Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Biên giới Tây Bắc Đại Hưng, Gia Lan quan địa thế dựa vào núi, ở cạnh
sông, trấn giữ khu vực hẻm núi nam bắc, nam dựa vào một khe núi hình
lòng chảo, bắc đối diện với mỏm núi đá kéo dài mấy trăm dặm, địa thế tự
nhiên, công phòng vẹn toàn.

Trong Lan Gia quan, ba mươi vạn đại quân không phải ở chung một thành, trong quan tổng cộng có năm thành quách
lớn, mỗi thành bố trí năm đến mười vạn binh mã, phân bố ở nhiều đường
phòng tuyến, từ sau khi Nguyên Tu thành lập Tây Bắc quân, bắt đầu cho
xây dựng lại hệ thống thành lũy. Trong các thành, đều có tường bao
quanh, hệ thống lưới bẫy cẩn mật, một con sông đào chạy quanh thành và
đài quan sát dựa vào núi đá ở bốn phía, trong thành có thành, ngoài
thành có hầm, rất khó công phá, hệ thống phòng ngự quân sự cực kỳ nghiêm mật!

Thiên hạ đệ nhất hùng quan, thật sự không phải hư danh.

Tân quân đóng quân ở thành thứ năm trong quan được gọi là Thạch Quan
thành, trong thành bài bố doanh trại, ngoài thành xây dựng giáo trường,
Mộ Thanh ra khỏi doanh trại, đi ở trên đường, nhìn bố trí trong thành,
lòng âm thầm bội phục khả năng của Nguyên Tu, khó trách hắn được xưng
chiến thần vang danh thiên hạ, khó trách quân đội Ngũ Hồ mười năm đấu
không lại Tây Bắc quân.

Thiết phòng như thế, muốn đột nhập vào bên trong, rất khó!

Mộ Thanh mới tới Thạch Quan thành, vẫn chưa quen với bố trí doanh
trại trong thành, cũng may trong phòng nàng có bản đồ của thành. Trong
thành ngoại trừ doanh trại, còn có phủ tướng quân, miếu Quan Công và đài luận võ. Việc thao luyện nghỉ ngơi của các tướng sĩ đều giống như trong thời chiến, không được uống rượu, không được đánh bạc, càng không có
quân kỹ doanh*, bất cứ thời khắc nào cũng không được lơi lỏng mất cảnh
giác.

*Quân kỹ doanh: là một lều trướng trong quân doanh chứa các kỹ nữ để thỏa mãn quân lính.

Chạng vạng, ánh tà chiều đỏ như lửa, chiếu xuống quan thành, gió cát
nổi lên, doanh trại rộng lớn, khắp nơi đều phủ một lớp cát vàng. Thiếu
niên đi ở trên đường, mặc áo dài màu trắng, khoác áo giáp lưới sắt, cài
trâm bạc, đi ủng da đen, khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt nhờ
vào bộ đồ của Quân Hầu lại toát ra mấy phần khí khái.

Vừa vặn là thời gian ăn cơm, tân binh trên đường đều đi về phía
trướng quân lương, thấy thiếu niên, ánh mắt của đám tân binh lập tức
sáng ngời, “Chu Quân Hầu?”

Mộ Thanh không biết mọi người, nhưng đám tân binh đều nhận biết nàng.

“Quân Hầu cũng đến trướng quân lương ăn cơm sao?” Một tân binh tò mò hỏi.


Doanh trại của Quân Hầu rộng rãi, chỉ cần ra lệnh là có người mang
cơm đến, lại muốn đến trướng quân lương chen chúc ăn cơm cùng một đám
tân binh sao?

“Không, tìm người.” Mộ Thanh lãnh đạm nói, sau đó đi thẳng về phía
trướng quân lương, để lại một đám tân binh vẻ mặt không hiểu ở phía sau.

Đi trướng quân lương tìm người?

Trong Thạch Quan thành có năm vạn tân quân, do bốn vị Quân Hầu chỉ
huy, Vệ tướng quân là tổng lĩnh cao nhất, trướng quân lương cũng chia
làm bốn, bố trí ở bốn phía đông – tây – nam – bắc, đội ngũ lúc trước
của nàng lúc này được bố trí ở phía bắc của thành, cho nên nàng trực
tiếp đi đến trướng quân lương phía bắc.

Đô Úy của trướng quân lương họ Tào, nghe nói Mộ Thanh đến vội vàng
chạy ra đón, “Chu Quân Hầu, sao ngài lại đến đây? Thức ăn của ngài cứ
gọi thân binh đến lĩnh là được rồi, cần gì tự mình đến?”

“Ta tới chính là để tìm thân binh.” Mộ Thanh lập tức vào nhà bếp.

Tào Đô Úy mở lớn hai mắt, thiếu chút nữa cho là mình nghe nhầm.

Bên trong nhà bếp, chia làm ba khu vực xào rau nấu cơm, rửa rau bưng
bồn, bổ củi nhóm lửa, Mộ Thanh trực tiếp đi đến sân rửa rau, nhìn một
vòng, không thấy người muốn tìm, cho nên sang sân bổ củi.

Một thân trang phục của Quân Hầu khiến không ít người kinh ngạc, cho dù ai nấy đều đang bận rộn vẫn không quên đứng dậy.

Trong góc sân, củi khô chất thành núi, có người đang chồng củi, có
người bổ củi, một gã thiếu niên khập khiễng xách bó củi lớn chất đống,
bên cạnh có người chê hắn chậm, liên tục thúc giục, hắn không nói lời
nào, ôm lấy càng nhiều bó củi, cố gắng đi nhanh hơn một chút, cát vàng
bay nhè nhẹ trong sân, tấm lưng kia có chút cô độc đơn bạc.

“Lưu Hắc Tử.” Phía sau chợt có người gọi tên hắn, thiếu niên giật mình, quay đầu.

Cửa sân, một gã thiếu niên đang đứng, khuôn mặt quen thuộc, áo bào xa lạ, quân phục kia là đồng phục của Quân Hầu, chỉ một tiếng gọi của
thiếu niên, trong sân lập tức yên tĩnh, đốn củi chuyển củi đều ngừng
lại, ánh mắt đổ dồn về phía hắn.

Sau khi từ biệt ở thảo nguyên Hô Tra, Mộ Thanh cùng Lưu Hắc Tử không
gặp lại nhau lần nào nữa, nàng theo đại quân hành quân ở phía trước, Lưu Hắc Tử đi ở phía sau theo đám thương binh, từ biệt hơn một tháng, nàng
thăng chức làm Quân Hầu, vang danh toàn quân, hắn bởi vì chân què mà bị
điều đến trướng quân lương.


Cơ quan trận trên thảo nguyên Hô Tra của Hô Diên Hạo đã làm què chân, cũng hủy đi tiền đồ trong quân của hắn. Theo như thể lệ trong Tây Bắc
quân, thương binh có thể lĩnh hai mươi lượng bạc trở về quê, nhưng Lưu
Hắc Tử không đi.

Hai mươi lượng bạc, đủ cho hắn trở về Giang Nam mua một gian phòng,
cưới một nàng dâu, nhưng thiếu niên đen nhẻm hay ngại ngùng này lại kiên trì muốn ở lại Tây Bắc, tình nguyện lao động trong trướng quân lương,
cho dù từ nay về sau không được lĩnh quân công, cũng không muốn về quê
hương.

Có lẽ rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, nhưng Mộ Thanh hiểu được.

“Bên người ta thiếu thân binh, ngươi có thể làm không?” Không có cảnh tượng gặp nhau ôn lại chuyện cũ, Mộ Thanh trực tiếp đi thẳng vào vấn
đề.

Lưu Hắc Tử nghe thế như rơi vào mộng, bó củi ôm trong tay rào rào rơi xuống đất, còn nghĩ rằng hắn què rồi, lỗ tai cũng hỏng theo.

Hắn biết chuyện nàng ở trên thảo nguyên Hô Tra cầm mũi tên rút ra từ
người hắn giằng co năm ngày đêm với Hô Diên Hạo, chịu cả một đêm mưa,
nửa đêm còn cảm lạnh. Khi đó hắn hôn mê không biết gì, những điều này
đều là sau khi hắn tỉnh lại Thạch đại ca nói cho hắn biết, hắn vẫn muốn
nói lời cảm tạ với nàng, nhưng đi đứng khó khăn, một đường chỉ có thể
theo ở phía sau quân, không có cơ hội.

Sau khi đến biên quan, nghe nói thiếu niên đã được thăng lên làm Quân Hầu, thống lĩnh vạn binh, hắn chỉ là một tàn binh ở trướng quân lương,
cho nên không dám đến doanh trại của nàng bái kiến.

Cho rằng từ nay về sau vẫn nợ nàng một lời cảm ơn, không ngờ hôm nay nàng lại đột ngột xuất hiện ở trong trướng quân lương!

Thân binh?

Lỗ tai hắn hỏng rồi phải không? Cái chân này của hắn...

“Đừng hỏi chân ngươi, hỏi tâm ngươi đi.” Giống như đọc được nội tâm của hắn, nàng bỗng nhiên mở miệng.

Lưu Hắc Tử ngây ngốc nhìn Mộ Thanh, đáy mắt dường như có chút chấn động.

Hắn không lĩnh hai mươi lượng bạc trở về quê, thậm chí đi đứng không
thuận tiện vẫn muốn đến trướng quân lương làm việc, mọi người trong trại thương binh đều nói hắn ngốc, đường rộng không đi, lại cứ chui vào bụi
rậm. Chỉ có hắn hiểu, là hắn không cam lòng, không muốn làm một người vô dụng. Trong trướng quân lương, cho dù mệt nhọc chuẩn bị cơm canh cho
đại quân, nhưng ít nhất hắn cảm thấy hắn còn có ích.

Hắn bị anh trai và chị dâu đuổi ra khỏi nhà, ngoài miệng nói là không thèm để ý, nhưng trong lòng vẫn mang tâm sự, hắn không hận, chỉ là muốn chứng minh sức mạnh của bản thân mình. Không ngờ sự thật tàn khốc, một

mũi tên trên thảo nguyên kia đã hủy hoại mọi khát khao của hắn, nhưng
hắn không muốn trở về quê, đối mặt với anh trai và chị dâu, từ khi quết
định đến trướng quân lương, hắn đã nhận định từ nay về sau sẽ chết già ở Tây Bắc.

Tình nguyện chết ở trên chiến trường, cũng không muốn chưa lập quân công mà thân tàn hồi hương.

Tự tôn quật cường của hắn, hắn nghĩ chỉ có bản thân biết...

“Nhưng…” Thiếu niên cúi đầu, nắm chặt tay, vẻ mặt giằng co, “Thân
binh phải bảo hộ được Quân Hầu ở trên chiến trường, chân của ta...
không bảo hộ được ngài.”

Hắn cùng nàng từng chung một đội, hai tháng hành quân, nhưng thực sự ở chung một trướng chỉ hơn một tháng. Thiếu niên bình thường lãnh đạm, ít nói, thật ra bọn họ vẫn không nói được với nhau mấy câu, chỉ là chưa
từng phát sinh xung đột, luận tình nghĩa, còn không bằng hắn và Thạch
đại ca, hắn thật sự không muốn chỉ vì chút tình nghĩa chiến hữu, mà nàng thương hại đồng tình hắn.

Hắn rất cảm kích nàng, trên thảo nguyên vì hắn trút giận, không chê
hắn què chân, nhưng hắn không muốn người khác thương hại. Trở thành thân binh của nàng, chẳng qua là được nàng chiếu cố, như vậy hắn tình nguyện ở lại đây làm việc mình đủ khả năng.

“Chân của ngươi không bảo hộ được ta, thế còn mạng ngươi thì sao?” Mộ Thanh lãnh đạm nói.

Lưu Hắc Tử ngẩn ra, bỗng nhiên giương mắt, đã thấy Mộ Thanh xoay người đi ra bên ngoài.

“Đi hay không, do ngươi quyết định.” Nàng chỉ muốn tìm người tín
nhiệm để làm thân binh, nhưng không phải muốn chi phối cuộc đời của
người khác.

Mộ Thanh ra khỏi sân, ra khỏi trướng quân lương, im lặng không một
tiếng động, ngay cả tiểu binh đang xào rau cũng bất giác buông chiếc
muôi trong tay, lò lửa cháy bùng lên, thức ăn trong chảo đã bắt đầu bốc
mùi khét, nhưng vẫn chưa có người nào phục hồi lại tinh thần. Đám tân
binh xếp hàng lĩnh cơm ở bên ngoài thấy thiếu niên đi ra khỏi trướng
quân lương, xa xa phía sau, còn một gã tiểu binh đi đứng khập khễnh đi
theo.

Thân binh!

Lại có người đến trướng quân lương, chọn một người què làm thân binh!?

Chạng vạng hôm nay, trong trướng quân lương sôi sục, chuyện này rất
nhanh lan truyền khắp toàn quân, sự tích về thiếu niên từ một tân binh
hai tháng được thăng làm Quân Hầu, lại thêm một chuyện nữa.

Đương nhiên, cái này nói sau.

Khi Mộ Thanh đến trướng quân lương đã là chạng vạng, cho nên trở lại
doanh trại sắc trời đã tối. Mộ Thanh còn muốn đi tìm Thạch Đại Hải,
nhưng nhìn sắc trời, chỉ có thể chờ ngày mai.

Mà khi Mộ Thanh trở lại doanh trại Quân Hầu, lại đứng ở cửa ngẩn người.

Trong sân tối tăm, lại có ba người đứng rõ ràng —— Nguyệt Sát, Chương Đồng, Hàn Kỳ Sơ!


“Các ngươi?” Mộ Thanh có chút sững sờ.

Lưu Hắc Tử ở phía sau cùng chạy lại đây, thấy Chương Đồng cùng Hàn Kỳ Sơ, vẻ mặt vui mừng, “Chương đại ca! Hàn đại ca!”

Vừa nói xong, hắn mới nhớ ra một chuyện, ngượng ngùng gãi gãi đầu,
vội vã sửa lại, “À, Chương mạch trưởng! Hàn tham quân! Việt, Việt mạch
trưởng!”

Lưu Hắc Tử không quen Nguyệt Sát, chỉ biết khi ở núi Thanh Châu hắn
tự tiến cử làm mồi đuổi bắt Hô Diên Hạo, nhưng một trận chiến ở thôn
Thượng Du, Nguyệt Sát phá vòng vây đi cầu viện, mời đến Nguyên Đại tướng quân, chuyện này mỗi người trong quân đều biết. Sau khi tân binh đến
biên quan, Đại tướng quân luận công trọng thưởng, mỗi người đều được
thăng quân chức.

Chương Đồng cùng Nguyệt Sát thăng làm Mạch trưởng, Hàn Kỳ Sơ là văn
nhân, cho nên trở thành phụ tá dưới trướng của Lỗ Đại, lão Hùng được
thăng từ Mạch trưởng lên làm Quân Hầu, hiện tại cũng ở trong Thạch Quan
thành.

Chiến công của Chương Đồng ở thôn Thượng Du thật ra đủ để thăng lên
làm Truân trưởng, thống lĩnh năm trăm binh lính, nhưng Nguyên Tu nghe
nói chuyện của hắn ở núi Thanh Châu, cho rằng tính tình vội vàng dễ xao
động của hắn còn phải tôi luyện thêm, cho nên để hắn làm Mạch trưởng, từ từ đi lên. Mà công của lão Hùng, vốn không đủ để thăng Quân Hầu, vốn
chỉ nên thăng Đô Úy, nhưng hắn là lão binh của Tây Bắc quân, trên đường
hành quân có cách dẫn binh, Mộ Thanh, Chương Đồng, Hàn Kỳ Sơ, Nguyệt Sát đều là thuộc hạ của hắn, tân binh mới tới biên quan, cần phải được lão
binh hướng dẫn, kinh nghiệm luyện binh cùng đánh giết trên chiến trường
của lão Hùng phong phú, cho nên Nguyên Tu đặc cách thăng chức cho hắn.

Mộ Thanh không biết ba người đến khi nào, nhưng hiển nhiên là đã đợi một lúc.

“Trong quân có lệnh giới nghiêm ban đêm, sao các ngươi lại đến lúc này?” Mộ Thanh nhìn lên, bầu trời đã đen kịt một mảnh.

Hàn Kỳ Sơ cười, “Đương nhiên là phải đến, chỉ có Chương huynh lát nữa phải trở về doanh trại mà thôi, tại hạ cùng Việt mạch trưởng đến là vì
muốn đưa công văn cho Quân Hầu.”

Hàn Kỳ Sơ cười có chút cao thâm, khi nói chuyện tay đã đưa lại một công văn, Mộ Thanh nhận lấy, mở ra nhìn, có chút giật mình.

Là công văn điều nhiệm trong quân, Tham quân Hàn Kỳ Sơ dưới trướng
của Phiêu Kị tướng quân Lỗ Đại, điều nhiệm đến dưới trướng của nàng,
quân chức tự sắp xếp.

Mộ Thanh ngẩng đầu, Nguyệt Sát cũng đưa đến một công văn, cũng là văn thư điều đến trướng của nàng.

Buổi sáng hôm nay Nguyệt Sát và Hàn Kỳ Sơ đều cùng nàng nhận chức, vì sao chạng vạng lại cầm công văn này đến? Hai người này muốn làm cái gì?

Hàn Kỳ Sơ là văn nhân, Quân Hầu lại không phải chức tướng, theo biên
chế dưới trướng không được có phụ tá, hắn đến dưới trướng của nàng chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng hay sao?

“Nếu như Quân Hầu không chê, Hàn mỗ nguyện làm thân binh bên người Quân Hầu.” Hàn Kỳ Sơ cười nói.

Nguyệt Sát nghiêm mặt lạnh lùng, hừ một tiếng, nói thẳng: “Đem chức vụ trưởng thân binh của ngươi giao cho ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận