Trên đường không nói một lời nào, lên thẳng xe lao đến sứ quán của nước Liêu, Trần Khác mới nhỏ giọng nói:
- Ngày khác xin mời vương gia tới làm khách, lần đó để cho nàng cùng đi với.
- Trần học sĩ, ngươi là người đàn ông có trách nhiệm.
Tiêu Phong thở dài nói:
- Lẽ nào không biết, các ngươi gặp mặt trong tình huống này cũng như không gặp?
- Vẫn lên gặp một lần, chỉ là một lần…
Trần Khác cũng than thở nói:
- Ta cũng sẽ giúp ngươi khuyên nàng ấy quên ta đi.
- Vậy được rồi.
Tiêu Phong cũng biết, chặn không bằng khai, nếu mình một mực ngăn chặn, chẳng may hoàng hậu có những động quá xúc động, như vậy thật không có cách nào để giải quyết hậu quả.
Tiêu Phong xuống xe, nhìn theo Trần Khác đi xa dần, rồi mới quay lại đi vào sân sau sứ quán. Đi qua mấy cổng đá, y đến trước một cái sân nhỏ, hỏi cô gái đang canh cửa:
- Muội muội, nương nương tỉnh chưa?
- Đã tỉnh lại rồi.
Nàng kia là muội muội Tiêu Ngọc của Tiêu Phong, lè lưỡi một cái nói:
- Nương nương hỏi muội có chuyện gì xảy ra vậy, nên nô tỳ đã nói hết rồi.
- Không sao.
Tiêu Phong gật đầu nói, rồi đi vào sân, y đứng trước cửa phòng nhẹ nhàng gọi:
- Nương nương, Tiêu Phong xin cầu kiến.
Một lúc lâu mới nghe thấy tiếng một người con gái cất lên, mặc dù giọng điệu vô cùng tức giận nhưng nghe vẫn êm dịu ngọt ngào:
- Vào đi.
Tiêu Phong vén rèm lên đi vào, thấy Tiêu Quan Âm miễn cưỡng ngồi trước cửa sổ. Nàng mặc một chiếc váy được cắt may khéo léo, giống như một đóa hoa sen mới nở. Mặc dù Tiêu Phong không dám vô lễ nhìn thẳng, nhưng nhìn thoáng qua, vẻ đẹp tuyệt thế của Tiêu Quan Âm không khỏi khiến lòng y rung động.
Cũng may y biết rõ thân phận bề tôi của mình, sau khi thi lễ, liền quỳ một gối xuống, lấy hết can đảm nói:
- Vi thần tội đáng chết, xin nương nương trách phạt.
- Bổn cung vô cùng căm tức.
Làn da của Tiêu Quan Âm trắng mịn như ngọc, ở giữa đôi lông mày dài nhỏ là chấm đỏ mờ mờ, vẫn dịu dàng xinh đẹp như năm nào, thậm chí còn mặn mà hơn xưa. Nàng thở nhẹ một tiếng, dịu dàng nói:
- Thực ra ngươi cũng chỉ muốn tốt cho ta…
Tiêu Phong trong lòng tự nhủ, nếu như người đã biết, ta vốn muốn giết hắn thì không cần phải nói như vậy rồi:
- Nương nương nếu đã hiểu rõ, vậy không gặp hắn là tốt nhất.
- Ta muốn gặp mặt chàng một lần, một lần thôi.
Tiêu Quan Âm vuốt trán nhẹ nhàng nói:
- Mong ngươi đừng ngăn cản.
- Tại sao!
Tiêu Phong cũng không biết cơn nóng ở đâu bốc lên, gắt lên nói.
- Bởi vì.
Tiêu Quan Âm nghe vậy có có chút kinh sợ. Ta tại sao lại mê mẩn chàng đến vậy, nhưng việc này không dừng lại ở đó, lý còn loạn thì còn đạo lý nào đáng nói? Nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt nàng ửng hồng, hai tròng mắt nhòa đi:
- Có thể chàng là oan gia kiếp trước của ta…
- Thần đã biết.
Tiêu Phong nhìn dáng vẻ thẹn thùng ướt át của Tiêu Hậu, trong lòng buồn bã, gật đầu nói:
- Thần sẽ bố trí.
……..
Hai ngày sau, Trần Khác mời Tiêu Phong đến quán Trí Tuệ làm khách.
Xe ngựa đi qua Thập Tam Hành Phố, họ nhìn thấy trong trạch viện thiết kế theo phong cách Trung Quốc nho nhã thanh lịch và tuyệt đẹp, có một ngôi nhà được xây dựng giữa một lâm viên phong cảnh hữu tình rất ấn tượng.
Cổng chính hiện lên vô cùng tráng lệ hùng vĩ, được làm từ một loại gỗ quý, phía trên trang trí rất nhiều hoa văn. Mặc dù Tiêu Phong chưa từng nhìn qua phong cách này, nhưng có thể cảm nhận được sự cao quý nội hàm trong đó.
Sau khi tiến vào đại môn, xe ngựa chạy qua rặng tùng được cắt tỉa gọn gàng. Hàng tùng trồng san sát nhau giống như “bức tường cây” trải dài thẳng tắp, trên bức tường cây được uốn tỉa tạo thành vòm cổng, chỉnh tề tinh tế, khiến cho Tiêu Phong và mấy người tùy tùng của y phải lác mắt ngắm nhìn, mà đây mới chỉ là một đoạn nhạc dạo đầu cho chuyến thăm lần này mà thôi.
Đi qua vòm cổng, tầm mắt như được mở rộng hơn. Xe ngựa đi tới một bãi đất rộng lớn, ở giữa là bể phun nước lớn làm bằng cẩm thạch trắng, xung quanh có mái vòm cao lớn, phía trên được xây dựng theo kiểu kiến trúc nhà hai tầng có ban công vô cùng xinh đẹp. Toàn bộ trang trí toàn màu trắng ngà voi, cửa sổ hình vòm có những phù điêu tinh xảo, nhìn qua vô cùng cao quý.
Lúc này bên cạnh đài phun nước, dưới hành lang, trên ban công có hơn chục người, kẻ thì đứng kẻ thì ngồi. Trong đó có mấy người Hán mặc áo Nho sĩ, mấy người nước ngoài khoác áo bào dài, hoặc cũng có người Hồ mặc nho bào. Một số người tụm năm tụm ba đang sôi nổi thảo luận, có người ăn nói nhỏ nhẹ, có người múa bút thành văn, có người thì hoa chân múa tay, dường như tất cả đều đang bận rộn với chính công việc của mình.
Nghe thấy tiếng xe lộc cộc chạy vào, mấy học giả này đều cau mày nhìn, nhìn thấy đó là khách do Trần Khác dẫn đến mới không để ý đến nữa… Đúng vậy, bọn họ không để ý đến nữa rồi, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt nịnh bợ của kim chủ kiêm người bảo hộ, chứ đừng nói đứng dậy nghênh đón.
Xe ngựa dừng lại bên đài phun nước, mấy học giả ở gần đó có chút miễn cưỡng dừng công việc của mình, đứng dậy nhìn Trần Khác xuống xe, bất kể cao thấp đều hỏi thăm hắn.
- Các vị cứ tiếp tục làm việc đi.
Trần Khác cười bảo mọi người không cần bận tâm, quay sang nói với một học giả Ả Rập ở gần đó:
- Agoura, quyển “Địa lý học” thứ nhất mà ngài dịch, tôi đã xem qua rồi, vô cùng tuyệt vời. Tại sao ngài không tiếp tục dịch nó mà lại chuyển sang dịch “luận cầu vồng” vậy?
- Thứ mà Học sĩ cảm thấy tuyệt, người khác không nhất thiết cho là như thế.
Vị Agoura này là một trong những học giả đầu tiên đến Đại Tống, những vị học gỉa này đều là những người cực kỳ trí tuệ, nghe viết đọc nói tiếng Hán thì khỏi phải bàn:
- Tôi nghe Thẩm Quát tiên sinh nói, những hiện tượng phát biểu trong “Địa lý học” đều là những thứ gây phiền phức cho ngài.
- Ngài nói đến thuyết trái đất tròn có đúng không?
Trần Khác cười nói.
- Đại Tống chẳng phải nói trời hình tròn đất hình vuông sao.
Agoura gật đầu nói:
- Giả thiết này sẽ gây chấn động mạnh đến thế giới quan của các vị đó, không thể không thận trọng.
Đại học giả chính là đại học giả, muốn vấn đề phải thật sâu sắc.
- Không có gì trở ngại, cái tôi muốn chính là hiệu quả này.
Trần Khác không thèm để ý cười nói:
- Ngài chỉ cần chú tâm đến phiên dịch là được, cho dù tạm thời không thể xuất bản, biếu tặng cũng là một cách không thể thiếu.
- Đây không phải là vấn đề quan trọng.
Agoura nghiêm mặt nói:
- Các phần tử tri thức của Đại Tống so với vương triều Ba Tư nhiều hơn rất nhiều, tôi hi vọng sách do mình tự dịch có thể cho nhiều người đọc được.
- Chắc chắn rồi, tôi đảm bảo nội trong hai năm nhất định sẽ cho xuất bản cuốn sách này.
Trần Khác vỗ ngực nói:
- Có cần tôi thề không?
- Không cần, học sĩ chưa bao giờ nói dối.
Agoura mặt vui vẻ nói:
- Vậy tôi tiếp tục đi dịch “Địa Lý học”.
- Ừ.
Trần Khác tươi cười gật đầu, bảo y tiếp tục công việc. Rồi quay ra nói với người khác:
- Đại Y, ta phải phê bình ngươi, ngươi tìm người hợp tác với mình thì không sao, nhưng những gì dịch từ cuốn “Logic học” thì không hề có chút logic nào đáng nói. Xuất bản một cuốn sách như vậy chỉ sợ càng khiến các tri thức của Đại Tống càng mơ hồ hơn.
- Học sĩ thứ tội, không phải tôi không để tâm, mà đạo lý trong cuốn sách này có chỗ tôi không hiểu rõ.
Đại Y lúng túng nói:
- Nhưng tôi cũng cố gắng cả năm trời rồi, xin học sĩ nghĩ lại cho.
- Thôi, ta sẽ đích thân sửa cho ngươi.
Trần Khác thở dài nói:
- Đến lúc đó lĩnh vàng nhớ chia phần cho ta đó.
Đại Y biết hắn chỉ nói đùa, mỉm cười xấu hổ…
Trần Khác vừa đi vào vừa bắt chuyện với các học giả khác, hắn đã nắm rõ công việc phiên dịch của từng người như lòng bàn tay. Điều này khiến cho các học giả cảm thấy mình được xem trọng, cho nên tất cả đều rất nhiệt tình làm việc.
Viện trí tuệ đã tích lũy mấy năm qua, sớm đã có tên tuổi. Đầu tiên bọn họ dự báo nhật thực còn chuẩn hơn Khâm Thiên Giám, kết quả là trên dưới Khâm Thiên Giám đều đến viện Trí Tuệ học hỏi kinh nghiệm, cố gắng khẩn trương đạt được trình độ như vậy. Ngoài thiên văn học, bọn họ trên lĩnh vực kiến trúc học còn có những phát hiện đáng kinh ngạc hơn, sân thi đấu lớn kiên cố hùng vĩ kia đã khiến những người tận mắt nhận thấy bị chấn động.
Ngay sau đó, viện Trí Tuệ đã phiên dịch và xuất bản nhiều bộ sách của Đại Thực, nội dung bao gồm tất cả các lĩnh vực như về y học, tinh tượng học, thiên văn học, triết học, số học, vật lý học, văn học… Những thành tựu này đã tấn công liên tiếp vào những học giả của Đại Tống từ trước tới nay đều cho rằng chỉ có Hoa Hạ Cửu Chân mới là nền văn minh đáng nói, cho tới bây giờ cũng không thể không chấp nhận sự thật.
Đó chính ở bên ngoài ngàn dặm kia, còn tồn tại một nền văn minh huy hoàng khác cùng với nền văn minh Hoa Hạ.
Điều này sẽ tạo thành một cú huých lớn đối với các học giả Đại Tống, lời tán thưởng ca ngợi cũng có, nhưng cũng không ít lời chê bai.
Những người khen ngợi là những học giả khiêm tốn hiếu học, bọn họ sớm ngán ngẩm những tri thức kinh điển của Nho Gia, bây giờ được tiếp xúc với những kiến thức hoàn toàn mới lạ, lẽ nào lại không mừng rỡ như điên như dại? Rất nhiều người bám lấy nó mà nghĩ cách từ đá trên núi có thể thành ngọc, thử tìm ý tưởng trong một số tư tưởng hạn chế của Nho gia.
Những người chê bai thì có hai nhóm, một nhóm là những người tự cao tự đại. Bọn họ xem những những bộ sách nằm ngoài kinh điển của Nho đều là trào lưu, chứ chưa nói đến những yêu luận của người Tây man di! Không chỉ ngay cả mình không xem, họ cấm luôn con cháu đọc để bàn luận
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...