Nhất Phẩm Quý Thê


Mùa đông tiếng gió gào thét, lá khô tung bay, vạn vật tiêu điều, Bùi phủ như cũ ấm áp hòa hợp.

Thúy Hồng bưng một chén canh đi đến trước cửa một phòng, gõ gõ.

Trong phòng Thẩm Kiện mở miệng làm nàng đi vào.

“Thẩm nhị ca, đây là muội nấu canh gừng, huynh nhân lúc còn nóng uống đi.

” hai ngày nay Thẩm Kiện đột nhiên không chịu nổi khí lạnh xâm nhập, đột nhiên sinh bệnh, cũng may phát hiện sớm, không có phát sốt.

Thẩm Kiện gật đầu, sau đó nhìn Thúy Hồng nói: “Cảm ơn Thúy Hồng muội tử.


“…… Không khách khí.

” Vẻ mặt Thúy Hồng ngượng ngùng, nàng cọ xát ngồi xuống ghế gần cửa, có chút lúng ta lúng túng, muốn mở miệng lại cảm thấy thật ngượng ngùng, “Thẩm nhị ca, Dư đại ca có yêu thích nữ tử nào không?”
Thẩm Kiện ngửa đầu uống xong canh gừng, không hề nghĩ ngợi lắc đầu: “Không có!”
“Vậy……”
“Thúy Hồng muội tử, huynh biết ý tưởng trong lòng muội, chỉ là mấy năm tới Dư Lượng không có khả năng thành thân, nếu muội chờ nổi thì cứ chờ, nếu chờ không nổi thì nhờ Phu nhân tìm cho muội một hán tử thành thật bổn phận khác đi.


Vẻ mặt Thúy Hồng tức khắc trở nên có chút hổ thẹn, “Không, không phải, muội không ……”
“Chúng ta cũng quen biết nhiều năm, danh tiếng muội ở trong phủ ai không giơ ngón tay cái lên khen, ngay cả Thanh di cũng xem trọng muội có thêm, Dư Lượng người nặng nề, nhưng tính tình thực tốt, chỉ là hiện tại còn không phải lúc, trong phủ chúng ta có rất nhiều chuyện muội không thể biết, nếu muội thật sự ái mộ Dư Lượng, báo trước với Phu nhân một tiếng, làm Phu nhân giúp muội hỏi, thành hay không phải xem duyên phận hai người.


“Muội đã biết, cảm ơn Thẩm nhị ca.

” Nàng đứng lên thu thập chén, mang theo đầy bụng tâm sự rời đi.

Dư Lượng là sau này mới vào phủ, ngày thường nói không nhiều, nhưng lại rất cần mẫn, củi trong phòng bếp phần lớn đều là hắn chẻ, đôi khi ra phủ chọn mua, cũng là hắn giúp đỡ bận trước bận sau.

Hắn vóc dáng rất cao, thực tráng, diện mạo bình thường, lại thật là người tốt.

Trong lòng Thúy Hồng, Dư Lượng không đẹp bằng hai vị Thẩm đại ca, nhưng nàng chính là vừa thấy Dư Lượng liền không rời mắt được.

Tuy phu nhân nói nếu có người yêu thích có thể chuộc thân, nhưng sau khi chuộc thân nàng có thể đi nơi nào, chẳng sợ thành thân, bình dân bá tánh cũng chịu đủ loại ủy khuất, ở trong phủ thoải mái như vậy, nàng không muốn rời đi.

Nhưng hiện tại nói với phu nhân, nàng thật đúng là mở miệng không nổi, hiện giờ cũng chỉ có thể chờ.

Rốt cuộc Dư Lượng là người của gia.

Đường Mẫn nghỉ trưa thức dậy, đang chuẩn bị đi xem con trai, bên ngoài Bùi Cẩm Triều ôm con trai sân vắng tản bộ mà đến.

“Sao hôm nay trở về sớm như vậy?” Đường Mẫn tiến lên tiếp nhận con trai, nhìn Đoàn Tử mê mang, đại khái là còn không có ngủ ngon.

“Trong cung hiện tại tương đối loạn, cho nên sớm chút trở về, gần cuối năm, Mẫn Mẫn cũng đừng đi trong cung, miễn cho lây dính thị phi.


Trong lòng Đường Mẫn “lộp bộp”, “Thái Hậu đã xảy ra chuyện?”
“Là Thái Tử!” Bùi Cẩm Triều cười khẽ, “Nhưng có lẽ Thái Hậu cũng không dễ chịu gì, Thái Tử vừa xảy ra chuyện, chọc đế vương tức giận, lần này chỉ sợ sẽ không dễ dàng xong việc.


“Thái Tử nhìn thực thành thật, chẳng lẽ là Vu Uyển Ninh xuống tay?” ngày thường Thái Tử nhìn thấy Hoàng Đế, đều là biểu hiện thực trầm mặc ít lời, nội hướng cẩn thận, sợ chọc tới phụ hoàng mà tao ương.

Hiện giờ lại chọc bệ hạ tức giận, thực hiển nhiên không phải một chuyện nhỏ.

“Đừng quá coi trọng Vu Uyển Ninh, hiện tại nàng còn không được sủng, có thể làm gì Thái Tử.

Lần này là ngoài ý muốn, vì Tiền Hoài An bày mưu đặt kế, Chu đại học sĩ dạy Thái Tử viết một thiên sách luận!”
“Cho nên?”
“Cho nên bệ hạ cảm thấy Thái Tử tuổi còn nhỏ cũng đã cảm thấy hứng thú với triều chính, đây chính là uy hiếp tới địa vị của hắn, hơn nữa trong lòng hắn vốn không thích Thái Tử, cho nên mới cố tình làm khó dễ.


“Vì sao Tiền Hoài An phải làm như vậy? Chẳng sợ về sau Thái Hậu không còn nữa, ông ta muốn lật đổ tiền triều, tự lập vì đế, cũng là khó khăn thật mạnh, thực sự không tự tại bằng hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu, ít nhất nói vậy ông ta vẫn có thể quyền khuynh thiên hạ, nếu mưu triều soán vị thất bại, kia chính là bị tru chín tộc.


Cho nên trong lòng Đường Mẫn, Thái Tử vẫn rất quan trọng, ít nhất quan trọng hơn Thái Hậu nâng đỡ Tiền gia quật khởi.

Tiền Hoài An có thể ở trong triều kiêu ngạo nhiều năm, tất nhiên có thủ đoạn rất cao thâm, ông ta không thể không nghĩ tới kết cục này, vì sao còn muốn làm vậy?
“Tóm lại là ông ta đã có suy tính.

” Bùi Cẩm Triều không trả lời vấn đề này, cho dù trong lòng hắn đã có suy đoán.

Đường Mẫn cũng không nghĩ sâu, Bùi Cẩm Triều không muốn nàng biết tất nhiên có đạo lý, hơn nữa nàng cũng không quá hứng thú với chuyện này, biết hay không cũng không quan trọng.

Cái gì nếu là ngươi thích ta, nên thành thật không hề giữ lại, là thực không có đạo lý.

Nàng không muốn nghĩ quá trầm trọng.

Sau ngày sách luận bùng nổ, Thái Tử đã bị bệ hạ cấm túc trong Đông Cung ba tháng, nói dễ nghe là tu thân dưỡng tính.


Thái Tử qua năm đã mười ba tuổi, theo lý thuyết tuổi này đã có thể lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, nhưng Lưu Ngạn hình như không có ý nghĩ như vậy.

Đường Mẫn đoán rằng, hiện giờ Lưu Ngạn còn chưa hoàn toàn khống chế triều chính, tiền triều đã là thế chân vạc ba chân, thậm chí dần dần bắt đầu thiên hướng Tả Tướng, lúc hắn đang nóng lòng, con trai chính mình còn khoa tay múa chân triều chính, làm cho Lưu Ngạn thân là Hoàng Đế và phụ thân sao có thể chịu đựng được.

A, ta là cha ngươi làm Hoàng Đế mười mấy năm còn chưa nắm hết quyền hành, ngươi mới là tiểu tử thúi chưa đủ lông đủ cánh, cũng muốn thêm phiền cho ta? Buồn cười.

Hoàng Đế cổ đại hình như đều có tật xấu như vậy.

Thái Tử, trữ quân một nước, là gốc rễ Đại Vinh triều vạn năm vĩnh xương, hiện giờ Thái Tử bị Hoàng Đế cấm túc, ở triều đình có thể nói là nhấc lên sóng to gió lớn.

Ngoại trừ mấy người hữu tướng và triều thần trung lập không nhúng tay lúc này, bên Tiền tướng gần như nghiêng về một phía nói chuyện này bệ hạ làm sai, bệ hạ ngài làm như vậy, không phải không màng cơ nghiệp tổ tông vạn năm?
Theo sau tấu chương như tuyết rơi không ngừng xuất hiện trên ngự án, dẫn tới Hoàng Đế mặt rồng giận dữ, muốn phát tác, lại e ngại lần này hơn một nửa triều thần đề cập, cũng không thể đơn độc trừng phạt vị nào, làm Hoàng Đế ăn không ngon ngủ không yên, thật sự là sứt đầu mẻ trán.

Làm ai cũng khó có thể đoán trước chính là, tháng chạp, theo một hồi bạo tuyết đột nhiên rơi, Bùi Cẩm Triều lại được phái Tiền tướng đề cử đảm nhiệm vị trí đương triều nhị phẩm đại học sĩ, phải biết rằng năm nay hắn mới hai mươi hai tuổi, tuổi này đã làm tới nhị phẩm, thật sự là Đại Vinh triều trăm năm không thấy, cho dù là tiền triều cũng chưa từng có.

Lúc nhận được tin tức, Đường Mẫn đang mang bao tay lông hồ ly, đứng dưới hành lang nhìn bạo tuyết trước mắt.

“Tôn lão, ngài nói rốt cuộc chuyện này là tốt hay xấu?” Đường Mẫn nhìn thấy Tôn lão từ trong phòng ra ngoài, “Đoàn Tử không ngại chứ?”
“Thiếu gia chỉ là tối hôm qua ăn có chút nhiều, tiêu hóa không nổi, phu nhân không cần lo lắng.

” Tôn lão cười tủm tỉm vuốt chòm râu, “Còn về lần này gia thăng quan tự nhiên là chuyện tốt, có lẽ trong lòng gia cũng biết, lần này thăng chức trong mắt thế nhân hắn đã đứng về phe Tiền tướng, nhưng ý tưởng của người khác đều không sao cả, chỉ cần thăng chức chính là chuyện tốt.


Đường Mẫn nghĩ nghĩ cười nói: “Tôn lão nói đúng, thăng chức là chuyện tốt, chỉ là hai mươi hai tuổi đã làm đại học sĩ, chẳng phải là làm người đỏ mắt ghen ghét?”
“Chỉ có tài trí bình thường mới không bị người đố kỵ, gia kỳ tài ngút trời, cho dù không thăng quan, người nên ghen ghét vẫn muốn ghen ghét.


Đường Mẫn nghe thấy cũng có lý.

Đúng rồi, biểu ca não cường đại nhất cũng đã làm nàng ghen ghét, người khác ghen ghét thì sao chứ, hắn tuyệt đối có thể bảo vệ tốt chính mình, hiện giờ chức quan cao, tự nhiên là chuyện tốt.

Chỉ là không biết vì sao Tiền Hoài An lại xem trọng biểu ca.

“Như thế lại là ta lo lắng không đâu, nếu là chuyện tốt, trong phủ chúng ta tự nhiên cũng nên náo nhiệt một chút, đêm nay Tôn lão phải uống nhiều mấy chén.


“Đây là tự nhiên, nghe nói hôm nay Bùi lão gia cũng trở lại, vừa lúc hai người chúng ta uống rượu, không quấy rầy các người.


“Cùng nhau đi, tách ra nhiều phiền toái, hơn nữa tụ lại cũng náo nhiệt, ta cũng đã thật lâu không uống rượu.

” Đường Mẫn nghịch ngợm cười, sau đó nói với Hương Ảnh bên cạnh: “Mỗi bao lì xì để mười lượng bạc, hôm nay cho người trong phủ cũng dính không khí vui mừng, mặt khác dặn phòng bếp đêm nay làm nhiều món ngon, gia nhà các ngươi thăng quan, đây chính là chuyện rất tốt.


Hương Ảnh vừa nghe lại có thể nhận tiền thưởng, vội vàng cười hành lễ: “Nô tỳ liền đi, thật hy vọng gia mỗi ngày thăng quan.


Đường Mẫn cười nói: “Nơi nào có chuyện mỗi ngày nha, có lẽ hàn lâm đại học sĩ chính là cao nhất có thể rồi.


Ít nhất trước khi sự kiện bùng nổ, cũng chỉ có thể làm được vị trí này.

Lúc Bùi Cẩm Triều trở về, người trong phủ có thể nói là hỉ khí dương dương, nhìn thấy hắn chính là không ngừng chúc mừng.

Nhìn thấy Quách Nghị, Bùi Cẩm Triều hỏi: “Phu nhân lại thưởng cho các ngươi?”
Quách Nghị vừa cười vừa gật đầu nói: “Dạ, nghe nói gia thăng quan, phu nhân cho hạ nhân trong phủ phong hồng mười lượng, đủ để tiểu nhân uống rượu nửa năm.


“Đêm nay có thể uống nhiều chút, không thể thiếu ngươi.


Quách Nghị liên tục gật đầu nói: “Dạ, cám ơn gia thông cảm.


Đi vào phòng, Đường Mẫn mân mê quần áo.

“Nàng đang làm gì?” hắn từ sau lưng khoanh lại hông nàng.

“Gia nhà ta thăng quan, luôn phải ra cửa đi xã giao, chuẩn bị cho chàng vài món quần áo.

” Nàng quay đầu lại, hôn một cái trên cằm hắn, sau đó tiếp tục mân mê, “Tiền tướng tiến cử chàng, bệ hạ lại có thể đáp ứng, trên triều đình thực náo nhiệt phải không.


“Náo nhiệt cũng là chuyện của bọn họ, không quan hệ tới ta, nhiều ngày tới xã giao xác thật không ít, nhưng vẫn sẽ ở trong phủ dùng cơm chiều, mặt khác ngày mai Phong Dứu lại đây, hắn được hạ phóng đến Du Châu phủ làm tri huyện trấn Tây Hà.


“A, cách nhà chúng ta ba năm ngày lộ trình, sao không ăn tết xong lại đi?” mỹ thiếu niên có lúm đồng tiền, vừa đi có lẽ ít nhất sáu năm, ba năm khảo hạch chiến tích một lần, bình thường chính là khảo hạch ba lần nếu có chiến tích xuất sắc sẽ lên chức, nhưng có lẽ hai ba năm sau, thiên hạ Đại Vinh triều muốn đổi chủ.

Nghĩ đến lúc ấy, Đại Vinh triều chắc chắn đại thương nguyên khí, nghe nói Bắc Nhung và Nam Man như hổ rình mồi, hơn nữa hai bên đều kiêu dũng thiện chiến, phía bắc có Minh gia quân còn dễ nói, phía nam Bình Nam Vương có lẽ sẽ bị cắt đứt, đến lúc đó chỉ sợ rất nguy hiểm.


Nhưng Đường Mẫn cũng tin tưởng, chuyện như vậy Bùi Cẩm Triều tất nhiên cũng đã suy xét, nàng cũng không cần buồn lo vô cớ.

“Không ở nhà ăn tết, nếu không sang năm sẽ không kịp tiền nhiệm.


“Nói vậy Phong Dứu có thể kết bạn lên đường với Đường Hạo, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Lần đó ta dò hỏi Tiền nhị công tử, hắn nói tuy Đường Hạo thực chịu khó, lại không quá thông tuệ, chỉ sợ hai lần khoa khảo tiếp theo phải trì hoãn, kỳ thật ta cũng không hy vọng Hạo Nhi vào triều làm quan, có thể ở địa phương làm quan phụ mẫu cũng là phúc khí, nếu Đường Hạo thành công, đại ca hẳn sẽ đi theo, rốt cuộc lão gia tử và lão thái thái đều yêu thương trưởng tôn, nhưng vậy đại phòng lại không an phận.


“Về sau cứ xem bản lĩnh chính hắn.

” Bùi Cẩm Triều nhẹ giọng nói, “Con trai đâu?”
“Có lẽ ở chỗ Tôn lão, tối hôm qua ăn không ít đồ ăn vặt, ăn no căng bụng, buổi sáng Tôn lão cho hắn một viên tiêu thực hoàn mới xem như khỏe, tiểu tử thúi kia còn biết lén ăn vụng.


“Ngã một lần khôn hơn một chút, về sau sẽ biết, luôn muốn tốt xấu đều phải thử mới chịu.


Đường Mẫn quay đầu lại hờn dỗi trừng hắn, “Hư vì sao còn muốn nếm thử, đừng chiều hư hắn, làm gì có ai làm cha như chàng.


Bùi Cẩm Triều bàn tay to khoa tay múa chân trên ngực nàng, từ sau khi có Đoàn Tử, nàng nơi này lớn hơn hai vòng, mỗi đêm nhìn thấy yếm gần như bị căng bạo, hắn luôn là khó có thể khắc chế.

“Chỉ cần con trai ta không phải đại gian đại ác, công đạo trong lòng người, tốt xấu cũng không phải nàng nói tiêu chuẩn, hắn là con trai ta, có gì không thể.

” Muốn lật trời, cha cho hắn thiên hạ, tùy ý hắn lật.

Hắn không giống Lưu Ngạn, thê tử chính là thê tử, không phải công cụ liên hôn.

Con trai chính là con trai, cũng không phải đạo cụ truyền thừa.

“Đêm nay cha mẹ trở lại, cung yến năm nay, chàng hẳn không thể không tham dự?”
“Chỉ là mùng một mở tiệc mà thôi, ta đi tiền triều, nàng đi trung cung, buổi sáng không cần đi quá sớm, hơn nữa năm nay vài vị phiên vương đều sẽ vào kinh, Bình Nam Vương cũng đến.


“Chẳng lẽ sắp ra tay?” vẻ mặt Đường Mẫn trở nên ngưng trọng.

“Sẽ không sớm như vậy, sớm nhất cũng phải chờ một hai năm nữa mới có thể xuống tay, đừng nhìn hiện tại Thái Hậu có vẻ thực ngạnh lãng, thái y nói chẳng qua chỉ là ngao tuổi thọ thôi, cũng chỉ còn một hai năm, vừa lúc cũng có thể cho chúng ta thời gian giảm xóc, Tam Hoàng bá cũng đang an bài chư vị phiên vương chia cắt binh lực của Bình Nam Vương phủ.


“Như thế nào cắt?” Rốt cuộc đều là con dân Đại Vinh, chẳng lẽ phải giết hết?
Bùi Cẩm Triều đi đến ngồi xuống mép giường, nhìn thấy nàng gấp chỉnh tề mấy bộ quần áo cho mình nói: “Xúi giục!”
“Biểu ca, ta nói là nếu, nếu thật sự thành, nên xử trí chư vị phiên vương như thế nào?”
“Tất nhiên là giống lúc ban đầu, nếu không có nhược điểm trong tay ta, bọn họ vẫn là phiên vương tiêu dao tự tại, nếu dám âm thầm tác loạn, ta tuyệt đối sẽ không tha bọn họ.


“A!”
Tình thế hiện nay cũng chỉ có thể như thế, nếu do dự không quyết đoán, đến cuối cùng chỉ có thể làm áo cưới vì người khác.

Vợ chồng Bùi Hải Cường trở về đúng lúc tuyết rơi mãnh liệt, từ khi nàng đi đến nơi này, mỗi năm đều có thể nhìn thấy cảnh tuyết đồ sộ.

Trong viện cây cối và mái hiên đã kết băng, buổi sáng hạ nhân trong nhà cũng đã rửa sạch, lúc này Đường Mẫn nhìn nơi xa tuyết đọng, ước chừng dày ba ngón tay, dẫm chân một cái tạo ra hố thật sâu.

“Nương, chúng ta vào nhà nhanh lên, bên ngoài lạnh, trong xe ngựa có lò than không?” Nắm tay Trâu thị, nhận thấy được bàn tay rất ấm, lúc này mới yên lòng, “Hôm nay mạo tuyết, cha nương có thể trì hoãn một ngày cũng không có gì đáng ngại, lỡ như trên đường xảy ra chuyện gì, con và biểu ca còn không lo lắng chết.


“Đều đã nói tốt ngày về, làm sao có thể thay đổi, làm như hôm nay chúng ta không về, các con sẽ không lo lắng vậy? Không có gì đáng ngại, trên đường xe ngựa đi rất chậm, nếu không một canh giờ trước đã về đến, mau mau mau, con mặc ít, chúng ta nhanh vào nhà, trong xe ngựa mang về một ít rau khô, ngày mùa đông đừng chỉ ăn những thứ dầu mỡ, nửa tháng trước nương đã làm thịt khô, hiện tại vừa lúc có thể ăn.


“Biểu ca và Tôn lão đều nhớ thương nương làm thịt khô để nhắm rượu, hôm nay biểu ca thăng quan, cha nương đã biết chưa?”
“Không biết a, sao lại thăng quan? Nhanh như vậy?” Trâu thị rất ngoài ý muốn, không phải mới thăng quan chưa được một năm sao? Như thế nào lại thăng?
“Cấp trên của biểu ca phạm sai lầm, bị bệ hạ giáng chức, cho nên chư vị đại nhân liền tiến cử biểu ca, hiện tại biểu ca chính là nhị phẩm đại học sĩ, với lại nương, năm đó biểu ca chính là Trạng Nguyên tam nguyên thi đậu, tuy thăng nhanh một chút, nhưng cũng danh xứng với thực, ngài cũng đừng lo lắng, biểu ca thăng quan chính là chuyện tốt, hiện tại duy nhất không tốt chính là biểu ca còn chưa xin cáo mệnh phu nhân cho ngài.


“Haizz, không phải con cũng không có sao, hơn nữa cáo mệnh không thể ăn không thể uống, muốn làm gì, có phải có thân phận kia nương lại phải vào cung? Nương chịu không nổi.

” Trâu thị vừa nghe, vội vàng xua tay lắc đầu, hiện tại bọn họ sống rất thoải mái, ai nguyện ý tiến cung quỳ tới quỳ đi với người khác.

Đường Mẫn cũng không ngoài ý muốn, kéo cánh tay nàng cười nói: “Đại khái biểu ca cũng biết tâm tư ngài, cho nên mới không nói chuyện này.


“Nói làm gì, nương không cần gì cáo mệnh, nương chỉ nguyện ý ngậm kẹo đùa cháu, các con cần phải nỗ lực hơn.


Đường Mẫn cũng hoàn toàn không thẹn thùng, nghĩ nghĩ nói: “Hiện tại con còn dùng viên tránh thai Tôn lão điều phối, Đoàn Tử bây giờ còn nhỏ, nếu con lại sinh cứ cảm thấy không ổn lắm, chờ thêm hai năm hắn bắt đầu vỡ lòng, chúng con lại sinh một đứa nữa.



“Di, một đứa làm sao đủ, trong nhà hài tử nhiều náo nhiệt, sinh ba năm đứa.


“Được, vậy ba năm đứa!” Cho dù nàng muốn, biểu ca cũng phải nguyện ý mới được, tuy hắn không chủ động mở miệng nói, nhưng ngẫu nhiên buổi tối nhắc tới, hình như vẫn là lòng còn sợ hãi.

Nhưng theo Đường Mẫn thấy, con một xác thật có chút cô đơn, như thế nào cũng nên có hai con trai mới được.

Chỉ là trong lòng nàng cũng có chút hụt hẫng, rõ ràng là huynh đệ ruột, về sau có lẽ nhân sinh gặp gỡ hoàn toàn không giống, hy vọng hai đứa nhỏ không cần có ngăn cách, huynh đệ không được bất hoà.

“Hương Thảo, đi mời Tôn lão lại đây đi.


“Dạ!”
Đường Mẫn dọn quả khô điểm tâm trong phủ mua lên bàn, mẹ chồng nàng dâu vừa ăn vừa nói, nam nhân ở gian ngoài cứ tùy ý là được, dù sao có Thẩm Khang hầu hạ.

“Tối hôm qua Đoàn Tử ăn vụng chống bụng, sáng nay nhắc mãi khó chịu, Tôn lão phải cho một viên tiêu thực hoàn, lúc này mới khỏe.


“Không có việc gì chứ?” Trâu thị lo lắng hỏi, “Cháu ngoan của nương đâu?”
“Ở chỗ Tôn lão, một hồi có lẽ liền ôm lại đây, ngài cũng thật là, nhớ cháu thì dọn về ở nha, trong phủ lớn như vậy, thôn trang cũng không phải không có tá điền, cần gì cha nương có mặt.

” Nàng lải nhải xong, hỏi: “Năm nay có phải gà vịt đều bán hết hay không? Thu vào không ít nha nương!”
Nói đến việc này, Trâu thị tức khắc mặt mày hớn hở, “Đúng vậy, năm nay lời khoảng hai trăm lượng bạc, cũng không tốn tiền mua lương thực cho chúng nó, trong núi rau dại không ít, gà vịt ăn cũng không phiền toái, gần đó có một lão tỷ muội không còn trượng phu, sống với con dâu và cháu trai còn nhỏ, nương thấy nhà bà ấy khó khăn, kêu bà ấy dưỡng không ít gà vịt, hai lứa tổng cộng cũng bán được khoảng bảy tám chục lượng, tiêu dùng hai ba năm cũng đủ, còn có thể cho cháu trai vào thị trấn đọc sách, sang năm có lẽ sẽ có không ít nhà bắt đầu nuôi theo.


“Như thế cũng tốt.

” Đường Mẫn vui mừng, “Chúng ta sức lực không lớn, có thể giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, thôn trang mỗi năm cũng thu hoạch hai ba ngàn lượng, ngài và cha cũng đừng quá mệt.


“Cha con nói, năm nay trong thôn tu sửa từ đường, chúng ta muốn trở về cũng khó, nhờ Hạo Nhi mang về một trăm lượng bạc, đóng góp cho trong thôn, hy vọng tổ tông đừng trách tội.


“Tổ tiên sẽ không trách đâu.

” Đường Mẫn nắm tay Trâu thị, đôi tay này có chút thô ráp, nhưng so với lúc nàng và Bùi Cẩm Triều mới vừa thành thân đã mềm hơn rất nhiều, “Ngài và cha bồi dưỡng con trai lợi hại như biểu ca, tổ tông chỉ biết cao hứng, tuyệt đối sẽ không trách tội.


“Vậy là tốt rồi!”
Bên ngoài, Tôn lão lãnh Đoàn Tử tiến vào, “Bùi lão gia, ông rốt cuộc đã trở lại, hơn nửa năm nay cũng không ai uống rượu với tôi.


“Làm Tôn lão ca chịu ủy khuất, đêm nay chúng ta có thể uống nhiều chút, thứ nhất ăn mừng Triều nhi thăng quan, thứ hai chúng ta cũng có thể ấm áp thân mình.


“Vậy được, tôi chỉ chờ những lời này.

” Tôn lão vui đến mức râu đều nhếch lên.

“Tổ phụ.

” Đoàn Tử lao đến chỗ Bùi Hải Cường, túm quần áo hắn bò lên đùi.

“Ai da, Đoàn Tử trưởng thành.

” Bùi Hải Cường vui không khép miệng được, bế cháu trai lên đặt trên đùi mình, “Có nhớ tổ phụ không?”
“Nhớ.


Trâu thị ở noãn các nghe được động tĩnh của Đoàn Tử, đứng lên liền đi ra ngoài, chốc lát lại ôm cháu trai đi vào.

“Đúng vậy, xác thật nặng không ít.

” Trâu thị nhìn cháu trai nhảy nhót, cũng cao một ít,
Đêm đó, người một nhà náo nhiệt dùng cơm chiều, kéo tới đã khuya mới từng người tan đi.

Đường Mẫn chỉ huy hạ nhân thu thập xong, trở lại trong viện, nhìn thấy Bùi Cẩm Triều đang ngồi ở Tây Noãn Các, một tay cầm sách, một tay nấu rượu.

“Đây là rượu ngon mấy ngày trước Lục Thịnh từ bên ngoài mang về, hương vị nồng hậu hương thuần, lại uống với ta hai chung đi.


“Được!” Nàng đi lên trước ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó nhìn thấy sách trong tay hắn, tức khắc cười nói: “Chàng cũng thích xem sách này sao.


“Nhàn rỗi nhàm chán.

” Bùi Cẩm Triều buông sách, sau đó rót cho mỗi người một ly rượu, mà quyển sách kia gọi là 【 Hỉ tương phùng 】.

Tên thực vui mừng, người viết quyển sách là một tú tài nghèo túng, còn lấy cho chính mình một nhã hào rất không tệ, Xá Ngọc Cư Sĩ.

Nhưng nội dung quyển sách này lại rất kinh thế hãi tục, Đường Mẫn thấy đủ để so với hiện đại, bên trong dùng từ cực kỳ hào phóng, dưới ngòi bút của hắn, nam nữ vai chính vĩnh viễn là tú tài nghèo túng và thiên kim nhà giàu, hoặc là thiên kim quan lớn.

Nghìn bài một điệu đều là thư sinh nghèo túng vì tài nghệ xuất chúng, mà lọt vào mắt xanh của nữ tử mỹ lệ hiền huệ nào đó, sau đó chính là tình chàng ý thiếp, tình ý miên man, phần lớn tiểu thư đều là chưa lập gia đình đã có đầu đuôi với thư sinh kia, quá trình lộ liễu làm người líu lưỡi, ngược đến chua xót lòng người, kết cục luôn là viên mãn, thư sinh đều là trúng cử sau đó vui vẻ nối lại tình xưa với thiên kim tiểu thư mỹ lệ kia.

Đường Mẫn xem tự nhiên không phải cốt truyện cũ kỹ này, so với thể văn ngôn tối nghĩa khó hiểu, nàng thà rằng xem thoại bản dân gian còn hơn.

“Ta không nhớ rõ nàng từng mua quyển sách này.

” ánh mắt Bùi Cẩm Triều cười như không cười nhìn nàng, “Đêm nay chúng ta thử xem?”
“Cái này tính gì, thoại bản bên kia của chúng ta nói không chừng chàng xem một chút đều sẽ mặt đỏ.

” Đường Mẫn chớp chớp mắt, so sánh một chút.


“Xem ra phu nhân cũng là người trong nghề.


“……Lúc ta còn đi học, hai bạn cùng phòng phi thường thích.

” Nàng nhớ rõ lúc ấy một trong hai cô bạn cùng phòng lưu ước chừng bốn G trên máy tính, có thể đoán bên trong phong phú cỡ nào, sau đó máy tính bị rớt xuống nước, bộ nhớ cũng bị hỏng, tinh thần nàng sa sút đã lâu, chờ đến sau khi tốt nghiệp đại học, trong máy tính mới lại lần nữa lấp đầy ước chừng hai G thoại bản.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô nương kia liền xuất ngoại du học, ba năm sau trở về, thành nhà thiết kế nội y số một số hai trong nước, không ít nội y của Đường Mẫn đều là cô nương kia đưa.

Bùi Cẩm Triều nhẹ nhấp một ngụm rượu, trầm mặc không nói.

“Muốn chơi đoán số đua rượu sao?” Nàng bức thiết muốn nói sang chuyện khác.

Bởi vì nàng biết, hiện tại Bùi Cẩm Triều càng trầm mặc, lát nữa có lẽ càng điên cuồng, eo chân nàng thật sự chịu không nổi, vài ngày trước đó Bùi Cẩm Triều phóng túng, trực tiếp làm nàng khốn đốn mệt mỏi.

“Chơi đoán số như thế nào?”
“Kéo, búa, bao! Ai thua liền uống một ly.

” Nàng là cao thủ chơi đoán số, kiếp trước chơi rất ít thua.

Quả nhiên, chờ Bùi Cẩm Triều gật đầu đáp ứng, hai người liền bắt đầu tiểu tình thú.

Bốn ly đầu, Bùi Cẩm Triều đều uống sảng khoái, Đường Mẫn lại càng khoe khoang.

Nửa canh giờ sau, Đường Mẫn gương mặt đà hồng, mắt đẹp mờ mịt, môi đỏ diễm lệ đoạt mục, vạt áo là nàng hơi say tự mở, lộ ra bộ ngực tuyết trắng và khe rãnh thật sâu.

“Cách, biểu ca…… chàng chơi, chơi xấu!”
Ngoại trừ bốn ly đầu, phía sau mười mấy ly Đường Mẫn bị rót không nhẹ, rượu này tác dụng chậm thật sự không nhỏ, cho dù Đường Mẫn tửu lượng cao lúc này cũng thật sự khiêng không được.

Bùi Cẩm Triều chống cằm, đồng tử đen nhánh mỉm cười sủng nịch nhìn cô nương mềm thành một vũng nước cười nói: “Chưa từng chơi xấu.


Hắn chỉ là xem chuẩn động tác của Đường Mẫn, ra tay chậm hơn nàng thời gian rất ngắn thôi, chút thời gian này Đường Mẫn hoàn toàn không nhận ra.

“Có phải Mẫn Mẫn uống say hay không?” Vươn tay, lấy một ít tóc của nàng vòng trên đầu ngón tay, giọng hắn ảm ách mà trầm thấp.

“Ha ha, biểu ca thật là đẹp mắt, ta thích chàng nhất, cách —— muốn ngủ.

” giọng nàng mềm mại, lời nói ra lại làm ánh mắt Bùi Cẩm Triều càng thêm u ám, giống như lao ngục muốn khóa nàng lại.

Đứng lên, hắn bế nàng, cúi người thì thầm bên tai nàng: “Ngoan, ta mang nàng đi tắm.


“Được, ta thích nhất, cách, thích tắm gội nhất, ha ha……”
Từ phòng tắm, đến noãn các, lại đến giường, Bùi Cẩm Triều lăn qua lộn lại tiểu tức phụ, mềm mại vòng eo và dáng người đầy đặn lồi lõm làm hắn thần hồn điên đảo.

Mãi cho đến khi nàng xoay người ngăn chặn chính mình, Bùi Cẩm Triều mới đôi tay gối lên sau đầu, nhìn tiểu tức phụ khóa ngồi trên người mình.

Động tác như vậy đã lâu chưa thấy được, cô nương này lúc không uống say cũng đã phi thường không rụt rè, vừa uống say càng là hành vi phóng đãng, tiêu hồn thực cốt.

Không chút nào ngoài ý muốn, sáng hôm sau, Bùi Cẩm Triều thần thanh khí sảng đứng dậy ra cửa, tức phụ nhà hắn vẫn ngủ ngon lành, đừng nói là ngủ nướng, ngay cả sức lực mở mắt ra đều không có.

Một ngày một đêm bạo tuyết qua đi, không biết khi nào không trung trong veo, xanh thẳm như tẩy, tuy nhiệt độ không khí lạnh lẽo, lại như cũ làm Bùi Cẩm Triều thoải mái vô cùng.

Ngay cả lúc thượng triều, toàn bộ hành trình đều là cười tủm tỉm, ngay cả bệ hạ nói gì, hắn đều thất thần không nghe.

“Bùi đại nhân, chúc mừng, quả nhiên là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái.

” Tiền Hoài An ở sau lưng Bùi Cẩm Triều cười nói.

Bùi Cẩm Triều quay đầu lại nhìn thấy Tiền Hoài An, ôm quyền hành lễ với ông ta, cười nói: “Làm tướng gia chê cười, thật cũng không phải vì thăng quan.


“Hả, còn có chuyện gì còn đáng giá cao hứng hơn thăng quan?” Tiền Hoài An cười hỏi.

“Kỳ thật cũng không tính cái gì.

” Bùi Cẩm Triều nheo mắt cười nói: “Tiểu tử trong nhà hạ quan thực sự bướng bỉnh, thực mau sẽ tới sinh nhật hai tuổi của hắn, vì vậy mới có chút thất thần.


“Lão phu cũng từng gặp con trai Bùi đại nhân, xác thật đặc biệt làm cho người ta thích, sinh nhật tất nhiên phải rầm rộ chút.


“Cũng không dám làm phiền tướng gia, chỉ là người một nhà cùng nhau náo nhiệt một chút thôi, qua năm tướng gia lại thật sự có hỉ sự, sáu mươi đại thọ, thật sự là đáng mừng.


“Ha ha!” Tiền Hoài An vuốt chòm râu run rẩy cười, “Chẳng qua là một sinh nhật, lão phu cũng không quá thích náo nhiệt, tất cả giản lược.


“Đến lúc đó hạ quan nhất định đi cọ lão thọ tinh một ly rượu ngon trường thọ, hy vọng tướng gia chớ ghét bỏ.


“Lão phu cao hứng còn không kịp, nơi nào sẽ ghét bỏ, đến lúc đó Bùi đại nhân cần phải vui lòng tham dự.


“Cám ơn ngài.

Tướng gia, mời.

” Nhìn thấy mặt sau Tiền Hàm Chi đi tới, Bùi Cẩm Triều tránh ra một bước, làm cho hai cha con bọn họ đi trước, hắn đi sau vài bước, đi cùng đám người Chu Vô Cực mới ra tới.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui