Nhất Phẩm Giang Sơn

- Ách…
Râu quai nón cảm thấy mình há miệng mắc quai, mới căm giận khoát tay:
- Cút cả đi!

- Tra Thứ.
Liếc Da Luật Ất Tân một cái, Tiêu Phong đánh bạo nói:
- Ngài không thể nói như vậy, nếu không sẽ lộ tẩy đấy.

- Ngươi….
Râu quai nón tức giận nghĩ một lát, lại ôm quyền nói:
- Nói rất đúng. Hai vị Vương gia, ta sai rồi!

- Tội chết vi thần.
Da Luật Ất Tân vội vàng nói, nhưng bị Tiêu Phong kéo lại, thi lễ với người râu quai nón:
- Một cây đại thụ trốn trong rừng rậm sẽ không khiến cho người ta chú ý đến. Vì sự an toàn của Tra Thứ, từ hôm nay, chúng ta sẽ xem ngài là một thị vệ bình thường.

- Đúng. Chính là như vậy!
Râu quai nón gật mạnh đầu, tựa hồ như rất hứng thú với trò chơi này.

- Vậy được rồi.
Da Luật Ất Tân gật gật đầu, ôm quyền với thị nữ kia, vừa muốn mở miệng, nàng lại làm lễ vạn phúc với y, mỉm cười nói:
- Vương gia, nô nô tên Tiêm Vân.

- Ách.
Nghe nàng tự xưng nô nô, Da Luật Ất Tân cảm thấy mình như sắp sụm xuống, cũng may trời sinh y là một kẻ giỏi ngụy trang, cũng không bị nhìn ra, gật đầu nói:’
- Chúng ta quay về.

- Tiễn Vương gia…
Một nam một nữ giả vờ giả vịt khiến cho Da Luật Ất Tân chịu không nổi, trốn cũng không được, đành phải chạy trối chết.


Sau một đêm sợ bóng sợ gió, người triều Tống đều chửi chó má, bà mẹ ngươi, Liêu cẩu chơi cái trò gì thế?

Bất kể thế nào, nhanh chóng rời khỏi Hùng Châu mới là chuyện chính, càng vào sâu nội địa, đám người Liêu này càng không bày trò được. Vì thế, không để ý đến một đêm chưa ngủ, Trần Khác liền thúc giục Liêu sứ khởi hành, lại thêm thái độ vô cùng không khách khí. Bọn người Lã Công Trứ còn tưởng vì mất ngủ mà hắn nổi điên, chỉ sợ người Liêu cũng bướng bỉnh. Ai ngờ tính tình người Liêu rất tốt, không nói lời nào mà ngoan ngoãn khởi hành.

Trên đường tới Biện Kinh, Liêu sứ vẫn một mực duy trì thái độ cung kính với người triều Tống, không chỉ đối với Trần Khác, mà ngay cả Lã Công Trứ, thậm chí Tăng Bố đều mở miệng gọi đại nhân, hoàn toàn nói gì nghe nấy, thái độ chỉ e làm cho họ giận.

Điều này khiến cho Lã Công Trứ và Tăng Bố thầm lẩm bẩm, trước kia đã từng gặp qua Sứ tiết nhà Liêu, cho dù gặp Thiên tử cũng cứ bệ vệ kiêu ngạo, kiêu căng vô cùng, sao lần này lại thành thật như vậy? Có vẻ như lúc nào cũng chột dạ…

Khi bọn họ hỏi chuyện này, Trần Khác cười nói:
- Người nước Liêu biết điều không phải tốt sao? Cho nên muốn làm gì, nói gì, đều phải thoải mái, ngàn vạn lần đừng có nhát gan, căn bản là không cần thiết.

Đây không phải là ám chỉ bọn họ nhận hối lộ của người Liêu sao? Hai người nuốt nước bọt hỏi:
- Trong lòng không kiên định, sao dám làm vậy?

- Không, nhất định phải làm!
Trần Khác nghiêm mặt nói:
- Ngươi không nhận sự ưu đãi của bọn họ, sao bọn họ có thể an tâm?

- Rốt cuộc trong hồ lô của người Liêu giấu thuốc gì?
Hai người cau mày.

- Không quan tâm thuốc gì, đợi bọn họ ngoan ngoãn đến Biện Kinh rồi nói sau.
Trần Khác giống như đã đoán ra, nhưng không định nói cho hai người, chỉ nói sâu xa:
- Hết thảy nghe theo lời ta nói là được rồi.

- Được!
Cả hai đều là người thông minh, nghe Trần Khác nói vậy, hiểu ngay có vài chuyện không cần phải biết.


Được Trần Khác cho phép, Lã Công Trứ và Tăng Bố trở nên thẳng thắn thành khẩn lại hữu hảo, hai vị Liêu sứ cũng phụ họa theo, dọc đường hòa thuận, thật vui vẻ tới phủ Đại Danh. Trần Khác nói với Da Luật Ất Tân, bây giờ sẽ có hai ngày để nghỉ ngơi và chỉnh đốn, có thể tự do hoạt động.

Da Luật Ất Tân vốn là không muốn trì hoãn dù chỉ một ngày, nhưng Trần Khác đã nói vậy y cũng không dám không nghe, đành nén nhịn nghỉ lại hai ngày. Ngày đầu tiên, tất cả người Liêu đều ở lại dịch quán không ra ngoài, khiến cho người Tống thấy rất kỳ lạ. Phủ Đại Danh là Bắc Kinh của Đại Tống, so với bất kỳ thành thị nào của nước Liêu đều phồn hoa hơn, không phải có sức hấp dẫn lớn nhất với người Liêu sao?

Tới tận chạng vạng ngày hôm sau, cuối cùng Da Luật Ất Tân cũng nổi lòng từ bi, cho phép thủ hạ có thể đi dạo trên phố. Người Khiết Đan vẫn bị trói buộc nghiêm khắc như được đại xá, ào một cái tất cả đều chạy ra phố uống rượu, nhất thời, trong toàn thành đều có thể nhìn thấy cái đầu hói của người Khiết Đan, khiến cho quan sai phủ Đại Danh rất khẩn trương.

Song lần này người Khiết Đan không còn ngang ngược nữa mà trở nên hết sức thành thật, mua đồ trả tiền, uống rượu nhã nhặn, đi trên đường lớn cũng không ồn ào, khiến cho phủ Đại Danh muốn rớt cằm.

……

Đêm đến, trăng sáng treo cao, phủ Đại Danh vẫn ồn ào như trước, đèn đuốc sáng trưng. Chợ đêm của phủ Đại Danh tuy không bằng Biện Kinh nhưng cũng có thể khiến cho người Khiết Đan như lâm quý cảnh (vào được nơi giàu sang), mở rộng tầm mắt.

- Phong cảnh Nam triều quả nhiên phi thường!
Râu quai nón Tra Thứ nhìn chợ đêm đông đúc không khỏi cảm thán, cắn một viên kẹo tuyết đường, khen nhiệt tình:
- Ăn ngon ăn ngon. Mà ngay cả đồ ăn của cái quán nhỏ này so với trẫm…

- Khụ khụ…
Da Luật Ất Tân mặc áo da bên cạnh ho khan liên tục, Tra Thứ vội sửa lời:
- Đều ngon hơn Triệu Vương phủ.

Da Luật Ất Tân không khỏi trợn trắng mắt, thầm nghĩ đây là lời một thị vệ nho nhỏ nên nói sao?

Tuy trên danh nghĩa Tra Thứ là thị vệ của y, đi theo ra ngoài để bảo vệ sự an toàn cho Vương gia, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hẳn là nên ngược lại mới phải. Đường đường là Thân vương Đại Liêu lại nhắm mắt đi theo đuôi thị vệ của mình, thị vệ nhìn trúng cái gì bèn vội mua lấy, thị vệ muốn ăn gì bèn vội dâng. Thoạt nhìn vô cùng buồn cười.

Lúc này, đầu phố đột nhiên xảy ra náo loạn, lại có một con ngựa cao lớn chạy như diên, đằng sau còn có một người đàn ông thất kinh hô to:
- Mau tránh ra, ngựa đang sợ!


Đám người cuống quýt dạt sang hai bên, chỉ cảm thấy con ngựa kia nhanh như chớp, phút chốc đã vọt tới trước đoàn người Da Luật Ất Tân.

Tra Thứ đang mải mê đối phó với xâu thịt heo nướng, nghe thấy tiếng vó ngựa, chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Không chút đắn đo, Da Luật Ất Tân liền chắn trước người y, mắt thấy khoảng cách người ngựa còn không đến một trượng, con ngựa kia đột nhiên sẩy chân, ầm ầm ngã sấp xuống trước mặt Da Luật Ất Tân. Nó giãy dụa muốn đứng lên lại bị y ấn một chưởng lên đầu, đè chặt xuống.

Lúc này dân chúng đang kinh hoảng mới hơi định thần nhìn lại, hóa ra có hai người Liêu dùng dây thừng chặn con ngựa lại…

Lúc này chủ nhân của con ngựa kia đã chạy tới, thấy va chạm với người Liêu, không chỉ thở dài xin lỗi còn muốn bỏ tiền bồi thường. Da Luật Ất Tân lại đứng lên, vỗ vỗ tay, không để ý tới người nọ, cùng Tra Thứ rời đi.

Con đường lại rất nhanh tràn đầy người, cảnh mạo hiểm vừa rồi tựa như một gợn sóng biến mất không còn, nhưng lại sâu sắc ghi lại trong lòng người nào đó.

Trên một tửu lâu sát đường, Trần Khác mặc áo thường cầm chén rượu đứng dựa vào lan can, chăm chú nhìn bóng lưng người có bộ râu quai nón kia, trong đầu hiện ra bóng dáng Hoàng đế nước Liêu Da Luật Hồng Cơ, hai thân ảnh dần chồng lên nhau, cực ăn khớp!

Sau khi rời khỏi phủ Đại Danh, đội ngũ vẫn tiếp tục đi vào địa giới Khai Phong, ngày mai sẽ vào kinh.

Trần Khác ở lại thu xếp cho Liêu sứ, thị vệ của hắn Trần Trung lại cưỡi khoái mã phi tới Biện Kinh trước. Một đường phóng ngựa vội vàng không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng kịp vào trong thành trước khi cổng thành đóng.

Vào trong thành, Trần Trung vội vàng phi tới phủ Tề Vương, khi vào tới nơi thì con tuấn mã tốt nhất đã mệt đến tê liệt.

Lúc này vừa mới lên đèn, cửa lớn Tề Vương phủ đóng chặt, Trần Trung cũng không cố kỵ liền đập mạnh kêu mở cửa.

- Người nào lớn mật như thế?
Thị vệ bên trong tức giận hỏi.

- Hà lão tam hả? Ta là Trần Trung!

- A? Tiểu Trần!
Thị vệ vừa nghe, vội sai người mở cánh cửa nặng nề ra, thấy Trần Trung phong trần mệt mỏi đứng ở cửa, vội nói:
- Mau vào!

- Ta có lời nhắn của Học sĩ, muốn gặp Vương gia!

Trần Trung vừa đi vào vừa hỏi:
- Vương gia đâu?

- Vừa đúng lúc, ba ngày trước mới về nhà ăn cơm chiều.
Hà lão tam tự hào cười nói:
- Bây giờ Hoàng thượng một khắc cũng không rời khỏi Vương gia đấy.

Hà lão tam để y ngồi ngoài phòng khách, sau đó thông bẩm với thái giám quản sự. Viên thái giám kia vừa nghe là người Trần Khác phái tới, vội vàng tới nhà ăn bẩm báo.

Khoảng một chén trà sau, Triệu Thự mặc đồ hàng ngày đi ra, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nói xong khoát tay bảo tả hữu lui ra.

Lúc này Trần Trung mới hạ giọng nói:
- Vương gia, Học sĩ nhà thần bẩm báo, rất có thể Liêu chủ ở trong sứ đoàn…

- Liêu chủ….
Triệu Thự sửng sốt một lúc sau mới phản ứng lại:
- Ngươi nói Da Luật Hồng Cơ ở trong sứ đoàn chúc thọ?

- Dạ!
Trần Trung đáp:
- Học sĩ nhà thần nói vậy!

- Sao có thể?
Đầu tiên là Triệu Thự không tin, nhưng sao Trần Khác có thể lừa gạt mình được? Chợt cau mày nói:
- Điều này quá không bình thường!

- Học sĩ cũng cảm thấy không bình thường. Kỳ thật khi ở Hùng Châu, ngài ấy đã cơ bản đoán được, nhưng thứ nhất do khó tin, thứ hai sợ rút dây động rừng, cho nên không lập tức bẩm báo.
Trần Trung hạ giọng:
- Tới gần phủ Đại Danh, ngài cố ý tuyên bố nghỉ ngơi và chỉnh đốn hai ngày, cho phép Liêu sứ tự do hoạt động trong thành…

Nghe Trần Trung bẩm báo xong, Triệu Thự tin chắc không thể nghi ngờ, không quan tâm Da Luật Hồng Cơ nghĩ gì, y đã đến đây, hơn nữa ngày mai sẽ vào kinh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui