Đứng ở mái nhà, Mạc Ngôn không khỏi có chút kinh ngạc.Tổ hợp con số này xuất hiện không hề báo trước, hoàn toàn ở ngoài dự liêu của hắn.Nhưng hắn rất nhanh liền hiểu được, hết thảy trong tâm linh đều là bản tâm chiếu rọi, tổ hợp con số này đúng là sát khí nội tâm thể hiện. Trước khi đến, hắn chỉ tính toán hành sự tùy theo hoàn cảnh, cũng không nghĩ đánh chết toàn bộ tám tên cường đạo. Nhưng trong tiềm thức, ở sâu trong nội tâm của hắn, lại sớm quyết định, một tên đều không thể buông tha.Cho nên, sau khi hắn đánh chết tên cường đạo ẩn núp trên mái nhà, bản tâm lập tức hiện hóa, hiện ra này tổ hợp con số bằng máu đó.Tám tên cường đạo, đã có tên thứ nhất tử vong.- Vậy một tên cũng không để lại là được!Mạc Ngôn nhẹ nhàng hít vào một hơi, dọc theo thang lầu đi xuống.Chân khí trong cơ thể đã còn thừa không nhiều lắm, nhưng hắn cũng không kiêng kỵ. Trong đêm tối, ý thức mới là thứ hắn dựa vào nhiều nhất, cho dù không có chân khí, hắn cũng tin tưởng dựa vào thân thể tính chất cực hạn vốn có của nhân loại như mình, thoải mái đạt tới mục đích cuối cùng.Đối với Mạc Ngôn mà nói, vừa lên mái nhà liền thấy được một tên cường đạo ẩn núp, Trên thực tế là một tin tốt lành.Điều này thuyết minh, đối mặt đông đảo quân cảnh vây quanh, bọn thổ phỉ lựa chọn bố phòng chung quanh.Kỳ thật đây cũng là chuyện không thể khác, chung quanh căn nhà này, ngay cả không trung, đều là điểm đột phá của cảnh sát. Bọn phỉ đồ đến từ Tam Giác Đen vốn là chuyên nghiệp, bọn hắn tuyệt sẽ không ngốc đến nỗi cố thủ một góc, đem toàn bộ hi vọng ký thác vào đám con tin. Đông Nam Tây Bắc bốn phương tám hướng, ngay cả mái nhà, bọn hắn nhất định sẽ xếp nhân công phòng vệ theo dõi. Đây đối với cảnh sát mà nói, tuyệt đối là chuyện đau đầu, điều này có ý nghĩa bọn họ không thể tiến hành đánh bất ngờ. Bởi vì một khi bị đối phương phát hiện, đánh bất ngờ nhất định phải biến thành tiến công, mà tiến công thì có ý nghĩa là an toàn của con tin không được bảo đảm. Mà đây chính là thuyết pháp trên sách vở, theo thực tế mà nói, một khi hình thành trạng thái tiến công, có ý nghĩa những con tin đó đã bị từ bỏ.Đó là một đạo lý thực đơn giản, hai bên đều rất rõ ràng.Mà đối với Mạc Ngôn mà nói, đó là một tin tốt lành, tuy rằng sớm đoán trước, nhưng vẫn là một tin tốt lành.Hắn lo lắng nhất chính là bọn phỉ đồ tụ tập chung một chỗ, sau đó khi hắn hiện thân, cùng giơ súng và lựu đạn trong tay lên mà đánh. Tám tên cường đạo tám khẩu súng, nếu toàn bộ là súng trường, có ý nghĩa là mỗi giây hắn phải chịu hơn một trăm phát công kích. Hắn không phải siêu nhân lì lợm, lại càng không là thần tiên như Tả Đạo Nhân, đối mặt mỗi giây hơn một trăm phát đạn, kết cục duy nhất của hắn chính là bị bắn thủng thành cái sàng.Cho nên, với hắn mà nói tin tức tốt nhất chính là đám cường đạo phân tán ra, từng người tự chiến.Đêm tối lại là lợi thế sân nhà tốt nhất của hắn, hoàn cảnh như vậy, chỉ cần đối thủ phân tán ra, cho dù đối phương tay cầm ống phóng rốc-két, hắn cũng không sợ hãiÝ thức bao phủ phạm vi tốt nhất là gần một trăm năm mươi mét, mà mười tám tầng căn nhà cũng vẫn chưa cao tới sáu mươi mét, khi Mạc Ngôn đạp chân lên mái nhà này, tình hình trong nhà hắn đã nhìn không sót một cái gì.Ở trong ý thức bản ngã, có hai điểm sáng nhất, một cái là Đỗ Tiểu Âm, người kia lại là Dũng đại ca trong miệng Concha.Mạc Ngôn tới đây chính là vì Đỗ Tiểu Âm, cho nên ý thức bản ngã trước hết tập trung vào nàng. Còn về Dũng Đại ca, cổ của hắn có cái bùa hộ mệnh bằng ngọc mới là điểm sáng lớn nhất, mà cái thân phận gọi là trùm thổ phỉ, ở trong mắt Mạc Ngôn cũng chỉ thật tầm thường.Đỗ Tiểu Âm và Dũng đại ca đều ở tầng thứ ba của căn nhà.Ngoài hai người bọn họ ra, tất cả những con tin khác đều bị giữ ở tầng lầu này, mọi người chen chúc thành một đám, hoảng sợ cuộn tròn ở trong góc phía nam. Ngoài ra, còn có hai tên cường đạo võ trang đầy đủ, một tên trông coi con tin, một tên canh giữ ở cửa sổ phía bắc tầng ba.Vẻ mặt Đỗ Tiểu Âm vẫn ung dung như trước, không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn mang theo vẻ tươi cười.Ở đối diện nàng, một người đàn ông sắc mặt trắng dã, đeo kính, hai tay đang ôm ngực, quay mặt về phía Đỗ Tiểu Âm không ngừng khẽ gật đầu.Người này không đến bốn mươi tuổi, chỉ nhìn từ mặt ngoài, càng giống như là một học giả.Không hề nghi ngờ, người này khẳng định chính là Dũng đại ca trong miệng Concha. Mạc Ngôn chú ý thấy, người này như đang nghe, tay phải luôn không tự giác vuốt ve bùa hộ mệnh bằng ngọc trước ngực.Kỳ thật, cái bùa hộ mệnh này cũng là điểm sáng thứ ba trong ý thức bản ngã, cũng may ngọc bội trước ngực Mạc Ngôn lúc này không nhảy ra quấy rối.Từ tình hình hiện trường, đàm phán dường như còn đang tiếp tục.Mặt Đỗ Tiểu Âm mỉm cười, bình tĩnh thương lượng cùng Dũng đại ca, đồng thời dùng di động báo cáo lại quá trình đàm phán về bộ chỉ huy hiện trường.Dũng đại ca cũng không ngăn cản hành động như vậy...Hắn mặc bộ đồ nông trang, trên người không mang bất kỳ vũ khí nào, trong cuộc thương lượng, trên mặt ngẫu nhiên còn lộ vẻ tươi cười.Nhìn qua, nếu không nhìn bối cảnh những con tin và cường đạo có võ trang, đây giống một cuộc đàm phán thương vụ hơn.Sau khi tập trung mục tiêu chủ yếu, ý thức chầm chậm hiện ra những tên cường đạo canh giữ ở chỗ khác.Một tên cường đạo canh giữ ở tầng một, mai phục ngay tại sau cửa cầu thang, đây cũng là con đường duy nhất tiến vào.Tầng hai, tầng bốn, năm đều có một tên cường đạo, phân biệt ẩn náu ở cửa sổ ba phương hướng đông, nam, tây, hơn nữa còn một tên cường đạo canh giữ ở cửa sổ phía bắc tầng ba. Đông Nam Tây Bắc bốn phương tám hướng toàn bộ bị bọn hắn khóa chết. Cứ như vậy tuy rằng lực lượng mỏng, nhưng ở trước tình huống này có khả năng áp dụng phương thức phòng ngự tốt nhất.Trong ý thức bản ngã, toàn bộ sinh vật đều phát sáng, thậm chí ngay cả mấy con chuột ẩn trốn ở trong góc nhà.Mạc Ngôn chậm rãi đi xuống phía dưới, cũng không vội vã hành động, mà tìm kiếm thuốc nổ theo lời Concha …Đối với Mạc Ngôn mà nói, mấy thứ này mới là đại sát khí thực sự, không tìm được chúng, sẽ không thể an tâm. Viên đạn nhiều hơn nữa, chung quy có thể trốn được, cho dù chịu một hai viên đạn, cũng chưa chắc mất mạng. Nhưng nếu như bị thứ này phát nổ, tính sát thương cơ bản là có thể so với vũ khí hủy diệt trên thế giới này, hơn nữa trong không gian hẹp như thế nào, lực sát thương lại càng cường đại.Kỳ thật, đây cũng là điều cảnh sát lo lắng nhất, thuốc nổ này hơn phân nửa là kíp nổ điều khiển, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái, kết cục sự kiện lần này không thể tránh khỏi bê bối...- Ba điểm, thật cũng không tính nhiều...Mạc Ngôn rất nhanh tìm được nơi để thuốc nổ, một trong số đó không có gì bất ngờ chính là ở trên người con tin. Người kia đang ở cửa cầu thang tầng 1, đây cũng là nơi đặt lượng thuốc nổ nhiều nhất. Mạc Ngôn đoán chừng, chỗ này một khi giật kíp nổ, ít nhất có thể bao trùm nửa tầng này.Một cái cuối cùng, chính là ở trên người Dũng đại ca... Bởi vậy có thể thấy được, người này nhìn như hào hoa phong nhã, giống học giả hơn là giống cường đạo, nhưng là một người dám ra tay với người khác, cũng dám hạ thủ chính mình.Mạc Ngôn cơ bản không hiểu đối với mấy thứ này, nhưng nhìn từ trang bị, hẳn là kíp nổ có điều khiển. Bởi vì hắn chú ý thấy, trong tay Dũng đại ca cầm một thiết bị bằng hộp thuốc lá, mặt trên có mấy cái nút. Mà tầm mắt của Đỗ Tiểu Âm, cũng nhiều lần dừng lại ở trên thiết bị này.Tình huống hiện trường đã rõ ràng, Mạc Ngôn cảm thấy được đã có thể hành động.Nhưng khi hắn đang chuẩn bị di chuyển nhanh hơn, thân hình lại đột nhiên đình trệ, hìhnh như nhớ ra cái gì đó.Lập tức, hắn xoay người nhanh chóng quay lại mái nhà, từ trên người tên cường đạo đã chết khéo léo lấy ra một cái bộ đàm.- Thiếu chút nữa xem nhẹ thứ này...Vừa rồi khi chuẩn bị hành động thì ý thức bản ngã đột nhiên tự động tập trung lỗ tai tên cường đạo, lúc này Mạc Ngôn mới chú ý thấy, trên lỗ tai người này lại khéo léo đeo thêm một cái tai nghe.... Mạc Ngôn đem tai nghe nhét vào lỗ tai, trong đó ngoài ngẫu nhiên sẽ có thanh âm tu tu, cũng không có thanh âm của hắn truyền ra. Bạn đang đọc truyện được tại Hoàn hảo...Mạc Ngôn nhẹ nhàng thở ra.Hắn quay lại mái nhà, cũng không phải muốn lấy bộ đàm của đối phương. Đồ chơi này với hắn mà nói, kỳ thật không có tác dụng gì, ở ý thức bẳn ngã bao phủ, cho dù có tiếng nói ở bên trong, có chuyện cũng thể che thân. Hắn sở dĩ quay lại mái nhà, chủ yếu là muốn biết mình có bị bại lộ hay không.Hiện tại xem ra, tín hiệu bộ đàm vẫn truyền như cũ, cũng không bị tắt, bởi vậy có thể nhận định, hắn chưa bại lộ, Nếu không mà nói, lúc này trong đó hẳn là đã tràn ngập tiếng động lớn và hỗn độn...- Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không chuyên nghiệp vẫn là không tốt…Mạc Ngôn ném tai nghe, trong lòng không khỏi cảm thán, cho dù có chân khí cùng ý thức bản ngã, nhưng mình là người không có kinh nghiệm thì không cách nào thay đổi. Nếu đổi lại là Đại Lý, một chuyện hắn làm đầu tiên nhất định là lục soát, nhất là có được manh mối, hai là tiêu trừ tai hoạ ngầm. Tuyệt đối sẽ không như chính mình, không quan tâm chuyện tiếp sau.- Bởi vậy có thể thấy được, công việc đều có nghệ thuật, những lời này là chính xác, chính mình phải học gì đó …Bởi vì nguyên nhân thời gian, Mạc Ngôn chỉ tiến hành ba giây đồng hồ, lập tức dưới chân phát lực, giống như bóng đêm từ thang lầu nhảy xuống.Trước hết cần giải quyết chính là cường đạo ở tầng năm.Tên cường đạo tầng năm đại khái là một tên an nhàn nhất trong toàn bộ mấy tên cường đạo, hắn cuộn tròn ở sau rương gỗ, vừa giám thị cửa sổ, vừa không ngừng chuốc bia vào miệng.Cửa sổ tầng năm cách mặt đất chừng hơn mười mét, bên ngoài lại tối om một mảnh, cảnh sát cho dù có tính toán đánh bất ngờ, cũng sẽ không ngốc đi lựa chọn cái chỗ này. Tương đối mà nói, áp lực với tên cường đạo tầng một cùng mái nhà là lớn nhất, cường đạo ở tầng hai, tầng ba, bốn và tầng năm áp lực nhỏ nhất.Mà lúc này, vị cường đạo này nhìn quen sinh tử, rất có chủ nghĩa lạc quan tinh thần chiến địa, an vị ở công sự che chắn, vừa huýt lên một khúc ngắn vừa ngẩng cổ lên mãnh liệt chuốc bia...Đương nhiên, việc làm này cũng có thể giải thích, sau khi kề bên tuyệt cảnh, bởi vì tuyệt vọng mà làm cho mình bị một loại gây tê hành vi.Mạc Ngôn giống như U Linh bay tới phía sau tên phỉ đồ này thì nhịn không được nghĩ, nếu Đỗ Tiểu Âm ở trong này, nàng sẽ giải thích hành vi này như thế nào đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...