Chuẩn bị chiến mã có chuyện lớn muốn làm!
Vừa nghe lời này, Lỗ Đại liền có cảm giác không ổn.
Tây Bắc quân ở tiền tuyến tác chiến, phía sau lại lén lút đưa vào năm sáu ngàn chiến mã, nếu có ngày, tiền tuyến gặp phải chiến sự nguy cấp,
phía sau lại xảy ra xung đột, hậu quả sẽ thế nào?
Mà những chiến mã này lại không biết
nguồn gốc từ nơi nào, cách thức vận chuyển cũng không biết, đột nhiên
cảm thấy như phía sau Tây Bắc quân bị người ta đục một cái lỗ thủng lớn, nếu như lỗ thủng kia như không được chặn lại, sớm hay muộn sẽ có một
ngày dẫn đến đại họa!
Lỗ Đại liếc mắt nhìn Mộ Thanh một cái, may mà tối nay nghe lời hắn
đến thôn này, may mà lần này đi dẫn theo hắn, bằng không chuyện lớn như
vậy không biết khi nào mới có thể phát hiện. Tây Bắc quân có mười vạn kỵ binh, mà hiện nay trong Mã trại chỉ có năm sáu ngàn chiến mã, hắn tin
tưởng đây nhất định không phải số lượng đối phương muốn có, nếu tối nay
không phát hiện, chiến mã vẫn tiếp tục được chuyển vào mã trại, rồi một
ngày nào đó sẽ xảy ra đại họa!
Tiểu tử này, lại cứu Tây Bắc quân một lần nữa!
Lỗ Đại nắm cằm tên Mã phỉ kia, “Các ngươi có bao nhiêu người? Cửa vào lối ngầm có biết hay không?”
“Biết! Biết!” Cửa mật đạo có rất nhiều, trong đó hắn biết một chỗ che dấu ở cạnh núi đá bên dưới đồn quan sát, cửa ngầm làm rất khéo, bình
thường không thể phát hiện được, “Trong trại hiện tại có hơn năm ngàn
huynh đệ.”
Lỗ Đại gật gật đầu, mặt càng ghé đến gần hơn, Mã phỉ kia thấy dưới
đáy mắt hắn có sát ý, hỏi: “Một vấn đề cuối cùng, những người bị các
ngươi bắt còn sống hay không?”
Mã phỉ kia gian nan nuốt một ngụm nước miếng, “Sống, còn sống! Ngoại
trừ mấy người bị mệt chết, đại bộ phận đều, đều còn sống! Già trẻ nữ
nhân, cũng, cũng đều nhốt ở trong trại.”
Đây là lời nói duy nhất làm cho người ta nhẹ nhàng thở ra trong tối nay.
Bốn gã Mã phỉ kia không biết Lỗ Đại sẽ xử trí bọn họ như thế nào,
trong mắt đều là sợ hãi, nhưng lại ngầm chứa một chút hi vọng sống. Hắn
hỏi đến cửa ngầm, có lẽ sẽ giữ lại tính mạng cho bọn họ.
Lỗ Đại nở nụ cười lành lạnh với bọn họ, tay vừa nhấc lên, đã đem bốn người đánh hôn mê bất tỉnh.
“Đổi quần áo với bọn chúng, chúng ta cưỡi ngựa đi!” Lỗ Đại nói. Bên
ngoài thôn có đồn quan sát, nếu bọn họ muốn thuận lợi trở về nơi đóng
quân phải giả bộ Mã phỉ, đem Mã phỉ đặt ở trên lưng ngựa ra vẻ người qua đường bị bắt lại.
“Nhưng nếu chúng ta đi qua Mã trại mà không vào, Mã phỉ sẽ hoài nghi, bọn chúng người đông, nếu đuổi theo chúng ta thì phải làm thế nào?” Lão Hùng hỏi.
“Như thế chỉ có thể bỏ lại hai kẻ đã chết, lão tử cùng lão Hùng mang
theo hai kẻ đã chết kia, khi có người đuổi theo thì sẽ ném bọn chúng
lại, hai chúng ta cưỡi ngựa nhẹ, sẽ ở phía sau chặn lại Mã phỉ, các
ngươi đi trước, cần phải cam đoan đem bốn tên Mã phỉ còn sống này trở
về! Ngựa của bọn họ đều là chiến mã, thể lực tốt, năm trăm dặm một ngày
đêm là có thể hồi doanh!” Lỗ Đại nói.
“Chủ ý thì tốt, chỉ là...” Lúc này, Chương Đồng đang đứng coi ngoài cửa lên tiếng, nhìn về phía Hàn Kỳ Sơ, “Kỳ Sơ, ngươi biết cưỡi ngựa
không?”
Hàn Kỳ Sơ ho khan một tiếng, sắc mặt xấu hổ, “Không.”
Hắn là văn nhân, trước khi tòng quân chỉ ở trong nhà đọc sách, làm sao biết cưỡi ngựa?
Lỗ Đại nghe thế, sắc mặt trầm xuống, tâm cũng trầm xuống theo. Đây là biện pháp trở về tốt nhất của bọn hắn, nhưng hắn lại quên mất tình
huống có người không biết cưỡi ngựa.
“Ta cũng không biết.” Lúc này, lại có người mở miệng.
Mấy người theo tiếng nói nhìn lại, khẽ giật mình.
Mộ Thanh!
Hành quân một đường, Mộ Thanh cứu quân mấy lần, tất cả mọi người đều
nghĩ không gì hắn không làm được, nghe hắn nói không biết cưỡi ngựa,
nhất thời đều có chút giật mình. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không khó lý giải, trước khi tòng quân hắn là ngỗ tác, không biết cưỡi ngựa thực
bình thường.
Chương Đồng nhìn nàng, hiểu rõ, nàng là nữ tử, tự nhiên không tiếp xúc với ngựa.
Thật ra Mộ Thanh cũng từng cưỡi ngựa, nhưng nàng chỉ biết cưỡi ngựa
tản bộ. Ở kiếp trước, kỹ thuật cưỡi ngựa của Cố Nghê Thường rất tốt, khi nhàn hạ thường lôi kéo nàng cưỡi ngựa đi dạo, nàng cưỡi ngựa là vì nhàn rỗi, chỉ là ngồi trên lưng ngựa ngắm phong cảnh, chưa bao giờ giục ngựa chạy như điên. Hơn nữa đó còn là việc của kiếp trước, đến nay đã mười
sáu năm nàng chưa từng lên lưng ngựa, ngay cả cưỡi ngựa tản bộ đều lạ
lẫm, nói gì đến một đường phi ngựa tránh né Mã phỉ, trở về quân doanh?
Sáu người, hai người không biết cưỡi ngựa, chủ ý của Lỗ Đại không thể thực hiện được.
Trao đổi thân phận với Mã phỉ, quang minh chính đại ra khỏi thôn, một đường nhanh chóng trở về quân doanh là biện pháp dễ dàng nhất. Hiện tại biện pháp này không thể thực hiện, gần như đã mất đi biện pháp tốt
nhất.
Trong phòng nhất thời lặng im, dưới cửa sổ lão nhân nhìn hai thi thể
trên mặt đất, vốn đã sợ tới mức thất thần, nghe thấy đám người Lỗ Đại
nói chuyện, cặp mắt đục ngầu mới dần dần có chút thần thái, chỉ là khi
mở miệng thanh âm vẫn nhỏ như lá rụng, “Mấy… mấy vị tướng quân, các, các ngươi... phải, phải đi sao?”
Lỗ Đại liếc mắt nhìn lại, ánh mắt nặng nề dọa người.
Lão nhẫn sợ tới mức co rúm trở về, nhưng thanh niên kia lại đánh bạo
hỏi: “Thế, thế thôn của chúng ta thì sao? Vài vị tướng quân đi rồi, Mã
phỉ nhất định sẽ đến giết toàn bộ người trong thôn!”
Bọn họ vốn tưởng rằng đám người Lỗ Đại đến thôn, phía sau chắc chắn
sẽ có đại quân, giống như vài năm trước Tây Bắc quân đến tiêu diệt Mã
phỉ vậy. Sao có thể ngờ nghe cách nói chuyện của bọn họ thì chỉ có sáu
người đến! Hiện tại bọn họ hỏi thăm tin tức xong, giết Mã phỉ, rồi rời
đi, thôn làng làm sao bây giờ? Bọn họ là Tây Bắc quân, võ nghệ cao
cường, Mã phỉ không bắt được, cho nên nhất định sẽ lấy thôn làng ra xả
giận.
“Tướng, tướng quân, cho dù Mã phỉ không giết cả thôn, cũng sẽ không
bỏ qua nhà ta. Chúng ta làm những chuyện này đều là bị ép buộc, không
đáp ứng bọn họ, cả nhà đều chết! Con trai ta, mới năm tuổi...” Thanh
niên niên kia khóc rống lên, trong mắt có tuyệt vọng, nhưng vẫn mang
chút hi vọng.
Tây Bắc quân là anh hùng trong cảm nhận của dân chúng biên quan, bọn họ sẽ không mặc kệ dân chúng.
Quả nhiên thấy Lỗ Đại nhíu mày, nắm quyền răng rắc, một khắc trước
giết Mã phỉ tàn nhẫn như thế nào, thì ánh mắt bây giờ cũng giống hệt như thiết, liếc mắt nhìn lão Hùng, Chương Đồng cùng Nguyệt Sát, nói: “Một
người cưỡi ngựa lao ra, trở về doanh trướng báo tin, dẫn đại quân đến.
Những người còn lại cố thủ ở thôn chờ tiếp viện, lão tử dẫn bọn ngươi
đi, lão tử chắc chắn sẽ ở lại! Chỉ còn ba người các ngươi biết cưỡi
ngựa, ai trở về?”
Hắn cùng Mã phỉ đã giao chiến nhiều lần, biết bọn chúng độc ác thế
nào, bọn chúng ngay cả Tây Bắc quân còn không sợ, giết dân chúng đồ thôn chỉ là chuyện vặt vãnh. Tự ý vận chuyển chiến mã đồng nghĩa với mưu
phản, bọn họ bí mật mưu đồ chuyện này, một khi bị tiết lộ đó là tội
chết. Bọn chúng một khi bước chân vào con đường Mã phỉ đều là những kẻ
liều mạng, nếu trong trại không thấy người trở về, chắc chắn sẽ cứ người vào thôn xem xét, một nhà lão hán này chắc chắn không thoát khỏi tai
họa. Hai cha con này thì cũng thôi, nhưng trong nhà hắn còn có phụ nhân
và tiểu hài tử.
Kế sách trước mặt, chỉ có thể phái một người trở về báo tin, những người còn lại tử thủ ở thôn.
“Trở về báo tin nhưng không về quân doanh! Cầm binh phù của lão tử, đến thành Cát Châu điều động một ngàn kỵ binh!” Lỗ Đại nói.
Vừa rồi hắn nghĩ sáu người có thể cùng trở về, cho nên mới nói trở về doanh trướng. Nhưng hiện tại phải có người ở lại thôn, nơi đại quân hạ
trại cách đây năm trăm dặm, chiến mã đi nhanh cũng phải một ngày một
đêm, trở về doanh trướng báo tin, trên đường điều quân đến đây nếu gặp
phải Mã phỉ chắc chắn sẽ một hồi ác chiến, tiếp viện nhanh nhất cũng
phải mất ba ngày mới có thể đến!
Năm người muốn cố thủ ác chiến ba ngày, quá khó khăn.
Chỉ có đến thành Cát Châu cách đây ba trăm cầu viện, cả đi và đến mất hai ngày, càng ít thời gian năm người bọn họ cùng thôn dân ở đây càng
nhiều cơ hội sống.
Đại tướng quân để lại hai vạn bộ binh cùng một vạn kỵ binh tại thành
Cát Châu, binh phù của hắn có thể điều động một nửa binh lực, nhưng binh lực của thành Cát Châu không thể điều động nhiều, đám Mã phỉ này không
biết đang mưu đồ bí mật chuyện gì, binh lực cố thủ trong thành không nên động đến. Kỵ binh Tây Bắc quân đều là được tôi luyện ở đại mạc, lấy một chọi mười, một ngàn kỵ binh đến cứu viện không có vấn đề gì!
Nhưng vấn đề là năm người ở lại tử thủ với thôn, hai ngày đêm, như
thế chắc chắn là một hồi huyết chiến! Nhỡ đâu chưa thể đợi được quân cứu viện, mạng bọn họ đã để lại nơi này, hóa thành gió cát Tây Bắc.
Người đến thành Cát Châu báo tin mới có thể sống sót, những người ở lại nguy hiểm rất cao.
“Ta không đi!” Chương Đồng đột nhiên nói, nhìn Mộ Thanh, một cái liếc mắt kia bị bóng tối trong phòng che đi, nhìn không chân thực.
Vì sao nàng lại là nữ tử? Vì sao lại không biết cưỡi ngựa? Nếu không, nàng có thể đi...
“Ta cũng không đi!” Nguyệt Sát lạnh nhạt nói, cũng nhìn Mộ Thanh,
mệnh lệnh của chủ thượng là bất chấp tất cả bảo hộ nàng chu toàn!
Hai người đều nhìn về phía lão Hùng, lão Hùng mắng một tiếng, “Mẹ nó! Hai ngươi không đi, chẳng lẽ lão tử đi? Lão tử là lão binh Tây Bắc
quân, giết bọn người Hồ, Mã phỉ đếm không xuể, hai người tiểu tử các
ngươi đều là tân binh, đao chưa từng dính máu! Tử thủ hai ngày, các
ngươi dám so với lão tử? Đừng đến lúc đó thấy máu lại sợ sệt! Hai người
các ngươi đi một người, lão tử ở lại!”
Lỗ Đại gật đầu, hắn cũng cảm thấy nên như vậy, lão binh ở lại so với tân binh vẫn tốt hơn nhiều.
Nguyệt Sát cười lạnh một tiếng, đao hắn chưa dính máu sao? Đúng, đúng là không dính máu, bởi vì hắn không cần đao. Nhưng người chết trên tay
hắn cũng không đếm được, so về ám sát, không người nào vượt qua được
hắn, dùng đao chém người rất tốn sức, thời gian Tây Bắc quân chém được
một người, hắn có thể giết mười người.
Nguyệt Sát nhìn về phía Chương Đồng, nói: “Phải đi thì cũng là hắn.”
Chương Đồng giận cười, “Có muốn đánh một trận hay không, trông thấy máu, xem ai nương tay?”
Nguyệt Sát lạnh lùng nhìn hắn, thấy máu? Thấy máu trên tay hắn đều là tử thi!
Thấy hai người khó tránh khỏi tranh chấp, chợt nghe có người mở miệng, “Việt Từ đi!”
Nguyệt Sát theo tiếng nhìn lại, thấy là Mộ Thanh, một chút độ ấm nơi
đáy mắt cũng đóng thành băng. Nàng bảo hắn đi? Hắn đi, để tiểu tử này
lại với nàng? Tiểu tử này hoặc là đã nhìn ra nàng là nữ tử, hoặc là có
sở thích đoạn tụ, tóm lại hắn không có ý đồ tốt đẹp gì với nàng!
Chương Đồng nhíu mày, khiêu khích nhìn Nguyệt Sát, lộ ra nụ cười của
người thắng, đáy mắt lại có thần sắc phức tạp. Nàng chọn hắn, tuy rằng
chọn hắn ở chịu chết, nhưng không biết vì sao trong lòng lại vui mừng.
Nguyệt Sát liếc mắt nhìn Chương Đồng một cái, xem đi? Tiểu tử này
thật cao hứng, người mù cũng nhìn ra được hắn có ý đồ bất lương! Nữ nhân này nhìn không ra sao? Ngoại trừ xử án, chuyện khác nàng không nghĩ
được gì sao?
Mộ Thanh giống như không phát hiện ra màn sương lạnh trên mặt Nguyệt Sát, chỉ nhìn hắn, nói: “Nghĩ đến người nhà của ngươi.”
Đám người Lỗ Đại hơi giật mình, người nhà? Những người ở đây, có ai không có người nhà? Vì sao nàng chỉ nhắc nhở Việt Từ?
Lời này tuy rằng nghe có chút cổ quái, nhưng cũng không phải quá quái dị. Đêm đó vây bắt Hô Diên Hạo, nàng cùng Việt Từ ở phía sau nói
chuyện, có lẽ là Việt Từ đã nói chuyện trong nhà với nàng, hẳn là hắn có lý do không thể chết.
Mộ Thanh mặc kệ người ngoài đoán như thế nào, nàng chỉ nhìn Nguyệt Sát, hy vọng hắn có thể hiểu.
Nghĩ đến người nhà của ngươi —— nghĩ đến chủ tử của ngươi!
Nếu như Nguyệt Sát ở trong thôn tử chiến, vì bảo vệ nàng chắc chắn sẽ để lộ bản lĩnh! Hắn là ảnh vệ, luyện kỹ thuật ám sát, nếu bản lĩnh lộ
ra, Lỗ Đại sao có thể không nhìn ra? Một khi bị nhìn ra thân phận, Bộ
Tích Hoan sẽ như thế nào? Tây Bắc quân thuộc Nguyên gia, Bộ Tích Hoan
cùng Nguyên gia không hòa hợp, Nguyên gia nắm giữ triều chính nhiều năm, nếu để lộ ra sự việc hắn sắp xếp ảnh vệ vào trong quân Tây Bắc, hắn sẽ
lâm hoàn cảnh thế nào?
Ánh nến, nhảy nhót trong đôi mắt thiếu niên, nhưng con ngươi vẫn kiên định thâm trầm, sự kiên định kia như núi đá, đánh nát hàn băng trong
đáy mắt Nguyệt Sát, hắn lâu không lên tiếng.
Giống như một lần nữa quen biết nàng, hồi lâu sau, hắn hỏi: “Vậy còn ngươi? Người nhà ngươi...”
Nàng theo quân Tây Bắc, không phải vì báo thù cho cha sao? Đem mạng đặt ở chỗ này, nàng định báo thù cho cha như thế nào?
“Cho nên ta sẽ không dễ dàng buông bỏ tính mạng mình.” Thiếu niên
khoanh tay, không giống như làm bộ, giờ khắc này, giống như tín nhiệm,
giống như phó thác, “Đường sống của ta ở trên tay ngươi, cho nên, ngươi
đi nhanh về nhanh.”
Trong phòng thật lâu không có người lên tiếng, Chương Đồng nhìn Mộ Thanh cùng Nguyệt Sát, bọn họ... rất quen thuộc?
Nhưng, không chờ hắn nghĩ nhiều, Nguyệt Sát đã mở miệng, “Được!”
Chỉ một chữ, hắn đáp ứng rồi, sẽ không đổi ý.
Lỗ Đại mong mỏi nhìn Mộ Thanh, hắn cũng nhìn ra giao tình của hai
tiểu tử này không đơn giản, nhưng vô luận bọn họ có quan hệ cá nhân như
thế nào, chọn được người là tốt rồi. Sáu tên Mã phỉ này đã vào thôn ít
nhất một canh giờ, không có nhiều thời gian cho bọn họ cãi nhau tranh
luận.
“Tiếp lấy!” Lỗ Đại giơ tay lên, một tấm binh phù bay về phía Nguyệt
Sát, “Tướng đứng đầu thành Cát Châu là Tần Phi, đô úy kỵ binh là Hạ
Thành, lệnh cho Hạ Thành mang một ngàn kỵ binh tới cứu viện, tạm thời
giới nghiêm toàn bộ Cát Châu, không được phép có sai lầm!”
Nguyệt Sát tiếp lấy, nói một tiếng tuân lệnh, rồi lập tức mở cửa chạy ra ngoài sân, nghe thấy một tiếng hí dài, tiếng vó ngựa, phá bóng đêm
mà đi!
Tiếng vó ngựa chưa đi xa, thức ăn ở trên bàn bị gạt xuống dưới đất,
một tấm bản đồ được trải lên trên bàn, Hàn Kỳ Sơ chấp bút vẽ qua lại bản đồ của thôn. Trước khi bọn họ vào thôn đã ở cửa thôn nhìn toàn bộ thôn
một lần, một thôn nhỏ chỉ có hai ba trăm hộ gia đình, đường ra vào thôn
chỉ có hai lối, liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ.
Hàn Kỳ Sơ là văn nhân, không hiểu võ nghệ, một đường hành quân thao
luyện, cũng chỉ là luyện tập thể lực, ở lại, hắn không thể giúp chiến
đấu, nhưng binh pháp chiến thuật hắn vẫn có thể góp ý.
“Đồn quan sát của Mã phỉ biết chúng ta có sáu người vào thôn, Việt Từ vừa phá vây đi ra ngoài, còn lại năm người chúng ta. Mã phỉ không biết
thân phận chúng ta, chúng ta lại mất đi một người, bọn họ nhất định sẽ
khinh địch, nhóm thứ nhất vào trong thôn tuyệt đối không vượt quá năm
mươi người, sẽ vào tử cổng trước. Ta cùng với Chu huynh không biết cưỡi
ngựa, sẽ ở cửa thôn cầm dây thừng, có người vào sẽ căng dây để bọn họ
vấp ngã, người vừa ngã sẽ lập tức giết. Tướng quân, Mạch trưởng cùng
Chương huynh có thể cưỡi ngựa. Nhưng tại hạ lại không biết võ nghệ, chỉ
dựa vào một mình Chu huynh giết nhanh đám Mã phỉ ngã ngựa có chút khó
khăn, bởi vậy còn phải nhờ Chương huynh bỏ ngựa, cùng hành động với Chu
huynh!”
Chương Đồng gật đầu, hắn không có ý kiến, cùng nàng giết địch, chính là có thể bảo vệ nàng!
Mộ Thanh cũng không ý kiến, nàng không hiểu binh pháp, nhưng đứng
dưới góc độ tâm lý học, Hàn Kỳ Sơ phân tích rất đúng. Mã phỉ thấy bọn họ chỉ có năm người, cuồng vọng khinh địch, với tâm tính này bọn họ sẽ
không dẫn nhiều người vào thôn lắm, hơn nữa còn nghênh ngang đi từ cổng
trước, tuyệt không nghĩ chọn đường nhỏ khác để vào.
“Sau khi giết đám Mã phỉ này, chư vị còn phải giết cả ngựa!”
“Giết ngựa?” Lỗ Đại nhíu mày. Những chiến mã này cao lớn khỏe mạnh,
trước mắt là thời chiến khốc liệt, nếu có thể để quân sử dụng thì không
gì có thể tốt hơn, giết sẽ đau lòng!
“Chắc chắn phải giết!” Hàn Kỳ Sơ nói, lúc trước văn nhân tao nhã, giờ phút này ánh mắt lại sắc bén, chấp bút khoanh một vệt tròn ở cửa thôn,
“Nếu những người này không trở về, Mã phỉ nhất định bị chọc giận, lần
nữa phái người đến, ít nhất cũng phải hai ba trăm người. Dựa vào binh
lực, bọn họ vẫn sẽ vào từ cổng trước, nhưng hai ba trăm kỵ binh dựa vào
lực lượng bốn người thể không thể ứng phó, phải giết ngựa! Đường trong
thôn chật hẹp, năm mươi tên Mã phỉ, năm mươi con chiến mã, có thể chặn
lại đường đi vào thôn.”
“Thôn này, bên ngoài có tường bao bọc, phía sau là thôn Hạ Du. Mã phỉ không thể tiến vào trong thôn, chắc chắn sẽ chọn đường khác. Bọn họ sẽ
không vòng qua thôn Hạ Du, mà chắc chắn từ chỗ này tiến vào!” Hàn Kỳ Sơ
chỉ chỉ tường đất ngoài thôn, tường đất bao quanh thôn, là đất vàng đắp
thành, thân tường vốn thấp, còn có nhiều chỗ sụp xuống, thực dễ dàng
cưỡi ngựa phi vào trong thôn.
“Chúng ta nơi này bố trí hỏa công! Dội dầu, đốt lửa, vây hãm địch
trong biển lửa, hai ba trăm người ngựa có thể dễ dàng vây lại!” Hàn Kỳ
Sơ vỗ bản đồ trên bàn, liếc mắt nhìn mấy người, ánh nến chiếu vào con
ngươi của hắn, trong đó hình như có biển lửa ánh đao, trận chiến chưa
xảy ra, nhưng người dường như đã nghe thấy tiếng chiến mã hí dài, ánh
lửa hừng hực.
“Tiểu tử khá lắm!” Lỗ Đại vỗ bả vai Hàn Kỳ Sơ, mới vừa rồi luyến tiếc chiến mã, giờ phút này trong mắt chỉ còn ánh sáng.
Lực va chạm của chiến mã quá mạnh mẽ, từ xưa đến nay kỵ binh đối đầu
với bộ binh không phải chiến tranh, mà là tàn sát. Hai ba trăm bộ binh
đối đầu vơi hai ba trăm kỵ binh, chỉ có bị vận mệnh bị nghiền chết,
huống chi bọn họ chỉ có năm người? Muốn cố thủ thành công, chỉ có thể
dựa vào chiến thuật. Không thể không nói, Hàn Kỳ Sơ có khả năng quân sư!
Lỗ Đại khích lệ lại chỉ khiến Hàn Kỳ Sơ lộ ra nụ cười khổ, chí hướng
của hắn chính là quân sư trong quân, có một vị trí cao trong triều đình, chỉ là khát vọng chưa được thực hiện, nay đã gặp phải hoàn cảnh này. Có thể, đây là lần cuối cùng hắn bày mưu nghĩ kế trong cuộc đời này.
Có điều cũng chẳng còn cách nào khác! Nếu có thể bảo vệ dân chúng trong thôn, này cả đời đã không uổng phí rồi!
“Nếu đám người này lại bị chúng ta giết chết, Mã phỉ sẽ không tùy ý
vào thôn nữa. Như tại hạ đoán, bọn họ cũng sẽ dùng đến hỏa công. Dầu
hỏa, tên lửa, muốn biến cả thôn thành biển lửa! Chúng ta có thể yên tâm
một chút là trong thôn phần lớn là nhà đất, hỏa công không nhất thiết sẽ giết người, chỉ là gây náo loạn. Lúc này tường quanh thôn đã biến thành biển lửa, người ngựa không thể vào, Mã phỉ chỉ có thể lại theo cổng lớn tiến vào. Ngựa không vào được thôn, lúc này bọn họ sẽ không cưỡi ngựa
nữa, nhưng người vào thôn sẽ rất nhiều, ít nhất năm sáu trăm. Lúc này
chúng ta thay quần áo của Mã phỉ, lẫn vào đám người. Nhưng nếu bị phát
hiện, khi đó... Ôi! Chỉ có thể liều mạng.” Hàn Kỳ Sơ thở dài, căn cứ
vào nhân sổ và địa hình trong thôn, hắn có thể bày ra chiến thuật như
thế này.
Nếu thuận lợi, nhóm người thứ ba vào thôn sẽ là sáng sớm.
Ban đêm đối phó với hai nhóm Mã phỉ, nếu chiến thuật thỏa đáng, phối
hợp ăn ý, bọn họ hẳn sẽ không quá mệt mỏi. Thực sự mệt sẽ bắt đầu từ
sáng sớm, không có chiến thuật, chỉ có quyết chiến! Hai ngày một đêm tử
thủ, bọn họ có thể sống đợi quân cứu viện hay không, hoàn toàn trông vào vận mệnh!
Lỗ Đại vỗ vỗ bả vai Hàn Kỳ Sơ, nhặt thanh đao của Mã phỉ ở dưới đất
đưa cho hắn, “Ngươi ở trong phòng trông chừng đám người này, bên ngoài
giao cho chúng ta!”
Hàn Kỳ Sơ gật đầu, hắn không thể xuất hiện hỗ trợ, hắn không biết võ nghệ, đi ra ngoài chỉ thành gánh nặng cho bọn họ.
Chiến thuật Hàn Kỳ Sơ đề ra tất cả mọi người đều không có ý kiến, mọi người đều tập trung cởi dây thừng cho bốn tên Mã phỉ, đem quần áo trên
người bọn họ cởi xuống, sau đó lại một lần nữa trói lại.
Năm người cũng không vội thay quần áo của bọn họ, bởi vì dù sao bọn
họ cũng ít người, hai lần đầu tiên đánh nhau với Mã phỉ không thể cam
đoan không có người trốn thoát về trại báo tin. Nếu như lúc này mặc quần áo Mã phỉ, khi tốp Mã phỉ thứ ba vào thôn sẽ không dễ dàng lẫn vào
trong đó.
Hàn Kỳ Sơ đợi ở trong phòng, bốn người Lỗ Đại, lão Hùng, Mộ Thanh
cùng Chương Đồng mỗi người cầm một thanh đao của Mã phỉ ra ngoài cửa.
Vừa đến cửa thôn, đã nghe thấy trong bóng đêm có tiếng vó ngựa lọc cọc chạy lại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...