Edit: Leo
Ngô lão rút bỏ châm trên người Nguyên Duệ, hai gã ngự y lập tức lật người Nguyên Duệ lại.
Người vừa lật, Mộ Thanh đầu tiên nhìn vào chỗ cong đùi phải của Nguyên Duệ, duỗi tay nhấn một cái, nói: “Quả nhiên thế.”
Sau đó ấn đến cánh tay, cánh tay phải của hắn bị độc trùng cắn thương, thối rữa rất sâu, cánh tay trái lại vẫn nguyên vẹn, Mộ Thanh trước nhấn cẳng tay, lòng bàn tay, lại thăm dò đến khuỷu tay. Xem xong nàng chẳng màng đến phần lưng của Nguyên Duệ, quay đầu nói với hai gã ngự y phụ việc: “Lật lại đi!”
Hai gã ngự y theo lời làm việc, sau đó lui lại thấy Mộ Thanh bẻ miệng Nguyên Duệ ra nhìn môi lưỡi, rồi dùng đao không chút do dự cắt đứt cạp quần hắn, nói: “Lại lật úp!”
Hai hàng lông mày Nguyên Tu giật thót lên, vội nói: “Ngươi……”
“Ngậm miệng!” Mộ Thanh không ngẩng đầu, trực tiếp kéo quần dài của Nguyên Duệ xuống, dùng hai ngón tay ấn vài cái trên làn da xanh tím, rồi lại nhanh chóng kéo quần lên, toàn bộ quá trình nghiệm thương chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng quả quyết.
Bộ Tích Hoan cúi đầu uống trà, Nguyên Tu vẫn còn trong trạng thái giật mình vì bị quát, Mộ Thanh đã nghiệm thương xong.
“Đã hiểu.” Nàng nói.
Bộ Tích Hoan từ sau chén trà lạnh ngước mắt lên, Mộ Thanh lại không nói ra kết quả, chỉ quay sang nhìn Nguyên Tu: “Ngày ấy tướng lĩnh theo Duệ công tử xuống địa cung là ai? Tìm người này đến, lại bố trí cho ta một gian phòng.”
“Người theo Nguyên Duệ? Ngươi nói đến tướng quân Ngô Chính của quân Thanh Châu sao?” Nguyên Tu hỏi.
“Tướng lĩnh Thanh Châu?” Mộ Thanh mới trở về một ngày, chỉ phỏng đoán Nguyên Duệ tới Tây Bắc có mang theo người, lại không biết là người Thanh Châu.
“Ngươi hoài nghi Ngô Chính ám hại đại ca ta?” Nguyên Tu trầm giọng hỏi.
“Có phải hay không, phản thẩm vấn mới biết được, Đại tướng quân chỉ cần sai người đi mời, nói có việc trong phủ cần hỏi.”
“Được!” Nguyên Tu gật gật đầu, chắp tay đi ra ngoài phòng, thân binh trong phòng đã bị hắn phái đi điều tra việc trúng độc của các tướng lĩnh khác, bên ngoài không có ai, hắn phải đi tìm người làm việc.
Hắn chưa kịp bước ra ngoài đã bị Mộ Thanh gọi lại, “Đại tướng quân nhớ dặn người khi đến tìm Ngô Chính phải nói, bảo hắn dẫn theo tất cả binh lính ngày hôm ấy theo Duệ công tử xuống địa cung, lời này nhất định phải truyền lại.”
Nàng cố ý dặn dò việc này, Nguyên Tu biết lời nói có thâm ý, sắc mặt trầm vài phần, xoay người đi ra cửa.
*
Khi Ngô Chính đến chỉ dẫn theo ba binh lính Thanh Châu, Nguyên Tu gặp Ngô Chính ở chính sảnh, trò chuyện một phen, Ngô Chính nói: “Đại tướng quân có gì cần biết, cứ hỏi là được, mạt tướng biết gì sẽ nói hết.”
Nguyên Tu không thích quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Hôm nay cũng không phải ta muốn gặp Ngô tướng quân, mà là Anh Duệ tướng quân có một số việc muốn hỏi.”
“Anh Duệ tướng quân?” Ánh mắt Ngô Chính khẽ thay đổi, ngay sau đó cười hỏi, “Chính là vị thiếu niên họ Chu của Tân quân Tây Bắc sao? Là người trước đó vài ngày Thánh thượng sắc phong thành Ngũ phẩm Trung Lang tướng?”
“Đúng thế.”
“Không biêt vị Anh Duệ tướng quân này có chuyện gì muốn hỏi mạt tướng?”
“Ngô tướng quân ở Tây Bắc mấy ngày nay, có lẽ đã nghe qua việc trên đường tòng quân của Anh Duệ tòng quân. Hắn xuất thân ngỗ tác, am hiểu nghiệm xác nghiệm thương, ta đối với việc trúng độc của đại ca có một số nghi vấn, sáng nay sai hắn đến kiểm tra vết thương, là hắn muốn mời Ngô tướng quân qua phủ một chuyến. Ta nghĩ, hắn muốn hỏi một số chuyện trong địa cung ngày ấy.” Nguyên Tu tỏ thái độ hiền lành.
Ngô Chính cũng không lộ vẻ không vui, ngược lại rất khéo hiểu lòng người mà đáp lại, “Thì ra là thế, Duệ công tử là huynh trưởng của Đại tướng quân, gặp đại nạn này quả thật là do mạt tướng hộ vệ không chu toàn, Đại tướng quân muốn hỏi rõ mọi chuyện cũng là theo lý thường. Thế không biết Anh Duệ tướng quân đang ở nơi nào?”
Nguyên Tu có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Ngô Chính một cái, nói: “Hắn đang chờ ở sảnh phía sau, nếu Ngô tướng quân không ngại, ở lại đây uống chén trà nhỏ với ta, để mấy người này đi gặp Anh Duệ trước.”
Gặp trước mấy người Ngô Chính mang đến là ý của Mộ Thanh.
“Nếu Đại tướng quân đã nói như thế, mạt tướng tất nhiên tuân mệnh.” Ngô Chính hơi kinh ngạc, cười nói.
Nguyên Tu liếc mắt ra hiệu với thân binh bên cạnh, thân binh lập tức dẫn theo ba gã binh lính Thanh Châu đến phòng khách riêng phía sau.
*
Phòng khách riêng của phủ Đại tướng quân rộng ba gian, cửa chính chỉ mở nửa cánh.
Gần buổi trưa, mặt trời mùa thu treo cao, giữa phòng một thiếu niên đang ngồi, áo bào trắng mũ quan bạc, vệt sáng chiếu qua cửa sổ vào trong phòng, khiến cho khuôn mặt người giữa phòng thêm ba phần lạnh lùng.
Binh lính đầu tiên được dẫn vào trong phòng, cửa sau lưng đóng lại, hắn nơm nớp lo sợ nói: “Tướng, tướng quân……”
“Ngồi.” Mộ Thanh lạnh lùng mở miệng, cúi đầu uống trà.
Binh lính kia nhìn chiếc ghế rộng trước mặt nàng, không dám ngồi.
“Quân lệnh, ngồi đi.” Mộ Thanh đặt tách trà lên bàn gỗ bên cạnh, cạch một tiếng, khiến gã kia giật mình nhảy dựng.
Mộ Thanh là tướng lĩnh của Tân quân Tây Bắc, gã binh lính này thuộc quân Thanh Châu, nói quân lệnh thật ra không hợp, nhưng binh lính kia lại không dám làm trái. Có câu quan hơn một cấp đè chết người, huống hồ người trước mặt còn là tướng quân Ngũ phẩm.
Binh lính kia ngồi dán mông lên nửa chiếc ghế, ưỡn lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi, ánh mắt đảo quanh.
“Ngẩng đầu.” Giọng nói lạnh lùng từ phía trước truyền đến, binh lính kia kinh ngạc ngẩng đầu, vừa chạm đến ánh mắt Mộ Thanh xúc động muốn cúi đầu xuống, lại nghe nàng nói: “Ta hỏi, ngươi đáp, phối hợp chút. Sắp trưa rồi, ta không muốn trễ cơm trưa.”
Khóe miệng binh lính kia hơi giật giật, thầm nghĩ vị tướng quân thiếu niên trong lời đồn này thật là coi trọng việc cơm nước. Hắn ấp úng gật đầu, mới vừa gật đầu một cái, đã nghe Mộ Thanh mở miệng.
“Ngươi từng theo Duệ công tử xuống địa cung?”
“Vâng.”
“Ngày nào?”
“Hả……” Binh lính kia sửng sốt, đáy mắt có chút hoảng loạn, lặng lẽ đếm ngón tay, hôm nay hai mốt, trở lại Quan thành đã hai ngày, đi trên đường năm ngày, hình như trước đó một ngày xuống địa cung, “Ngày mười, mười ba!”
“Được rồi, đã biết, ngươi đi xuống đi.” Mộ Thanh lãnh đạm nói.
“……” Gì?
Trước khi tới, tướng quân dặn bọn họ nhiều chuyện như vậy, kết quả chỉ hỏi hai câu?
“Dẫn hắn ra ngoài.” Mộ Thanh mở miệng hô với người bên ngoài, dứt lời, cửa mở, thân binh vừa rồi dẫn người đến tiến vào, không khách khí dẫn người đi ra, rồi lại mang một kẻ khác tiến vào.
Mộ Thanh vẫn bộ dạng lạnh lùng như cũ, cho binh lính Thanh Châu kia ngồi xuống, bắt ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng, hỏi: “Ngươi theo Duệ công tử xuống địa cung?”
Binh lính kia đáp: “Vâng.”
“Ngày hôm nào?”
“À……” Binh lính kia cũng sửng sốt, giống như đã lường trước bị hỏi các vấn đề khi ở dưới địa cung, lại không ngờ bị hỏi ngày tháng, hắn suy nghĩ hồi lâu, nhưng không nghĩ ra được, ấp a ấp úng nói: “Không, không nhớ rõ nào ngày xuống địa cung……”
Hắn thật cẩn thận nhìn vẻ mặt của Mộ Thanh, lại thấy nàng lãnh đạm mà uống ngụm trà, nói: “Đã biết, đi xuống đi.”
Cửa mở, người bị dẫn ra ngoài, người cuối cùng tiến vào, hỏi cùng chung một vấn đề, người nọ cũng nói không nhớ, “Không nhớ rõ là nào ngày xuống địa cung, tiểu nhân vốn không để ý ngày tháng, tướng quân dẫn chúng ta xuống, chúng ta phải xuống, đâu thèm quan tâm thời gian?”
“Ừ, đi xuống đi.” Mặc kệ binh lính kia giải thích cái gì, Mộ Thanh cũng gọi người dẫn hắn ra ngoài, rồi lại nói với thân binh kia, “Mời Ngô tướng quân đến đây đi.”
Sau thời gian uống một chén trà nhỏ, Ngô Chính được dẫn tới, Nguyên Tu đi cùng nhưng không vào trong nhà, chỉ để một mình Ngô Chính đối mặt với Mộ Thanh ở trong phòng.
Ngô Chính cảm thấy thời gian hỏi ba người kia quá ngắn, hắn còn tưởng rằng phải nói ít nhất nửa canh giờ, kết quả hắn ở sảnh chính trò chuyện với Nguyên Tu chẳng bao lâu đã có người tới mời.
Đến tột cùng là hỏi cái gì, lại mất ít thời gian như thế?
Trong lòng hắn có nghi vấn, vừa vào phòng đã không tự chủ được mà đánh giá Mộ Thanh, cảm thấy Anh Duệ tướng quân nổi danh này có vẻ ngoài không đáng chú ý, nếu không mặc một thân tướng bào, khuôn mặt này lẫn vào trong một đám binh lính không thể nào nhớ nổi. Tướng mạo như thế, cùng với những lời nghe được về hắn thật khó có thể tưởng tượng là cùng một người.
“Tên tuổi của Anh Duệ tướng quân như sấm bên tai, hôm nay Ngô mỗ được gặp mặt, quả thật là chuyện may mắn.” Ngô Chính hiền lành cười nói.
Quân Thanh Châu đóng quân cách xa biên giới, hàng năm không có chiến sự, Ngô Chính khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo không xuất chúng, so với võ tướng Tây Bắc, hắn có khí chất văn nhân hơn.
“Ngô tướng quân mời ngồi, ta có mấy câu muốn hỏi tướng quân, mong tướng quân nói sự thật.” Mộ Thanh đứng dậy đón chào, sắc mặt không nhiều biến hóa. Chức quan của Ngô Chính so với nàng cao hơn một bậc, nhưng lại không được phong hào, hai người gặp mặt, dựa theo lễ nghi Đại Hưng có thể coi như người cùng cấp.
Ngô Chính nghe nói tính tình Mộ Thanh quái gở lãnh đạm, lại không ngờ rằng hắn vài câu khách sáo cũng không, trực tiếp như thế. Trong lòng không vui, nhưng không lộ ngoài mặt, ngồi xuống cười hỏi: “Tướng quân muốn hỏi chuyện gì?”
“Độc của Duệ công tử là ngươi hạ.” Mộ Thanh đi thẳng vào vấn đề, một câu không làm người kinh ngạc chết không thôi.
Ngô Chính vốn đang cười, lập tức chuyển sang giật mình, ngay sau đó khuôn mặt trầm xuống, hỏi: “Lời này củaAnh Duệ tướng quân là có ý gì?”
“Ngươi lấy lý do tìm được Hoàng Kim Thần Giáp hoặc là tung tích của Nguyên đại tướng quân để lừa Duệ công tử xuống địa cung, nhân lúc hắn không đề phòng mà đã hắn một cước, một cước kia đá vào đúng chỗ cong đùi phải, lúc ấy cách vách tường không xa, đầu gối phải của hắn chưa chạm đất, đụng vào tường mà bắn ngược trở lại, ngã ngồi trên mặt đất. Trong lúc này độc trùng cắn đến mặt trái và cánh tay phải của hắn, ngươi sợ độc tính không đủ để hắn mất mạng nên khi hắn hoảng sợ la lối đã cho hắn nuốt thuốc độc.”
“Trong miện hắn có mụn nước, lưỡi thối, bụng sưng to, cả người xanh tím, đây là biểu hiện của việc uống thuốc độc. Khi nhóm quân y cho hắn uống thuốc không hề nghi ngờ, chẳng qua là vì hắn trúng độc của độc trùng, cho rằng do độc này gây ra. Nhưng độc của độc trùng trong địa cung có tính ăn mòn, nếu bị cắn trúng chỉ thối rữa chỗ thương chứ không có tình trạng cả thân xanh tím như khi uống thuốc độc. Ta đã tra xét tình trạng chung của tướng lĩnh Tây Bắc bị trùng độc cắn, phàm những người bị cắn đều là thối rữa vết thương, không có toàn thân xanh tím, có thể thấy được Duệ công tử là bị cho ăn độc dược.”
“Duệ công tử toàn thân xanh tím, ngoại trừ vết thương do trùng cắn, không dễ nhìn ra những chỗ thương do té ngã, nhưng có thể sờ được. Bộ phận tổn thương do xuất huyết dưới da sẽ sưng phồng lên, sờ vào thấy hơi cứng, hình thái của vết thương sẽ phản ánh ra hình thái của vật gây tổn thương, dựa vào đó suy đoán ra hung khí. Chỗ cong đùi phải của Duệ công tử có vết sưng hình trăng lưỡi liềm, rất giống mũi giầy tạo thành, giầy của binh lính thông thường trong quân đều là đầu tròn, chỉ có quan võ từ quân hầu trở lên mới mang giày chiến, mũi giầy đa số là nhọn. Ngoại trừ đùi, bàn tay, sau mông của Duệ công tử cũng sờ thấy vết thương, mà bàn tay và khuỷu tay có vết rách da do cọ sát. Nếu ngươi đá hắn từ sau lưng, hắn sẽ ngã về phía trước, khuỷu tay và phần mông sẽ không bị thương, sở dĩ bị thương, nhất định là hắn đụng vào cái gì đó, bị đẩy ngược lại. Lúc đó nhất định là hắn đụng vào tường, nếu là đụng vào người khác, lực phải chịu sẽ không lớn như thế, vết thương cũng không sưng to đến vậy.”
“Khi Lỗ tướng quân phá cửa sau của địa cung, độc trùng trào ra, nhận thấy độc trùng nguy hiểm hắn đã rút người đi, và phóng lửa thiêu một lần. Độc trùng bị thiêu chết hơn nửa, nhưng không hết, chỉ là ít hơn lúc trước. Khi ngươi nhìn thấy độc trùng, hẳn là đã nảy ra ý định muốn độc trùng cắn đầu Duệ công tử, nhưng xuất hiện lệch lạc, độc trùng chỉ cắn vào mặt hắn. Ngươi thấy hắn bị độc trùng cắn nhưng chưa mất mạng, nên nhân cơ hội đút độc dược, ngươi cho rằng hắn đã trúng độc trùng có thể che mắt người khác, nhưng ngươi lại không hiểu độc lý, không biết loại độc bất đồng, tình trạng cũng khác.”
“Có điều ta không hiểu vì sao ngươi lại muốn dùng độc trùng để giết hắn, cơ quan dưới địa cung nguy hiểm vô cùng, rõ ràng ngươi có thể mượn cơ hội giết hắn. Nguyên nhân duy nhất ta nghĩ ra đó là do Duệ công tử hẳn là kẻ cẩn thận đa nghi, ngươi khó có thể tìm được cơ hội xuống tay, cho nên khi thấy độc trùng lập tức muốn nhân cơ hội giết người.”
Không có bất cứ câu hỏi dư thừa nào, Ngô Chính hoàn toàn không ngờ Mộ Thanh vừa gặp đã nói ra tất cả các việc làm của hắn. Trước khi hắn tới đây trong lòng đã lòng có chuẩn bị, nghĩ đủ phương pháp ứng đối chu toàn, không ngờ Mộ Thanh hành sự không theo lẽ thường, vốn cho rằng sẽ bị tra hỏi, hắn lại một câu cũng không thèm.
Ngô Chính đột nhiên không biết phản ứng như thế nào, lại nghe Mộ Thanh hỏi: “Ngươi có biết ta hỏi ba người kia vấn đề gì không?”
Ngô Chính nào đâu biết. Chưa kịp mở miệng đã nghe Mộ Thanh nói tiếp: “Ba người bọn họ vốn không hề xuống địa cung, những người đi theo ngươi xuống địa cung, đều đã chết rồi?”
~*~
Leo: Chào mọi người, gặp lại ta có bất ngờ không nào, mà thật sự không biết còn ai theo dõi truyện không =)))
Đã hơn 1 năm rồi, lúc trước có rất nhiều chuyện khiến việc edit bị ngừng lại, nhưng nay ta đã quay lại rồi đây.
Không dám hứa hẹn trước điều gì, chỉ mong đợi vẫn có người ủng hộ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...