Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Hành quân trong rừng núi, cường độ thao luyện nặng hơn rất nhiều lần
so với việc luyện binh trên thao trường, toàn quân mỗi người cõng mười
viên đá, có đường ngày đi trăm dặm, không đường thì phát rừng mà đi.

Luyện binh ngàn dặm, đến ngày thứ hai mươi ba, đã đến địa giới Thanh Bắc.

Thanh Châu là châu phủ phương bắc của Đại Hưng, ba vạn núi lớn, kéo
dài không ngừng, đỉnh núi tuyết đọng quanh năm, rừng dưới chân núi rậm
rạp, cảnh trí trong núi tráng lệ kỳ vỹ, nhưng tân quân không có tâm tình nhàn rỗi thưởng thức, chạng vạng dừng chân hạ trại, tất cả mọi người
đều mệt mỏi ngồi phịch xuống mặt đất.

Cơm chiều là thời điểm rảnh rỗi nhất của tân quân trong mấy ngày này, nổi lửa bắc bếp, hai đội một bếp, ngồi vây quanh lửa trại, ngửi mùi
hương thức ăn, ánh lửa như ánh đồng chiếu bừng khuôn mặt từng người, mệt mỏi nhưng tràn đầy ý chí.

Mới đầu hành quân trong rừng, vừa đến thời gian hạ trại nghỉ tạm, mọi người khó tránh oán giận thao luyện khổ mệt, nhưng qua một quãng thời
gian, oán giận cũng đã oán giận, cuối cùng cảm thấy nói mãi chuyện này
cũng chán nản. Thao luyện mỗi ngày vẫn phải tiếp diễn, các tân binh rất
nhanh học được cách mua vui trong khổ luyện, giờ cơm thường ngồi vây
quanh một chỗ, tán gẫu từ chuyện gia đình đến những tin đồn thú vị ở quê hương, chỉ hận không thể đem tất cả mọi chuyện trong bụng mang ra giải
buồn.

Một đám hán tử tụ tập một chỗ, khó tránh nói lời thô tục, trò chuyện một hồi đã đến chuyện trên giường của người khác.

“... Nương tử kia đùi như tuyết trắng, tiếng kêu dâm đãng, linh hồn nhỏ bé của Lưu viên ngoại đều bị câu đi, tám phòng thê thiếp trong nhà
không thèm ngó ngàng tới, chỉ muốn đi tìm quả phụ đó, chung quy một ngày cũng bị đại phu nhân của hắn phát hiện ra, cho rằng trong nhà không trị được, chẳng lẽ chồn hoang bên ngoài cũng không thể làm gì? Vì thế sai
gã đầy tớ trong phủ đi đến nhà của quả phụ kia, tìm thêm hơn mười người
nữa đến hầu hạ, ngón tay côn bổng tất cả đều dùng tới, quả phụ kia lúc
đầu còn kêu rên thấu trời, sau đó âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng kiệt sức mà chết. Gã đầy tớ thấy xảy ra án mạng, vội vã trốn trở về quý phủ, quan phủ đến điều tra, hơn mười người, cũng không phân được rõ là
người làm nhục chết người, liền phán phụ nhân kia tội hoang dâm, đám
người thì chỉ bị phạt vài chục gậy.”

“Chậc chậc!” Một đám hán tử tạp miệng, ánh mắt so với khi nhìn nhìn
thức ăn trong nồi còn nóng bỏng hơn, dường như đang tưởng tượng đến cặp
đùi tuyết trắng kia.

Lưu Hắc Tử mới mười lăm, chưa biết chuyện về nữ nhân, sắc trời tối
trầm, ánh lửa chiếu khuôn mặt ngại ngùng của thiếu niên, đặc biệt hồng.

Thạch Đại Hải nhìn thấy bộ dáng đó của hắn, ha ha cười, vỗ vỗ vai
hắn, “Nghe nhiều một chút! Cũng không bảo ngươi đi bắt nạt nữ tử đàng
hoàng, chỉ dạy ngươi sau này cưới nương tử về cần phải làm gì. Có điều,
nếu tiểu tử ngươi đau lòng nương tử mình, thì không nên sử dụng côn
bổng, dùng tay thật ra cũng khá là lạc thú.”

Lưu Hắc Tử nghe thế trên mặt như có lửa thiêu, vội vàng vùi thấp đầu vào quần.

Một đám hán tử cười vang, Thạch Đại Hải lơ đãng quét mắt tới bên
cạnh, thấy Mộ Thanh đang ôm đầu gối ngồi, nhìn bếp lò, không chớp mắt.

Thạch Đại Hải tức khắc cười chỉ Mộ Thanh, nói: “Chu tiểu đệ cũng chưa cưới vợ đúng không? Nghe thật là chăm chú!”

Trong tiếng cười vang, Mộ Thanh giương mắt, trên mặt không thấy vẻ
quẫn bách, cũng không thấy có biểu tình gì đặc biệt, chỉ có một đôi mắt
thanh lãnh, sắc mặt lãnh đạm, “Phụ nhân không phải thiếu nữ, nếu gặp

chuyện như thế này khí quan có thể không bị thay đổi, nhưng nếu là bạo
lực, chắc chắn sẽ xuất hiện loại vết thương bị xé rách. Tra hỏi khẩu
cung của mười mấy người, nhất định có thể hỏi ra ai trước ai sau, ai
dùng côn bổng, ai dùng ngón tay, ai làm việc hậu thân dính máu, người
dùng côn bổng, trên người có dính máu, theo pháp luật đều có thể phán
tội chết! Những kẻ còn lại phạt một trăm trượng, nếu như nha dịch hành
hình công chính, nhất định có thể đánh chết mấy người, tàn tật mấy
người! Việc này nếu không phải quan phủ nhắm mắt làm ngơ, thì chính là
chuyện xưa không có thật.”

Chuyện xưa không có thật...

Một đám hán tử nhìn Mộ Thanh, ánh mắt cổ quái, trong nhà thiếu niên
này có người làm ở huyện nha sao? Nói chuyện thật có đạo lý rõ ràng?

Hán tử kể chuyện lại rõ buồn bực, chuyện xưa vốn là để giải buồn, tiểu tử này còn đi cân nhắc thực hư sao?

Nhưng lời nói của hắn cũng hết sức có lý, “Thật hay không thật cũng
không thể mang ra làm trò đùa, mạng người là việc để giải buồn hay sao?
Muốn nói chuyện vui đùa, chọn cái khác!”

Chung quanh bếp bỗng nhiên không có thanh âm nào nữa, sau một lúc
lâu, Chương Đồng cười gằn một tiếng, “Nói thật có đạo lý rõ ràng, như
vậy ngoại trừ bộ quần áo sĩ tộc, bạc thắng được ngươi đều ném vào bên
trong kỹ viện rồi? Nghe có vẻ như ngươi rất hiểu về nữ tử, không biết có giả trang thành công tử sĩ tộc đi dụ dỗ nữ tử đàng hoàng?”

“Chương huynh!” Hàn Kỳ Sơ vội vàng ngăn lại, giương mắt liếc mắt nhìn Mộ Thanh một cái, thay đổi đề tài, “Mấy ngày trước đây nghe Mạch trưởng nói, vào địa giới Thanh Châu, chúng ta sẽ đổi thành hành quân ban đêm.
Ồ, thức ăn chín rồi, chúng ta mau chóng ăn đi thôi, ai biết đêm nào sẽ
không được yên giấc nữa?”

Chiến sự xảy ra, sẽ không còn phân biệt ban ngày ban đêm, ban đêm
địch tấn công, phải ứng chiến là chuyện thường. Mấy ngày nay bọn họ đều
hành quân ban ngày, sức chịu đựng của tân quân đã đến mức cực hạn.

Ra khỏi Thanh Châu sẽ đến biên giới Tây Bắc, bên kia Mã phỉ (Mã phỉ: đám người chặn đường cướp ngựa) hoành hành ngang ngược, Hàn Sơ Kỳ đoán, tiến vào đến Tây Bắc, tân quân
sẽ phải diệt cướp ở ven đường, coi như là thực chiến. Sự khác biệt lớn
nhất giữa tân quân và lão quân, không phải ở chỗ tòng quân bao nhiêu
lâu, mà ở chỗ đao dính bao nhiêu máu.

Không giết địch không thành tinh binh, trên tay không dính máu, đao vĩnh viễn không được mài nhọn.

Chiến sự ở tiền tuyến Tây Bắc khẩn cấp, tân quân đến tiền tuyến sẽ
phải ra chiến trường ngay, thao luyện như vậy mới có hiệu quả.

Nhưng việc này Hàn Kỳ Sơ không nói, quân lệnh vẫn chưa truyền xuống.
Kẻ bề trên từ xưa đến nay không thích tâm ý bị đoán trúng, việc này nếu
như truyền ra, cho dù có đoán đúng cũng sẽ mang tội làm loạn quân tâm.

Một đám hán tử vừa nghe nhắc đến ăn cơm, tức khắc sự chú ý bị dời đi, xới đầy một bát cơm lớn, cũng mặc kệ nóng, vùi đầu ăn hối hả.

Có điều Chương Đồng là kẻ tính tình cực đoan, tâm ý của Hàn Kỳ Sơ vẫn là uổng phí, sau khi hắn xới một bát cơm tiếp tục tìm cớ, “Ta nhìn hắn
không vừa mắt! Về sau ngươi đừng khuyên ta!”

“Khụ!” Hàn Kỳ Sơ bị miếng cơm làm nghẹn họng, suýt nữa thì bỏ mình.


“Nhìn không vừa mắt thì đánh một trận!” Một hán tử bỗng nhiên tiếp lời.

Một đám người sửng sốt, thấy hán tử mở miệng kia đúng là kẻ vừa mới kể chuyện xưa bị Mộ Thanh phản bác.

Mộ Thanh không nâng đầu, vẫn còn ăn cơm.

Hàn Kỳ Sơ thở dài một hơi, nói: “Trong quân không thể đánh nhau, đây là quân quy! Người vi phạm sẽ bị đánh năm mươi quân côn!”

“Nếu là lão tử, lão tử sẽ chọn quân côn, dù sao so với việc bị kẻ
khác xem thường vẫn thống khoái hơn! Trong quân chỉ biết đến nắm đấm, ai nắm đấm mạnh, ai xương cốt cứng, kẻ đó chính là hảo hán!” Hán tử kia
nói, hiển nhiên những lời vừa rồi của Mộ Thanh khiến trong lòng hắn
không thoải mái.

Quân quy thì quân quy, nhưng những lời hán tử kia nói quả thật cũng là đạo lý trong lòng mọi người.

Mọi người nhìn Chương Đồng, Chương Đồng bưng bát cơm nóng hổi, khiêu
khích nhìn Mộ Thanh, nói: “Ta không sợ quân côn, ngươi có dám cùng ta
đánh một trận hay không? Kẻ thua sau này phải gọi người thắng là ông
nội!”

Mọi người lại nhìn Mộ Thanh, Mộ Thanh cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

“Đánh một trận!” Hán tử kia bỗng nhiên cao giọng, ánh mắt nhìn Mộ Thanh giống như một kẻ nhát gan.

Một tiếng kêu này khiến tân binh ở chung quanh đều kéo lại đây, thấy
có người muốn đánh nhau, đều nổi hứng muốn xem náo nhiệt. Tuy biết quy
định trong quân không được đánh nhau, nhưng quân côn cũng không phải rơi xuống người mình, có ai không thích xem náo nhiệt? Ngày ngày thao luyện mệt mỏi, tâm tình đều bị ép ở trong lòng, cần gấp một nơi để giải tỏa.

“Đánh một trận! Đánh một trận! Đánh một trận!” Rất nhanh, bốn phía
truyền đến tiếng hô vang, mọi người đồng thanh hô, tiếng vang truyền xa, càng lúc càng to, so với khi hô khẩu hiệu thao luyện ban ngày còn rõ
ràng hơn.

“Không thể!” Lời nói của Hàn Kỳ Sơ chìm nghỉm trong âm thanh ồn ào,
hắn biết khuyên Chương Đồng vô dụng, cho nên đành phải quay đầu dặn Mộ
Thanh, muốn dặn tiểu tử này thế nào cũng không được ứng chiến. Tân quân
mới lập, quân quy vô cùng nghiêm khắc, nếu thành chim đầu đàn, bị cấp
trên lấy ra giết gà dọa khỉ, năm mươi quân côn vẫn là nhẹ, chưa biết
trừng sẽ bị phạt rất nặng!

Nhưng hắn vừa quay đầu, lại cảm thấy ngây ngốc. Chỉ thấy Mộ Thanh đang cúi đầu, vẫn còn ăn cơm, một bát cơm to đã sắp thấy đáy.

Đúng lúc này, chợt nghe đằng trước một có một tiếng gầm giận giữ: “Kêu gào cái gì!”

Tiếng ồn ào nhỏ dần, mọi người giương mắt, sắc trời nhá nhem tối, ánh lửa cùng khí nóng của bếp khiến khung cảnh mơ mơ hồ hồ, phía trước có
vài vị tướng lãnh đi tới, người cầm đầu mặc áo bào đen giáp đen, râu
quai nón, ánh mắt như đao, đúng là phó tướng Lỗ Đại của Tây Bắc quân!

“Lỗ tướng quân!”

“Lỗ tướng quân...”


Chúng tân binh đều đứng dậy, có người vẻ mặt khiếp đảm, có người vẻ
mặt kính sợ. Lỗ Đại là phụ tá đắc lực dưới trướng của chủ soái Tây Bắc
quân – Nguyên Tu, lời đồn về anh hùng Nguyên Tu có bao nhiêu, thì sự
sùng kính của tân quân đối với phó tướng dưới trướng của hắn cũng có bấy nhiêu.

Đi theo phía sau Lỗ Đại là vài vị Đô Úy, Tiểu Giáo, Mạch trưởng, lão
Hùng cũng ở trong đó. Làm loạn đều là thủ hạ của hắn, mặt hắn lúc này
đen có thể so với đáy nồi kia, túm một người hỏi vài câu, đầu lại đau,
“Thế nào lại là hai tiểu tử này?”

“Hai kẻ nào?” Lỗ Đại hỏi.

“Kẻ này, Chương Đồng! Còn có tiểu tử kia, Chu Nhị Đản!” Lão Hùng chỉ chỉ Chương Đồng cùng Mộ Thanh.

Mộ Thanh ăn xong miếng cơm cuối cùng, buông bát, đứng dậy. Nàng là
người cuối cùng đứng dậy, giữa cả trăm người dễ bị để ý nhất, sắc mặt Lỗ Đại cũng đen như đáy nồi, ánh mắt trầm như sắt.

Tiểu tử này, muốn làm gì! Ngứa mông sao?

Từ khi tiểu tử này vào quân doanh, hắn vẫn biết tình hình của hắn.
Thể lực của tiểu tử này không xuất chúng, sự chịu đựng cũng không cao,
nhưng không phải quá vô dụng, thao luyện mỗi ngày đều có thể kiên trì
đến cuối cùng, coi như thể lực bình thường. Thể lực bình thường còn muốn đánh nhau, tiểu tử này cảm thấy mấy ngày nay thao luyện da dầy lên, có
thể chịu nổi quân côn rồi?

Lão Hùng nói: “Hai tiểu tử này tính tình không hợp nhau, đánh nhau thật thì chưa có, chỉ là luôn đấu khẩu.”

“Không phải đàn bà! Đấu khẩu cái rắm gì!” Lỗ Đại tức giận mắng một
tiếng, trừng mắt nhìn lão Hùng, ánh mắt giống như đao, “Đấu võ mồm, làm
ồn, tất cả đều là thủ hạ của ngươi!”

“Mạt tướng mang binh bất tài, nguyện chịu quân côn!”

“Mạch trưởng!”

“Đều câm miệng cho lão tử!” Lỗ Đại nhìn lên liền biết đám tân binh
kia muốn cầu tình, giận quát một tiếng, “Trong quân cầu tình liền được,
các ngươi nghĩ quân quy dùng để trang trí sao?”

Mọi người không nói, đánh nhau trong quân chịu năm mươi gậy, ẩu đả
tập thể mỗi người chịu hai trăm roi, tướng lĩnh chịu một trăm gậy.

Hàn Kỳ Sơ nhắm mắt than nhẹ, quả thật là thành chim đầu đàn, bị khai đao răn đe.

Trong rừng tĩnh lặng, các tân binh suy nghĩ, quân côn chưa chắc đã phải chịu, nhưng phạt thao luyện thêm là không tránh được.

Quả nhiên nghe Lỗ Đại nói: “Lấy bản đồ núi Thanh Châu đến cho lão tử!”

“Vâng!” Thân binh bên cạnh tuân lệnh, từ trong lòng lấy ra một tấm bản đồ da dê giao cho Lỗ Đại.

Lỗ Đại nặng nề quét mắt nhìn Mộ Thanh cùng Chương Đồng, hừ cười một
tiếng, cười đến dữ tợn, “Hai người các ngươi muốn đánh nhau, lão tử sẽ
thành toàn cho các ngươi! Cách nơi này năm dặm có một cái hồ, lão tử sẽ
phái người cắm một lá cờ ở bên kia hồ, trăm người các ngươi chia làm hai tổ, một tổ phụ trách mai phục, một tổ phụ trách đột kích, ai cầm được
cờ trở về đây trước thì được coi là thắng! Đội trưởng sẽ do hai tiểu tử
này phụ trách! Không phải các ngươi kích bác muốn nhìn bọn họ ai thắng
ai thua sao? Lão tử thỏa mãn cho các ngươi! Tổ thắng lão tử sẽ miễn
phạt, tổ thua sẽ canh gác đêm nay, ngày mai hành quân vác thêm năm viên
đá!”

Đám tân binh sửng sốt, lão Hùng bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.


Mấy ngày nay tân quân thao luyện đều là thể lực, sau này còn phải
thao luyện nhiều nữa, bắn cung bắn nỏ, dàn trận thu quân, duy nhất không cần luyện đó là lãnh binh. Lãnh binh là đạo làm tướng, nếu như gặp
chiến sự, từ chức đô úy trở lên mới có cơ hội lãnh binh. Thời gian này
tân quân thao luyện quá nặng, mọi người sớm đã oán hận trong lòng, phạt
nặng sẽ dẫn đến hậu quả ngược lại. Nhưng hình phạt này đối với tân quân
mà nói lại dấy lên ý chí chiến đấu, thua cuộc nhận phạt cũng sẽ không
thể oán hận, vốn là biện pháp vô cùng tốt, nhưng để cho Chương Đồng cùng Chu Nhị Đản mang binh, cũng thực là tiện nghi cho bọn họ!

Đối với hai tiểu tử này mà nói, cho dù có thua, kinh nghiệm lãnh binh tối nay cũng là ngàn năm có một!

Trong mắt Chương Đồng có thần sắc mặt vui mừng, nhà bếp ánh đỏ mặt
hắn, vẻ hưng phấn khó che dấu. Hắn là hậu duệ của võ tướng, thuở nhỏ
quen đọc binh thư, theo quân chính là chí hướng trong lòng. Vốn tưởng
rằng phải tới biên quan ra trận giết địch mới có cơ hội lập công, thăng
chức, có quyền mang binh, ít cũng phải mất thời gian hai ba năm, không
ngờ mới theo quân hơn một tháng đã có cơ hội này!

Hàn Kỳ Sơ cũng sửng sốt.

Lúc này, Lỗ Đại quét mắt nhìn đám tân binh chung quanh, nói: “Các ngươi muốn đi theo người nào, tự mình chọn!”

Hàn Kỳ Sơ lại sửng sốt, trên mặt lộ vẻ âu lo.

Quả nhiên cả trăm tân binh hai mặt nhìn nhau, người như thủy triều
tràn sang phía Chương Đồng, có mấy người vẫn còn do dự, nhưng không có
một người nào đi về phía Mộ Thanh!

Trăm người bọn họ cùng dưới một trướng, luôn thao luyện chung với
nhau ở giáo trường, mỗi người đều có ấn tượng lẫn nhau. Chương Đồng vốn
thuộc dòng dõi võ tướng, biểu hiện xuất sắc, là một trong những người
nổi bật nhất. Chu Nhị Đản thao luyện không quá xuất sắc, mới vừa rồi đối mặt với khiêu khích của Chương Đồng, một mực yên lặng không lên tiếng,
có chút nhát gan. Lỗ Đại lại để cho mọi người tự chọn, tự nhiên người
chọn Chương Đồng sẽ chiếm tuyệt đại đa số. Dù sao bên thua sẽ bị phạt,
sẽ chẳng có ai nguyện lĩnh phạt.

Chương Đồng mang vẻ mặt đắc ý nhìn Mộ Thanh, kẻ làm tướng lại không được lòng người, hắn sao có thể thắng?

Vẻ mặt Mộ Thanh không chút thay đổi, quét mắt nhìn những người còn
đang do dự, nói: “Chọn một người mà thôi, do dự là do tâm trí không kiên định, tâm trí không kiên định không bằng nhận thua!”

Lời này vừa nói ra, đám tân binh còn đang do dự tức khắc lộ vẻ mặt
tức giận, đám tân binh đứng ở phía sau Chương Đồng lộ ra ý cười chế
giễu. Trong quân xem thường nhất là kẻ nhát gan, do dự như đàn bà cũng
không khác những kẻ nhát gan là bao!

Đám tân binh này bị nhìn đến đỏ mặt, vốn định chọn Chương Đồng, nhưng lúc này cũng ngại ngùng đi qua.

Lúc này, Mộ Thanh nói: “Tức giận chứng tỏ các ngươi vẫn còn có tâm
huyết, nếu như thế, cứ tới đây đi. Lấy ít thắng nhiều, người có tâm
huyết chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Lấy ít thắng nhiều?” Chương Đồng nhíu mày, mọi người sửng sốt.

“Đúng. Những người chọn ngươi là của ngươi, ta không cần! Ta chỉ muốn...” Mộ Thanh đảo mắt nhìn đám tân binh do dự, “Bọn họ!”

Bọn họ?!

Đám tân binh bị chỉ đến giật mình, đám người Lỗ Đại cũng giật mình.

Đám tân binh kia chỉ có khoảng ba mươi người, số người của bên Chương Đồng gấp hai lần số người này!

Chỉ cần ba mươi mấy người, lại đều là những kẻ nhát gan, tiểu tử này thật sự muốn thắng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui