Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Edit: Leo

 “Các ngươi dám lười biếng! Nói, trốn việc như thế này các ngươi đã làm bao nhiêu lần rồi?” Khuôn mặt Quý Diên sa sầm không chút ánh sáng, kiếm gác ở bên cổ gã hộ vệ, giận dữ hỏi.

Long Võ vệ là quân đội trong kinh thành, trong quân phần lớn con cháu sĩ tộc, lười nhác là chuyện không tránh khỏi, đám lão binh càng thêm láu cá, chuyện đêm lạnh trốn đi uống rượu Quý Diên gặp nhiều, không cảm thấy lạ, chỉ là không ngờ đám tiểu binh này trong đêm gác lại dám bỏ hết đi uống rượu, không chừa một kẻ canh gác!

Việc này nghĩ đến mà sợ, đêm qua hung thủ chỉ giết một người, cũng coi như là bọn họ mạng lớn.

Gã hộ vệ kia run run rẩy rẩy, liên tục dập đầu, “Không có không có, chỉ một lần này! Tướng quân, một, một đường này ban đêm các huynh đệ đều không ngủ trong ca gác, chỉ có đêm qua gió tuyết quá lớn, đông lạnh chết người, các huynh đệ cảm thấy đã tới Việt Châu, Ngự Lâm vệ ở trong thành, thân vệ của Nguyên đại tướng quân cũng ở đây, ngoài thành có năm vạn đại quân bảo vệ, có thể xảy ra chuyện gì? Vốn chỉ trốn vào phòng bếp sưởi ấm, sau lại thấy có rượu và thức ăn, mới lấy ra lấp bụng, nào biết uống nhiều quá……”

Mộ Thanh bỗng nhiên xoay người, đi về phía sân sau.

Sau khi phát hiện ra thi thể lúc bình minh, tiểu nhị sợ hãi chạy ra khỏi khách điếm, hộ vệ phi ra ngoài báo tin, ngay sau đó mọi người đã tụ tập ở sảnh chính, rượu và thức ăn trong phòng bếp nhất định còn chưa kịp thu dọn!

Nguyên Tu cũng đi theo, khi hai người bước vào phòng bếp, thấy bên trên cái mâm cạnh bếp lò đặt không ít bát đũa, bên trong ngoại trừ gà vịt xương cá là một ít canh thừa, bầu rượu trống rỗng, chén rượu lăn lông lốc dưới đất. Hắn cầm lấy một vò rượu khẽ ngửi, sau đó ngửa đầu uống cạn chỗ rượu còn dư dưới đáy.

Ở trong quân mười năm, mỗi lần hắn muốn uống rượu đều phải uống nước, hôm nay vì điều tra ra hung thủ cho vụ án này, phá hủy quân quy mười năm.

Mộ Thanh thấy hắn ném vò rượu trống không sang một bên, lại từ mặt đất nhặt lên một vò khác tiếp tục uống thử. Trong lúc hoảng hốt, nàng nhớ lại những lần ở trong phủ Đại tướng quân, trên nóc nhà, dưới gốc cây già, nam tử ôm vò rượu lại là mồm to uống nước lã, nhưng hào khí giữa hai hàng lông mày không gì che giấu được, khiến người ta liên tưởng tới ngọn gió tự tại chốn thảo nguyên.

Mà lúc này, hắn nâng bình rượu, uống rượu thật, trước mắt lại mờ mịt như khói mù, không thấy vẻ sang sảng thường gặp.

Có lẽ, hơn ai hết hắn thật sự không hy vọng hung thủ là người của mình!

Mộ Thanh nhìn một lát, bỗng nhiên xoay người, cũng nắm lấy một bầu rượu vứt ở dưới chân, dốc toàn bộ chỗ rượu còn lại vào trong miệng.

Nguyên Tu thấy thế nắm lấy cổ tay nàng, rút bầu rượu ra, mày nhíu chặt vô cùng khó coi, “Không phải ngươi không uống rượu sao?”


“Uống rượu hại thân, ta không muốn khi nghiệm thi tay run, nhưng uống một chút thì không sao, chẳng qua chỉ là chút rượu dưới đáy thôi.” Mộ Thanh đưa mắt nhìn bàn tay Nguyên Tu, người sau lúc này mới phát hiện mình đang nắm chặt tay nàng, cuống quít buông ra, ánh mắt chuyển sang chỗ khác.

Mộ Thanh nhân cơ hội cầm lại bầu rượu, uống cạn không còn một giọt, Nguyên Tu muốn ngăn cản nhưng lại không dám, trơ mắt nhìn nàng uống cạn tất cả những bầu rượu còn lại, sau đó nghe nàng nói: “Sau này nếu có phải lĩnh quân côn, Đại tướng quân đừng kéo ta vào, ta thật sự không có hứng thú với nỗi khổ da thịt.”

Nguyên Tu ngẩn ra, ngay sau đó bật cười, “Được!”

Hắn đột nhiên cảm thấy sảng khoái, ánh mắt cũng dịu dàng hiếm thấy. Hắn từng nghĩ nếu một ngày không ở biên quan, nhất định sẽ cùng nàng rượu uống đến say, ai ngờ đâu lần đầu tiên hai người uống rượu lại là trong phòng bếp của khách điếm này, uống loại rượu đắng chát. Nhưng không biết vì sao, mới vừa rồi cảm giác cay đắng trong cổ họng, bây giờ đọng lại ở đầu lưỡi lại có chút ngọt, khói mù trong lòng dần tan, chỉ có cảm giác mềm mại khi vừa rồi nắm lấy cổ tay nàng.

Hai người uống xong rượu, ở trong phòng bếp đợi một khoảng thời gian, vẫn là Nguyên Tu mở miệng trước: “Xem ra không có thuốc mê.”

“Ừ.” Mộ Thanh gật gật đầu, bọn họ chờ đủ lâu rồi.

Thuốc mê ở Tây Nam Đại Hưng, được điều chế từ mạn đà la, là thuốc gây mê ở trong quân, hung thủ nếu là người trong quân, lấy được thuốc này không khó. Thuốc mê này phải mất thời gian uống xong một chén trà mới có thể phát huy tác dụng, nhưng bọn họ uống là rượu đáy, nếu có thuốc trong rượu, qua một đêm lắng đọng lại, không cần thời gian uống một chén trà nhỏ đã thấy được hiệu quả, nhưng mà đợi lâu như vậy hai người vẫn tỉnh táo như cũ, chứng tỏ bên trong rượu không có bị hạ thuốc.

Trong rượu không có thuốc mê, trong thức ăn hẳn là cũng không. Thuốc mê này pha vào rượu mới mang đến hiệu quả tốt nhất, uống vào là ngủ mà đã ngủ là khó tỉnh. Nếu hung thủ bỏ thuốc, có cả rượu và thức ăn, không có lý nào bỏ vào đồ ăn mà không bỏ vào rượu.

Nhưng Nguyên Tu không muốn buông tha cho bất cứ khả năng nào, hắn lần lượt nếm thử từng món ăn thừa trên mâm, kết quả vẫn tỉnh táo như cũ.

“Với số lượng bình rượu thế này, cho dù không bỏ thuốc cũng đủ để ngủ say như chết.” Mộ Thanh nói, đám hộ vệ đêm qua chỉ sợ uống hơn nửa chỗ rượu của khách điếm rồi.

“Nói như vậy, hung thủ không có hạ thuốc để chuốc mê đám hộ vệ, mà bọn họ say thành bùn nhão để cho hung thủ có thời cơ giết người?” Nguyên Tu hỏi, hắn cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.

“Hiển nhiên là quá trùng hợp.” Mộ Thanh nói xong ra khỏi phòng bếp, đi về phía phòng chất củi.

Nguyên Tu cũng đi theo, trên bó củi có hai thanh đao bổ củi, Mộ Thanh đang cầm một cái xem thử, hắn lập tức hỏi: “Hai thanh đao này có phải hung khí hay không?”

“Không phải, hung khí mà hung thủ dùng phần mũi dài hai tấc, góc đao cũng nhọn. Hai thanh này đều ngắn, góc cùn thành hình vòng cung, không khớp với dấu vết ở phần cổ thi thể.” Đao bổ củi này đều là thợ rèn đánh theo cách thủ công, hình dạng mỗi thanh khác nhau, có phải hung khí hay không chỉ cần xem hình dạng vết thương có khớp với lưỡi đao hay không là biết: “Hơn nữa, còn có một điểm, hung thủ một đao chém đứt động mạch cổ nạn nhân, máu bắn tung toé nhất định sẽ bắn lên chuôi đao, nhưng chuôi đao của hai thanh này đều rất sạch sẽ, cho nên không phải hung khí.”


Mộ Thanh lại ở phòng chất củi tìm kiếm một hồi, xác định chỉ có hai thanh đao này, mới đi ra ngoài: “Có thể trở lại sảnh chính rồi.”

Ở sảnh chính, một đám người vẫn đang chờ, Mộ Thanh vừa vén mành tiến vào đã nhìn thấy Hô Diên Hạo ở trong phòng không kiên nhẫn đi qua đi lại, hai gã Ngự Lâm vệ đứng trước cửa, trường đao gác chéo, ngăn cản đường đi ra sân sau. Hiển nhiên việc nghị hòa chưa bắt đầu, quốc vương Địch quốc tuy rằng có thể tiến vào, nhưng không phải muốn đi chỗ nào là có thể đi chỗ đó.

“Để bổn vương chờ lâu như vậy, lại là đi uống rượu?” Ánh mắt Hô Diên Hạo như đao, sắc lạnh quét qua người Mộ Thanh.

“Địch Vương không muốn đợi, có thể trở về dịch quán.” Nguyên Tu trầm giọng nói.

Mộ Thanh vốn không để ý đến hắn, lại thấy Bộ Tích Hoan cũng nhìn về phía nàng, nụ cười ngậm bên môi có chút ghen tức, nàng tức khắc nhíu mày, nói: “Đúng vậy, đi uống rượu.”

Bộ Tích Hoan nhướng mày, mỗi khi gặp phải vụ án tất cả tâm tư của nàng đều đặt trên việc tìm kiếm hung thủ, khi ở hành cung hắn đã biết điều này, uống rượu hẳn là vì tra án, hắn không có nghi ngờ. Chỉ là không nghi ngờ thì thôi, còn không cho hắn ghen tức sao? Nàng cũng chưa bao giờ cùng hắn uống rượu, mong nàng có tình thú này, không bằng chẳng hy vọng. Bây giờ mới chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng còn tưởng rằng hắn đang nghi ngờ nàng, cho nên bực tức?

“Có rượu ngon không uống, lại đi uống rượu thừa của kẻ khác, khẩu vị của ta rất nặng.” Mộ Thanh nói, nàng nhìn ra được hắn không phải nghi ngờ, hắn tin nàng, cho nên nàng cũng nguyện ý giải thích vừa rồi đi làm chuyện gì.

Bộ Tích Hoan nghe thế càng thêm nhíu mày, hiếm khi được nàng có lương tâm biết trấn an hắn, nhưng tại sao nghe xong hắn càng thêm khó chịu trong lòng?

“Đêm qua các ngươi tự mình đến phòng bếp tìm rượu, hay là có ai xúi giục?” Mộ Thanh nhìn về phía đám hộ vệ đang quỳ ở cửa, hỏi.

“À……” Hộ vệ kia ấp úng.

Ánh mắt Mộ Thanh lạnh lẽo, nói: “Đừng tưởng rằng nói có người xúi giục sẽ có thể thoát tội, khẩu cung giả, tội thêm một bậc!”

Gã hộ vệ nuốt nước miếng, lúc này mới nói: “Tự mình đi!”

Mộ Thanh nhíu mày, trầm ngâm một lát lại hỏi: “Các ngươi đến phòng bếp uống rượu khi nào?”


“Khoảng giờ Tý canh ba.”

Mộ Thanh gật đầu nói: “Dẫn bọn họ xuống, truyền chủ quán tới.”

Quý Diên đứng ở cửa cầm kiếm, nghe cũng không phải, không nghe cũng không phải, một đội Ngự Lâm vệ đã tiến vào kéo người xuống.

Chủ quán run run rẩy rẩy tiến vào vấn an Thánh giá, sau đó quỳ trên nền đất nghe Mộ Thanh hỏi chuyện.

Mộ Thanh hỏi: “Trong khách điếm có đao bổ củi hay không?”

Chủ quán không phải đám Long Võ vệ ngang bướng, đáp lời trước mặt Thánh Thượng, nào dám nói dối? Lập tức trả lời: “Có, ở trong phòng chất củi.”

“Mấy thanh?”

“Hai thanh!”

“Sân sau của khách điếm là chỗ ở của gã sai vặt sao? Có gia quyến hay không? Trong phòng có chỉ gai kim thô hay không?”

“Chỉ gai kim thô?” Chủ quán suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Tiểu nhân có nhà ở trong thành, gia quyến không ở tại khách điếm, sân sau chỉ có ba gã sai vặt, một tên tiểu nhị tiếp khách, hai tên khác làm chạy việc, đều là thiếu niên, sẽ không có kim chỉ.”

“Đầu bếp thì sao?”

“À, đầu bếp là đầu bếp nữ, trong nhà một trai hai gái, cũng không ở khách điếm. Hôm qua đến đây chỉ ở phòng bếp phụ việc, tri huyện đại nhân mời đầu bếp nổi tiếng ở Việt Châu đến làm đồ ăn.”

“Hôm qua khách điếm của ngươi có nhiều người tới ở như thế, chắc chắn không đủ người giúp việc, có mời thêm ai giúp hay không?”

“Không mời ai. Trước đó vài ngày tiểu nhân nghe nói chư vị đại nhân muốn tới đây, vốn định nhờ thêm người giúp đỡ, nhưng…… Tri huyện đại nhân nói nhờ những người không biết việc dễ sảy ra sai lầm, tiểu nhân lập tức bỏ đi suy nghĩ này. Đêm qua có công sai của huyện nha tới giúp đỡ, tiểu nhân cũng gọi gia quyến tới, cho dù bận bịu nhưng không đến nỗi chậm trễ.”

“Hôm qua có ai đến trong tiệm đưa rau thịt, đưa rượu hay là đưa củi không?”


“Có! Củi đã sớm chuẩn bị, nhưng rượu thịt đồ ăn đều là do người đưa mới, tri huyện đại nhân nói, muốn thức ăn tươi mới nhất. Mấy ngày trước tiểu nhân đã hỏi qua đầu bếp, liệt kê ra danh sách, dặn trước với hàng thịt và hàng rau trong thành, đúng giờ đưa đến.”

“Bình rượu chuẩn bị được đặt ở trong phòng bếp, việc này có những ai biết?”

“Tất cả mọi người trong khách điếm đều biết.”

“Công sai trong nha môn tới hỗ trợ có biết hay không?”

“Biết, những quan gia đó ở giúp đỡ, cho nên vật gì đặt ở nơi nào tiểu nhân đều nói. Hơn nữa…… hỗ trợ mang đồ ăn lên, ra ra vào vào trong bếp, bình rượu đặt ở trên mặt đất, liếc mắt là nhìn thấy.”

Mộ Thanh gật gật đầu, cho chủ quán đi xuống.

“Anh Duệ tướng quân hỏi nhiều như vậy, đã nhìn ra cái gì rồi sao?” Lúc này, Lưu Hoài không kiên nhẫn hỏi.

Mộ Thanh lạnh mắt liếc nhìn, lãnh đạm nói lại: “Ta hỏi nhiều như vậy, Lưu đại nhân đã nghe ra cái gì rồi?”

Lưu Hoài bị hỏi nghẹn lời, không biết đáp thế nào.

“Bản thân vụng về, thì đừng nên yêu cầu người khác thông minh.”

“Ngươi!” Lưu Hoài tức giận phất tay áo xoay người, không hề muốn liếc nhìn Mộ Thanh thêm giây phút nào nữa.

Mộ Thanh cũng lười để ý đến hắn, chỉ nói một câu mà khiến cả phòng kinh ngạc: “Hung thủ nằm trong những người ta vừa mới hỏi đến!”

Lưu Hoài chợt xoay người trở lại, mới vừa rồi tức giận đến không muốn nhìn Mộ Thanh, lại vẫn phải đưa mắt về phía nàng.

“Chủ quán, gã sai vặt, đầu bếp tri huyện mời tới, người đưa rượu thịt đồ ăn, công sai huyện nha, hung thủ là một trong những người này!”

~*~

Leo: Ở chương này tác giả có nhắn lại một số độc giả bên Trung đã đoán đúng hung thủ, các nàng có đoán được không? Còn ta edit từng chữ như thế vẫn chưa đoán được đâu =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận