Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Edit: Leo

Dưới tàng cây ở sân sau, thi thể đã đóng băng. Sau khi Mộ Thanh rửa sạch tuyết, thấy thân thể và tứ chi của thi thể đã hoàn toàn đông cứng, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ sụp nhìn về phía tây bắc, máu giữa lồng ngực đông thành những mảnh băng vụn, trên người là quan bào nhị phẩm của đại học sĩ, phía sau lưng áo có vài vết mài rách.

Mộ Thanh đi một vòng quanh sân, thấy sân sau này không lớn, phòng ở của người hầu, phòng bếp và phòng chứa củi đều ở trong này. Nàng lấy từ trong phòng chứa củi ra một chiếc xẻng nhỏ, đi đến dưới cửa sổ lầu hai chậm rãi dọn sạch tuyết trên mặt đất.Hôm qua tuyết rơi một đêm, dưới chân tường tuyết dầy gần hai ngón tay, suýt nữa lấp cả ủng ngắn, Mộ Thanh ngồi xổm bên dưới cửa sổ, thật cẩn thận đào tuyết đi, trên mặt đất và trên lớp tuyết cuối cùng phát hiện ra vết máu. Nàng ngẩng đầu nhìn thi thể không đầu quỳ dưới dưới tàng cây, vạch ra con đường từ dưới cửa sổ đến tàng cây bắt đầu dọn sạch.

Một canh giờ sau, con đường di chuyển thi thể đã hiện ra.

“Người tới!” Mộ Thanh gọi một tiếng vào trong sảnh chính.

Hai gã bộ khoái theo tiếng tiến vào sân sau, cửa vừa mở ra, nhìn thấy tình hình sân sau cả hai dừng lại bước chân. Chỉ thấy dưới cửa sổ có một bãi máu lớn, một đường kéo đến dưới tàng cây, vết máu có thể thấy được rõ ràng, người tuyết dưới tàng cây lúc này đã thấy rõ hình dạng, thân mặc quan bào quỳ hướng tây bắc, không có đầu.

Nguyên Tu đi theo sau hai gã bộ khoái, Mộ Thanh thấy hai người kia còn đang ngẩn ngơ, trực tiếp đưa cái xẻng nhỏ trong tay cho Nguyên Tu, phân phó: “Trong phòng chứa củi có cái thang, đến dưới cửa sổ, đừng dẫm lên con đường này.”

Nguyên Tu rất tự nhiên mà nhận lấy, thả người nhảy tới cửa phòng chất củi, đi vào xách chiếc thang ra.

Hai bộ khoái kia nào dám để Nguyên Tu dọn thang, lúc này mới cuống quít muốn đi vào, Mộ Thanh thấy thế nói: “Đừng vào, người nhiều thêm phiền.”

Hai bộ khoái kia theo bản năng dừng lại bước chân, lúc này Nguyên Tu đã đem cây thang đặt xuống dưới đất đáp lên cửa sổ lầu hai theo lời Mộ Thanh. Mộ Thanh không nói hai lời leo lên thang, Nguyên Tu đứng bên dưới đỡ thang dặn dò nàng cẩn thận, hai bộ khoái chỉ biết trố mắt đứng nhìn, chưa từng thấy đường đường là Đại tướng quân quan nhất phẩm lại nghe tiểu tướng ngũ phẩm sai bảo như vậy.

Mộ Thanh theo cây thang từ từ bò lên trên, cẩn thận kiểm tra dấu vết trên tường, phần tường bên ngoài bao quanh khách điếm được sơn màu đỏ, muốn tìm vết máu cần tốn chút thời gian, nhưng Phụng huyện là huyện nhỏ, Phúc Thuận khách điếm đã cũ, phòng ốc lâu năm sơn đã dần phai màu, Mộ Thanh lại kiểm tra kỹ càng, quả thật là tìm được vài chỗ có vết máu.

Sau khi tìm được rồi, Mộ Thanh mới gật gật đầu, từ trên thang trèo xuống.

“Vào sảnh chính đi.” Mộ Thanh quay sang nói với Nguyên Tu, hai người xoay người vào trong, khi đi đến cửa sân, Mộ Thanh mới nói với hai bộ khoái kia, “Dời thi thể dưới tàng cây vào trong, thi thể đã đông cứng, không cần cố bẻ chân cẳng, cứ như vậy nâng vào. Còn nữa, đừng dẫm đến con đường kia.”

Làm bộ khoái của huyện nha, người chết tất nhiên đã gặp qua, chỉ là di chuyển thi thể trước đây đều là ngỗ tác đảm nhiệm, công sai nha môn ngại đen đủi, có thể không chạm vào sẽ không chạm vào, còn là nâng thi thể, xưa nay bọn họ nào đã nâng qua? Nhưng hôm nay Mộ Thanh chỉ tên hai người bọn họ, bọn họ không đắc tội nổi, đành phải cúi đầu ảo não đi đến dưới tàng cây.


Trong sảnh lớn, quan viên trong triều nghe nói thi thể sẽ được đưa vào đây, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.

Hung thủ kia chính là nhằm vào việc nghị hòa, vì tế tướng sĩ Tây Bắc mà giết Lý đại nhân, hung thủ không biết có phải là thân binh của Nguyên đại tướng quân hay không, nhưng hiển nhiên việc này còn chưa chấm dứt, nói không chừng hung thủ muốn giết tất cả quan viên nghị hòa trong triều cho hả giận.

Lý đại nhân đã chết, người tiếp theo chính là bọn họ!

“Bệ hạ, việc trở về triều…… các châu phủ tiếp giá ven đường đã sớm nhận được ý chỉ, ngày trở về kinh cũng đã sớm định, trong triều vì nghênh Thánh giá cùng tướng sĩ Tây Bắc ta mà chuẩn bị cung yến, đây là chuyện lớn, không thể trì hoãn, thần cho rằng chi bằng để Anh Duệ tướng quân ở lại tra án, bệ hạ và Đại tướng quân cùng với sứ đoàn nghị hòa trở về kinh trước.” Lúc này, một vị quan tam phẩm khởi tấu.

Mộ Thanh và Nguyên Tu tiến vào, vừa lúc nghe được những lời này, nói: “Không cần, hung thủ rất nhanh sẽ điều tra ra.”

Người vừa nói chuyện là Tả phó Đô ngự sử của Đô Sát viện, tên là Lưu Hoài, nghe nàng nói như thế không khỏi hỏi lại: “Tướng quân dựa vào đâu mà khẳng định như thế?”

“Có chư vị đại nhân ở đây, hung thủ sẽ gây án một lần nữa, dấu vết để tất nhiên nhiều hơn, chắc chắn có thể bắt được.” Mộ Thanh không đổi sắc mặt nói.

Khuôn mặt Lưu Hoài tức khắc tái xanh, những quan viên khác cũng kinh sợ, khoảnh khắc tức giận bùng nổ.

“Chuyện này, chuyện này……”

“Ý của Anh Duệ tướng quân là muốn chúng ta trở thành con mồi?”

“Vớ vẩn!”

“Tổn hại tính mạng đồng bào, thật là máu lạnh!”

Mộ Thanh xuất thân ngỗ tác, nghe đồn khi ở biên quan lập một ít quân công, mấy gã quan viên không hề để trong lòng. Xưa nay văn võ coi thường lẫn nhau, Mộ Thanh lại xuất thân tiện tịch, ngay cả con cháu thứ tộc cũng không phải, cấp quan chỉ mới ngũ phẩm, luận xuất thân luận phẩm cấp toàn bộ ở dưới bọn họ, ai ngờ không có một chút kính cẩn, dám cả gan làm loạn như thế!

“Lời này phải dành cho chư vị đại nhân mới đúng! Lý đại nhân là quan đồng liêu với chư vị, cũng là đồng bào, mong rằng chư vị đại nhân niệm tình đồng bào, chớ có máu lạnh như thế, không muốn bắt hung, chỉ nghĩ trốn tránh.” Mộ Thanh trả lời lại một cách mỉa mai.


Đô Sát Viện vốn trực thuộc Đế vương, Ngự Sử là Ngôn quan*, nhưng đám người Lưu Hoài lại bị phái tới nghị hòa, tất là người của Nguyên gia. Ngự Sử vốn nên là những người trong sạch nhất trong triều, nay lại tham dự tranh đảng phái, tự thân bất chính, dựa vào cái gì mà tra xét triều quan?

*Ngôn quan: Chức quan có đặc quyền được hặc tấu tất cả mọi việc được xem là không đúng hoặc chưa tốt của vua và quan lại. Người trong Đô Sát viện là những người trung thành với Vua nhất.

Mộ Thanh không thích đám người Lưu Hoài, từng câu như đao, cắt đến đám người Lưu Hoài mặt không còn giọt máu.

“Lời này của tướng quân thật buồn cười! Ta nhận bổng lộc triều đình, tất nhiên lấy bệ hạ làm đầu, lấy quốc sự làm đầu! Hiện tại bệ hạ cùng với sứ đoàn Ngũ Hồ đều ở Phụng huyện, nếu hung thủ ảnh hưởng đến an nguy của Thánh giá hoặc đoàn sứ thần, Anh Duệ tướng quân có đảm đương nổi hay không? Huống hồ vừa rồi bản quan cũng đã trình tấu lên Thánh thượng, để tướng quân ở lại đây tra án, Thánh giá trở về Kinh trước, thứ nhất là lo lắng an nguy Thánh giá, thứ hai không đến mức bỏ mặc án mạng của Lý đại nhân, chẳng lẽ không phải biện pháp toàn vẹn đôi đường? Làm gì nói bản quan không niệm tình đồng bào?” Lưu Hoài không hổ là Ngôn quan, tài hùng biện lợi hại, lời lẽ chính đáng.

“Đâu chỉ là đôi đường, quả thực là toàn vẹn bốn đường.” Mộ Thanh gật đầu khen.

Lưu Hoài sửng sốt, không biết Mộ Thanh sao lại đột nhiên khen hắn, chỉ cảm thấy cách nói toàn vẹn bốn đường kia không phải thứ gì tốt, cho nên không hỏi thêm gì, chỉ chắp tay lạnh nhạt nói: “Không dám nhận.”

“Dám nói dám nhận là đại trượng phu, dám nói không dám nhận là tiểu nhân.” Mộ Thanh nói.

“Ngươi!” Lưu Hoài tức giận đến phát run, giận dữ hỏi: “Anh Duệ tướng quân có ý gì?”

“Ý là việc Lưu đại nhân thỉnh tấu một là bảo đảm an toàn cho Thánh giá, hai là bảo đảm tình cảm đồng bào, ba là đảm bảo an toàn cho chính mình, bốn là đảm bảo an toàn cho hung thủ. Hung thủ nếu ở trong chúng ta, Thánh giá rời đi, chẳng lẽ không phải thả cho hung thủ đi?”

“Ngươi…… bản quan……” Lưu Hoài đột nhiên bị nghẹn đến nỗi không nói nên lời.

Bộ Tích Hoan uống trà xem diễn, ý cười trong mắt thêm sâu, cái miệng của nàng, Ngự Sử cũng không địch lại.

Nguyên Tu xoay người khẽ ho một tiếng, Lý Bản đã chết, Tây Bắc quân mang hiềm nghi lớn nhất, việc này đặt ở trong lòng, vốn là tâm sự nặng nề, lại không biết vì sao có chút buồn cười. Đám quan văn trong triều này, hắn sớm đã không nhìn vừa mắt.

Lúc này, bên ngoài sảnh chính có một Ngự Lâm Vệ tiến vào báo: “Khởi tấu bệ hạ, Địch Vương xin gặp!”


Mọi người trong sảnh giật mình, Bộ Tích Hoan lạnh nhạt nói: “Tới xem náo nhiệt thật ra nhanh lắm.”

Nguyên Tu hơi trầm tư một lát, nói: “Bệ hạ, lúc trước ở núi Thanh Châu, Địch Vương giết ba gã lính mới của ta, thủ đoạn tàn nhẫn, hung thủ trong vụ án của Lý đại nhân ra tay cũng rất tàn nhẫn, không bằng để Địch Vương tiến vào xem một chút.”

“Ừ.” Bộ Tích Hoan lười nhác đáp một tiếng, thả chung trà xuống: “Tuyên vào.”

Ngự Lâm vệ kia lĩnh chỉ đi ra ngoài, lát sau đã thấy Hô Diên Hạo đi đến, vào trong sảnh lớn liếc nhìn phía lầu hai, ngửi mùi máu tươi nồng đậm kia có vẻ thích thú mà hít thêm vài cái, nhìn thấy đám người Lưu Hoài thì nhíu mày.

“Đại Hưng Hoàng đế bệ hạ!” Hô Diên Hạo lên tiếng chào hỏi Bộ Tích Hoan, có người đưa ghế dựa tới, đặt ở đằng trước đám người Phụng huyện tri huyện đang quỳ, hắn lập tức ngồi xuống.

Sự xuất hiện của Hô Diên Hạo khiến cho cảm xúc Lưu Hoài ổn định trở lại, không tranh luận với Mộ Thanh mà chỉ hỏi: “Như vậy Anh Duệ tướng quân bao lâu có thể bắt được hung thủ? Trước mặt quân vương không thể nói đùa, tướng quân thân là võ tướng, đã nhận án này, vậy thì nên có cái kỳ hạn.”

Hắn muốn dụ Mộ Thanh lập lời thề trước mặt Hoàng thượng, đã gần đến cuối năm, Thái Hoàng Thái Hậu và Tướng quốc ở kinh thành chờ Đại tướng quân trở về ăn tết, trong triều đã sớm chuẩn bị ngày tốt để nghênh đón sứ đoàn nghị hòa vào kinh, cùng bàn chuyện. Việc này đã được định sẵn, bởi vậy bọn họ không thể ở bên ngoài kéo dài thời gian, nếu Mộ Thanh đưa ra thời hạn quá dài, trậm trễ Thánh giá hồi kinh, Thái Hoàng Thái Hậu và Tướng quốc nhất định không tha cho hắn. Nếu hắn đưa ra kỳ hạn quá ngắn, không bắt được hung thủ, đó là tội khi quân, đáng xử tử.

Bộ Tích Hoan lạnh nhạt giương mắt liếc nhìn Lưu Hoài, dựa vào sau ghế, ý cười lười nhác mà ánh mắt lạnh lẽo.

Hô Diên Hạo ra vẻ nghiền ngẫm cười một tiếng, vết sẹo trên mặt trái hiện lên dữ tợn.

Nguyên Tu nhíu chặt mày, giận quá hóa cười, vừa muốn mở miệng, Mộ Thanh đã tiếp lời.

“Giống như Lưu đại nhân chỉ lo cãi cọ hãm hại, tất nhiên là không bắt được hung thủ.” Mộ Thanh không rơi vào bẫy của Lưu Hoài, ngược lại còn châm chọc một câu, “Vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ, manh mối không ít, chư vị phối hợp chút, sẽ không khó để bắt được hung thủ.”

Điểm đáng ngờ? Manh mối?

Mọi người đều giật mình, sáng sớm phát hiện thi thể Lý Bản, cảnh tượng khiến cho người ta sợ hãi, ai cũng chưa nhìn kỹ, nào biết manh mối điểm đáng ngờ ở chỗ nào?

“Trong nha môn có ngỗ tác hay không?” Mộ Thanh xoay người hỏi tri huyện Phụng huyện.

Tri huyện còn đang quỳ, quan lớn trong triều chết ở chỗ của mình, lo lắng Thánh thượng giáng tội mũ quan khó giữ, nghe nói Mộ Thanh hỏi như thế, vội vàng đáp: “Có! Có! Huyện nha có lão ngỗ tác, nhưng bởi vì tiện dịch không dám xuất hiện làm bẩn mắt Thánh Thượng, hạ quan lệnh chờ ở bên ngoài.”


Mộ Thanh nghe vậy ánh mắt lạnh đi, tri huyện không hề hay biết, dùng ánh mắt ra hiệu cho Huyện thừa ở phía sau, Huyện thừa quỳ lui đến ngoài cửa, đi tìm ngỗ tác.

Không lâu sau, một lão ngỗ tác gần sáu mươi tuổi tiến vào, lưng đã hơi còng, run run rẩy rẩy mà quỳ, lời nói cũng không còn nhanh nhẹn.

“Lý đại nhân bị ám sát, hung thủ vô cùng hung ác, Thánh Thượng tự mình đốc thúc vụ án này, nghiệm thi nhất định phải cẩn thận!” Tri huyện coi thường lão ngỗ tác kia, ngầm liếc xéo một cái, dặn dò mang theo ý đe dọa.

“Không cần, thi thể ta đã kiểm tra qua, tìm ngỗ tác tới là muốn phụ giúp một chút.” Mộ Thanh nói.

Tri huyện ấp úng nhìn chằm chằm Mộ Thanh, không biết vì sao một võ tướng, lại biết nghiệm thi.

Lúc này, Bộ Tích Hoan đã cho lão ngỗ tác đứng dậy, Mộ Thanh đỡ người người lên, nói: “Ta cũng xuất thân từ ngỗ tác, lão tiền bối không phải sợ.”

Mộ Thanh mặc một thân tướng bào ngũ phẩm, lão ngỗ tác nhìn, cho rằng mình hoa mắt.

“Ngỗ, ngỗ……” Tri huyện trố mắt, suýt nữa cắn đầu lưỡi, trong lòng vô cùng hối hận.

Tiểu tướng quân này trước kia cũng là ngỗ tác?

Xong rồi xong rồi, hắn vừa rồi tỏ vẻ không thích ngỗ tác như vậy, chẳng lẽ đã chọc giận hắn rồi?

Mộ Thanh lại không để ý đến tri huyện, hỏi phía sân sau: “Thi thể đã chuyển đến chưa? Nâng vào đi!”

Hai nha dịch đã sớm nâng thi thể lại đây, nghe thấy trong đại đường có đấu khẩu không dám tiến vào quấy rầy, cho nên đặt thi thể ở bên ngoài chờ, lúc này nghe thấy Mộ Thanh gọi đến, mới thật cẩn thận nâng thi thể vào.

Thi thể đông lạnh đến cứng ngắc, vẫn giữ tư thế quỳ, Mộ Thanh sai người nâng thi thể tới giữa phòng, lồng ngực đầm đìa máu tươi không nên va chạm Thánh giá, cho nên cố ý xoay về phía khác, lại nhằm đúng hướng đám người Lưu Hoài. Một đám quan văn nhìn thấy sắc mặt trắng nhợt, xoay người muốn nôn ra lại vẫn phải cố nhịn.

Mộ Thanh cùng với lão ngỗ tác đi lên lầu, trong chốc lát hai người ôm cái đầu của Lý Bản, hai chén đựng đầy nước trà và đầu lưỡi cùng với hai tấm tranh chữ viết bằng máu xuống dưới lầu.

~*~

Leo: Thích nhất mấy đoạn đấu khẩu của chị Thanh =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui