9/12, *tung
bông* chúc mừng sinh nhật nàng Hana, một độc giả yêu quý của nhà ta,
chúc nàng lúc nào cũng dễ thương, xinh đẹp, vui vẻ và ủng hộ nhà ta
nhiều hơn nữa, như đã hứa, chương này dành tặng cho nàng ^^
Các tềnh yêu sinh nhật ngày nào cứ cmt để ta biết mà chúc nhé. Yêu các nàng:3
Gió tây gào thét, Mộ Thanh ngồi ở trong đình, khuôn mặt lạnh lùng.
Nguyên Tu tức giận nở nụ cười, gọi lại thân binh đang muốn bỏ chạy kia: “Ngươi không nhìn thấy cái gì? Mau trở về đây!”
“Cái gì
cũng không nhìn thấy!” Thân binh kia lắc đầu như trống bỏi, nhưng vẫn
không đi vào trong đình, Nguyên Tu vừa gọi một tiếng, hắn càng lùi xa
hơn.
“Đại tướng quân của các ngươi cho ta
xem khối thịt bị mất ở trên đùi hắn thôi.” Khuôn mặt Mộ Thanh giống như
phủ một tầng sương lạnh, đứng dậy nói.
“À, khối thịt kia…” Thân binh đứng ở xa xa sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn vào trong đình, lại
lập tức cúi đầu, lầm bẩm: “Cái gì cũng không nhìn thấy! Cái gì cũng
không nhìn thấy...”
Khuôn mặt của Mộ Thanh bắt đầu đen đi, tức giận nhìn về phía Nguyên Tu, hắn chọn thân binh ở chỗ nào vậy, thật sự là kẻ ngốc!
Sắc mặt Nguyên Tu cũng hơi xanh, xấu hổ cười với Mộ Thanh, lại quay sang nói với thân binh kia: “Ngươi suy nghĩ linh tinh cái gì! Mau đến gần đây! Vừa rồi muốn báo cáo chuyện gì?”
“A? Báo cáo chuyện gì? À... báo, báo
cáo...” Thân binh kia giống như rơi vào mộng, đột nhiên không nhớ nổi
phải báo cáo chuyện gì, suy nghĩ nửa ngày, mới hô một lên tiếng, kéo cổ
họng đứng ở xa xa nói, “Báo Đại tướng quân! Đầu và tay chân của Tiểu
Trịnh đã tìm được, Đào Tử chưa có tin tức gì, vẫn đang tìm!”
Tiểu Trịnh bị giết hại ở gần trướng
quân lương, các tướng quân đoán thi thể bị chôn cũng không xa trướng
quân lương lắm, vì thế huy động mọi người đào sâu đến ba thước quanh
trướng quân lương, cuối cùng cũng đào ra được đầu và một phần tay chân
của Tiểu Trịnh bị chôn ở sau phòng chứa củi, cảnh tượng kia... hắn
thật sự không dám nghĩ lại!
Mọi người ở trướng quân lương nói,
chiều muộn hôm qua nghe thấy hậu viện có tiếng bổ củi, bình thường vẫn
có những trường hợp làm ban ngày không xong việc, ban đêm bổ củi là
chuyện thường, bởi vậy không ai chú ý lắm, nay ngẫm lại tiếng bổ củi kia có lẽ chính là tiếng phanh thây. Tiểu Trịnh bị phanh thây ngay ở trong
trướng quân lương, đám Hỏa Đầu binh nghe được chuyện này náo động cả
lên, lúc này vẫn đang cùng đại quân tìm kiếm Hô Diên Hạo.
Nguyên Tu nghe thấy là chuyện của Tiểu
Trịnh, ánh mắt lập tức trầm xuống. Trong quân chỉ biết Hô Diên Hạo trà
trộn vào quan thành giết người, lại không biết hắn có thể dịch dung
thành người bên cạnh. Việc này nếu như để tướng sĩ trong quân biết được, khó tránh khỏi chuyện lòng người vì nghi ngờ mà sinh rối loạn, cho nên
hắn ra lệnh dấu kín chuyện này, tìm người trước. Chuyện thả Hô Diên Hạo
ra khỏi thành, trong lòng hắn đã có kế sách, chỉ đợi tối nay bàn bạc kỹ
lại với lão tướng quân.
“Tìm được thì đưa thi cốt đến Linh đường, không thấy tiếp tục tìm!”
“Vâng!” Thân binh tuân lệnh, ôm quyền
hô một tiếng, theo thói quen ngẩng đầu, lại thoáng nhìn cảnh tượng trong đình, lập tức cúi đầu, vội vàng lui đi, một đường vẫn nghe thấy hắn lẩm bẩm, “Không nhìn thấy, không nhìn thấy...”
Nguyên Tu chộp lấy bầu rượu trên bàn ném về phía thân binh kia, “Câm miệng của ngươi lại!”
Ầm một tiếng, bầu rượu rơi xuống đất, thân binh kia vội vàng nhảy tránh đi, chớp mắt đã chạy xa.
Không thể trách hắn nghĩ nhiều, cảnh
tượng kia đập vào mắt —— Đại tướng quân đứng ở trước mặt Anh Duệ tướng
quân, quần áo cởi sạch chỉ còn lại tiết khố, Anh Duệ tướng quân ngồi,
nhìn chằm chằm Đại tướng quân...
Khụ!
Không ngờ Đại tướng quân lại có khẩu vị này! Khó trách Lỗ tướng quân nói, Đại tướng quân ngay cả kỹ viện cũng
chưa từng đến, mông nữ nhân cũng chưa từng sờ, thì ra là không thích sờ! Đại tướng quân thích nam phong* sao?
*Nam phong, đoạn tụ: đều là chỉ tình yêu đồng giới của nam tử.
Thiếu niên thân binh tự cho là phát
hiện ra bí mật của Đại tướng quân cảm thấy thà rằng hắn bị bầu rượu kia
đập cho choáng váng còn hơn!
Sau này Đại tướng quân sẽ không giết hắn diệt khẩu chứ?
*
Trong đình, Nguyên Tu mặc áo bào vào,
thấy sắc mặt Mộ Thanh vẫn còn đen, cười nói: “Đừng tức giận tiểu tử kia! Ngày thường thao luyện mệt mỏi, không ít kẻ đêm đến ra sông tắm rửa
trần truồng đứng nói chuyện! Nam nhi trong quân không câu nệ tiểu tiết,
có ở trần cũng không có gì ngạc nhiên!”
Vài năm trước hắn chưa làm Đại tướng
quân, cũng không ít lần ở trần tắm rửa với tướng sĩ trong quân, đã thành thói quen, hơn nữa tối nay hắn cũng chưa cởi sạch hoàn toàn! [Leo: anh còn định cởi sạch nữa hả???]
Mà cho dù có cởi sạch cũng không sao cả, trong quân đều là hán tử thô lỗ, nào có nữ nhân!
“Được rồi, tiểu tử ngươi đừng dài mặt
như thế nữa. Thi thể của Tiểu Trịnh tìm được rồi, mau đến Linh đường
nhìn xem.” Nguyên Tu nói.
Mộ Thanh vẫn im lặng, đứng dậy đi ra khỏi đình.
Nguyên Tu đi theo phía sau nàng, hai người đi thẳng đến Linh đường.
Linh đường xây ở phía sau phòng hội
họp, đèn lồng màu trắng thuần chiếu lên ba chiếc quan tài, hai chiếc
quan tài trống không, một chiếc quan tài chứa thi cốt vừa được thêm vào
đầu và tay chân. Một khuôn mặt gầy gò, máu thịt hòa với cát bùn. Từng
phóng trên yên ngựa giết địch, ngậm máu nở nụ cười, nay đầu lâu lấm đất
cùng với tay chân chắp vá vào một bộ xương trắng không hoàn chỉnh, trung thành bỏ mình trong quan thành.
Khi Nguyên Tu từ trong Linh đường đi
ra, khoanh tay đứng ở cửa, hít sâu một ngụm gió đêm, gió đêm Tây Bắc sắc lạnh như đao, cắt qua yết hầu. Phía sau truyền đến tiếng bước chân của
thiếu niên, hắn chưa quay đầu, chỉ đưa mắt nhìn đại mạc ở quan ngoại.
Nàng nói đúng, trong doanh trướng của
Lỗ Đại là mất tích một người, tối nay trong quân tìm được xác chết của
Tiểu Trịnh, nhưng thi thể của binh lính dưới trướng Lỗ Đại có lẽ không
thể tìm được.
Mười năm ở Tây Bắc, năm tháng như cát
bụi, vùi chôn xương cốt của mười vạn tướng sĩ, một năm kia, hắn cũng
suýt nữa táng thân trong sa mạc cát vàng, không thể trở về, từ nay về
sau cũng chỉ có thể dùng xương cốt bảo vệ biên giới.
Năm ấy, hắn lớn hơn nàng bây giờ một
tuổi, mười bảy, chính là cái tuổi nhiệt huyết nhất. Người trong thiên hạ chỉ nhắc đến chuyện hắn dùng tám ngàn kỵ binh đánh bất ngờ vào doanh
trướng Lặc Đan, tiêu diệt ba ngàn kỵ binh Lặc Đan, giết chết Đột Đáp
vương tử, lại không biết tướng sĩ theo hắn xuất quan có hai vạn, bọn họ
bỏ xác lại trong trận bão cát của sa mạc, cát vàng là mộ, hài cốt không
còn. Thiên hạ không biết, tám ngàn kỵ binh cũng suýt nữa chết ở đại mạc, là hắn vẫn cười ngồi trên cát vàng, cắt thịt uống máu, khích lệ sĩ khí, cố gắng chống đỡ, cuối cùng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết.
Đại quân tìm được nguồn nước nghỉ ngơi
phục hồi ba ngày, hắn cũng phát sốt ba ngày, ngày đánh bất ngờ vào doanh trướng Lặc Đan, cho dù bị thương hắn vẫn liều chết xông lên phía trước, một tên bắn chết Đột Đáp Vương tử, binh lính được khích lệ sĩ khí sôi
trào, binh Lặc Đan đại loạn, sau trận chiến ấy, hắn trở lại quan thành,
tĩnh dưỡng ròng rã ba tháng.
Hắn đã trở lại, nhưng có nhiều tướng sĩ không thể trở về, khắp nơi trên đại mạc đều là phần mộ của bọn họ.
“Lúc này, quả nhiên có rượu uống vẫn tốt hơn!” Nguyên Tu cười, liếc mắt nhìn Mộ Thanh một cái.
Hắn cũng không biết vì sao lại nói
những chuyện kia với tiểu tử này, có lẽ vì hắn là nhân vật truyền kỳ rất lâu rồi mới xuất hiện trong Tây Bắc quân, được nhiều người tôn sùng... cho nên bọn họ có điểm giống nhau. Có lẽ người khác không hiểu, nhưng
hắn có thể.
“Ngươi ở lại trong phủ hai ngày, đợi
đem Hô Diên Hạo thả ra khỏi thành hãy trở về.” Nguyên Tu nói. Trong núi
Thanh Châu, thảo nguyên Hô Tra, phủ Đại tướng quân, ba lần hắn đều đánh
bại Hô Diên Hạo, lấy tính cách của Hô Diên Hạo, chắc chắn sẽ không bỏ
qua. Chỉ cần Hô Diên Hạo còn ở trong quan thành, hắn sẽ không để tiểu tử này ra khỏi phủ Đại tướng quân, Hô Diên Hạo giỏi nhất là việc ám sát
ngầm, không thể lơi lỏng đề phòng.
Mộ Thanh sớm đoán được, cho nên khi nghe hắn nói như thế nàng chỉ gật đầu.
“Canh ba rồi, trở về nghỉ ngơi đi, mấy
ngày nữa sẽ rất bận.” Nguyên Tu bảo Mộ Thanh đi nghỉ ngơi, chính mình
lại khoanh tay đứng ở bên ngoài Linh đường, giống như không có ý định đi nghỉ.
Mộ Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh trăng che cát vàng, nến trắng lạnh lẽo, nam tử khoanh tay đứng, trong
bóng đêm như thấy càn khôn vang vọng, thẳng thắn cương nghị. Hắn là con
trai trưởng của Nguyên gia, con cháu sĩ tộc, theo luật lệ của Đại Hưng,
con cháu sĩ tộc không cần nhập ngũ, không cần theo học đường, vẫn có thể vào triều nhận quan chức. Bằng thân phận cao quý của mình, hắn vốn
không nên đến nơi biên quan lạnh lẽo tàn khốc này nhận trách nhiệm giết
địch bảo vệ biên giới, chỉ cần ở Thịnh Kinh trải qua những ngày phồn hoa an nhàn, đã là phú quý hưởng không hết. Nhưng phú quý không dập tắt
được ý chí đền nợ nước thù nhà của hắn.
Chuyện chiến sự kia hắn chưa kể hết,
nhưng kinh hiểm nhất là sau khi hắn cắt thịt, mất nước mất máu, lại vẫn
có thể sống sót chiến thắng trở về. Chiến thần được cả dân chúng trong
thiên hạ sùng bái, cũng từng trải qua hiểm cảnh, cũng từng có đoạn năm
tháng gian khổ như thế.
Ở biên quan mười năm, hắn mất đi vẻ
kiêu ngạo yếu ớt mà đám quý tộc vốn có, cùng tướng sĩ ăn chung bát, uống chung chén, tắm chung sông, luyện thành một thân hào khí, khát máu Hồ
Lỗ, khi giết địch cười, bảo vệ tướng sĩ bảo vệ quốc gia!
Mộ Thanh kính nể không nhiều người, Nguyên Tu là một trong số đó.
Mộ Thanh bước xuống dưới thềm đá, đi ba bước thì ngừng lại, thấy Nguyên Tu vẫn đứng ở ngoài Linh đường, cuối
cùng không nhịn được lên tiếng: “Đại tướng quân.”
“Ừ?” Nguyên Tu sửng sốt, quay đầu lại.
“Ta từng tiếp nhận một vụ án, có một
người đến quan phủ báo án, nghi ngờ trong nhà có người bị kẻ xấu hãm
hại. Khi bộ khoái tìm đến nhà của kẻ xấu kia, chỉ tìm thấy đầu và tay
chân của người nọ, thân mình và những bộ phận còn lại đào ba thước cũng
không tìm thấy. Sau đó kẻ xấu kia khai nhận, hắn đem xác chết cắt thành
những miếng nhỏ, ném cho chó ăn, lại bởi vì quá nhiều thịt, chó ăn không hết, cho nên bỏ vào nồi nấu, đem cho láng giềng.”
Thật ra đây là vụ án ở kiếp trước của
nàng, sau khi vụ án được phá, đồng sự của của nàng không bao giờ ăn thức ăn mà hàng xóm đưa nữa, nhất là thức ăn liên quan đến thịt.
Nguyên Tu: “...”
Cho nên?
Tiểu tử này nói việc đó có dụng ý gì?
“Hung thủ trên đời rất nhiều, ngoài ý muốn ăn thịt người không chỉ có một mình Đại tướng quân.”
“...”
“Những người kia ăn một mâm, Đại tướng quân chỉ ăn một vài miếng.”
“...”
Gió đêm thổi qua, Nguyên Tu cúi đầu ho khan một tiếng, “Đa tạ.”
Cuối cùng hắn cũng nghe hiểu, tiểu tử kia đang an ủi hắn, chỉ là... cách thức an ủi thật không giống người thường.
“Không cần cảm tạ.” Mộ Thanh gật đầu, lãnh đạm nói.
“Khụ!” Nguyên Tu cúi đầu, ho càng lợi hại hơn.
“Tề Hạ còn ở trong phủ, nếu Đại tướng
quân nhiễm phong hàn, tìm quân y đến xem, mạt tướng trở về trước.” Mộ
Thanh dứt lời, lập tức xoay người rời đi, một đường chưa quay đầu lại.
Bên ngoài Linh đường, một lúc lâu sau nam tử mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn rời đi, khóe môi mang theo ý cười.
Tiểu tử này, thật sự là bảo bối!
Bảo bối cổ quái.
*
Xác chết của Đào Tử cuối cùng cũng được tìm thấy khi rạng sáng, chạng vạng hôm qua hắn đến chuồng ngựa, cho nên Nguyên Tu hoài nghi hắn bị giết hại chung quanh khu chuồng ngựa, phái
người tìm cẩn thận. Khu chuồng ngựa rất rộng, đào cả một đêm cho đến tận khi trời sắp sáng, mới đào ra xác chết của Đào Tử.
Hô Diên Hạo là kẻ thông minh giả dối,
nếu cỏ ở gần chuồng ngựa bị đào bới lên rất dễ dàng phát hiện, nên hắn
chọn chôn thi thể ngay ở trong chuồng ngựa.
Khi xác chết được đào ra, mọi người
kinh ngạc, trên khuôn mặt của xác chết phủ bùn vàng, một lớp thật dày,
gió thổi qua, mùi máu tanh nức mũi. Xác chết đã bị gọt mặt, đắp vào một
lớp bùn, coi như một khuôn mặt vô hình. Thi thể được nâng đến Linh đường ở phủ Đại tướng quân, Nguyên Tu thông qua vết sẹo trên bụng trái của
xác chết mà xác nhận đó chính là Đào Tử, vết thương kia là vết đao của
người Hồ, do một lần chinh chiến vì bảo vệ hắn mà có.
Sáng sớm hôm nay, vào thời gian các
tướng sĩ thao luyện, tiếng kèn quân thổi vang cả tòa thành, tang báo
phát ra từ phủ Đại tướng quân, bốn phía của cửa phủ để ngỏ, người không
biết còn tưởng rằng là Nguyên Tu mất, nhưng tướng sĩ trong cả thành đều
biết, phát tang cho hai vị binh sĩ đã chết.
Cố lão tướng quân dẫn chúng tướng trong Gia Lan thành đến phúng viếng, Nguyên Tu mặc áo bào trắng đứng ở trong
Linh đường, uống máu thề, thề ghi nhớ món nợ máu này trên người Địch
Nhân, xuất binh bắt địch!
Chúng tướng đều xin đi ứng chiến,
Nguyên Tu chỉ điểm hai vị tướng dũng mãnh là Lỗ Đại và Vương Vệ Hải, bảo hai người trở về doanh trướng chuẩn bị, đợi sau khi hạ táng Đào Tử và
Tiểu Trịnh sẽ lập tức xuất binh.
Xuất binh là ba ngày sau, Mộ Thanh thân là tướng lĩnh trong Thạch Quan thành không được gọi xuất chiến, nàng
cũng không muốn ra trận, bởi vì nàng hiểu rõ, trận chiến này chẳng qua
là muốn thả Hô Diên Hạo ra ngoài. Ngay cả việc xử lý tang lễ trong ba
ngày này cũng là cho Hô Diên Hạo thời gian trà trộn vào trong quân.
Vương trướng của Địch Vương ở phía nam
thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Đặc, Lỗ Đại và Vương Vệ Hải lãnh binh về phía bộ
tộc Địch Nhân, đóng quân ở bên cạnh Nhung quân trên thảo nguyên Ô Nhĩ
Khố Đặc. Khi Ô Na quân cùng Nguyệt Thị quân nghe tin lập tức hành động,
cử năm vạn đại quân cắt đứt đường lui của Lỗ Đại và Vương Vệ Hải, cũng
không ngờ Nguyên Tu lại đích thân dẫn một đội kỵ binh xuất hiện phía sau bọn họ, mà Lỗ Đại và Vương Vệ Hải vốn muốn đến tộc Địch Nhân lại đột
ngột chuyển hướng quay lại, hai quân vây kín, đem năm vạn liên quân Ngũ
Hồ vây tiêu diệt!
Bộ tộc Địch Nhân nghe tin muốn tới cứu, nhưng bởi vì Địch Vương bệnh nặng, Vương hậu vì phòng ngừa Vương trướng hỗn loạn, không cho phép xuất động quân đội, hạ lệnh coi giữ Vương
trướng. Bốn người con trai của lão Địch Vương vì tranh cướp vương vị, có người muốn ở lại bảo vệ Vương trướng, có kẻ lại cho rằng phải xuất
binh, khắc khẩu một hồi, cũng đã bỏ lỡ mất cơ hội tham chiến tốt nhất.
Một trận chiến này, Tây Bắc quân chém
giết hơn ba vạn quân của liên quân Ngũ Hồ, bắt tù năm ngàn người, từ sau khi liên quân Ngũ Hồ lui về trăm dặm, đây là trận chiến đầu tiên, cũng
là một trận thắng đậm!
Sau khi đại quân trở về, cả quan thành
sôi trào, năm ngàn tù binh bị giam trong nhà tù ở quan ngoại. Đêm đó, có năm người được đưa ra, nhân lúc đêm đen đưa vào phủ Đại tướng quân.
Trong gian phòng bên ngoài thư phòng, Mộ Thanh nhìn năm binh lính người Hồ bị buộc chặt, quay đầu nhìn về phía Nguyên Tu.
Nguyên Tu dẫn nàng vào trong thư phòng, xoay người nói: “Hô Diên Hạo đã thừa dịp hỗn loạn thoát thân, chạy về
phía bộ tộc Lặc Đan.”
“Lặc Đan?” Hô Diên Hạo trốn ở trong đại quân không dễ bị phát hiện, nhưng trong cuộc chiến, nếu có người bỏ
trốn đi, người nọ chắc chắn là Hô Diên Hạo! Chỉ là chiến thời hỗn loạn,
muốn mấy vạn quân chú ý một kẻ bỏ chạy khỏi cuộc chiến thật không dễ
dàng, Mộ Thanh không biết Nguyên Tu dùng biện pháp gì, nhưng nếu hắn đã
nói lời này, tự nhiên là có quân báo.
Chỉ là, Hô Diên Hạo không phải người Địch Nhân sao? Vì sao lại đến Lặc Đan?
“Mẫu thân hắn là người Lặc Đan, năm bộ
tộc của ngũ hồ có tranh chấp, hàng năm có cuộc luận võ giữa những dũng
sĩ, bộ tộc bị thua phải dâng dê bò và nữ nhân cho tộc thắng, mẫu thân
của Hô Diên Hạo chính là nữ nô được Lặc Đan dâng cho Địch Vương. Trên
người hắn có một nửa huyết thống của Lặc Đan, tuy là con của nữ nô,
nhưng mấy năm nay dưới trướng Địch Vương có chút công lao, Địch Vương để cho hắn dẫn hai vạn kỵ binh của bộ tộc. Lặc Đan Vương dã tâm bừng bừng, sớm có ý đồ muốn chiếm lấy Địch Nhân, mấy năm nay liên lạc với Hô Diên
Hạo rất nhiều, bọn họ thường xuyên lén lút gặp gỡ.”
Thì ra là thế.
“Lấy tính cách của Hô Diên Hạo, quả
thật có thể hợp tác với Lặc Đan Vương. Địch Vương bệnh nặng, bốn người
con tranh tránh đoạt vương vị, hắn thất bại ở núi Thanh Châu, lúc này
trở lại bên cạnh Địch Vương, nhất định bị giáng tội. Đi Lặc Đan, là muốn cùng Lặc Đan Vương hợp lực, cướp lấy ngôi vị Địch Vương.” Mộ Thanh nói.
“Đúng vậy.” Nguyên Tu cười, “Hắn cùng
Lặc Đan Vương đều để mắt tới bộ tộc Địch Nhân, mặc dù đối phương đều
mang ý xấu, nhưng vẫn hợp tác với nhau.”
“Đại tướng quân có kế sách gì?” Mộ
Thanh hỏi. Nếu Nguyên Tu phát hiện Hô Diên Hạo bỏ trốn trên chiến
trường, lại không đuổi giết mà thả hắn rời đi, chắc chắn là có mưu đồ
lớn hơn nữa.
Nguyên Tu nhìn về phía năm tên binh
lính người Hồ, ánh mắt giống như ngọn gió lạnh lẽo thấu xương, hừ một
tiếng, nói: “Hắn trà trộn vào phủ Đại tướng quân như thế nào, ta cũng sẽ dùng cách đó tiếp cận hắn!”
Mộ Thanh cũng nhìn về phía năm binh lính người Hồ kia, đoán được kế sách của Nguyên Tu. Nhưng, chỉ bằng năm người?
“Hô Diên Hạo giả dối đa nghi, càng
nhiều người càng dễ dàng bại lộ.” Nguyên Tu quay đầu nhìn lại nàng, ánh
sáng trong con ngươi sắc bén, hỏi: “Có dám theo ta vào hang hổ một lần
hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...