Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Sau khi sườn dê được nướng chín, cũng là lúc Mộ Thanh lọc xương xong.

Đầu bếp bưng mâm lớn, không biết nên đặt ở chỗ nào.

“Mặt đất.” Mộ Thanh dặn dò một câu, đi rửa tay, sau đó quay đầu nói với thân binh của Nguyên Tu đang đứng ở ngoài
sân, “Làm phiền lấy một tấm vải trắng đến.”

Thân binh kia theo lời rời đi, Mộ Thanh cúi đầu, thấy ở ngưỡng cửa bên này đặt một chiếc mâm lớn, hai phiến
sườn dê đều được nướng chín rồi, lại quay ra nói với các tướng lĩnh
ngoài cửa, “Vị nào muốn ăn, cứ tự nhiên.”

Chúng tướng nhìn xương dê, vẻ mặt xanh
ngắt, trừng mắt nhìn Mộ Thanh cầm lấy một dẻ xương vàng óng, mặt không
chút thay đổi bắt đầu ăn, mà trên mặt đất trước mặt nàng đặt một đống
xương vụn trắng đục, còn có một đống thịt không biết là thịt dê hay là
thịt người.

Nàng ngồi ở trước một đống thịt bình
tĩnh gặm sườn dê nướng, lại cầm một miếng đứng dậy vừa ăn vừa đến xem
chỗ xương còn lại ở trong nồi.

Đến người rắn rỏi như Lỗ Đại cũng không nhìn nổi, chỉ cảm thấy thật sự không còn lời nào để nói.

“Ha ha!” Lúc này, một tiếng cười lớn
vang lên, Nguyên Tu cũng ngồi xuống cạnh cửa, cầm lấy một dẻ xương dê,
hỏi: “Lão sư có ăn không?”

Nét mặt già nua của Cố Càn xanh ngắt, phất tay áo xoay người, “Lão phu không ăn!”

Nguyên Tu lại cười lớn một tiếng, vẻ ủ
dột giữa hai hàng lông mày tan đi, trong con ngươi có một chút thoải
mái, há miệng cắn miếng xương, khen: “Ừ! Đây mới là sườn dê!”

Lúc này, thân binh kia đã cầm vải trắng đến, Mộ Thanh đi ra nói: “Trải xuống mặt đất.”

Mảnh vải trắng kia khá lớn, đủ để hai
người nằm, trải ra bên trên thềm đá ở cửa phòng bếp, Mộ Thanh ăn xong dẻ xương sườn trong tay, lại đi rửa tay, đến ngồi bên cạnh tấm vải, bắt
đầu phân loại xương.

Binh lính áp chế đầu bếp đứng ở một
bên, Cố lão tướng quân cùng Lỗ Đại dẫn theo chúng tướng vây lại đây,
buổi trưa mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, nhưng không ai cảm thấy nóng, tất cả tâm thần đều đặt trên những đoạn xương trắng
trong tay thiếu niên. Chỉ thấy thiếu niên cầm từng khối từng khối xương
đã được lọc sạch sẽ thịt, đưa đến gần nhìn một chút, sờ sờ vài cái, chỉ
chốc lát, chỗ xương được vớt từ ra trong nồi đã được phân thành mấy
chồng.

Nguyên Tu ngồi ở trên ngưỡng cửa nhìn
bóng dáng thiếu niên, chúng tướng đứng ở trong sân nhìn động tác của

hắn, trong sân rất yên tĩnh. Chỉ một lát thời gian, toàn bộ chỗ xương đã được phân loại xong, rồi sau đó thấy thiếu niên chỉ tay vào một đống
xương nói: “Làm phiền, đem chồng này đi chỗ khác.”

Thân binh bên cạnh ngẩn người, tiến lên phía trước ôm lấy chỗ xương mà nàng chỉ, lại không biết đặt ở chỗ nào,
hỏi: “Để ở chỗ nào?”

“Vứt bỏ.” Mộ Thanh vẫn chưa ngẩng đầu.

Nàng nói như thế, kẻ ngốc cũng có thể hiểu được chỗ xương đó vô dụng, có nghĩa rằng đó là xương dê!

Nhưng chúng tướng nhìn xem đống xương
trước mặt Mộ Thanh, lại nhìn đống xương thân binh đang ôm, vỗ vỗ trán —— mẹ kiếp, rốt cuộc là làm sao mà hắn phân ra được? Nhìn thế nào cũng
thấy giống nhau?

Hơn nữa, nếu chỗ xương còn lại đều là xương người, vì sao phải phân ra vài chồng?

“Làm sao ngươi biết đó là xương dê?”
Một giọng nói bên cạnh Cố lão tướng quân đột nhiên vang lên, Lỗ Đại quay đầu, thấy Tề Hạ đang nhíu mày nhìn chằm chằm chỗ xương trên mặt đất.

Mộ Thanh không đáp, đứng dậy đi vào phòng
bếp, đem toàn bộ chỗ xương còn lại ở trong nồi vớt ra bỏ vào trong nước
lạnh, ngồi trên bậc cửa, cúi đầu, lại bắt đầu lọc thịt.

Nàng không nói lời nào, làm cho sắc mặt Tề Hạ như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, vừa muốn phát tác, lại
thấy Mộ Thanh nâng tay, giơ cao một cái xương đã được lọc sạch thịt,
nói: “Người đi bằng hai chân, xương thẳng, thú đi bằng bốn chân, xương
cốt từ đầu đến chân đều có chỗ khác biệt. Đây là một đoạn xương sống,
tuy rằng thiếu một góc, nhưng có thể thấy lỗ đốt sống lớn, đường kính
của trục hoành lớn hơn so với trục tung, mặt khớp xương và mỏm khớp trên không phát triển —— là xương người!”

Mộ Thanh đem đoạn xương kia đặt xuống
tấm vải, lại lựa chọn trong chậu, lấy ra một đoạn xương khác, nhanh
chóng lọc sạch thịt, sau đó lại giơ lên.

“Đây mới là xương thú, cùng là xương sống nhưng so với đoạn xương vừa rồi có rất nhiều chỗ tương phản.”

Ánh mắt Tề Hạ lập tức rơi xuống khối
xương kia, lại nhìn đoạn xương người đặt trên đất, còn chưa nhìn kĩ, Mộ
Thanh đã lại lọc xong thịt của một đoạn xương khác, đoạn xương này có vẻ dài, thoạt nhìn giống như bị chặt đứt, chỉ còn một đoạn ngắn, nàng
không chút do dự ném vào trong đống xương người, “Xương ngực! Người đi
thẳng, hai tay linh hoạt, xương ngực lớn, có đặc thù khớp ức đòn và hình dạng riêng biệt, xương thú không có đặc điểm này.”

Nói xong, nàng lại nâng lên một đoạn
xương khá lớn, khối xương này còn chưa lọc thịt đã trực tiếp bị nàng ném vào trong đống xương thú, “Xương chậu hẹp dài, cánh cung của xương mu
nhỏ, không có đặc điểm phân biệt giới tính —— xương thú!”

Tốc độ phân loại của thiếu niên rất
nhanh, nhưng thời gian lọc thịt lại ngược lại, nàng cẩn thận không làm

ảnh hưởng chút gì đến đoạn xương, có những chiếc xương rất nhỏ, đầu ngón tay nàng càng nhẹ nhàng, giống như đang thưởng thức bảo vật quý giá.
Nguyên Tu ngồi sau lưng Mộ Thanh, nhìn ngón tay thiếu niên, mặt trời
chói chang chiếu vào đầu ngón tay kia, dường như có thể chiếu xuyên qua, đầu ngón tay hồng hào dính bọt nước, non mềm như ngọc.

Nam tử nhăn mi lại, đáy mắt có vẻ nghi ngờ, lại hơi chút thất thần.

Ánh mắt của chúng tướng dõi theo động
tác của thiếu niên, tâm tình cũng giống lên xuống theo từng ngón tay
kia, mắt không kịp nhìn, hô hấp ngừng lại.

“Vậy những mẩu xương vụn kia thì sao?
Làm cách nào nhận ra được?” Tề Hạ chung quy là quân y, so với đám võ
tướng vẫn cẩn thận hơn chút, có những đoạn xương rất nhỏ bị chém không
đầu không đuôi, rất khó có thể nhìn ra là bộ phận nào, nhưng nàng vẫn
rất nhanh có thể phân biệt được!

“Kinh nghiệm.” Mộ Thanh cầm một đoạn
xương ném vào giữa chồng xương người, “Nếu ngươi làm một chuyện hơn mười năm, ngươi cũng có thể.”

Kinh nghiệm hai đời của nàng gộp lại cũng gần hai mươi năm.

Hiểu rõ từng đoạn xương trên cơ thể
người, hình dáng cùng xúc cảm chính là chương trình nhân loại học trong
nghề pháp y, quá trình nghiên cứu không có đường tắt, chỉ có mỗi ngày
trực tiếp tiếp xúc với các loại xương mà rèn luyện ánh mắt và xúc giác
của bản thân, cho đến khi nắm ở trong tay có thể lập tức phát hiện ra
đặc điểm của đoạn xương đó. Khi nàng đi du học, giáo sư nhân loại học là thầy William rất thích dùng một loại phương pháp trắc nghiệm trong hòm
tối để tra tấn bọn họ. Nghe nói phương pháp này do một giáo sư Ba Tư
nghĩ ra, tức là trong một chiếc hòm đen đặt các bộ phận của xương người, học sinh đưa tay vào sờ, chỉ có thể dựa vào xúc giác để phân biệt đó là bộ phận nào, nếu tâm tình của giáo sư hôm làm trắc nghiệm không tốt,
trong hòm sẽ là những đoạn xương vô cùng nhỏ. Phương pháp này tuy rằng
vô cùng tàn ác, nhưng tôi luyện ra rất nhiều tinh anh.

Sau khi phân loại xong toàn bộ, trên tấm vải trắng đã là hơn trăm đoạn xương người lớn nhỏ!

Mộ Thanh đứng dậy, đi xuống thềm đá, ngồi xổm xuống đối diện với những đống xương, bắt đầu ghép xương.

Xương vụn đã được phân loại ra, muốn ghép lại cũng giống như việc ghép hình, mặc dù không khó nhưng cần thời gian và kiên nhẫn.

Trong đám xương này không có xương sọ
và xương bàn tay bàn chân, bởi vì những bộ phận này rất dễ dàng có thể
nhìn ra là xương người, hung thủ không ngu ngốc đưa đến. Những vị trí
còn lại nàng phân loại ra là xương cánh tay, xương sườn, xương sống,
xương chậu và xương hai chân, lấy kinh nghiệm của Mộ Thanh, đã không cần phải vẽ lại những vị trí này mà nàng có thể trực tiếp ghép lại.

Không có người nói chuyện, Tề Hạ đứng
một bên nhìn chằm chằm động tác của Mộ Thanh, thấy thiếu niên linh hoạt

đem từng đoạn xương ghép lại với nhau, trong đáy mắt dần dần hiện lên vẻ kinh sợ!

Hắn đã biết vì sao khi phân loại xương
tiểu tử kia phải chia ra làm vài chồng! Thiếu niên tách xương ra theo
từng bộ phận, là để lúc này ghép lại cho dễ dàng!

Tức là nói, vừa rồi khi hắn phân loại
xương, đã làm một lúc hai việc —— không chỉ có phân biệt xương người và
xương dê, mà còn phân biệt luôn xương người là thuộc bộ phận nào!

Hắn là quân y, tự nhận y thuật cao
minh, cứu vô số người, cũng tự cho rằng hiểu biết nhất người chết là
thầy thuốc, nhưng những hành động lúc này của Mộ Thanh hắn chưa bao giờ
nghe qua, cũng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến, giống như một lĩnh vực
hoàn toàn khác.

Chỗ xương sườn hôm nay bưng lên bữa
tiệc là đầy đủ nhất, không cần mất công phân loại, chỉ cần đặt theo
trình tự là được, nhưng mặc dù là chuyện sắp xếp xương sườn đơn giản
theo trình tự, đối với Tề Hạ mà nói cũng chưa bao giờ gặp qua. Thiếu
niên nhìn chằm chằm những đoạn xương, trong ánh mắt thâm trầm.

Rất nhanh, Mộ Thanh ghép lại xong cánh
tay trái, ngay khi nàng bắt đầu ghép chân trái, thì đám thân binh được
phái đến trướng quân lương bắt người đã trở lại.

Sắc mặt của người dẫn đầu đám thân binh âm trầm, Nguyên Tu nhìn thấy sắc mặt của hắn, khuôn mặt cũng trầm xuống vài phần.

“Bẩm Đại tướng quân! Mạt tướng phái
người đến trướng quân lương trong thành tìm Tiểu Trịnh, nhưng không thấy người! Hỏi Diêu đô úy của trướng quân lương, Diêu đô úy nói không biết
hôm nay hắn đi nơi nào, không thấy xuất hiện, cũng đang đi tìm hắn!”

“Cái gì?” Lỗ Đại vừa nghe thấy lời ấy
lập tức cả giận nói, “Nhất định là kẻ này! Nếu không sao có thể trùng
hợp thế được, chạng vạng hôm qua đưa thịt người tới phủ Đại tướng quân,
hôm nay người đã không thấy tăm hơi!”

Vẻ mặt của chúng tướng giận dữ, Cố lão
tướng quân nói: “Tìm bằng được cho lão phu! Trong quan thành nếu không
có quân lệnh thì không thể ra vào, người có thể chắp cánh bay sao? Đào
ba thước cũng phải tìm ra!”

“Vâng!” Thân binh kia chắp tay nói.

Một tướng lĩnh nói: “Nếu người này khả
nghi, như thế chúng mạt tướng cũng nên trở về doanh trại phái người đi
tìm, không tin tìm không được thằng nhóc này!”

Cố lão tướng quân bình tĩnh gật đầu, Nguyên Tu cũng nói: “Đi đi.”

Chúng tướng sĩ tuân lệnh, vừa muốn rời đi, lại đột nhiên nghe thấy một câu.

“Đào ba thước cũng được, có điều chỉ cần tìm đầu lâu và tay chân về thôi.”

Nguyên Tu khẽ giật mình, các tướng lĩnh cũng theo tiếng nói nhìn lại, thấy nói chuyện đúng là Mộ Thanh, nàng
ngồi trên mặt đất, chưa quay đầu, vẫn đang nghiên cứu đống xương.


Cảnh tượng trong sân hỗn loạn, không
khí tức giận, căm phẫn lẫn lộn, duy chỉ có thiếu niên không hợp với
không khí này, bóng dáng ngồi xổm đơn bạc của hắn hoàn toàn trái ngược
với đám tướng lĩnh to lớn thô kệch.

“Ngươi có phát hiện gì sao?” Nguyên Tu
hỏi, nhưng biểu hiện trong con ngươi, hiển nhiên là dựa vào lời nói vừa
rồi của Mộ Thanh đã đoán được cái gì.

Mộ Thanh không đáp, quay đầu nhìn về
phía đầu bếp phụ trách nhận thịt rau, nói: “Tiểu Trịnh năm nay trên dưới hai mươi tuổi, chiều cao khoảng từ năm thước bốn tấc đến năm thước sáu
tấc, hai ba năm trước do ngã ngựa mà bị gẫy tay trái, và bắp chân trái,
sau này lành bệnh nhưng chân bị què mới đến làm việc ở trướng quân
lương. Hắn từng lập được quân công, do đó mọi người trong trướng quân
lương rất chiếu cố hắn, cho nên đem chuyện đưa thức ăn cho phủ Đại tướng quân giao cho hắn.”

Đầu bếp kia sửng sốt, các tướng lĩnh đồng loại nhìn về phía hắn, hắn lại chỉ ngây ngốc há to miệng.

“Mẹ nó! Có phải hay không, nói chuyện!” Lỗ Đại nóng nảy.

“Phải! Phải!” Đầu bếp kia sợ run lên,
liên tục gật đầu, “Tiểu, Tiểu Trịnh nói với ta năm nay hắn mới hai mươi, chiều cao... cũng khoảng chừng như vị này!”

Đầu bếp chỉ vào một thân binh đứng phía sau Nguyên Tu, hắn khoảng chừng năm thước năm tấc!

“Tiểu Trịnh vốn là kỵ binh, hai năm
trước giao chiến với người Hồ, bị gãy mất một tay và một chân, sau đó
khỏe lại nhưng chân đã bị què, không thể cưỡi ngựa nữa cho nên hắn đến
trướng quân lương. Nghe nói trong trận chiến ấy hắn giết được một tiểu
tướng người Hồ, lập được quân công, cho nên Diêu đô úy của trướng quân
lương rất coi trọng hắn, bởi vậy mới giao việc đưa thức ăn đến phủ Đại
tướng quân cho hắn.” Đầu bếp kia vừa nói vừa nhìn Mộ Thanh, vẻ mặt khiếp sợ.

Chấn động không chỉ có hắn mà còn có toàn bộ người ở trong này.

“Làm sao ngươi biết?” Nguyên Tu hỏi, hắn là chủ nhân của phủ, nhưng việc này hắn cũng không biết.

“Hắn nói cho ta biết.” Mộ Thanh không
đầu không đuôi nói một câu, duỗi tay chỉ đống xương trắng còn chưa ghép
xong trên mặt đất.

Chúng tướng đồng loạt liếc nhìn đống xương kia!

Lại nghe Mộ Thanh nói: “Không cần tìm người sống, tìm đầu lâu và tay chân là đủ rồi. Hắn, chính là Tiểu Trịnh.”

“Hắn...” Lỗ Đại giống như rơi vào mộng.

Làm sao Mộ Thanh biết người này là Tiểu Trịnh, làm sao biết được những chuyện của Tiểu Trịnh, đây là nghi vấn
to đùng trong lòng mọi người, nhưng khi nghe nói trên mặt đất là Tiểu
Trịnh, phía sau lưng lại đổ mồ hôi lạnh.

Nếu xương cốt trên mặt đất là của Tiểu Trịnh, thế người chạng vạng hôm qua đưa thịt đến là ai?

Một người đã chết, lại đem xác của chính mình tới phủ Đại tướng quân?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận