này với chuyện của Phó Tiểu Chu được chứ? bên làán “hồng hạnh xuất tường” điểmđáng ngờ đầy rẫy, bên làán “đoạn tụ phân đào” đầuđuôi chưa ra sao. Nhìn kiểu gì cũng thấy “hồng hạnh xuất tường” có khả năng cao hơn, mẹ kiếp!
Lần này Tiết Niệm Chung quả thực nổi giận rồi, y thích phu nhân, thương phu nhân, có nghĩa là y cũng có hứng thú với những gãđànông khác. Những lời này của phu nhân chỉđơn thuần sỉ nhục y, còn là sỉ nhục đối với giới văn sĩ!
“Thế này vậy, mỗi người nhường bước, chuyện này cứ thế cho qua nhé.” Hoắcđại thiếu gia quả tình cũng muốn xin lỗi lắm, lại hạ mình xuống nổi. Ai ngờ lời của còn chưa hếtđã thấy Tiêt Niệm Chung lặng lẽ đứng dậy bỏ ra khỏi phòng. “Này, cẩu quan, ngươi đâu đấy?” Đại thiếu gia vội vàngđuổi theo ra cửa, thấy Tiết Niệm Chung bước vào trong phòng khách, đầu cũng chẳng thèm quay lại. Nhất thời thấy lòng mình lạnh toát, xem ra cẩu quan phát hỏa rồi, rất muốn kéo người ta lại, nhưng rồi lại tự an ủi bản thân, biếtđâu để y bình tĩnh lát là mọi chuyện sẽêm xuôi?
Ai ngờ được cảđêm hôm ấy Tiết Niệm Chung về phòng ngủ. Hoắc Truy Ân bứt rứt yên, mãi đến khi trời sáng vẫn tài nào chợp mắt. Về sau thấy Quế Viên vào trong phòng tìm bộ y phục của Tiết NiệmChungôm ra ngoài lại càng cáu kỉnh hơn, điên tiết nghĩ rằng: Cho ngươi tức, tức chết luôn cho rộng đất! Lại dám mặt nặng mày với ta cơ đấy. Hôm nay đưa cơm cho ngươi nữa, cho tên khốn nhà ngươi đói chết luôn !
Chỉđáng tiếcđại thiếu gia nhẫn tâm nổi, cẩu quan gầy gò yếu rớt như thế sao chịu nổi cơn đói? Hơn nữa cũng muốn gián tiếp dỗ dành cẩu quan phen, thế nên mới sáng sớm ngày ra bảo Thanh Bìnhđi mua cái móng giò về, đưa cho vú Trần hầm lên. Nguồn :
Chẳng qua, rất hiển nhiên vú Trần cực kỳ cóý kiến với thiếu phu nhân nhà mình, vừa cáu kỉnh chặt móng heo vừa nghiến răng nghiến lợi kể chuyện: “Thiếu phu nhân, ngườiđã nghe chuyện gì chưa? Tiểu thiếp của Trương gia kia lén lút vụng trộm bên ngoài, bị kéođi diễu phố rồi đấy”.
Hoắc Truy Ân nghe mà kinh hãi, có cảm giác mấyđao kia của vú Trầnđang chém vào người , trong lòng khỏi kêu to oan uổng, với Lạcđại ca đều là nam nhân mà, sao có thể nảy sinh quan hệ bất chính gì gìđó chứ? Rồi Hoắc Truy Ân lại nghĩ, đếncả vú Trần cũng hận đến độ muốn chém muốn băm mình, cẩu quan há lại tức đến phátđiên sao?
tự mìnhđưa cơm đến tận cửa nha môn. Đại thiếu gia biết cẩu quan hết giận hay chưa, tiện xông vào, liền bảo Quế Viên xách đồ vào trong, mình đứng bên ngoài đợi, trong lòng rất mong mỏi cẩu quan ra mời vào trong. Thế nhưng lại chỉ đợi được Quế Viên ra với hai bàn tay trắng, nàng gia bảo bọn họ cần hầu hạ, gia mang làn tre và bátđũa về nhà.
Hoắc Truy Ân vừa tức lại vừa buồn bực, ấmức vô cùng. Ngày trước được cẩu quan nâng cao như thế, giờ đột nhiên ngã xuống đất, khiến tài nào thíchứng được. Nếu cẩu quan đếm xỉa gì đến nữa làm thế nào? Nhỡ cẩu quan viết hưu thư làm thế nào? Nhỡ cẩu quan… cưới tiểu thiếp làm thế nào? dưới Hoắc gia chẳng có ai chịu giúp hắnđâu, nếu đến cả cẩu quan cũng đứng về phía nửa đời sau của Hoắc Truy Ân này phảiđãđịnh cơ khổ bơ vơ sao?
Vàođêm, Tiết Niệm Chung vẫnáp dụng thái độ coi đại thiếu gia là người vô hình, ăn cơm tối xong liền trở về khách phòngđọc sách. Hoắcđại thiếu gia trong cơn nóng nảyđã ném văng gối đầu của Tiết Niệm Chung xuống đất, đạp lên hai đạp, đạp xong rồi lại sợ đến lúc ngủ cẩu quan trở về, thế là lại nhặt nó lên, hung hăng vỗ cho sạch bụi. Đương nhiên đến cuối cùng vẫn chẳng thấy mặt mũi cẩu quan đâu.
nhịn được nữa tức nước vỡ bờ, Hoắc Truy Ân lao ra khỏi cửa, trông thấyđèn trong phòng khách vẫn còn sáng , liền xông tới, giơ chân đạp văng cánh cửa ra. Tiết Niệm Chung thay quầnáo lên giường, hoàn toàn bất ngờ khi Hoắc Truy Ân đột ngột xông vào.
“Cùng ta về phòng”, Hoắc Truy Ân đè lửa giận xuống, , “Nếu mẹ biết ngươi ở phòng khách nhìn ta thế nào?”. Còn lâu mới chịu cúi đầu nhận lỗi, tuyệt đối .
Tiết Niệm Chung khách khíđáp lời : “Phu nhân suy nghĩ nhiều rồi, nếu mẫu thân có hỏi, ta tự mìnhđi giải thích. Nơi này tốt lắm, nàng cũng sớm trở về nghỉ ngơi ”.
“Ngươi!” Hoắc Truy Ân căm phẫn thôi, nếu đổi thành người khác thìđã sớm bị nện cho lên bàn thờ rồi. “ về chứ gì? Được.” Đại thiếu gia bước tới bên giường, xốc chăn lên. Tiết Niệm Chung thấy bộ dáng Hoắc Truy Ân hung hãnvậy, cứ nghĩ bản thân sắpăn bạt tai đến nơi rồi, ngờđại thiếu gia lại hất văng giày ra, nằm xuống giường.
“Được, ngươi ngủởđâu ta ngủ đấy, ta hầu ngươi là được chứ gì!” Hoắc Truy Ân hậm hực hừ tiếng.
Tiết Niệm Chung ngờ phu nhân lại tung ra chiêu này, nhất thời cũng có phần luống cuống tay chân, giật mình bật dậy, ngơ ngác ngồi bên giường dám nhúc nhích, cũng chẳng biết nên cái gì.
“Ngủđi, ngấn ra đó làm gì!” Hoắc Truy Ân thấy đối phương tránh xa như thế bèn túm luôn cánh tay của y, dùng sức kéo y nằm xuống cạnh mình.
Sức lực của Tiết Niệm Chung bằng Hoắc Truy Ân, liền dễ dàng bị chế ngự; tắm chăn chùm qua người khiến y vừa hoảng loạn lại vừa bối rối. Từ trước đến giờ y với phu nhân vẫn nằm chung giường nhưng đáp riêng chăn, tình huống đắp chung tấm chăn thế này vẫn là lần đầu tiên. Y cảm thấy xấu hổ vô cùng, còn rất khẩn trương, bởi vì y dò được phu nhân có dụngý gì.
Hoắc Truy Ân ngược lại, thản nhiên hơn nhiều lắm. Để đề phòng Tiết Niệm Chung lại chạy biếnđi, còn kéo cánh tay người ta chặt cứng. Trong thoáng chốc, giữa hai người ngoài những cái chớp mắt ra còn động tác gì khác cả.
“Cẩu quan.” Đại thiếu gia tiên phong phá vỡ trầm mặc, : “Ngươi vẫn cònđang giận đấyà?”.
Tiết Niệm Chung nìn thinh đáp. Nếu bảo y giận dữ thế này thế kia cũng phải, chỉ là trong lòng thấy thoải mái.
chờ đượcđápán, Hoắc Truy Ân tự biết mìnhđuối lý, đành : “Đúng là, coi như ta sợ ngươi, nóiđi, ngươi muốn thế nào mới chịu hết giận?”.
Đại thiếu gia tỏ vẻ rộng rãi hào sảng, cóđiều Tiết Niệm Chung đâu dám thế nào? Y nghĩ lúc lâu cũng lên tiếng, đại thiếu gia lại giục, y đành tùy tiện thốt ra câu: “Thế hôn cáiđi”.
Tiết Niệm Chung sợ đến mức co rụt lại ra sau. Y thề y chỉ là tùy tiện câu mà thôi, cóý đồ cợt nhả, cũng chẳng biết bản thân bị làm sao, lại dám nảy ra ý nghĩ kia. Thế nhưng nếu y nghĩ ngợi gì cũng là dối, y ở chung với phu nhân lâu tới vậy, cảm tìnhđã nồng nàn, bản thân lại thích lại phu nhân như thế, đương nhiên muốn. Khổ nỗi phu nhân đồngý, y lại có bản lĩnhấy, cũng chẳng có cái gan to như vậy, đành mỏi mắt chờ mong. Đúng vào lúc này, Hoắc Truy Ân thình lìnháp sát lại gần, nhàng hôn cái lên mặt y.
“Phu phu phu… phu nhân?” Tiết Niệm Chung bàng hoàng quá đỗi, tài nào tin được.
“Thế là được rồi chứ gì?” Hoắc Truy Ân lại tách ra xa, : “Theo ta về phòng!”. xuống giường, xỏ giày từ tế, thấy người giường vẫn cứ đờ ra nhúc nhích, liền cưỡng ép kéo người ta xuống. “thôi, còn lề mề nữa trời sáng mất.” Kéo đối phương quay về phòng chính, Hoắc Truy Ân kinh ngạc phát ra cẩu quan đỏ mặt rồi, ngờ da mặt y lại mỏng như thế, là, còn thấy ngượng kia mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...