Bắt cóc không giống giết người, tội phạm của loại này thường là có nhu cầu gì đó, tiền tài hoặc người. Sau khi
bắt cóc, tội phạm thường đem con tin giam giữ ở một không gian kín, khi
cảnh sát xử trí, thường phải đáp ứng nhu cầu của tội phạm, dùng thứ tội
phạm yêu cầu để dụ dỗ, tìm kiếm cơ hội bắt giữ.
Đối với Mộ Thanh mà nói, tính chất hành
động của Hô Diên Hạo giống như bắt cóc, động cơ là cầu tài, nơi giam giữ con tin chính là giữa hố rắn, bên ngoài không thể đi vào, giải cứu khó
khăn. Như thế phương án giải cứu chỉ có thể là đáp ứng yêu cầu của hắn,
dụ hắn rời khỏi địa điểm trước mặt, tiến vào khu vực mới, tìm kiếm thời
cơ giải cứu.
Đương nhiên, con tin là chính nàng, nàng muốn tự cứu lấy mình.
Nhưng Hô Diên Hạo không giống tội phạm
tầm thường, hắn giả dối đa nghi, tàn nhẫn biến thái, vô cùng nguy hiểm.
Gặp loại tội phạm này, cho dù là nhà tâm lý học về tội phạm hoặc chuyên
gia đàm phán chuyên nghiệp nhất trên thế giới, cũng chỉ có thể nói một
câu —— đừng để đối phương nắm được bước đi của ngươi.
Hô Diên Hạo có tâm thử nàng, nàng lại
không thời gian dây dưa với hắn. Nguyên Tu và Nguyệt Sát phát hiện ra
nàng biến mất chắc chắn sẽ lục tìm khắp nơi, bọn họ có thể sẽ tiến vào
con đường này, kéo dài càng lâu, bọn họ tìm không được nàng, khả năng
gặp nguy hiểm lại càng lớn. Đường này rất nguy hiểm, thà rằng nàng tự
cứu lấy mình, sớm đi thoát đi, sớm gặp lại bọn họ.
Mộ Thanh không thèm nhìn Hô Diên Hạo,
không ăn thứ hắn đưa đến, đả kích hắn, tất cả đều là để loạn bước đi của hắn. Lúc này đột nhiên khơi lên phương pháp ra khỏi mật đạo, tâm hắn
nhất định sẽ loạn, thời gian của nàng sẽ không lãng phí nữa.
Trong con ngươi của Hô Diên Hạo quả nhiên trở nên lạnh lẽo, hỏi: “Bổn vương sai rồi?”
“Quá sai.” Mộ Thanh nói, “Không vào
hang cọp, làm sao bắt được cọp con, thứ ngươi muốn tìm ở bên dưới hang
rắn, nếu ngươi không xuống thì làm sao tìm được.”
“Làm sao ngươi biết ở dưới hang rắn?”
“Chủ nhân nơi này nói.”
“…”
“Suốt quãng đường đi này, tính tình của chủ nhân địa cung đã được thể hiện rõ ràng. Lăng tẩm chính là nơi yên
giấc, sự chết cũng như sự sống, dân chúng cũng được, vương hầu cũng thế, lăng mộ bị trộm hoặc bị hủy là việc vô cùng nhục nhã, phòng bị còn
không kịp, ai muốn tự tay hủy đi lăng tẩm của chính mình? Người làm việc này, không chịu sự gò bó của thế tục, chắc chắn là người tiêu sái.
Không cần lăng mộ đó là không cần những chuyện phía sau, như thế sao cần để ý những vật ngoài thân? Trong địa cung này nếu có kho báu, lấy sự
tiêu sái của chủ nhân, tất nhiên sẽ không để ý khi bị người khác lấy
đi.”
“Nhưng thứ gì thuộc về mình, hắn không
muốn bị những kẻ vô dụng đạt được dễ dàng, đây là sự kiêu ngạo của kẻ bề trên. Hắn thông hiểu cơ quan như thế, am hiểu lòng người như thế, trên
đời khó gặp địch thủ, cho nên bố trí cơ quan lăng tẩm này, cô độc chờ
đợi ngàn năm, cầu người có thể phá giải cơ quan và câu đố của hắn. Ta
suy đoán như thế, cũng bởi vì ở tiền điện bố trí cơ quan vô cùng hung
hiểm sơ sẩy chút là mất mạng, nhưng hai nơi phía sau lại không có sát
chiêu. Trong mật đạo là câu đố tâm lý, không có sát khí trí mạng, nơi
này là câu đố cơ quan, tuy có sát khí, nhưng lại ngầm nêu lên. Nếu như
chỉ vì giết chúng ta, cần gì phải như thế? Một cao thủ thông hiểu cơ
quan, không thiếu nhất chính là phương pháp giết người.”
“Tiền điện, hắn chọn lựa người có thể
khám phá cơ quan. Mật đạo, hắn chọn lựa là người am hiểu lòng người. Ba
lối rẽ, hắn lựa chọn người dũng cảm.” Mộ Thanh nhìn đàn rắn đen trườn bò ở chân tường đối diện, nói: “Ta cảm thấy hắn như đang chọn lựa người kế thừa, lựa chọn người giống như hắn. Hắn thông hiểu cơ quan, chọn người
có thể phá giải cơ quan của hắn. Hắn am hiểu lòng người, chọn người có
thể thấu hiểu tâm ý của hắn. Ba lối rẽ lựa chọn người dũng cảm, nhưng
không chỉ là kẻ dám xông vào cơ quan, bởi vì người có thể vượt qua hai
thử thách phía trước là kẻ có sự dũng cảm, nhưng hắn cần không chỉ chút
bản lĩnh đó, hắn muốn kẻ dám mạo hiểm! Dám vào hang hổ, từ chỗ chết mà
tìm ra đường sống.”
Ở nơi này có thể coi là hang hổ, không phải ổ rắn hay sao?
Người bình thường nhìn thấy nơi nguy
hiểm thế này chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp tránh đi, nghĩ cách mở cửa đá ở phía đối diện. Suy nghĩ như thế quá đơn giản, nhưng tâm tư của chủ nhân nơi này lại không đơn giản, hắn nghĩ đến những nơi không thể tưởng
tượng nổi, cho nên dưới hang rắn chắc chắn có gì đó, điều này không phải là lừa Hô Diên Hạo.
Nhưng Hô Diên Hạo lại không quá tin, “Nói đến nói đi, cũng chỉ là ngươi phỏng đoán.”
“Đều không phải là phỏng đoán. Hành vi
của con người thường bộc lộ tâm lý, từ tâm lý có thể đoán trước hành vi. Giống như Hô Diên vương tử, trong núi Thanh Châu, từ thủ pháp giết
người của ngươi có thể phỏng đoán được tâm lý, lại từ tâm lý của ngươi
có thể đoán trước được địa điểm tiếp theo ngươi chọn gây án, chuyện này
không khó.” Mộ Thanh lãnh đạm nói, nàng không thể động, không nhìn thấy
ánh mắt của ngươi bên cạnh, lại có thể cảm nhận được không khí gợn sóng.
Bóng rắn ở xa xa bắt đầu chuyển động,
ánh mắt nam tử so với những chiếc nanh độc càng thêm nguy hiểm, giấu
giếm khiếp sợ, cũng giấu giếm sát khí.
Hắn một mình lén vào Thanh Châu, ý đồ
dùng sức một người giết năm vạn tân quân Tây Bắc, vốn là trí dũng chi
mưu không thể hoàn hảo hơn, lại bại bởi một lần đuổi bắt trong rừng rậm. Hắn chưa bao giờ biết mình bại lộ như thế nào, chỉ biết đêm đó Lỗ Đại
dẫn người đuổi bắt hắn, mà thiếu niên này lần đầu xuất hiện trước mặt
hắn là trên thảo nguyên Hô Tra.
Lấy khả năng Lỗ Đại, không nên là người đánh bại hắn. Hắn từng phái người điều tra, nhưng những người trong tân quân Tây Bắc biết được việc này quá ít, ba người đã chết có hai người
lấy lý do đau bụng đưa đến trướng quân y che dấu, tân quân phần lớn chỉ
biết sau đó lại chết thêm một gã binh nhóm lửa, mà hơn trăm tân binh
diễn luyện đêm đó đối với việc này giữ kín như bưng, hắn không muốn
người của hắn bởi vì điều tra việc này mà bại lộ thân phận, cho nên dừng điều tra.
Việc này vẫn luôn là bí ẩn chưa có lời đáp trong lòng hắn, thì ra tất cả đều do nàng?!
Nàng, ở núi Thanh Châu đả bại hắn, trên thảo nguyên Hô Tra đối đầu hắn, trong phủ Đại tướng quân chút nữa khiến hắn bại lộ thân phận, trong địa cung lừa hắn một mình tiến vào con
đường kia…
Thì ra đều là nàng! Là nàng hủy đi kế
hoạch ở Thanh Châu của hắn, hủy đi lời thề hứa hẹn quân công trong Vương trướng, làm cho hắn bởi vì thất bại mà không dám trở về bộ tộc, phải
tránh ở Gia Lan Quan suốt một tháng, suýt nữa bỏ lỡ đại sự đoạt vị!
Nam tử nhìn chằm chằm thiếu niên, cổ
tay áo khẽ động, dao găm lóe sáng ở một góc nàng không nhìn thấy, giống
như sương tuyết, sát khí nổi lên!
“Ngươi muốn giết ta.” Mộ Thanh đột
nhiên nói, “Ngươi thua ở trên tay ta, ngươi cảm thấy có hứng thú khiêu
chiến, ngươi không muốn vì thất bại mà giết ta, nhưng ngươi tuyệt đối
không cho phép một người có thể nhìn thấu tâm tư của ngươi sống trên
đời.”
Ánh sáng dưới cổ tay áo Hô Diên Hạo hơi ngừng lại, cười lạnh một tiếng, đột nhiên bỏ ra, duỗi tay, bóp lấy cổ Mộ Thanh!
Hắn đi đến đối diện nàng, cùng nàng mặt đối mặt, để cho nàng thấy rõ sự tàn khốc và sát ý trong đáy mắt hắn,
“Đúng vậy! Bổn vương cảm thấy ngươi thú vị, một kẻ có thể phá hủy diệu
kế của bổn vương ở núi Thanh Châu, có thể sử dụng con kiến đả bại bổn
vương, có thể lừa bổn vương tiến vào con đường kia, đáng để bổn vương
cảm thấy hứng thú. Nhưng bổn vương không thích ngươi, ngươi còn sống sẽ
làm hỏng chuyện của ta.”
Nàng chỉ theo quân ba tháng, đã mấy lần phá hỏng chuyện của hắn, trên đời có nàng đối với hắn mà nói chính là
đại địch, hắn không thích người có thể nhìn thấu hắn bất cứ lúc nào.
Thiếu niên này, không thể giữ!
“Ngươi sẽ không giết ta.” Trong con
ngươi Mộ Thanh vẫn không có sự sợ hãi, trong suốt giống như có thể nhìn
thấu tâm tư sâu nhất của nam tử, “Ngươi ngay cả bóp cổ ta cổ đều để lại
một đường hô hấp, ta vẫn có thể nói nói. Hành vi phản ánh tâm lý, ngươi
đang do dự.”
Cánh tay hơi ngừng một chút, rồi lập
tức siết chặt! Khuôn mặt của nam tử dường như dán trên mặt nàng, đáy mắt tàn bạo sát khí, “Ngươi ngại bổn vương không lập tức giết ngươi, cho
nên vội vã muốn chết?”
Mộ Thanh không thể hô hấp, cũng không thể mở miệng, con ngươi lại vẫn rõ ràng như trước.
Ánh mắt kia thành công chọc giận nam
tử, hắn nhẹ buông tay, cho nàng một hơi hô hấp, cười lạnh, “Nói! Nói cho bổn vương! Bổn vương vì sao phải do dự, vì sao không giết ngươi! Ngươi
không phải tự xưng là hiểu biết bổn vương? Vậy nói đi, nếu nói sai, bổn
vương sẽ đem ngươi bỏ lại hang rắn này!”
Mộ Thanh nghe thấy hắn nhắc đến hang
rắn liền lộ ra nụ cười trào phúng, “Ngươi dự đoán được trong địa cung có kho báu, vì thế không muốn bỏ qua bất cứ chỗ nào có khả năng. Ổ rắn kia sâu khoảng một trượng, đi xuống sẽ không lên được, ngươi trời sinh tính đa nghi, sợ ta lừa ngươi xuống bên dưới, cho nên ngươi nhất định sẽ
mang ta đi xuống cùng. Ngươi muốn giết ta, nhưng ngươi càng cảm thấy kho báu trong địa cung mới là chuyện ngươi quan tâm nhất. Giết ta, lúc nào
đều có thể.”
Bàn tay nam tử khẽ thả lỏng, lập tức
buông ra, lặng im một lát, bỗng nhiên ngửa đầu cười to, tiếng cười ở
giữa hang đá vang lên cuồng vọng tùy ý, trong đáy mắt u tối giống như
hàm chứa thích thú, sát ý, phức tạp. Hắn nhìn nàng dựa tường ngồi, rõ
ràng sống chết trong tay hắn, lại thành người duy nhất thế gian này sau
khi rơi vào tay hắn, sau khi hắn động sát khí còn có thể sống sót.
“Được! Ngươi đã muốn cùng bổn vương
xuống hang rắn kia như vậy, bổn vương mang ngươi đi xuống! Nếu như phía
dưới không có đường, bổn vương sẽ đem ngươi làm mồi cho rắn!” Hắn một
tay nàng kéo lên, không hề dịu dàng vác nàng lên vai!
Lực kéo lớn đến nỗi khiến Mộ Thanh hoa
mắt váng đầu, dịch trong dạ dầy chỉ muốn phun ra, nàng lại cố nén, nhíu
mi nín thở. May mắn Hô Diên Hạo biến thái, thích đem người khiêng giống
như hàng hóa, mà không phải cõng như Chương Đồng lúc trước, nhưng nàng
không dám cam đoan hắn không phát hiện ra điều gì khác thường.
Nguyên Tu không thể phát hiện, đó là
bởi vì hắn chưa từng chạm vào nữ tử, Hô Diên Hạo thì không chắc, hơn nữa hắn trời sinh tính đa nghi!
Hô Diên Hạo đem nàng khiêng lên, quả nhiên ngừng một chút.
Tim Mộ Thanh phút chốc bị nhắc lên!
Lại nghe Hô Diên Hạo trào phúng cười
nói: “Nam nhi Đại Hưng luôn luôn không bằng nam nhi thảo nguyên, gầy gò
yếu đuối, chẳng khác gì con gà con!”
Mộ Thanh: “…”
Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, môi nhếch
thành đao, đầu óc bỗng nhiên nhớ tới một câu mắng chửi ở kiếp trước ——
ngươi mới là gà con! Cả nhà ngươi đều là gà con!
Hô Diên Hạo cười, khiêng nàng nhảy xuống hang rắn!
Hang rắn sâu khoảng một trượng, vách tường ẩm ướt trơn trượt, Hô Diên Hạo miễn cưỡng mượn lực, đạp vài cái, rơi xuống mặt đất.
Dưới chân máu bắn tung tóe, một vài con rắn bị đạp thành thịt nát, Mộ Thanh treo ngược, nửa khoát trên bả vai
Hô Diên Hạo, trong hang không đốt đèn, chỉ có ánh sáng nhợt nhạt của
ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, nàng nhìn thấy mặt đất bóng rắn vặn
vẹo, trong chớp mắt Hô Diên Hạo rơi xuống, tránh dạt ra hai bên, da rắn
cọ xát vào nhau xàn xạt, mùi tanh hôi đập vào mặt, làm người ta muốn
nôn. So sánh với mùi này, Mộ Thanh cảm thấy mùi thi thể vẫn dễ ngửi hơn.
Nhưng đám rắn độc này lại không có một
con dám cắn Hô Diên Hạo, hắn rơi xuống mặt đất liền toàn bộ chạy tứ tán, trừ bỏ một vài con bị đạp chết dưới chân hắn, còn lại trốn đi bốn phía, bởi vì số lượng nhiều, chồng chất lên một chỗ dần dần cao, vách tường
thoạt nhìn giống như một bức tường rắn, liếc mắt một cái, da đầu run
lên.
Hô Diên Hạo nhăn mi, liếc nhìn Mộ
Thanh. Từ phía trên nhảy xuống, hắn ở trên tường dẫm ba cái, nàng ở trên đầu vai hắn cũng chấn động ba lần, thân mình khoát lên trên vai hắn,
vốn tưởng rằng đơn bạc gầy yếu, lại mềm mại ngoài ý muốn, so với tưởng
tượng nhẹ hơn rất nhiều.
Từ khi bắt cóc nàng ở ngoài lối rẽ,
trong lòng hắn đã có chút cảm giác cổ quái, nhưng nhất thời không nghĩ
ra cổ quái ở chỗ nơi nào, kết quả vừa rồi khiêng nàng, mang nàng nhảy
xuống, cảm giác cổ quái này càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn không
thể bỏ qua.
Nàng…
“Bên kia!” Đúng lúc Hô Diên Hạo đang nghi ngờ, Mộ Thanh bỗng nhiên mở miệng, quay đầu nhìn về phía vách tường bên trái.
Nơi đó, có một con đường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...