Đại doanh Tây quân, cách thành ba mươi dặm, xây dựng ở một vị trí thuận lợi.
- Nguyên soái thăng trướng!
Một tiếng hô to, vang lên không ngừng, truyền khắp toàn bộ quân doanh.
Nghe thấy mệnh lệnh, mấy trăm binh lính mặc giáp trụ sáng bóng, dắt bảo kiếm ở thắt lưng, chạy đến lều lớn trung quân xếp thành hai hàng. Ngoại trừ tiếng bước chân, không có bất kỳ thanh âm ồn ào nào.
Mọi thứ diễn ra nhanh như gió, trang nghiêm như núi, tràn ngập khắp đại doanh nhìn không thấy nghe cũng không thấy, nhưng lại sát khí đằng đằng, khiến đám quan văn võ của Quảng Nam Lưỡng Lộ vừa đến chỉ cảm thấy càng thêm ngưng trọng cùng bất an.
Bởi vì Nguyên soái ra lệnh thăng trướng, nên toàn bộ gần trăm tên văn võ của thành U Châu đều tập hợp đông đủ. Đi vào trong lều lớn, liền thấy Xu Mật Phó Sứ, Tuyên Huy Nam Viện Sứ, Kinh Hồ Nam Bắc Lộ Tuyên Phủ Sứ, Đề Cử Quảng Nam Đông Tây Lộ Kinh Chế Đạo Tặc Sư, Chinh Nam Đại Soái Địch Thanh, Địch Hán Thần của Đại Tống, đã đứng trước ghế chủ soái.
- Bái kiến Nguyên soái...
Đám văn võ cùng nhau khom người thi lễ nói.
- Các vị bình thân.
Khuôn mặt có mang kim ấn kia của Địch Thanh lạnh lùng mỉm cười nói:
- Cho Dư Văn Soái chỗ ngồi.
Liền có binh sĩ mang ghế xếp tới, Dư Tĩnh hạ thấp người, tỏ vẻ cảm ơn, rồi chậm rãi ngồi vào chỗ của mình.
- Hôm nay triệu tập toàn bộ quan văn võ Lưỡng Quảng đến đây.
Địch Thanh trầm giọng nói:
- Một là báo cho các vị biết, bổn soái đã tới. Hai là muốn hỏi một câu, ta đã nhiều lần gửi đến hai đạo quân lệnh để răn dạy, sao có người dám làm trái?
Chúng võ tướng tim đập thình thịch, trong lòng nói:
- Sợ cái gì thì cái đó đến…
Đều quăng ánh mắt về phía Dư Văn Soái.
Dư Tĩnh cười gượng nói:
- Chậc, nói thật cho Nguyên soái biết, hạ quan đã truyền tin cho Quận Vương Ấp La, lệnh y không được nhập cảnh.
- Vì sao tình báo truyền đến nói có người Ấp La tiến vào cảnh nội ta gây loạn?
- Sợ là tung tin vịt, hoặc có kẻ phạm pháp nào đó mượn danh nghĩa người Ấp La để tránh tội.
Dư Tĩnh nghiêm mặt nói:
- Chờ hạ quan điều tra rõ ràng, rồi sẽ thông báo cho Nguyên soái.
- Cái này tạm để đấy, còn quân lệnh thứ hai thì sao.
Địch Thanh bình tĩnh nhìn y nói:
- Ta nghiêm lệnh các bộ tại chỗ đợi lệnh, không được tự tiện xuất kích. Kẻ trái lệnh cứ theo quân pháp xử lý. Sao còn có người làm trái với?
- Cái này…
Dư Tĩnh nghẹn lời.
- Nói!
Địch Thanh vỗ mạnh xuống bàn, tiếng đập mạnh khiến mọi người đều sợ run.
Nếu có khả năng, bọn họ thật muốn giấu diếm. Nhưng danh sách những binh lính bỏ mạng đã trình báo lên Binh bộ, làm sao có thể dấu diếm được nữa?
- Chỉ có một lần xuất kích.
Dư Tĩnh đành phải kiên trì bẩm báo.
- Là ai lãnh binh?
Thanh âm Địch Thanh lạnh lẽo, lạnh đến nỗi có thể đông chết người.
- Là mạt tướng.
Trần Thự tự biết không thể dấu diếm, liền cắn răng đứng ra.
- Còn ai nữa?
Địch Thanh chậm rãi nhìn quét qua các tướng.
- Còn có mạt tướng.
Người đứng thứ hai trong quân đội phương Nam, Phó Kiềm hạt Viên Trực cũng đi ra.
- Còn có mạt tướng...
- Còn có mạt tướng...
- Có mạt tướng...
- Mạt tướng…
Trong nháy mắt, toàn bộ ba mươi sáu tướng lãnh của Quảng Nam Lưỡng Lộ, đều đi ra nhận tội.
Trong lòng Địch Thanh cười lạnh một cái. Hiển nhiên, những người này đã sớm thương lượng từ trước. Bọn họ cho rằng luật pháp không thể trách đông người, hai là muốn cho Địch Thanh thấy, quân đội Lĩnh Nam là một lòng.
Chúng ta biết, ngươi là một cường long, nhưng cường long không áp địa đầu xà (rắn địa phương), xem người như thế nào xử lý?
Trong lều lớn, ba mươi sáu võ tướng Lĩnh Nam đi ra khỏi hàng. Ánh mắt của mọi người lại quăng tới Địch Thanh.
- Ti Pháp Tham Quân ở chỗ nào?
Chỉ nghe Địch Thanh trầm giọng nói.
- Hạ quan ở đây!
Một gã tham quân lớn tiếng trả lời.
- Ba mươi sáu người này, vi phạm lệnh của bổn soái, tự tiện xuất binh, lại bị thua thảm bại, tổn hại quân uy, bại quân kỷ ta, phải bị tội gì?
- Theo luật của quân đội, kẻ trái lệnh, trảm!
Ti Pháp Tham Quân lớn tiếng trả lời.
- Một khi đã như vậy, các ngươi còn có lời gì để nói?
Địch Thanh nhìn đám tướng lĩnh Lĩnh Nam giống như nhìn người chết hỏi.
- Đại soái tha thứ!
Đám người Trần Thự thấy không ổn, cuống quít cầu xin nói:
- Chúng mạt tướng biết Mã Chí Thư kia, muốn xuất binh đánh Kim Châu. Chúng ta sợ thời cơ trôi qua sẽ muộn mất, đã không kịp bẩm báo đại soái, liền đi tới Kim Châu ngăn cản. Nào biết đại quân lại trúng khí độc, lúc này mới thất bại trong gang tấc…Mong đại soái suy xét.
Đây cũng là lý do thoái thác sớm đã thương lượng từ trước.
- Nói như vậy, có được miễn chết không?
Địch Thanh hỏi vị Ti Pháp Tham Quân kia.
- Cho dù là thời cơ chiến đấu, nhưng chưa được Đại Soái cho phép mà xuất kích, trảm!
Ti Pháp Tham Quân lớn tiếng đáp.
- Mong Nguyên soái niệm tình chúng ta không phải cố ý làm trái, chỉ vì sốt ruột lập công, mà khai ân.
Đám người Trần Thự lúc này thật sự sợ:
- Chúng ta từ lúc Mã thị kia tạo phản, liền không ngừng ác chiến, dành lại phần lớn đất đai của Lưỡng Lộ. Không có công lao cũng có khổ lao, mong Nguyên soái xem lại.
- Bổn soái muốn tha các ngươi, nhưng quân pháp không tha.
Địch Thanh vỗ mạnh xuống bàn, quát:
- Trói lại!
- Tuân lệnh!
Đám quân sĩ lưng hùm vai gấu đứng phía sau liền đi lên.
- Văn soái, ngài thay chúng ta làm chủ a!
Đám Trần Thự vẫn cầu cứu nói.
- Chậm đã.
Dư Tĩnh không thể mặc kệ. Y chậm rãi đứng dậy, đi đến giữa lều, sang sảng nói:
- Đại soái, hạ quan muốn thay bọn họ cầu một ân tình…
- Là quân pháp lớn, hay là tình cảm lớn.
Địch Thanh lạnh lùng nói.
- Đương nhiên là…quân pháp lớn.
- Có công tất thưởng, có tội tất phạt, mới có thể khiến ba quân phục vụ quên mình, không đâu địch nổi.
Địch Thanh chậm rãi lắc đầu nói:
- Dư đại nhân, quân pháp vô tình, thứ cho Địch Thanh không thể đáp ứng.
- Ngài…
Dư Tĩnh không nhịn được việc mất mặt mũi, vung tay áo trợn mắt nhìn nói:
- Cứ như lời ngài nói, bọn họ xuất kích, là theo mệnh lệnh của hạ quan. Nguyên soái muốn giết người, thì trước giết hạ quan đã!
- Thái Tổ Hoàng đế từng khắc trên bia đá.
Địch Thanh lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Quốc gia không thể giết sĩ phu.
Ngụ ý, nếu không có tấm bia kia, ta đã sớm giết ngươi.
Nói xong, vung mạnh tay lên, giống như đuổi ruồi muỗi vậy, không thèm liếc y một cái nói:
- Đỡ Dư Văn Soái đi xuống nghỉ ngơi.
- Vâng.
Liền có hai binh sĩ tiến lên, không nói một lời, liền nâng Dư Tĩnh đi ra ngoài.
- Buông ra!
Dư Tĩnh giận không thể át nói:
- Địch Thanh, ngươi sẽ phải trả giá!
Lại la hét om sòm quát:
- Ngươi không giết ta, thì gọi gì là chó má thưởng phạt phân minh!
- Ta không xử ông, trời sẽ xử ông.
Sắc mặt Địch Thanh xanh mét, vỗ mạnh bàn nói.
Tiếng mắng của Dư Tĩnh dần dần xa. Nhóm võ tướng giờ này đã hiểu, Địch Thanh thực sự muốn giết người. Bọn họ sợ đến chảy nước mắt giàn giụa, cầu xin nói:
- Nguyên soái, Đại Tống không chỉ không giết quan văn, mà tự Thái Tông tới nay, cũng chưa từng giết qua quan võ. Ngay cả năm đó Bắc phạt thất bại, cũng không thấy đầu của ai rơi xuống đất…
- Chính vì thế mà binh lực của Đại Tống mới không phát triển như vậy.
Địch Thanh nói xong, lại vung mạnh tay lên.
Nhóm thân binh hai người dẫn một tướng lãnh liền đi. Có người muốn phản kháng, nhưng thân binh của Địch Thanh toàn là tinh anh, làm sao có thể để y thoát khỏi.
- Địch Thanh, ngươi không chết tử tế được.
- Sớm muộn gì ngươi sẽ gặp báo ứng!
- Hu hu, tha mạng a...
Ba mươi sáu võ tướng, liên tục hô khóc chửi bới, nhưng không thể ngăn cản thân binh đưa bọn đến Viên môn chém đầu. Ba mươi sáu đầu lâu bị chém, treo lên Viên môn thị chúng ba ngày.
- Về sau, còn có ai không nghe quân lệnh, thì nhìn vào tấm gương của bọn họ!
Địch Thanh nhìn về đám văn võ mặt như màu đất, gằn từng chữ nói:
- Quan văn tuy rằng không bị tội chết, nhưng bổn soái sẽ khiến cho các ngươi sống không bằng chết!
Nói xong phất tay áo đứng dậy, vứt lại một đám văn võ câm như hến.
Đợi nhìn thấy ba mươi sáu đầu người trợn mắt dữ tợn treo ở Viên môn, chúng văn võ càng sợ tới phát run. Những người này chỉ nghe nói Địch Thanh có tài đánh giặc, chứ chưa nghe nói ông ta quyết đoán sát phạt như vậy. Vừa đến đã chém ba mươi sáu tướng lĩnh cao cấp của Lĩnh Nam lập uy.
Từ nay về sau, cho dù đánh chết bọn họ cũng không dám trái quân lệnh một lần nữa.
Chúng quan viên không dám lưu lại ở quân doanh như địa ngục này một chút nào. Hơn nữa, Địch Thanh cũng không yêu cầu bọn họ lưu lại, vì thế mới tính toán trở về thành. Nhưng bọn họ nào còn dám tự chủ trương. Định hỏi Dư Tĩnh, nhưng không thấy y đâu.
Sau khi nghe ngóng mới biết vị lão quan kia bị đẩy ra lều lớn, chỉ cẩm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết. Một lát cũng không muốn lưu lại trong đại doanh của Địch Thanh. Vì thế y liền cưỡi ngựa do thân vệ dắt, không chào từ giã, liền đi về thành Tân Châu…
Từ đại doanh của Địch Thanh tới thành Tân Châu cách hơn ba mươi dặm. Quảng Tây có nhiều vùng núi, trong đó phải đi qua vài đoạn đường núi, hai cái khe núi cùng một cái cầu gỗ. Cầu gỗ trước đây là cầu đá, nhưng bị chiến tranh phá hủy, chỉ đành xây dựng lại.
Sợ cây cầu gỗ này không vững chắc, đoàn người đến đây đều phải xuống ngựa. Ai qua đây cũng phải cẩn thận, lần này không có ngoại lệ.
Tâm tình của Dư Văn Soái hiện giờ rất khó chịu. Hiển nhiên là không kiên nhẫn xuống ngựa rồi lại lên ngựa, liền giục ngựa đi qua cầu. Ai ngờ đi đến giữa cầu gỗ, đột nhiên nghe được một tiếng lớn vang lên. Còn chưa hiểu ra sao, cây cầu đã ầm ầm sụp xuống, cả người lẫn ngựa đều bị rơi xuống nước.
Bọn thị vệ kêu lên, trơ mắt nhìn y bị dòng nước chảy xiết dưới sông cuốn đi. Lập tức xuống núi tìm cách cứu viện. Chờ bọn họ vất vả đi xuống dòng sông dưới chân núi, đã không còn thấy bóng dáng của Dư Văn Soái. Nhóm vệ sĩ chia người tìm kiếm khắp mười dặm bờ sông, cũng chỉ tìm được ngựa chiến rơi xuống và giày của Dư Văn Soái. Ngoài ra không thấy gì khác.
Rất nhanh, tin tức Dư Văn Soái rơi xuống sông, đã truyền khắp quân doanh. Văn võ bá quan nghe thấy thế, đều chấn động. Độ chấn động so với nhìn thấy ba mươi sáu cái đầu người kia còn lớn hơn nhiều.
Ở niên đại này, mọi người còn rất mê tín. Bọn họ còn nhớ kỹ câu đe dọa kia của Địch Thanh “Trời sẽ xử ngươi”. Cái này không phải là Dư Văn Soái bị ông trời xử hay sao. Hay lời đồn là thật? Địch Nguyên soái chính là Võ Khúc tinh hạ phàm. Nếu không sao có thiên thần tương trợ như vậy?
Kỳ thực, làm gì có thiên thần, Dư Tĩnh cũng không bị trời bắt đi…
Ngay khi Dư Tĩnh rơi xuống nước. Một người con trai đội cái lồng đứng cách chỗ đó không xa, đã dùng lưới cá kéo Dư Tĩnh lên rồi liên tục đấm đá. Thân thể của lão quan không ngờ tốt hơn người ta nghĩ, bị đánh hơn nửa ngày mới ngất xỉu.
- Bây giờ nên xử lý y như thế nào?
Xác nhận y đã té xỉu, một người con trai mới nói:
- Chôn đi, giữ lại cũng chỉ là một tai họa.
- Không được giết y, quốc gia không cho phép giết sĩ phu.
Tiếng người con trai kia rõ ràng là tiếng lười nhác của Trần Khác.
- Mẹ nó, ngươi còn nghĩ đến cái này.
Đây là thanh âm của Tống Đoan Bình.
- Ta muốn bán y đi.
Trần Khác vô cùng thực tế nói:
- Mang y đi làm bạn với mấy con khỉ ở Vân Nam.
Nói xong lạnh lùng cười nói:
- Nghe nói dân ở đấy thích lũ nam phong (đồng tính). Lão quan này tuy có chút xấu, nhưng không che được hết thân phận quý giá này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...